Lục Thanh Nhã hôn mê nửa tháng vẫn chưa có chút chuyển biến gì, hô hấp ngày càng yếu ớt, tâm trạng Mộ Tuyệt bắt đầu đóng băng. Hắn sợ, sợ nàng từ nay về sau sẽ không tỉnh lại nữa.
Đương lúc mọi người đều đang mặt ủ mày ê, thúc thủ vô sách, Lục Thanh Nhã đột nhiên tỉnh lại.
"Thanh Nhã." Hoàng Phủ Tiệp lôi kéo Tề Duệ, ba bước nhập thành hai bước, chạy tới bên giường, nắm chặt tay Thanh Nhã.
"Tướng quân." Hạ Tố Tâm cũng ra sức chạy tới, dồn Mộ Tuyệt qua một bên.
Ba nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt lộ ra một loại biểu tình – bất đắc dĩ.
Lục Thanh Nhã không để ý đến hai nữ nhân này, đường nhìn của nàng, rơi vào trên người Mộ Tuyệt, "Mộ Dung đại ca…"
"Thanh Nhã…" Mộ Tuyệt chen vào giữa hai nữ nhân, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, "Thanh Nhã, nàng thế nào rồi?"
"Mộ Dung đại ca, chàng tiều tụy đi nhiều quá?" Vuốt ve khuôn mặt của hắn, Thanh Nhã cười yếu ớt, "Chàng xem chàng a, râu cũng mọc ra rồi, rất xấu a."
Khuôn mặt Mộ Tuyệt dán vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, "Ta không sao, không có gì, nàng tỉnh lại là tốt rồi." Nam nhi có lệ cũng không thể rơi, một đời kiêu hùng, lại một lần nữa rơi lệ.
Rõ ràng là một màn nồng tình mật ý, nhưng bốn người đứng xem sợ hãi trong lòng. Lục Thanh Nhã thật sự rất kỳ quái, kỳ quái đến nói không nên lời.
Lục Thanh Nhã giơ tay, chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt hắn, "Mộ Dung đại ca, ta còn một tâm nguyện, chàng giúp ta hoàn thành, được chứ?"
Mộ Tuyệt run lên, hầu như nói không thành lời, "Được…"
"Sau này… nữ nhi đầu tiên của chàng đặt tên Tử Lung, nhi tử đầu tiên đặt tên Phong Vân, có được hay không? Đây là… tên mà ta muốn đặt cho con chúng ta. Tử Lung… là tên muội muội của ta… ta…"
Mộ Tuyệt cắt đứt lời nàng, nước mắt nam nhi tuôn xuống như hồng thủy vỡ đê, "Ta đáp ứng nàng, đáp ứng nàng. Nàng mau tỉnh lại đi, nhi tử đầu tiên của chúng ta tên là Phong Vân, nữ nhi đầu tiên tên là Tử Lung."
"Ta nghe thấy… lúc đó tuy rằng có chút mơ mơ màng màng, thế nhưng, ta nghe đại phu nói, ta không thể sinh hài tử nữa." Lục Thanh Nhã nhoẻn miệng cười, cười đến phi thường ôn nhu, "Ta mệt mỏi quá, ta muốn nghe, chàng ôm ta, được chứ?"
Hoàng Phủ Tiệp nhịn không được khóc ra thành tiếng, nhào tới bên giường, "Thanh Nhã, không được ngủ, không được. Muội là chiến thần tướng quân, bách chiến bách thắng, không được ngủ a."
Lục Thanh Nhã vẫn cười ôn nhu như cũ, "Tề vương, khổ cho ngươi rồi."
Tề Duệ như cũ đi tới bên giường.
Lục Thanh Nhã kéo tay Tiệp nhi, sau đó kéo tay Tề Duệ nắm lại một chỗ, "Chúc hai người… bách niên giai lão."
"Yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt." Tề Duệ đem Hoàng Phủ Tiệp ôm vào trong lòng. Hoàng Phủ Tiệp thuận thế tiến vào trong lòng hắn, khóc đến trời long đất lở.
