Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 41: Đại ca, chúng ta loạn luân

Căn cứ theo quy định của Thừa Thiên vương triều, nếu như được phong vương, liền mất đi tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Hoàng Phủ Viêm từ khi còn trẻ tuổi, đã bị lão hoàng đế công khai ném ra khỏi nhà. Nói cho dễ nghe thì chính là phong vương, nhưng khó nghe một chút, là bảo hắn cút.

Làm đồ quỷ xấu số bị hi sinh đầu tiên, nên được hoàng đế lão gia phá lệ hậu đãi. Viêm vương phủ có thể nói là hạc giữa bầy gà, phủ đệ lớn hơn bất cứ phủ đệ của vị vương tôn công tử nào ở kinh thành. Nói đi nói lại, Hoàng Phủ Viêm người ta dù sao cũng là người thứ hai thừa kế, văn có thể trị quốc, võ có thể an bang, một người tài hoa như vậy đột nhiên bị phán tử hình, cả đời không thể trở thành, hậu đãi hắn một chút âu cũng là việc nên làm.

Vốn dĩ, Viêm vương phủ là lớn hay nhỏ cũng chẳng can hệ gì đến ta. Thế nhưng bây giờ, ta phải thống hận cách làm của hoàng đế lão gia. Xây dựng vương phủ lớn thế này làm gì? Giống hệt mê cung. Ta vốn dĩ là một kẻ siêu cấp mù đường, ở trong phủ vòng vo nửa ngày đương nhiên bị lạc. Lạc đường cũng không sao, nhưng mà nhưng mà… Bây giờ ta làm sao quay về? Trời đã tối rồi, nguyệt hắc phong cao, chỉ thích hợp để đi giết người, nếu ta bị thích khách giết chết rồi nhét xuống cống ngầm thì phải làm sao?

Tuy rằng lạc đường, nhưng sự tình vẫn phải như cũ tiếp tục tiến hành. Vất vả lắm mới trà trộn được vào Viêm vương phủ, sao có thể bỏ dở nửa chừng?

Theo ta phỏng đoán, nơi này chắc là tàng thư lâu hay vân vân gì gì đó đó của vương phủ. Nếu như tàng bảo đồ thật sự có ở vương phủ, cũng không nhất thiết sẽ giấu ở chỗ này. Vương phủ rộng lớn như vậy, ta căn bản không nuôi hi vọng có thể tìm được tàng bảo đồ. Thứ ta muốn tìm, chính là tàng bảo đồ kia. Có điều, nếu đã tới đây rồi, vào xem thử cũng không sao cả. Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng gian thư phòng này chính là tàng thư các. Nói là thư phòng, lại không giống thư phòng. Điểm giống với thư phòng bình thường, chính là trong phòng có bày một cái thư trác, bút lông và giấy. Còn trong góc phòng, lại đặt một cái tháp quý phi. Phía sau rèm, thậm chí còn đặt một cái giường. Theo ta phỏng đoán, đây là nơi đọc sách. Mà mỹ lệ cao nhã Mai tiểu thư, chính là khách quen ở nơi này. Tháp quý phi kia, đương nhiên là để nàng ngự dụng.

Thế nhưng, tại sao ở đây lại có giường? Lẽ nào, lúc nàng và Hoàng Phủ huynh đến đây đọc sách, sẽ làm gì đó gọi là vận động trong khi ngủ?

Nếu có cơ hội này, ta cũng không muốn bỏ qua.

Thủ vệ vương phủ canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, thế nên không cần đóng cửa. Qua mặt được lũ thị vệ ngu ngốc kia, ta nhẹ nhàng xông vào.

Ai, thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt như vậy, lại để ta dễ dàng đi vào, thật không biết đám kia đứng canh phòng làm gì nữa. Bất quá, phim truyền hình cho chúng ta biết, thủ vệ hầu như không được lĩnh lương như ý, cũng đừng hi vọng có hồi đáp gì nhiều.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, nơi này đúng là tàng thư các. Đủ thứ loại sách được bày lên trên giá, ngăn nắp gọn gàng, xem ra là bình thường vẫn có người tới đây quét tước.

Khụ, nơi này sách gì cũng có. Không cẩn thận liền lật phải một hai bản tiểu thuyết đồi trụy hay xuân cung đồ gì đó, xem một chút cũng không sao. (Chúng đọc giả ném ra n ánh mắt khinh bỉ: tư tưởng hủ bại, tư tưởng hủ bại, hủ bại hết thuốc chữa)

Ánh trăng mông lung xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến hơn phân nửa tàng thư các sáng rõ như ban ngày.

Ánh mắt ta đảo qua giá sách, rồi lại xoay người bước vào khuê ph… nhầm, thư phòng. Không ai đem tàng bảo đồ giấu trên giá sách chứ? Cho dù có giấu ở trong, khả năng tìm được cũng là con số âm. Không dám ôm hi vọng gì nhiều, chỉ là sơ qua một lần cho có lệ.

