Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 39: Hắn rất yêu ta

Dưới trướng Thanh Nhã làm quản lí nhiều năm như vậy, năng lực đương nhiên không thể xem thường. Sau khi đưa chúng ta đến gian phòng, mời vài ba chén rượu, Thiên Hương lập tức tìm một lý do đưa tiểu bất điểm cùng Tiểu Khiết ra ngoài.

Các nàng chân trước vừa bước đi, hoa khôi tỷ tỷ chân sau vừa tới. Ta thậm chí hoài nghi, bọn họ thực chất là đồng mưu.

Thấy Mộng Lộ đến, ta có hơi kinh ngạc, “Mộng Lộ cô nương.” Tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ duy trì bộ dáng có học thức tốt đẹp.

Mộng Lộ MM (1) ôn nhu yếu đuối hành lễ với ta, “Phượng Nhi cô nương.”

“Mộng Lộ cô nương, khách khí quá rồi, mời ngồi.” Tùy thời chú ý phong độ.

Mộng Lộ cũng không khách khí với ta, theo lời ngồi xuống, “Đa tạ Phượng cô nương.”

“Chẳng hay Mộng Lộ cô nương đến đây là có chuyện gì?” Ta còn chưa gọi, nàng không có lý do gì xuất hiện ở đây.

Nàng cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, “Mộng Lộ hôm nay đến đây, là muốn…” Nàng giống như lấy hết dũng khí, giương mắt nhìn ta, “Muốn cùng cô nương bàn về Phong Vân công tử.”

Lòng ta chấn động, ngón tay bất giác khép lại, “Bàn chuyện gì?” Ta mỉm cười, không hề biến sắc.

Mộng Lộ yếu ớt thở dài một tiếng, “Phượng cô nương, ta biết cô cùng Phong Vân công tử quan hệ không phải tầm thường.” Không xong rồi, nàng biết? Ta một lòng muốn Phượng gia cùng Mộ Dung gia phủi sạch quan hệ, nàng làm sao biết ta cùng Phong Vân quan hệ không tầm thường chứ.

Ta nhấc tay, ưu nhã châm trà, mỉm cười, “A? Là có ý gì?” Rốt cuộc chọn cách giả ngu, đánh chết ta cũng không thừa nhận.

Mộng Lộ giương mắt, nhìn thẳng vào mắt ta, “Chúng ta đều là nữ nhân, cô nương không lừa được ta. Ta gặp người vô số, Phong Vân công tử cũng không lừa được ta.”

Ta thản nhiên đón nhận ánh mắt của nàng, “Phượng Nhi ngu dốt, thỉnh Mộng Lộ cô nương nói rõ hơn.” Người của Mộ Dung tập đoàn ta tất cả đều la diễn viên nhất đẳng, diễn kịch, ta đây rành nhất.

“Ngày ấy, cô nương gây gỗ với Thi Thi ở giữa đường, rõ ràng là tranh giành tình nhân. Người khác có thể không biết, thế nhưng, ta nghe được trong lời của cô nương mùi dấm chua.” Mộng Lộ nói phi thường khẳng định, không chút nghi ngờ.

Ta cười khẽ một tiếng, “Cô nương nghe lầm rồi.” Ta ở trong lòng len lén lau mồ hôi lạnh. Lẽ nào tâm tình của ta rõ ràng đến vậy? Rõ ràng đến cả Mộng Lộ cũng có thể nghe ra.

Mộng Lộ kiên định đáp, “Không nhầm, cô nương thích Phong Vân công tử.” Nghe nói thanh lâu nữ tử bản lĩnh nhìn người là đệ nhất, lần này ta đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Ta không thể tiếp tục phủ nhận nữa, “Phong Vân không lừa được cô nương, câu này giải thích thế nào?” Ta bưng một chén trà đưa cho nàng, “Mời dùng trà.”

Lúc Mộng Lộ tiếp lấy cái chén, ngón tay thon dài xẹt qua mu bàn tay ta, “Bàn tay mịn màng.”

“Nghiên cứu tay ta làm gì?” Bàn tay này không phải ngâm vào dương xuân thủy (2), đương nhiên phải mịn màng mềm mại rồi.

Nàng mỉm cười, lắc đầu, “Tay đẹp như vậy, chả trách Phong Vân công tử mê luyến cô nương.”

“Phong Vân công tử nhìn người chỉ nhìn tay thôi sao?” Đây là loại suy luận quái quỷ gì?

Nụ cười trên môi Mộng Lộ đột nhiên trở nên vô cùng ám muội, “Đôi tay mềm mại thế này, thảo nào có thể biến Phong Vân công tử thành thủ hạ dưới váy của mình, khi cô vuốt ve hắn…” Mẹ ơi, đang nói đề tài gì vậy a.

