Kỳ thực, ta không phải họ Hắc. Dạ Phượng, đó mới là danh hiệu của ta.
Còn chuyện ta vốn dĩ tên gọi là gì, nói ta quên thì cũng không khác gì lắm.
Nếu ta nhớ không nhầm, chắc là gọi Hạ Tử Lung. Hạ Tử Lung, mặc dù nghe qua
cũng không thuận tai lắm, nhưng ta đích thực là họ Hạ, tên Tử Lung.
Ta vẫn cảm thấy bản thân mình là người tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng giết
vài tên để kiếm thêm chút thu nhập, tham gia vào những trận đấu nhau
bằng hỏa lực để vơ vét chút súng ống đạn dược, vượt nóc băng tường để
trộm chút tiền mặt, ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì xấu hết. Ta lấy
danh nghĩa của Châu Châu ra thề, ta hoàn toàn vô tội. Nếu như ta có làm
bất cứ chuyện xấu nào, để Châu Châu chết không có đất chôn thây. Quên
nói cho mọi người biết, Châu Châu là con chó lông xù ta nuôi. Ba năm
trước đã bỏ trốn với người yêu mất rồi, lúc đi, trên lỗ tai còn dính ba
hạt cơm của nhà ta. Ba hạt cơm lận đó, lòng ta bây giờ vẫn còn thấy xót
đây này.
Ta nghèo mà, ba hạt cơm đối với ta mà nói là rất quý giá. Bởi vậy, đừng có khinh bỉ ta.
Ta thật sự rất nghèo, ngoài trừ có hơn mười sổ tiết kiệm ở ngân hàng, một
ngôi biệt ngự siêu cấp xa hoa cùng máy bay tư nhân và hằng hà vô số châu báu lỗi thời khác, ta không còn bất cứ vật giá trị nào hết. Mấy điểm
tài sản cỏn con đó, là bản thân ta phải mạo hiểm tính mạng khắp nơi kiếm về.
Đừng hỏi ta đang làm nghề gì, ta thực sự không muốn nhắc tới.
Đừng ép ta, đừng ép ta mà. Cho dù đánh chết ta, ta cũng không nói ta là
hộ pháp của Phi Ưng bang, là sát thủ nổi danh nhất hắc đạo. Chỉ cần có
tiền thù lao, giết người cướp của, gian dâm cướp giật ta đều nhận hết.
Tôn chỉ của ta chính là cần tiền không cần mạng. Chỉ cần ra đúng giá, ta có thể giết cả nhà mình. Đương nhiên, làm gì có ai biết cả nhà ta đều
đã chết sạch cả rồi. Đó là năm ta được tám tuổi. lão cha cùng bang phái
khác tranh giành địa bàn, cả nhà ta đều anh dũng hi sinh. Nếu không phải ta đủ thông minh, chui ra từ lỗ chó ở góc tường thì chắc cũng đi theo
bọn họ, bị đốt đến máu thịt tiêu tan. Ban đầu là muốn đi theo bọn họ lắm chứ, thế nhưng bọn họ hình như là không cần tới ta. Ba ba, mẹ mẹ, gia
gia, bác, bốn người, gia đình ta vừa đủ quân số ngồi trên sòng mạt
chược, ta có tới cũng chỉ có thể đứng ngoài xem thôi. Ta không thích
chơi mạc chược, cũng không muốn đứng ngoài xem, thế nên, ta quyết định
miễn cưỡng giữ lại mạng sống cho mình.
Ta không phải họ Hắc, thế
nhưng phải nói là “hắc” triệt để. Ông tổ ta là lưu manh đầu lĩnh, gia
gia ta tất nhiên là côn đồ đại ca, ba ba ta lại là hắc bang lão đại. Từ
ngày sinh ra, ta đã không thoát được quan hệ với hắc đạo rồi. Chính bởi
vì ta biết mình rất “hắc”, nên lúc lão đại đặt tên ta là Dạ Phượng, ta
lặng lẽ tiếp thu. Giữa đường có người gọi ta là Hắc Quả Phụ, ta chỉ cười cười.