"Mộ Dung đại ca, ta còn một nguyện vọng nữa, chàng có thể đáp ứng không?" Nàng dùng ánh mắt thiết tha mong chờ nhìn hắn.
"Có thể." Nếu như nguyện vọng của Thanh Nhã là muốn hắn tự sát, hắn cũng sẽ không chút do dự đáp ứng nàng.
"Sau này, nếu như chàng có được thiên hạ, không được liệt ta vào một trong các hậu phi, cũng không được phong ta."
"Tại sao?" Tất cả mọi người đều ngây ngốc, chỉ có Hoàng Phủ Tiệp vẫn khóc nức nở.
Lục Thanh Nhã cố gắng dùng hết toàn bộ khí lực, cố gắng ngồi dậy. Mộ Tuyệt nhanh chóng đến bên giường, ôm nàng vào lòng. Thanh Nhã tựa trong lòng hắn, toát ra một nụ cười vô cùng rực rỡ, "Thà chết… cũng không làm nữ nhân của đế vương." Nàng chậm rãi nhắm mắt, nhưng tiếu ý trên mặt vẫn không hề suy giảm.
Nhìn cánh tay Thanh Nhã chậm rãi hạ xuống, Hoàng Phủ Tiệp hung hăng xông tới, nhắm vào Mộ Tuyệt, tay đấm chân đá, "Đều do ngươi hại chết muội muội, đều tại ngươi. Nếu ngươi không tạo phản, Thanh Nhã vĩnh viễn chỉ là một thiếu nữ ngây thơ trong sáng. Đều tại ngươi, đều tai ngươi hại chết Thanh Nhã. Ngươi không chỉ hại chết Thanh Nhã, còn hại luôn hài tử của Thanh Nhã. Thanh Nhã cho dù có chết cũng không tha thứ cho ngươi."
Hạ Tố Tâm cũng nhào tới bên giường, khóc đến lê hoa đái vũ (hoa lê trong mưa), "Ô ô ô, tướng quân, người không thể chết."
"Thật không ngờ nhất đại danh tướng ngày xưa lại hương tiêu ngọc vẫn." Tề Duệ có chút cảm khái.
"A? Muội còn chưa chết?" Hoàng Phủ Tiệp thất thần.
Thanh Nhã ho khan vài tiếng, giọng nói vô cùng yếu ớt, "Đã chết, nhưng bị tiếng khóc của các người kéo về."
"Đại phu nói cô khó lòng qua khỏi." Mộ Thiệu rất không khách khí nói ra sự thực.
"Bậy quá, đến khi hắn chết ta vẫn chưa chết, ta… Mộ Dung Quyết mỗi ngày đều đổ vào miệng ta cái gì nhân sâm ngàn năm, linh chi, rồi gì đó, ta chết được sao? Ăn nước bọt của hắn nửa tháng, ta mà chết thẳng cảng chẳng phải rất đáng tiếc sao." Nàng tuy rằng hôn mê, nhưng cũng còn tri giác, "Lục Thanh Nhã ta tốt xấu gì cũng là chiến thần tướng quân, dễ chết như vậy chẳng phải rất mất mặt? Cút, ta muốn ngủ, đừng làm phiền ta."
Mộ Tuyệt là người đầu tiên hồi phục tinh thần, "Mau gọi đại phu."
Sau khi đại phu chẩn đoán bệnh tình, thân thể Thanh Nhã đã không còn trở ngại gì nữa, chỉ là khí huyết suy yếu, cần được bồi bổ cho tốt.
Từ đó về sau, Thanh Nhã rơi vào tình rạng dầu sôi lửa bỏng.
Hoàng Phủ Tiệp, Mộ Tuyệt, Hạ Tố Tâm ba người thi nhau giật thuốc bổ đổ vào trong bụng nàng.