Ta cố gắng duy trì ưu nhã, không cho mặt nạ xuất hiện vết nứt nào, “Mộng Lộ cô nương, có gì xin nói thẳng.” Hoa khôi đúng là hoa khôi, loại chuyện này cũng có thể nói với người xa kẻ lạ.

Mộng Lộ tự tiếu phi tiếu, “Hôm ấy sau khi rời khỏi nha môn đề đốc, Phong Vân công tử đến tìm ta uống rượu. Hắn liên tục hỏi ta, yêu một người là đúng hay sai.” Tật xấu đánh chết không chừa.

“Cô nương hiểu lầm rồi, người hắn nói không phải ta.” Phong Vân công tử phong lưu thành tính, ai biết “nàng” mà hắn nhắc tới là ai? Kinh thành tứ đại danh kỹ đều là hồng nhan tri kỷ của hắn, chỉ sợ hắn chán ghét kẻ tư sắc tầm thường như ta.

Mộng Lộ ngẩng đầu, ra sức chớp chớp mắt vô cùng mờ ám, “Tên kia trong lúc uống say, ôm ta gọi Phượng Nhi, trọng miệng lẩm bẩm cái gì Phượng Nhi thật mềm mại, thật thơm…” Ta toàn thân nổi da gà, loại động tác này của nàng thật là ** a.

Tên kia thấy ta giống như nhìn thấy kẻ thù, chỉ hận không thể tát ta vài bạt tay, sao lại có thể thích ta. Không phải mất trí hay là nằm mơ chứ. “Vậy sao? Cô nương xác định hắn là gọi Phượng Nhi, không phải cái gì Mẫu Đơn, Thúy Châu, Thi Thi, Mộng Lộ?” Ta phi thường khó chịu hừ ra thành tiếng.

“Xem ra, tên kia đã làm tổn thương cô nương rồi.” Mộng Lộ nhàn nhã uống một ngụm trà, “Ta đã sớm nói qua, đã thích thì cứ nhận, cần gì từ chối người ở xa nghìn dặm. Bây giờ thì tốt rồi, cả ngày sống mơ mơ hồ hồ. Không phải, là dự tính đi tìm chết.”

Ánh mắt ta đột nhiên trở lạnh, vẻ mặt cũng trở nên cứng ngắc, “Mộng Lộ cô nương, ta thừa nhận mình thích Mộ Dung Phong Vân, thế nhưng, xin đừng xát muối lên vết thương của ta, được chứ?” Yêu ta mà lại làm tổn thương ta. Trên đời này, sao lại có thứ suy luận như vậy? Nói nàng nữ phẫn nam trang ta có thể sẽ tin, nhưng nếu nói Mộ Dung Phong Vân thích ta, ta tuyệt đối không tin.

“Ai.” Mộng Lộ thở dài một tiếng, “Nghe nói Phượng Nhi cô nương khôn khéo giỏi giang, nữ trung hào kiệt. Cùng phong lưu công tử thao túng công việc ở Phượng gia, tay nắm càn khôn, không ngờ rằng…” Nàng tức giận hừ nhẹ một tiếng, “Theo ta thấy, căn bản chỉ là một gã nhu nhược không dám đối mặt với sự thật mà thôi.” Một gã nhu nhược? Tội danh này không phải quá lớn rồi chứ? Lớn đến ta không thể nào nhận nổi.

Ta đưa tay vỗ vỗ vai nàng, “Huynh đệ, ta là nữ.”

Mộng Lộ ho khan một tiếng, “Xin lỗi, quên mất giới tính của cô nương.”

Ta làm nam hay nữ dù sao cũng không quan trọng, quan trọng chính là… Nàng rốt cuộc muốn làm gì?

“Mộng Lộ cô nương, cô nương rốt cuộc là muốn nói gì?” Nói Phong Vân công tử yêu ta? Xin lỗi, chuyện này không có gì hay để nói.

“Uống trà đi.” Mộng Lộ cô nương ưu nhã rót cho ta một chén trà, “Phong Vân công tử quả thật là phong lưu thành tính, kinh thành tứ đại danh kỹ, đều là hồng nhan tri kỉ của hắn. Mà hắn, cũng là khách nhập phòng của chúng ta. Trong tứ đại danh kỹ, Phong Vân thân thiết với ta nhất, có một thời gian, hắn hầu như cả ngày lẫn đêm đều ở tại Thiên Hương lâu…” Một người ** nói với ta chuyện phong lưu vận sự của người trong lòng ta, thuận tiện còn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt của hai người lúc đó. Ta dám lấy mạng mình ra đảm bảo, đây là nỗi bi thảm lớn nhất từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay.

