Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 2 - Chương 2: Chơi đùa lẫn nhau

Ánh nến long phụng đỏ hồng khiến cả căn phòng dường như thiêu đốt, trong phòng ánh lửa chói mắt, trong không khí tựa hồ còn vương lại chút dư vị khi kích tình mãnh liệt qua đi.

Hỉ phục đỏ thẫm bị ném xuống đất, cái yếm cũng bị xé ra thành nhiều mảnh nhỏ. Y phục nam nữ hòa lẫn vào nhau, vô cùng ám muội.

Ta bị Phượng Ngự Thiên ôm vào trong lòng, hoàn toàn không còn hơi sức đâu mà động đậy, “Nàng hài lòng rồi chứ? Một chân đạp hai thuyền có phải rất thỏa mãn không?” Cho dù muốn cử động, cũng không còn khí lực.

Hắn ôm ta càng lúc càng chặt hơn, “Ngươi đang ghen?” Ghen? Hắn xứng sao?

Trải qua kích tình mãnh liệt, thanh âm của ta trở nên có chút khàn khàn, “Da mặt ta cho dù có dày, nhưng trước mặt ngươi cũng đành cam bái hạ phong.”

Phượng Ngự Thiên không chút xấu hổ cười hắc hắc, “Ta có thể hiểu là nàng đang khích lệ ta không?” Da mặt đúng là quá dày.

“Ngươi cho rằng một nữ nhân vừa mới bị ngươi cưỡng gian sẽ khích lệ ngươi sao?” Làm loạn đến hơn nửa đêm, cổ họng không chỉ khó chịu, hơn nữa còn giống như bị lửa thiêu đốt.

Phượng Ngự Thiên không biết liêm sỉ cười khẽ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, “Ngày đó ở hiệu sách Bát Quái, nàng hại ta không thể tự chủ. Tối nay, chỉ là nhắc lại chuyện cũ mà thôi.”

“Ai nhắc lại chuyện cũ với ngươi.” Chuyện lần trước xảy ra, bản cô nương một chút cũng không biết, hoàn toàn không biết.

“Con mèo hoang, vẫn còn sức lực cãi nhau với ta? Hay là ta vẫn chưa nỗ lực tới cùng?” Tên nào đó da mặt so với Vạn Lý Trường thành còn dày hơn.

Ta hé miệng, hung hăng cúi xuống, trên ngực hắn để lại một hàng dấu răng, “Như vậy mới đúng là mèo hoang chứ.” Tất cả oán hận đều trút ra, dấu răng trên ngực hắn nhẹ ửng hồng.

“Mèo hoang nhỏ à, đau.” Hắn tuy rằng miệng thì kêu đau, nhưng vẫn ôn nhu ôm lấy ta, “Đừng cắn ta mà.”

“Lúc ngươi cưỡng gian ta, ta càng đau hơn nhiều.” Ta lại tiếp tục hung hăng cắn lên vai hắn, dùng hết toàn bộ sức lực mà cắn, nước mắt cũng cứ thế lăn ra, rơi trên người hắn.

Hắn chỉ lẳng lặng để ta cắn, không nói một lời.

Đến khi nếm được vị gì đó mằn mặn, ta mới không cam lòng buông ra, “Dám hạ mê dược với ta, ngươi điên rồi.”

Hắn khẽ thở dài một tiếng, “Ngốc à, mê dược không phải do ta hạ, trong rượu đó vốn dĩ có chút xuân dược mà.”

“Tin ngươi ta chính là đồ ngốc.” Ngoại trừ hắn, còn ai có thể hạ mê dược với ta? Cho dù có bỏ thuốc, cũng sẽ không bỏ vào rượu giao bôi.

“Nàng có thể kiểm tra, trong đó thật sự có mê dược cùng một chút xuân dược.” Hắn nói vô cùng thành khẩn, tựa hồ như thực sự có chuyện này.

Ta quật cường ngoảnh mặt, “Không cần.” Ta đối với vũ khí, võ thuật biến hóa đều có tư chất trời sinh, nhưng độ mẫn cảm đối với dược vật trước nay số âm vẫn là số âm.

Nhớ năm xưa trong khóa huấn luyện độ mẫn cảm với dược vật, ta ba ngày hai đêm đều bán sóng bán chết.