Trong cuộc đời ta đã làm rất nhiều chuyện tốt, đến nỗi ta
không nhớ rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu. Thứ duy nhất ta nhớ rõ chính
là, ngày Phi Ưng bang nội loạn, ta cướp đi toàn bộ tài sản súng ống đạn
dược hiện có của lão đại, thuận tiện đem đầu lão đánh cho thành hoa đậu
hũ luôn. Lão đại không phải người tốt. Lão sở dĩ thu nhận ta cũng vì
nhìn trúng cái hào quang lạnh lùng cất giấu sau đôi mắt ngây thơ vô tội
của ta. Ta thật sự không phụ lòng kỳ vọng của lão, mười sáu tuổi trở
thành công cụ kiếm tiền lợi hại nhất của lão, cũng trở thành kiệt tác
đắc ý nhất của lão. Theo ta phỏng đoán, lão chắc là mù chữ, nên chưa đọc qua bài văn > vô cùng kinh điển. Bằng
không, lão thế nào lại không rõ, nô lệ chắc chắn sẽ có ngày phản kháng. Ở Phi Ưng bang làm nô lệ cho lão mười một năm, ta còn không phản kháng
thì đi xin lỗi tổ tông là vừa. Ta thực sự không muốn phản kháng đâu, có
điều, ai kêu tổ tông nhà ta toàn là lão đại. Ta chỉ làm lão tam thì thật sự mất mặt quá. Không vì cái gì hết, chỉ nói vì liệt tổ liệt tông Hạ
gia, ta đã muốn giật giây các huynh đệ phản loạn.
Một nửa tài sản cướp được của Phi Ưng bang bọn ta đã cúng cho Thế giới phụ nữ nhi đồng hội.
Ta là một đứa bé bất hạnh, không hi vọng có thêm đứa bé nào bất hạnh như
ta. Câu trên chính là câu ta phát ngôn trong lúc trả lời phóng vấn của
ký giả, tuyệt đối không phải tiếng lòng của ta. Ta sở dĩ quyên tiền,
cũng bởi vì nhiều tiền quá mà.
Mang theo một mớ tài sản kếch xù, ta
từ Phi Ưng đảo trở về Trung Quốc đại lục. Vốn cũng nghĩ tới đến Nhật Bản định cư, nhưng ban đêm nằm mộng thấy tổ tông mười tám đời Hạ gia chỉ
vào mũi ta thóa mạ. Ta có thể là một người trong sạch, cũng không thể
không có chút khí tiết dân tộc nào. Khi vừa tỉnh lại, tinh thần yêu nước nồng nàn trong ta trỗi dậy, ta lập tức thu dọn đồ đạc trở về Trung
Quốc.
Sau khi về nước, ta chọn Vân Nam bốn mùa như xuân để định cư.
Tuy rằng có chút hẻo lánh, nhưng phong cảnh không khí chính là nhất
đẳng.
Ta trời sinh đã là một quả trứng không may mắn, vất vả lắm mới
có được sáu năm an an ổn ổn, còn giả làm một sinh viên, cháu trai của
lão đại, cũng là kẻ từng làm thiếu chủ của Phi Ưng bang tìm tới cửa. Lúc hắn mang theo một tên cao lớn đi tới, ta đang ở công viên đánh thái
cực. Tiếng người ầm ĩ, lấn át tiếng đạn bay ra. Khi ta cảm nhận được đạn đang bay về phía mình thì đã không còn né tránh được nữa. Giết người vô số như ta, cứ như thế mà mở to mắt nhìn viên đạn lấp lánh xuyên qua
giữa trán.
Đứng bên cạnh thi thể mình, ta biết là ta đã chết. Kỹ
thuật bắn súng của thiếu chủ không tệ, thậm chí là phi thường chuẩn xác. Ngạch tâm (vị trí giữa hai chân mày) nở hoa, một màu đỏ au, cực kỳ
giống như vết chu sa trên ngạch tâm của những cô gái hồng nhan họa thủy. Ta vươn đầu lưỡi liếm liếm máu của mình, nhàn nhạt, không có vị gì hết.
Đương lúc cảnh sát đem thi thể ta vận chuyển lên xe, ta cũng đi theo ngồi vào buồng lái. Ta dám đánh cược, nếu như hắn biết ta ngồi ở bên cạnh hắn,
nhất định sẽ tè ra quần, phỏng chừng số lượng thi thể trên xe cũng tăng
lên ngùn ngụt.