Ta một quyền nện xuống bàn, chấn động khiến bộ trà cụ run run, “Cô nương nói những điều này làm gì? Khoe khoang với ta sao?”

“Phượng Nhi cô nương hiểu lầm rồi.” Mộng Lộ vỗ vỗ tay ta, “Bình tâm chớ nóng.”

Một lúc rảnh rỗi cùng nàng nhiều lời vô ích, ta đứng lên làm thành tư thế tiễn khách, “Mộng Lộ cô nương, nếu không còn gì để nói, mời về cho.”

Nàng nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay của ta, hòa nhã nói, “Phong Vân công tử tuy rằng phong lưu, nhưng không hạ lưu, đa tình, cũng không lạm tình.”

“Lạm giao.” Ta lạnh lùng nói ra hai chữ.

Mộng Lộ hé miệng cười, “Cũng giống như ‘giao’ với cô nương thôi mà.” Ta… sớm muộn gì cũng bị nàng tức chết.

“Chúng ta không phải là động vật, đừng dùng từ khó nghe như vậy.” Thân là hoa khôi, dù sao cũng phải có chút ý tứ chứ? Những từ ngữ thô tục như vậy, là thứ nàng nên dùng sao?

So với thái độ nóng nảy của ta, Mộng Lộ lại vô cùng bình thản, “Cô nương nghe ta nói đã, Phong Vân công tử tuy rằng lưu luyến bụi hoa, nhưng vẫn giữ mình trong sạch. Khi hắn cùng ta ở chung một chỗ, chỉ là ngâm thơ đối câu, uống rượu ngắm trăng. Dù có quá đáng lắm, chẳng qua cũng chỉ là ở trên miệng chiếm chút tiện nghi. Đối với nữ tử nào cũng tốt, nhưng chỉ xem chúng ta là bằng hữu thôi.” Đã đến ở lại chỗ của người ta, thật sự có thể không xảy ra chuyện gì?

“Thì đã sao.”

Thứ nhất: Hắn tự nhận mình là xử nam. Thứ hai: Hắn biết đỏ mặt. Thứ ba: Hắn ngốc nghếch đến mức không biết nhũ tiêm là cái gì. Chỉ bằng ba điểm này, ta có thể tin tưởng lời nàng.

Mộng Lộ thỏa mãn gật đầu, “Tốt, ta đã biết, cô nương sẽ tin tưởng lời ta mà.”

“Mộng Lộ cô nương còn muốn nói gì?” Cảm giác lời nàng có gì là lạ.

“Trong số hồng nhan tri kỉ của hắn, nơi hắn thích ngủ lại nhất chính Thiên Hương lâu. Ở chỗ các cô nương khác, hắn đều ngủ một mình. Nhưng ở chỗ ta, hắn đều ngủ lại…” Ta muốn giết người, muốn giết Mộ Dung Phong Vân, giết Mộng Lộ. A… Ta muốn giết người, giết chết đôi gian phu dâm phụ này.

Ta bỗng nhiên đứng dậy, cầm chén trà lên hất lên mặt nàng, tàn bạo nói, “Nghe nói Liễu Hạ Huệ là **.” Tức chết ta mà, may mà tim ta không có vấn đề gì, nếu không đã sớm đi uống trà với Diêm Vương rồi.

Mộng Lộ vẫn không tức giận, “Đúng vậy, Liễu Hạ Huệ là **.” Nàng chậm rãi lau đi nước trên mặt mình, “Nhưng Phong Vân công tử không phải đồng tính.”

Cũng bởi vì hắn không phải đồng tính, mới có thể làm cái kia với nàng, “Mộng Lộ, ngươi tốt nhất đừng chọc tức ta.” Ta đưa nắm tay đến trước mặt nàng, siết đến phát sinh tiếng động, thuận tiện nghiến răng nghiến lợi, “Bằng không, ta sợ mình không nhịn được giết chết ngươi.” Không thể nhịn được nữa rồi.