Hoàng Phủ Tiệp thân là nữ nhân của Tề vương lại ở Vũ Lăng vương phủ hoành hành bá đạo còn có thể tha thứ, Hạ Tố Tâm lúc lại lại có quyền được tự làm theo ý mình? Mọi người trong lòng ai ai cũng rõ, nhưng cũng không nói ra. Bị bắt làm tù binh mà trình độ được như các nàng quả là "tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả" (Xưa nay chưa từng có ai như vậy)
"Trù nương nói, nữ nhân sau khi sảy thai uống cái này là tốt nhất, đuổi nhiệt."
"Tướng quân, phương thuốc này là ta trăm phương nghìn kế tìm tới, mau uống đi."
"Đói bụng chưa? Đem canh uống hết."
Lục Thanh Nhã nghiêm túc đảo mắt qua ba người, "Ba người có thấy phiền phức hay không, mỗi ngày đều trình diễn loại tiết mục này?" Liên tiếp xem cùng một màn trong ba tháng.
"Không phiền." Ba người không hẹn mà cùng gật đầu.
"Ta bây giờ khỏe mạnh còn hơn trâu, đem kim giáp, ngân tương của ta lại đây, lão tử lập tức thống lĩnh hai mươi vạn đại quân tiêu diệt đám mọi rợ bên ngoài." Thanh Nhã nói, làm bộ như muốn xuống giường.
Mộ Tuyệt sợ đến sắc mặt trắng bệch, "Mau nằm xuống."
"Nằm mấy tháng rồi, ta mệt a. Nằm đây nghỉ ngơi, so với đánh giặc còn mệt hơn nhiều. Công chúa, ta hiện tại tích lũy được mấy tháng năng lượng. Nghe nói Đại Thạch quốc muốn thừa cơ hội nước ta nội loạn để hưởng lợi phải không? Để ta thống lĩnh hai mươi vạn quân san bằng Đại Thạch quốc." Chiến tranh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.
Hoàng Phủ Tiệp dở khóc dở cười, "Làm công chúa, ta thật rất cao hứng khi có một tướng quân trung thành tận tụy như muội. Làm tỷ muội, ta hận không thể bóp chết muội ngay."
"Ta nói công chúa à, chúng ta hai người đều bị bắt giam, không phải chuyện đùa. Yến tướng quân bọn họ xem chừng đã vội muốn chết rồi, hai tháng, nghỉ ngơi đủ rồi." Nàng nhân cơ hội đó nhảy xuống giường, "Về nha, lãnh binh tiêu diệt Vũ Lăng vương với Tề vương."
Hoàng Phủ Tiệp cùng Mộ Tuyệt nhìn nhau, cùng cười nói, "Không đánh."
"A?" Lục Thanh Nhã trừng to mắt, "Không đánh? Lúc trước không phải muốn đánh cho ngươi sống ta chết hay sao? Tại sao không đánh?"
"Nàng đã nói, thà chết cũng không làm nữ nhân của đế vương, không có nàng, có được thiên hạ cũng không còn nghĩa lý gì nữa." Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng lại bao hàm thiên ngôn vạn ngữ. (TN: Sặc, vậy chiến tranh 3 năm chẳng phải quá phi nghĩa còn gì? O_o)
Lục Thanh Nhã đột nhiên cười cười, ánh mắt nhu tình như nước dừng lại trên người Mộ Tuyệt.
Ánh mắt giao nhau, nhu tình ngàn vạn.
Tháng mười, Thừa Thiên năm thứ mười chín, chiến thần tướng quân và giám quốc công chúa đồng loạt bị bắt khiến lòng quân đại loạn. Tháng một, Thừa Thiên năm thứ hai mươi, phó soái Nhâm Thiên Lưu tạo phản.
Tháng hai, Thừa Thiên năm thứ hai mươi, giám quốc công chúa và chiến thần tướng quân bình an trở về, Tề vương và Vũ Lăng vương toàn quân quy thuận triều đình. Thánh thượng hạ chỉ, bảo lưu vương vị, đất phong cho Tề vương và Vũ Lăng vương. Nhâm Thiên Lưu hốt hoảng trốn về Kiền Nam, tự lập Kiền Nam vương.