Ta không sợ chết, vẫn cứ hừ tới hừ lui đi theo bọn họ
tới Đình thi phòng (nhà xác). Đình thi phòng rất náo nhiệt, còn có mấy
đồng chí đang đấu địa chủ ở đó. Ở đó đấu với bọn họ được hai ván, ta
thua vô cùng thê thảm. Thua cũng không có gì quan trọng, quan trọng là…
ta căn bản không có tiền chung. Thấy ta không có tiền, có kẻ còn chủ
trương lấy hết y phục trên người ta gán nợ. Ta phi thân giơ chân về phía sau, đôi chân xinh đẹp thẳng hướng vào mặt bọn chúng bay tới, Đình thi
phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Đi ra khỏi Đình thi phòng, ta gặp
phải hai tên cảnh sát tự xưng Hắc Bạch Vô Thường. Bọn họ rất khách khí,
Hắc Vô Thường còn cho ta một điếu xì gà. Ta không biết hút thuốc, hút
một ngụm là đã sặc đến nước mắt ròng ròng. Bọn họ nói với ta là lão đại
bọn họ muốn gặp ta. Ta đến cả nháy mắt cũng không có, đi theo bọn họ.
Hai chữ “lão đại” khi lọt vào lỗ tai ta chẳng khác chi chó lông xù. Hết
cách rồi, lão đại chết trong tay ta nhiều lắm. Định nghĩa lão đại ở
trong lòng ta chính là, thủ hạ bại tướng cùng với tiền mặt xanh xanh đỏ
đỏ.
“Đó chính là truyền kỳ của Hắc Quả Phụ, quá khứ của Dạ Phượng và
cả đời người của Hạ Tử Lung ta.” Ta vểnh ngón tay hoa, ưu nhã nâng ly cà phê trước mặt uống một ngụm, nhàn nhạt ngước nhìn mỹ nữ trước mắt.
“Rất đặc sắc.” Mỹ nữ mỉm cười, cũng nâng ly cà phê lên.
“Có gì cứ nói thẳng ra đi, truyền kỳ của ta cô cũng nghe rồi, cô muốn thế
nào?” Ta bị Hắc Bạch Vô Thường đưa xuống địa phủ, sau đó trực tiếp ném
vào một biệt thự xa hoa, cũng chính là nơi ta ở lúc này đây. Còn chưa
đứng vững, vị mỹ nữ trước mắt đã bưng hai ly cà phê tới, chi ba trăm vạn bảo ta kể lại chuyện lúc còn sống của mình. Chuyện cũng kể xong, mỹ nữ
này rốt cuộc muốn làm gì.
“Cô đã chết.” Mỹ nữ dùng muỗng bạc khuấy cà phê đang nóng hừng hực trong ly.
Ta ngược lại trợn mắt. “Ta đương nhiên biết, vì một viên đạn xuyên qua
đầu. Tiền đâu? Cô nói cho ta ba trăm vạn đâu rồi?” Nếu như chưa chết, ta còn có thể tới đây sao? Quả thực đúng là vô nghĩa, là vô nghĩa trong
các thứ vô nghĩa.
“Ta không phải người của thời không này.” Mỹ nữ đem hoa quả tươi gọt sẵn đổ ra trước mắt ta, “”Đừng khách khí, cứ việc dùng.”
Khục, mở miệng cũng không đề cập tới tiền. Ta dùng cây tăm lấy một miếng
tuyết lê, trừng mắt nhìn nàng, “Cô là do xuyên không tới?” Sau khi đến
Vân Nam định cư, ta bắt đầu viết tiểu thuyết giết thời gian. Những
chuyện xuyên qua thời không ta nghe đã nhiều.
“Đúng vậy, ta là xuyên không tới.” Mỹ nữ ưu nhà ngáp một cái.
Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, đến ngáp cũng ưu nhã như vậy.
“Muốn ta đổi linh hồn với cô? Còn giúp cô làm chuyện gì đó?” Dựa theo mấy bộ
tiểu thuyết võ thuật, những việc thế này rất hay phát sinh.