Mộng Lộ liếc mắt nhìn ta, chậm rãi đứng lên đưa lưng về phía ta, “Hai mươi mấy năm trước, có một đứa bé bị bỏ trước thanh lâu, vì vậy được thanh lâu tú bà nuôi dưỡng. Khi đứa bé kia lên tám tuổi, đã sở hữu nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Hắn sở hữu tuyệt thế dung nhan, đáng tiếc, hắn là nam nhi. Vô tình, tú bà nghe theo lời một tên lang trung giang hồ xúi giục, cho hắn dùng thuốc, ý đồ biến hắn thành nữ tử. Một năm sau, thân thể hắn nảy sinh beiens hóa, nửa người trên phát triển giống như nữ tử. Sau đó, hắn không cam lòng bị người ta khống chế, suốt đêm chạy trốn. Một đường chạy tới kinh thành, ngất xỉu trước cửa Thiên Hương lâu, tổng tài Lục thị tập đoàn trùng hợp đi ngang qua đó, cứu hắn một mạng. Lục lão bản không những không chê hắn, còn bỏ ra một số tiền lớn, hứa tìm danh y chữa bệnh cho hắn, phung phí vô số của cải để mua dược liệu. Công tử của Lục lão bản, càng xem hắn như tri âm tri kỉ, huynh đệ sống chết có nhau. Tuy rằng bệnh của hắn không thể nào chữa được, nhưng, mạng của hắn là của Mộ Dung gia, là của Lục Thanh Nhã.”

Nghe xong chuyện của hắn, ta mắt trừng môi há, đại não tiểu não đều bay ra khỏi đầu, trở thành trạng thái não suy, “Ngươi…” Mộng Lộ là nam? Là nhân yêu? Trời ơi, giết chết ta đi.

Trên mặt Mộng Lộ hiện ra vài phần cô độc, vài phần khổ sở, vài phần thở dài, vài phần bất đắc dĩ, “Hạ tổng, ngài không nghe nhầm.” Chỉ bằng những lời này, ta tin hắn là cán bộ cấp cao của tập đoàn Lục thị.

Ta hít hít mũi, xấu hổ không chịu nổi, “Xin lỗi, đã hiểu lầm ngươi rồi.” Giờ này khắc này, ta chỉ muốn ôm hắn khóc to một trận. Một than nam nhân để cho tú bà lòng dạ thâm hiểm chà đạp thành thế này, thiên lý ở đâu?

Hắn thản nhiên cười, “Ta là quản lí công quan bộ (3) Mộng Lộ, sau này mong Hạ tổng chỉ giáo nhiều hơn.” Quản lí công quan bộ? Ừ, chức vụ này rất hợp với hắn.

“Xin chào, hợp tác vui vẻ.” Ta ma xui quỷ khiến vươn tay.

Mộng lộ… đại ca ca bắt tay với ta, “Hạ tổng khách khí, được làm việc cho tập đoàn Lục thị, là vinh hạnh của ta.”

“Mộng Lộ… đại ca…” Dù sao cũng không thể gọi tỷ tỷ chứ, trên mặt ta hiện ra vài phần xấu hổ, “Huynh gọi ta đến, rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Mẹ ơi, tỷ tỷ biến thành ca ca, thật sự không quen chút nào.

“Tiểu thư, ta từ nhỏ đã được Lục lão bản nuôi dưỡng, năm mười lăm tuổi bắt đầu vào tập đoàn Lục thị công tác. Ta từ nhỏ đã không có nhà, với ta mà nói, tập đoàn Lục thị chính là nhà của ta. Người của Mộ Dung gia, đều là ân nhân của ta. Tiểu thư vừa là thân muội muội của Lục tổng, vừa là tiểu thư Mộ Dung gia. Ngài là chủ tử của ta, Mộng Lộ đời này kiếp này đều sẽ thuần phục ngài.” Nói gì? Tuyên ngôn sao? Xin lỗi, lúc này không phải lúc để thề thốt.

“Đa tạ.” Ngoại trừ hai chữ đa tạ ta, ta không còn biết phải nói cái gì.

Mộng Lộ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn ta, “Tiểu thư, bất luận thế nào, ngài cũng là muội muội của Phong Vân công tử. Đối với một nam nhân, điều đau khổ nhất chính là yêu muội muội ruột của mình.” Hắn cười khổ, “Đối với muội muội nảy sinh dục niệm, lại không thể chạm vào nàng, lại càng không thể tìm nữ nhân khác. Mỗi buổi tối phải ngâm nước lạnh ba lần, vô cùng khổ sở.”

Hắn nói rõ ràng như vậy, cho dù kém trí cũng hiểu.

Ta không nghe nhầm chứ? Phong Vân công tử thích ta, hắn thật sự thích ta.

Không được, ta không thể kích động, bình tĩnh, bình tĩnh.

Ta cố gắng kiềm nén nỗi hân hoan trong lòng, “Huynh nói, Phong Vân thích ta, nhưng bởi vì ta là muội muội của huynh ấy, nên huynh ấy mới xa lánh ta, lúc xa lánh ta, lại mượn rượu giải sầu?” Cố gắng kiềm nén, nhưng vẫn không nhinh được lộ ra một nụ cười ngọt ngào đến ngu ngốc.