Ta cẩn thận từng chút lục soát khắp nơi trong thư phòng, nơi nào có thể lật đều lật tung lên cả, nhưng cũng không thấy có gì khác thường.

Ừ, cái gì cũng không có, là ta quá đa nghi rồi.

Đang định bỏ đi, đột nhiên vô ý liếc nhìn đến trư trác.

Ánh mắt ta phát lạnh, ngón tay bỗng dưng siết chặt, “Bằng hữu ở trên, xuống đây đi.” Dạ Phượng ta làm sát thủ nhiều năm như vậy, độ nhạy bén đương nhiên không phải tầm thường. Có thể ẩn nấp trước mặt ta, võ công người này vô cùng bí hiểm.

Ta vừa dứt lời, một cái bóng đen từ trên nhảy xuống.

Lúc hắn nhảy xuống, cũng không phòng bị. Khi hắn vừa mới đứng vững, đã bị ta đưa tay xé mảnh khăn che mặt xuống. Hừ, cao thủ thì đã sao? Ta cũng không phải kẻ ăn chay. Đánh lén, đó là sở trường của ta.

Khi đã thấy rõ khuôn mặt thật của hắn, ta cả kinh, “Là huynh?” Ta vội vàng đưa tay che miệng lại, tránh cho mình không phải thét lên.

Mộ Dung Phong Vân đưa tay đặt lên môi ta, “Suỵt, nhỏ tiếng một chút.”

“Sao huynh lại ở đây.” Mộ Dung Phong Vân vô duyên vô cớ xuất hiện ở Viêm vương phủ? Bên trong rốt cuộc có bí mật gì. Đừng nói với ta hắn muốn đến đây làm khách, ta tuyệt đối không tin.

Mộ Dung Phong Vân hỏi ngược lại ta, “Lung nhi, sao muội lại ở đây.” Câu này phải là ta hỏi mà.

“Muội hỏi huynh trước, huynh trả lời trước.”Muốn đánh lạc hướng ta, không có cửa, “Muội là bằng hữu của Viêm vương, huynh biết rồi mà.” Ở trong nhà bằng hữu, là chuyện rất hiển nhiên.

Trên khuôn mặt tuấn dật của Mộ Dung Phong Vân xuất hiện một tia mỉm cười, “Bằng hữu? Muội hơn nửa đêm chạy tới đây làm gì? Đừng nói với ta là muội muốn xem sách.”

Ta trừng mắt, “Còn huynh? Tới đây làm gì.” Là ta hỏi hắn trước mà.

Hắn không quan tâm nhún nhún vai, “Muội tìm cái gì ta tìm cái đó.”

Ta nheo mắt, chăm chú theo dõi hắn, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên khuôn mặt hắn, “huynh làm sao biết muội tìm cái gì.” Không thể nào, hắn không thể biết ta đang tìm tàng bảo đồ được.

Mộ Dung Phong Vân vẻ mặt vô tội, “Muội đến đây, không phải vì thay Hoàng Phủ Hạo tìm cái gì đó sao?”

Ta gật đầu, “Phải, muội tìm xem có cái gì có lợi cho chúng ta không.” Đánh chết ta ta cũng không nói với hắn ta đến đây tìm tàng bảo đồ.

Mộ Dung Phong Vân sắc mặt trầm xuống, tàn khốc nhìn ta, “Nghe lời ta, sau này không được trở lại nữa. Muốn làm gì thì làm, nhưng ân oán giữa thái tử đảng và tam gia đảng tốt nhất đừng nhúng tay vào.”A, ta có cảm giác hắn dường như đang uy hiếp ta a. Không, không phải cảm giác, hoàn toàn đúng là thần tình, khẩu khí uy hiếp mà.

Ta khẽ nhướn đôi mày thanh tú, bướng bỉnh không nghe, “Huynh dựa vào đâu mà quản muội? Muội làm việc cho thái tử đảng, còn không phải là vì Mộ Dung gia.” Nam nhân ngang ngược, quan tâm thì nói thẳng ra đi.

“Muội nữ hài tử như muội, không thích hợp với chuyện đánh đánh giết giết, ngươi lừa ta gạt. Việc này, về sau cứ để ta lo.” Hắn trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi.

Ta đã phạm vào tội lớn tày trời gì? Có cần phải đối xử với ta vậy không?

Ta không phục chống lại, “Huynh làm việc này, vậy muội làm gì?” Ta trời sinh đã định sẵn gắn liền với đánh đánh giết giết, công việc uống trà ngắm hoa không thích hợp với ta.

“Làm gì cũng được, nhưng không được làm chuyện nguy hiểm.” Lời nói là lời hay, nhưng sao nghe lại không được tự nhiên vậy?

Ánh mắt âm u của hắn bắn thẳng vào người ta, khiến ta toàn thân nổi da gà, sởn gai ốc.