“Ta không có lừa nàng, bên trong thực sự có chút xuân dược cùng mê dược, lúc rót rượu ra, ta mới biết được.”

Ta tàn bạo trừng mắt nhìn hắn, “Ta không cần phải tin lời kẻ đã cưỡng gian ta.” Dựa vào hiểu biết của ta về Phượng Ngự Thiên, hắn nhất định không nói dối.

Ngoài miệng ương bướng, nhưng trong lòng lại trỗi lên một tầng nghi hoặc. Bỏ thuốc vào rượu giao bôi, rốt cuộc là ai làm?

“Nàng từng gặp qua tội phạm cưỡng gian nào lại dịu dàng như ta chưa?” Hắn thừa cơ hội thâu hương, đôi môi ấm áp đến sát gần khuôn mặt ta, chiếc mặt nạ băng lãnh cũng chạm vào ** của ta.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Cùng ta chung đụng hai lần, vậy mà ta lại không biết bộ dạng hắn ra sao, không phải quá buồn cười à.

Phượng Ngự Thiên đột nhiên ấn mạnh vào chiếc mặt nạ của mình, trầm mặc một lúc mới từ từ mở miệng, “Bây giờ không phải lúc, xin lỗi, ta không thể nói với nàng.”

“Không xem thì không xem, phiền ngươi cút mau lên một chút. Những chuyện xảy ra đêm nay, cứ coi như một giấc mộng đi, chúng ta cả hai đều quên sạch.” Ta trở mình, lưng xoay về phía hắn.

Trước khi sự việc xảy ra, nên lo liệu tình huống xấu nhất. Sau khi sự việc đã xảy ra rồi, phải suy nghĩ đến giải pháp tốt nhất.

Không phải chỉ là không cẩn thận vụng trộm một đêm thôi sao, không có gì nghiêm trọng.

Phượng Ngự Thiên cười khẽ, “Là mộng xuân?”

Ta ôm chăn, thản nhiên nói, “Nếu ngươi đã có người mình yêu rồi thì đừng chọc tới ta. Ngươi xin lỗi nàng, ta xin lỗi Phong Vân. Một đêm là đủ rồi, từ nay về sau, chúng ta không gặp nhau nữa.” Cắn môi, nước mắt liên tục rơi xuống gối nằm.

Phía sau đột nhiên không còn chút ấm áp, tiếp đó là một tiếng động lớn vang lên. Ta biết, hắn đã đi rồi.

Cạch ———

Thanh âm mở rộng cửa truyền đến ben tai, ta nghe được tiếng cười đạm như thanh phong của hắn, “Lung nhi, vướng mắc của chúng ta chỉ mới bắt đầu.” Một dự cảm không lành đột nhiên dâng lên trong lòng, ta hầu như có thể dự kiến, hai chúng ta, từ nay về sau sẽ dây dưa không rõ.

Nghiêng mình vướng mắc của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao?

Thở dài một tiếng, ta xoay người nằm ngửa trên giường, đêm nay, ta đã định trước là không thể ngủ ngon rồi.

“Huynh khẳng định nàng thật sự sẽ uống?” Một giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa, phá vỡ không gian yên tĩnh trong đêm.

“Tử Lung rất thích uống rượu, rượu ngon trước mắt, nàng nhất định sẽ uống mấy chén.” Nghe câu này, cho dù ta có ngốc, cũng biết được kẻ bỏ thuốc kia là ai.

“Nhị ca, cảm ơn huynh.” Thanh âm này nghe rất quen tai nha.

“Ta đã định là không thể cho nàng hạnh phúc, nếu như hai người có thể trở thành một đôi, ta hết sức tán thành.” Có tiếng ai đó đẩy cửa ra, hai tên hái hoa tặc dáo dác tiến vào.

Nếu như lỗ tai ta không có vấn đề, dây thần kinh cũng không sợi nào bị đứt, ta có thể xác định người vừa nói chính là lão công của ta.

Tân lang bỏ thuốc vào trong rượu giao bôi, hiệp trợ người ngoài cưỡng gian tân nương, hôn sự này của ta… Không hổ danh là Dạ Phượng, không có gì nháo loạn thì thật có lỗi với danh khí của mình.