“Ta là Mộ Dung Tử Lung, người của mấy nghìn năm. Bốn năm trước, nửa đêm linh hồn
ta xuất ra, chẳng biết làm sao lại đến được nơi này. Đương lúc du lãng
khắp nơi, trùng hợp biết Diêm đại ca đang tuyển lão bà, ta âm kém dương
sai trúng tuyển. Ở chung lâu ngày, chúng ta yêu nhau. Thế nhưng, chàng
đột nhiên phát hiện, ta là linh hồn sống. Tuổi thọ của ta là đến tám
mươi tuổi, còn khi gặp gỡ chàng thì mới mười sáu. Tuổi thọ là ý trời,
chàng không có cách nào thay đổi. Cho nên, thời gian chúng ta ở chung
không nhiều lắm. Mỗi ngày, sau giờ tý, linh hồn ta đều sẽ đến đây, thế
nhưng sau canh năm ta lại phải trở về. Đêm qua, Diêm đại ca nói cho ta
biết, hôm nay sẽ có một vị tiểu thư rất có duyên với ta uổng mạng, có
thể thay thế ta, ta sẽ có thể vĩnh viễn ở lại nơi này.”
Oa, ra là
duyên tình người quỷ dang dở ngang trái đó, thiên cổ kỳ văn đó nha. Nếu
như ta chưa chết, nhất định phải đem chuyện của bọn họ viết thành tiểu
thuyết mới được.
“Ta chính là vị tiểu thư đó?” Ta từng ngụm từng ngụm ăn tuyết lê.
“Đồng ý giúp ta không? Hạ tiểu thư.” Nàng nháy nháy mắt, cười đến ngọt ngào.
Cái vẻ tươi cười chết người không cần đền mạng đó khiến ta suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh. Có thể mê hoặc Diêm vương, mị lực của nàng quả nhiên
không phải bình thường, không được, ta không nhìn nữa. Ta mà còn tiếp
tục nhìn nữa, coi chừng hóa thân thành nữ sói, nhào tới đè nàng xuống
đất. Ta là hủ nữ, không phải đồng chí.
Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh. Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh. (2)
Trong lòng ta lẩm bẩm Đạo Đức kinh, đem tất cả những ý niệm bất lương ném đi
hết. Vốn dĩ định niệm nhiều hơn nữa, nhưng bất đắc dĩ ta chỉ niệm vài
câu.
“Hạ tiểu thư?” Nàng đẩy đẩy vai ta, vớt ta lên từ tận đáy sâu tội lỗi.
Dòng suy nghĩ miên man bị cắt dứt, ta cười gượng vài tiếng, “Hắc hắc, đồng ý.” Sau đó tiếp tục ăn tuyết lê.
Ta cũng không phải ngu ngốc, biết sống lại là chuyện chắc chắn không thể
nào. Muốn sống sót, chỉ có thể chiếm dụng thân thể người ta.
“Đa tạ.” Mộ Dung Tử Lung cười hắc hắc, “Ta biết cô sẽ đồng ý mà.” Khục, có thể đoán được là ta nguyện ý.
Mộ Dung Tử Lung bắt chéo hai chân, vẻ mặt chăm chú nhìn ta, “Hạ tiểu thư,
thân thế của ta rất phức tạp. Mà trên vai cũng gánh một trọng trách vô
cùng quan trọng. Ta tin tưởng năng lực của cô, cô nhất định có thể giúp
ta hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?” Nàng nháy nháy mắt, cười thần bí.
Nhìn vẻ tươi cười tốt đẹp của nàng, cảm giác lạnh cả người chạy từ lông bàn
chân thẳng chó tới ót. Ta bị một trận lạnh run, cảm giác bản thân đang
tiến vào hố to vạn năm
Từ tận đáy lòng ta lặng lẽ hỏi một câu, tiểu
bạch thỏ rơi vào bẩy của đại dã lang còn có thể thoát ra không? Kết quả
là một âm thanh nói cho ta biết: biến, bản thân ngươi không phải đại dã
lang không hơn không kém còn gì.
—–
(1) hoa lệ lệ: cũng giống như
hoa lệ (rực rỡ, huy hoàng) nhưng do một số nhà văn muốn viết thành hoa
lệ lệ như ý “đổi mới từ ngữ”
(2) Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh: Là hai câu trong chương 1 của > do Lão Tử viết. Có người dịch: Đạo có thể coi là đạo thì
không phải là đạo thường. Tên có thể coi là tên thì không phải tên
thường.