Mộng Lộ không chút khách khí trừng mắt nhìn ta, “Ngu ngốc, hắn ngay cả di vật cũng tặng cho ngài, ngài còn không rõ tâm ý của hắn sao? Hắn là một nam nhân rất lãnh tĩnh, rất có tự chủ. Sống trên đời hai mươi tám năm, cũng chưa từng dao động vì bất cứ nữ nhân nào, ta có khi còn hoài nghi hắn là đồng tính. Thế nhưng, trong lúc hắn uống say, cư nhiên hạ thủ với ta. Có thể khiến nam nhân mất đi tự chủ, chỉ có nữ nhân mà hắn yêu nhất. Vì bảo hộ ngài, vì không để ai tổn thương ngài, hắn nhờ hiệu sách Bát Quái tung tin đồn gièm pha ngài. Ngài đề một bài thơ trên bức tranh của hắn, hắn xem nó như trân bảo, không cho kẻ khác chạm vào. Có rất nhiều đêm, cái tên ngu ngốc đó còn cầm bức tranh đó lên, sau đó uống rượu như điên, vừa khóc vừa cười. Nói hắn có lỗi với ngài, phụ tình ý của ngài. Hắn phi thường ghét việc quyền quý phân tranh, tuy rằng thân là ca ca thái tử phi, cũng không muốn tham gia đảng tranh. Nhưng vì ngài, hắn dĩ nhiên dự định làm việc cho thái tử đảng, Không muốn ngài gặp nguy hiểm, hắn từ bỏ ước mơ nhàn vân dã hạc (4). Đại tiểu thư, không thể phủ nhận rằng ngài rất giỏi. Thế nhưng, trong chuyện tình cảm, ngài thực sự rất ngốc.”

Ta cười giống như một đứa trẻ đần độn ngốc nghếch, “Phong Vân yêu ta.” Giờ này khắc này, ta căn bản không còn suy nghĩ gì được nữa, trong đầu không còn chứa được bất cứ thứ gì, chỉ có Mộ Dung Phong Vân.

Từ gặp gỡ đến yêu nhau, từ hiểu nhau đến ước nguyện. Từng chút một giữa chúng ta, giống như luồn điện lần được hiện lên trong đầu.

Lúc ở am ni cô, hắn ăn bánh màn thầu của ta. Chỉ có tình lữ, mới có thể làm loại chuyện này.

Trong miếu hoang, ta nói đùa muốn cùng hắn phát sinh ‘bất luân chi luyến’. Mặt hắn biến sắc, thần tình vô cùng kỳ quái.

Lúc say rượu, hắn luôn miệng gọi tên ta. Khi đó, ta tưởng rằng hắn nhận ra ta. Nhưng thực tế, hắn căn bản không biết nữ nhân bên cạnh mình là ai. Gọi tên ta, bởi vì trong lòng hắn, chỉ có một Lung nhi.

Lúc ta từ trong cung trở về, hắn tặng trâm cài cho ta. Hắn nói, hắn suốt đời không lấy thê, cho nên mới tặng trâm cho ta. Ta là muội muội của hắn, cho nên hắn không thể lấy ta, chỉ có thể yên lặng dõi theo ta…

Hóa ra, không phải là không yêu, mà là quá yêu.

Mộng Lộ… đại ca sờ sờ tóc ta, “Đúng vậy, nữ nhân xấu tính, hắn thật sự rất yêu ngài. Ngoài miệng không nói, nhưng không phải không yêu.”

Ta vô phương để tâm đến hành động của hắn, cười đến ngu ngốc, “Hắn yêu ta, Phogn Vân yêu ta.” Không có kinh nghiệm yeu đương, đối với chuyện tình cảm, ta rất ngu ngốc.

“Chỉ cần hai ngươi yêu nhau, tất cả đều không quan trọng. Hai người có thể tìm một nơi không ai quen biết mình, sống những ngày tháng bình yên.”

“Không được.” Kỳ quái, tại sao ta phải tìm một nơi không ai quen biết chúng ta để ở gần hắn?

“Đến nơi không có người, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận có ngài, danh chính ngôn thuận lấy ngài. Lẽ nào ngài không muốn ở cạnh bên hắn, không muốn cùng hắn suốt đời bên nhau sao?” Bất luận là nữ nhân nào, đều muốn cùng nam nhân mình yêu thương sống cạnh bên nhau, ta cũng muốn.

Ta là một nữ nhân tư duy trầm tĩnh, khi phấn khích qua đi, đại não ta sẽ chi phối ta nghĩ đến một sự thật không thể phủ nhận. “Ta muốn.” Nụ cười trên mặt ta lập tức nhạt đi. Trong nháy mắt trở nên đông cứng, “Thế nhưng ta không thể ở bên hắn.”

“Tại sao?” Mộng Lộ nghi hoặc.