“Dược liệu cũng nên phát tác rồi.” Lão công, ngươi thật sự là chuyên gia ** nha.

“Ừm, cũng nên phát tác rồi.” Tiểu thúc, ngươi muốn làm cái loạn thất bát nhao gì đây.

“Lần đầu tiên sẽ rất đau. Đệ nhẹ tay một chút.” Lão công thân yêu của ta, thật xin lỗi. Đây không phải lần đầu tiên của ta đâu à.

“Đệ biết.” Biết cái rắm nhà ngươi. Dám đi cưỡng gian còn cần biết có phải lần đầu tiên của người ta không làm gì. “Đệ có chuẩn bị thuốc mỡ, đợi lát nữa sẽ giúp nàng thoa.” Cái gì? Ngay cả thuốc mỡ cũng chuẩn bị giùm ta? Ai cần ngươi giúp ta thoa? Muốn thoa cũng phải là Phong Vân động thủ.

“Đệ tự nhiên, ta đi tìm Phượng Nhi.” Tìm cái đầu ngươi, Phượng Nhi đang nằm trên giường nè.

“Huynh cứ đi, giao nàng cho đệ.”

“Hi vọng nàng sớm ngày trở thành đệ muội của ta.” Hoàng Phủ Viêm, đầu óc ngươi có phải úng đậu rồi không, ta là lão bà của ngươi đó.

“Đi mau, đệ giúp nàng giải thuốc.” Đa tạ hảo ý của ngươi, lão nương đa tạ toàn gia nhà ngươi. Chỉ có điều… tiếc thật, xuân dược của ta đã được giải rồi.

“Hai vị, nói xong chưa.” Ta nằm ở trên giường, lạnh lùng mở miệng, ngữ khí thản nhiên trong đêm đen phá lệ dọa người. “Phu quân, ‘chàng’ thật rộng lượng a.”

Ta tựa hồ nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng, “Ặc… Nàng nghe thấy gì rồi?” Tiểu thúc của ta vô cùng xấu hổ mở miệng.

“Ta nghe nói ngươi muốn cưỡng gian ta.” Ta không chút lưu tình, một tát tát chết người, “Phu quân ta hiệp trợ ngươi.”

“Tử Lung, nghe ta nói đã… Ta…” Lão công của ta so với tiểu thúc còn xấu hổ hơn n lần, nếu ở đây mà có lỗ hắn nhất định chui vào.

“Ta có nam nhân, hắn vừa mới tới, đa tạ rượu của hai vị góp vui.” Triệt để thực thi nguyên tắc tức chết người không cần đền mạng tới cùng. “Tam gia, vương gia, mời đi cho.” Thấy một đống quần áo bị xé tan nát dưới kia, ta nghĩ bọn họ cũng hiểu rõ rồi.

Bọn họ cũng tính là thức thời, lặng lẽ biến mất.

Tân phòng cô quạnh lần thứ hai trở lại an tĩnh. Ta đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười thê lương không gì sánh được.

Tân lang bỏ thuốc, tiểu thúc mưu đồ làm loạn, hảo tri kỷ gạt ta lên giường, đêm động phòng hoa chúc qủy dị nhất lịch sử, cùng lắm cũng chỉ thế mà thôi.

**********************

Sáng sớm ngày thứ hai, lập tức có ma ma cùng nha hoàn tới hầu hạ ta thay y phục.

Ta tuy rằng không phải tàn cũng không phải phế, đáng tiếc không biết vương phi nên chải đầu thế nào, bộ y phục vương phi hoa lệ đó nên mặc ra sao, khi đối mặt với đống y phục kia, ta quả thực có chút muốn ngất xỉu.

Giống như con rối bị xoay đi xoay lại nửa giờ, ta rốt cuộc cũng ăn vận ổn thỏa.

Một thân cung trang hồng nhạt, cổ tay thêu hoa văn phức tạp, vừa nhìn đã biết giá cả không thấp rồi. Nếu như ta nhìn không nhầm, lúc bộ y phục này được mang ra, trên đó vẫn còn nhãn hiệu của Mị Lực Nữ Nhân.

Ta với thân phận đã thành thân, búi tóc đương nhiên phải kéo cao, một bên cài loại trâm hoa sen thịnh hành nhất đương thời. Đương nhiên, ta cũng không quen mang theo khăn che mặt.