Nếu như không phải biết được chủ ý của hắn, e rằng ta đã bị hù chết rồi.

Rõ ràng lo lắng cho ta, nhưng lại giống như muốn bóp chết ta.

“Mộ Dung gia chúng ta nam nữ bình đẳng, việc nam nhân làm được nữ nhân làm cũng được.” Nếu ta nhớ không nhầm, đương gia Mộ Dung gia chính là Thanh Nhã.

Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta, “Mộ Dung Tử Lung, muội có biết suy nghĩ không, chính trị không phải trò đùa, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế càng không phải trò đùa.” Mộ Dung Phong Vân bắt đầu nổi giận.

“Muội biết.” Ta cười hắc hắc, tựa sát vào người hắn, “Đại ca, võ công huynh rất khá. Nếu không phải có bụi rơi xuống bàn, muội căn bản không biết có người trên đó.”

Trong nháy mắt ta tựa sát vào ngực hắn, thân thể cao lớn đột nhiên hơi run lên, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Đại ca, huynh sợ cái gì, ở đây đâu có ai thấy.” Hai tay ta vòng qua thắt lưng rắn chắc của hắn, đầu tựa sát vào ngực hắn, cười tươi như hoa, “Đại ca, thông gian hẹn hò lúc này là thích hợp nhất.” Kỳ thực loạn luân cũng không tệ, đủ kích thích.

“Buông ra, muội ôm ta như vậy, còn ra thể thống gì?” Mộ Dung Phong Vân trên mặt toát lên chút tức giận, lại có vẻ như vạn phần bất đắc dĩ.

“Không muốn đâu, người ta muốn ôm huynh như vậy.” Ta ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như làm nũng cọ xát trên người hắn, “Phong Vân, hôn muội đi.” Thích thì hôn, hà tất phải giả vờ nghiêm chỉnh.

“Không được.” Đậu hũ non mềm bày ra trước mặt, đừng giả vờ mất tự nhiên.

Ta cố ý vươn đầu lưỡi nhỏ, liếm liếm đôi môi hồng phấn, “Phong Vân, hôn người ta đi mà. Đôi môi người ta rất ngọt, thơm thơm mềm mềm, huynh không thích sao?”

“Lung nhi, muội làm cái gì?” Mộ Dung Phong Vân nỗ lực bảo trì thanh tĩnh, nhưng vẫn nhịn không được phát ra tiếng ** khó chịu.

“Phong Vân, người ta thích huynh, muốn ở bên huynh mà.” Thân thể mềm mại dán chặt lên người hắn, nhẹ nhàng cọ xát.

Trong các môn học bắt buộc của sát thủ có một khóa học gọi là cám dỗ, thật không khéo, ta học cũng không tệ.

“Lung nhi, đừng náo loạn.” Đôi mắt đen của Mộ Dung Phong Vân nổi lên một ngọn lửa.

Ta nhẹ nhàng đưa **, chen vào ** của hắn, nhẹ nhàng cọ xát, “Ai náo loạn, muội muốn cùng huynh sống cạnh bên nhau, muốn huynh yêu muội, thương muội, sủng muội, chiều muội.” Giọng nói của ta thật sự rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, tràn ngập **.

Mộ Dung Phong Vân nuốt một ngụm nước bọt, “Muội là muội muội ta, ta đương nhiên sẽ chăm sóc muội, suốt đời yêu muội, thương muội. sủng muội, chiều muội.” Không nhịn được cũng nhịn, Mộ Dung Phong Vân, xem như huynh lợi hại.

Ta chầm chậm buông thắt lưng hắn, vô lực thở dài một tiếng, “Ai, Phong Vân, huynh chỉ làm đại ca muội thôi, đúng không?”

Mộ Dung Phong Vân biến sắc, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm, “Ta đi trước.” Vội vã bỏ lại một câu, hắn gần như chạy trối chết.

Nhìn theo bóng hình còn mang theo bối rối của hắn, trên môi ta xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy, đắng cay vô cùng.

Chỉ cần ta còn là muội muội của hắn, ta và Mộ Dung Phong Vân, vĩnh viễn có một khoảng cách không thể vượt qua.

Muội muội? A, muội muội…

Muội muội thì muội muội đi, một nữ nhân sống thay người khác, có tư cách gì mà theo đuổi tình yêu chứ?

————-

(Sở Sở: Ngắn vậy? Sở Sở sai rồi, Sở Sở có tội. Bất quá các tình yêu à, hôm nay là cuối tuần ớ, để Sở Sở nghỉ ngơi một chút đi. Ta đã nói mỗi ngày sẽ có 6000-10000, nhưng mà… Ta nhớ có một hôm canh đến 15000, cho nên… Khụ, các ngươi hiểu rồi ha…)

TN: *Chỉ chỉ*, vâng, đó là lí do tại sao chương này rất rất rất là ngắn XD