“Ta không có tư cách đó.” Thân là công chúa tiền triều, thân mang trọng trách, căn bản không có tư cách bàn chuyện yêu đương.

“Chỉ cần hai người yêu nhau, không có gì là không thể. Ngài yên tâm, rời khỏi kinh thành rồi, không ai có thể ngăn cản hai người ở chung một chỗ.” Chuyện trên đời, không phải đơn giản như vậy, cũng không phải muốn làm, là có thể bỏ mặc tất cả.

“Đại tiểu thư, Lục tổng vô cùng sáng suốt, cho dù hai người có là huynh muội, Lục tổng cũng không ngăn cản hai người.” Hắn hiểu lầm rồi, điều ta lo lắng không phải chuyện đó.

“Không, ta không thể cùng Phong Vân sống bên nhau được.” Thanh Nhã đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ biết tác hợp.

Mộng Lộ nóng giận, giậm chân một cái, “Đại tiểu thư…” Một nam nhân lại làm động tác này, vô cùng quái dị.

Hắn chưa kịp nói hết lời, chợt nghe ngoài cửa vang lên một thanh âm, “Tiểu thư, vương gia tới rồi.”

Ánh mắt ta ngưng đọng, đưa tay chỉnh lại y phục, “Mời hắn vào.” Ta là Phượng Nhi, là Phượng Nhi của Tê Phượng sơn trang.

“Đại tiểu thư…” Mộng Lộ vẫn chưa từ bỏ ý định, há mồm như còn muốn nói cái gì.

Ta cắt đứt lời hắn, “Không cần nhiều lời nữa, ta tự biết chừng mực, ra ngoài đi.” Đến khi cần thiết, cần phải xuất ra uy nghiêm của tổng tài.

“Đại…” Hắn vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.

Ta thần tình chuyển lạnh, lớn tiếng quát, “Ra ngoài.” Bây giờ đang là lúc công tác, không thể nói chuyện tư tình. “Lục tổng dạy ngươi như vậy sao? Thân là quản lý, còn không biết cái gì là công tư phân minh?” Thân là tổng tài, phải có khí phách của một tổng tài.

Mộng Lộ không nói gì nữa, cúi đầu, ngoan ngoãn ra ngoài, “Vâng…”

Lúc Mộng Lộ lui ra, đã lướt ngang Hoàng Phủ Viêm cùng Xuân Hương tỷ. Ta cố gắng duy trì phong thái tốt đẹp, nhìn Hoàng Phủ Viêm, “Hoàng Phủ đại ca, Phượng Nhi sáng sớm đã mời huynh đến, thật sự đáng chết.”

Hoàng Phủ Viêm cười khẽ, “Đều là người một nhà, không cần khách khí.”

Ta mỉm cười, gật đầu, quay lại nói với Xuân Hương, “Xuân Hương, ra ngoài, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được vào.”

Xuân Hương nghe vậy, ngoan ngoãn lui ra, tiện thể đóng cửa lại.

“Tại sao lại mang khăn che mặt?” Hoàng Phủ Viêm ngồi xuống ở cạnh bàn, hơi nghi hoặc.

“Phượng Nhi thân thể suy nhược, cảm nhiễm phong hàn, không thể ra gió.” Loạn chuyện ma quỷ này nói mười lần chẳng sai.

Hắn gật đầu biểu thị đã biết, “Có nặng lắm không? Đến xem đại phu chưa?” Không cần ngươi quan tâm ta.

“Khụ…” Ta giả vờ ho khan một tiếng, “Không sao cả, chỉ là nhiễm phong hàn thôi.”

“Phượng Nhi, mời ta tới là có chuyện gì quan trọng.” Hoàng Phủ Viêm không nói quanh co, trực tiếp vào đề.

“Khụ…” Ta kéo một tay che miệng, tay kia luồn vào trong y phục lấy ra một phong thư, “Cái này là đại ca chuyển cho huynh.” Ta đưa phong thư tới trước mặt hắn.”

“Sao?” Hắn dùng hai ngón tay nâng phong thư lên, tự tiếu phi tiếu, “Phượng Nhi cũng biết trên đây viết cái gì?”

Ta liếc hắn một cái, đem ngón trỏ chấm vào nước trà, viết xuống bàn một hàng chữ: tiền, quyền, binh, tâm.

Ánh mắt Hoàng Phủ Viêm chuyển sang thâm sâu khó lường, “Không sai, tiền, quyền, binh, tâm.” Vô nghĩa, hắn biết, người khác đương nhiên cũng biết.