Nếu để hắn phát hiện ta là Phượng Nhi, nửa đời sau của ta e rằng sớm muộn gì cũng bị hủy.

Hắn ngay cả nam nhân cũng không chịu buông tha, lẽ nào chịu bỏ qua thân phận nữ nhi của ta à? Vừa nghĩ đến chuyện đáng sợ như vậy, ta lập tức đầu đầy mồ hôi.

Y phục chỉnh tề, ta được một đám nha hoàn bao vây hộ tống đến phòng khách ăn điểm tâm.

Đi tới phòng khách, ta phát hiện Hoàng Phủ Viêm ngồi đợi đã lâu.

Liếc mắt nhìn một đống lớn hạ nhân, ta giả vờ khuỵu gối, “Nô tỳ tham kiến vương gia.”

“Ái phi mau đứng dậy.” Hắn phi thường phối hợp, giả vờ đỡ ta đứng lên, kéo tay ta ngồi xuống bên bàn.

Quả nhiên là vương phủ, điểm tâm cũng phong phú thế này.

Trên dưới hơn mười món điểm tâm, ngọt có mặn có, cộng thêm cháo trắng dưa cải, bày ra đầy cả một bàn.

“Vương gia, Ngọc Phù tỷ tỷ đâu rồi?” Ta phi thường không thức thời, sấn vào hỏi một câu.

Nói đến Mai tiểu thư, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, “Tiệc mừng của hai chúng ta, Ngọc Phù tới làm gì?” Từ thần sắc của hắn suy ra, những việc làm của Mai tiểu thư, tuyệt đối không gạt được hắn.

Trong lúc vô tình nhìn thấy vết cắn trên cổ hắn, ánh mắt ta hiện lên một tia bỡn cợt, “Vương gia, đêm qua ngủ có ngon không?” Xem ra, lão công ta đêm qua cũng thật vui vẻ. Có mỹ nhân làm bạn, giai nhân trong lòng, nhuyễn ngọc ôn hương, so với ta thích thú hơn nhiều.

Hoàng Phủ Viêm trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ, “Rất ngon.” Hắn ho khan một tiếng, muốn che đi vẻ xấu hổ trên mặt.

“Nữ nhân đêm qua là ai vậy? Ta không ngại để ngài nạp mấy phòng thiếp đâu.” Làm vương phi, phải có khí độ, chậm rãi nhẫn nhịn.

Hắn là vương gia, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ta có thể chấp nhận được.

“Nàng đói bụng chưa?” Hoàng Phủ Viêm cố ý đổi sang đề tài khác, quan tâm gắp thức ăn cho ta, “Trước tiên ăn chút gì đi.”

“Đa tạ vương gia.” Ta cố tình gắp một miếng điểm tâm vừa ngọt vừa ngán đưa cho hắn, “Vương gia, nếm thử cái này đi.” Ta lấy tính mạng ra đảm bảo, hắn không thích ăn đồ ngọt, hơn nữa còn cực kỳ ghét.

Viêm vương tuy rằng rất ghét, nhưng vẫn kiên trì mà ăn, “Đa tạ ái phi.”

“Vương gia ngài khách sáo rồi.” Ta cười ngọt ngào, lại gắp cho hắn một miếng điểm tâm chết người không cần đền mạng nữa, “Đây, ăn thêm một miếng đi.”

Hoàng Phủ Viêm lần thứ hai kiên trì tiếp nhận ‘hảo ý’ của ta, cố gắng nuốt vào.

“Ái phi, đêm qua nàng cũng vất vả lắm rồi, nếm thử cái này đi.” Hoàng Phủ Viêm không chờ ta động thủ, đem một miếng điểm tâm đưa tới bên miệng ta, “Há miệng ra, ta đút nàng.”

“Đa tạ.” Ta xốc khăn che mặt lên, cực kỳ không tình nguyện để cho hắn đút.

Con bà nó, ta với hắn có quan hệ gì? Tại sao phải ăn nước bọt của hắn?

Trong mắt người ngoài, hai ta là một đôi phu thê ân ái. Phu xướng phụ tùy. Nhưng ai biết đâu rằng, tất cả những thứ này chỉ là diễn kịch mà thôi.