“Mộ Dung Quyết tuy rằng quyền khuynh thiên hạ, nhưng phụ thân của Ngọc Phù quận chú – Lô Quốc hầu cũng tay nắm trọng binh. Lô Quốc hầu thân là ca ca của quý phi nương nương, đương nhiên sẽ giúp đỡ tam hoàng tử. Nuôi quân, cần tiền, chỉ cần có tiền, chúng ta có thể chiêu binh mãi mã. Tuy rằng binh lực của chúng ta không bằng thái tử, nhưng không thua kém bao nhiêu. Chỉ cần có tiền, chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua thái tử. Việc cấp bách bây giờ là phải thu gom của cải.” Nếu cho hắn biết chúng ta là nguồn tài lực của thái tử, không hù hắn chết cũng thành bán sống bán chết.

Hoàng Phủ Viêm nghiêm mặt, “Mộ Dung Tử Lung cùng Lăng Sở Nam quan hệ thân thiết, nếu như hai nhà kết thành thông gia, thái tử như hổ thêm cánh.” Đương nhiên, Lăng gia là kinh thành thủ phủ, thứ khác không có, nhưng tiền thì có dư.

Ta nhếch môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Lăng gia chỉ có một nhà.” Ta chậm rãi xoay đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Viêm.

Hoàng Phủ Viêm dường như hiểu được lời ta, “Cô nương muốn nói…”

“Lăng gia cho dù có giàu, bất quá cũng chỉ là một nhà thôi.” Nụ cười trên môi ta càng lúc càng quỷ thị thâm hiểm, hết sức gian trá.

“Bắc thành Lục gia…” Hoàng Phủ Viêm ngắm nghía thư hàm trong tay, có chút suy nghĩ.

Ta lắc lắc tay, “Không, Lục gia quá mức thần bí, không an toàn. Hơn nữa, nếu quá thân cận với Lục gia, nhất định khiến thái tử đảng nảy sinh cảnh giác. Binh pháp có câu, công kỳ bất bị, xuất kỳ bất ý (5).”Xí, tập đoàn Lục thị là của thái tử đảng.

“Ý cô nương là…” Ngu ngốc, chúng ta đang họp, không phải ta đang diễn thuyết.

Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Thừa Thiên vương triều bao la rộng lớn, ở đâu chẳng có người giàu.” Xem ra, đóng vai phản diện là thiên phú trời cho ta rồi.

“Phong lưu công tử quả nhiên danh bất hư truyền.” Hoàng Phủ Viêm nhếch môi, cười còn gian trá hơn ta.

“Quá khen.” Ta cười càng thâm hiểm hơn hắn, “Vương gia ba lần đến mời, thành tâm đối đãi, Phượng Nhi cùng đại ca cảm kích ân tri ngộ của vương gia, đương nhiên toàn lực ứng phó.”

Hắn dường như rất thỏa mãn với câu trả lời này, “Tư… Lại Bộ không còn chỗ nào trống cả.” Không hổ danh là phần tử xảo quyệt, ta chỉ nói một chữ, hắn đã hiểu rõ ý ta.

“Không còn chỗ trống, vậy thì tạo ra chỗ trống,” Ta cười dịu dàng, dịu dàng đến vô hại.

Hoàng Phủ Viêm gật đầu, thần sắc càng lức càng nghiêm trọng, “E rằng, không đơn giản.” Đương nhiên là không đơn giản, ngũ gia đảng cùng thái tử đảng, không phải kẻ ngồi không.

“Thứ vương gia đang cầm trên tay, là chứng cứ phạm tội.” Ánh mắt ta rơi vào thư hàm trên tay hắn, “Một kẻ tam phẩm, ba kẻ ngũ phẩm, một kẻ thất phỏng.” Mấy tên cẩu quan này ăn hối lộ trái phép, nên xuống đài rồi. Để khỏi làm bẩn tay thái tử, để tam gia đảng giải quyết đi. Về phần… mấy ghế trống kia có thể để tam gia đảng cướp được hay không… khục…

“Được.” Hoàng Phủ Viêm tán thưởng nhìn ta, “Xem ra, Phượng công tử sớm đã có dự định.”

“Không sai.” Đương nhiên, không ném ra mồi câu, làm sao câu được cá? Những chứng cứ phạm tội này, đều là ta cố tình thỉnh Thanh Nhã điều tra. Ta làm được không? Vận dụng mạng lưới tình báo của tập đoàn Lục thị cùng thái tử đảng, tra xét hơn một tháng.

“Tâm…” Binh, tiền, quyền, đều đã nói xong rồi, bây giờ đến nói tâm.

“Hoàng thượng lâu nay bỏ bê triều chính, chuyện trước mắt chính là, thu phục được lòng của trung thần.”

“Ta muốn dân tâm.” Hoàng Phủ Viêm suy ngẫm cười.

Xí, thứ này sớm đã quá hạn rồi, “Trung thần lương tướng, tất được bá tánh kính yêu. Được lòng bọn họ, cũng như có được dân tâm.”

Hoàng Phủ Viêm càng thêm tán thưởng, “Phượng Nhi, bản vương quả nhiên không nhìn nhầm người.”

Ta đứng lên, “Vương gia, Phượng Nhi còn có việc, xin cáo từ.”

Hắn cũng đứng lên, “Phượng Nhi cô nương, lệnh huynh khi nào trở về?”

Ta mỉm cười, “Vương gia, ngài không tin ta sao?”Bản cô nương tuy rằng là hạng nữ lưu, nhưng tài trí mưu lược không thua gì nam nhân.

“Phượng Nhi cô nương hiểu lầm, Phượng huynh vì tam đệ hao tổn tâm cơ, tam đệ luôn muốn ra mặt nói lời cảm tạ.” Nói cái gì, chỉ cảm tạ Phượng công tử, không cảm tạ ta sao?

“Chỉ là chuyện nhỏ, hà tất nhắc đến.” Nếu tam đệ ngươi biết mục đích thật sự của ta, nhất định đem ta hầm canh.

“Phượng cô nương, ta tiễn cô.” Hoàng Phủ Viêm bắt đầu nói sang chuyện khác.

“Hoa Dương công chúa cũng đang ở đây, e rằng, phải tìm nàng trước.” Ta ôn nhu cười, áy náy nói, “Xin lỗi, ta thật sự không nên đưa công chúa đến nơi này.”

Hoàng Phủ Viêm ôn hòa cười, “Lam Nhi thích sinh sự, không liên quan đến Phượng cô nương.” Quả nhiên là người có chuyện vui tinh thần sảng khoái, ai cũng sẽ cười.

“Vương gia, chúng ta chia nhau ra tìm, được chứ?” Ta mở cửa ra ngoài, nói rõ ràng là phân chia nhau.

“Được.” Hừ, hắn có thể cự tuyệt sao?

Thấy Hoàng Phủ Viêm đi xa, ta lập tức làm việc, “Thủ vệ đâu, ra đây.” Thiên Hương tất nhiên sẽ phái người canh giữ xung quanh đây, không thể không có ai được.

Mộng Lộ từ bóng tối bước ra, cung kính đáp, “Đại tiểu thư, có gì sai khiến?”Thật sự bội phục Thanh Nhã, có thể tìm được nhiều người bán mạng vì mình như vậy.

“Những lời bọn ta nói, nghe rõ cả chứ?” Ta liếc mắt nhìn hắn.

“Đúng vậy, nghe rõ.”Biết ngay là hắn nghe trộm mà.

Ta gật đầu, “Tốt, lập tức đến Mộ Dung gia, đem tất cả những lời vừa rồi nói với Lục tổng, không được sót chữ nào.” Giúp tam gia đảng làm việc, cũng không thể xâm phạm đến lợi ích của thái tử đảng.

“Tiểu thư.” Mộng Lộ chần chờ một chút, “Tiếp tục thế này cũng không phải là cách, Viêm vương sớm muộn cũng biết đại tiểu thư và Phượng công tử là cùng một người, e rằng… đến lúc đó, tam gia đảng sẽ nảy sinh phòng bị.”

“Vậy phải làm sao?” Vấn đề này, ta nên tự hỏi một lần.

Mộng Lộ tự tiếp phi tiếu, phong tình vạn chủng, “Ta có kế này.” Trước nay vẫn thấy hắn quá đẹp, nhưng bây giờ nhìn, chỉ khiến ta toàn thân nổi da gà.

“Nói.” Nhìn mỹ nữ, quả nhiên cũng phải xét tới tâm tình.

Đáy mắt Mộng Lộ hiện ra một tia tà ác, “Chúng ta làm thế này…”

————————-

(1) MM: Viết tắt của từ Marilyn Monroe (Không biết Marilyn Monroe là ai? -> xem lại chú thích chương 3 hoặc google “thẳng tiến” ^^”)

(2) Dương xuân thủy: [Theo baidu] “Nước mùa xuân”, mùa xuân thường là vào tháng ba, thời tiết lạnh nên nước vào mùa cũng rất lạnh. Tóm lại, “dương xuân thủy” là chỉ là nói nước rất lạnh ^^”.

(3) Công quan: giao tiếp, xã giao. [TN: Vậy cái này là “bộ ngoại giao” nhở =))?]

(4) Nhàn vân dã hạc: Chỉ cuộc sống an nhàn, thoát ly thế sự.

(5)Công kỳ bất bị, xuất kỳ bất ý: Tấn công bất ngờ, khiến quân địch không kịp trở tay.