Tháng ba, Thừa Thiên năm thứ hai mươi mốt, Vũ Lăng vương lâm trọng bệnh qua đời, tráng niên tảo thệ (ý nói chết trẻ). Có vài người hoài nghi triều đình ám sát Vũ Lăng vương, Nghiêm Văn Thạc tướng quân dưới trướng Mộ Tuyệt lãnh binh tạo phản, tháng tư, Nghiêm Văn Thạc xưng thành Tuyên vương.
Tin tức Nghiêm Văn Thạc tạo phản truyền đến, Lục Thanh Nhã hỏi Mộ Tuyệt, "Chàng có hối hận không?"
Hắn ôm nàng, lắc đầu, "Không hối hận, ta là Mộ Dung Quyết của nàng, vĩnh viễn đều như vậy."
Tháng tám, Thừa Thiên năm thứ hai mươi mốt, đại quân triều đình chia làm hai cánh quân bình loạn.
Yến Đình làm chủ soái, chiến thần tướng quân làm phó soái, đánh Kiền Nam vương.
Giám quốc công chúa làm chủ soái, Tề vương, Trịnh Phi làm phó sói, đánh Tuyên vương.
Tháng mười hai, Thừa Thiên năm thứ hai mươi, giám quốc công chúa đả bại Tuyên vương, Tề vương trọng thương không kịp chữa trị, tráng niên tảo thê. Giám quốc công chúa khoác đay để tang, tự mình hộ tống linh cửu quay về thành. Còn cho xây lăng tẩm trong hoàng lăng, Tề vương Tề Duệ là Vương gia khác họ duy nhất trong lịch sử được táng nhập hoàng lăng.
Tháng tư, Thừa Thiên năm thứ hai mươi mốt, giám quốc công chúa lần thứ hai xuất chinh, Tuyên vương mất hết năng lực chống trả, đánh một trận liền hàng. Giám quốc công chúa không còn khoan dụng độ lượng như ngày xưa, Tuyên vương tru di cửu tộc, tướng lĩnh dưới trướng tru di tam tộc.
Tháng năm, Thừa Thiên năm thứ hai mươi mốt, Yến Đình quyết chiến Kiền Nam vương, chiến thần tướng quân vết thương cũ tái phát, chết ngay trong quân, năm ấy vừa tròn hai mươi mốt tuổi.
Tháng sau, Thừa Thiên năm thứ hai mươi mốt, Yến Đình lần thứ hai quyết chiến Kiền Nam vương. Trong quân xuất hiện một tiểu tướng họ Mộ Dung, tên một chữ Quyết thi triển tài năng, bắt giữ mấy tướng quân địch, phá tan Kiền Nam thành, bức Kiền Nam vương uống rượu độc tự sát.
Tháng tám cùng năm, Yến Đình ca khúc khải hoàng hồi kinh. Phong ba trong trận loạn tứ vương được triệt để dẹp yên.
"Năm năm rồi, ta rốt cuộc cũng đã quay về." Lục Thanh Nhã đứng trước cửa phủ tể tướng, cảm khái vô cùng.
"Đúng vậy, năm năm, chúng ta đã trở về." Lục Định Viễn một thân áo giáo, đứng phía sau Lục Thanh Nhã, "Vị tướng quân nên được bá tính đứng hai bên đường hoan nghênh hẳn nên là muội, không phải ta."
Lục Thanh Nhã đem ngân thương vắt ngang trước ngực, cười nói, "Hư danh phù phiếm này có nghĩa lý gì? Danh tiếng chiến thần tướng quân ta không nhất định phải lưu danh sử sách, lưu lại trong lòng mọi người là được rồi."
"Trên đời này, có thể được mấy người như các người xem thường danh lợi? Ta bắt đầu hiểu được muội tại sao luôn chiến thắng, hắn tại sao có thể làm bá chủ."
"Huynh quá khen, người chân chính đáng được tôn kính, phải là Yến Đình tướng quân." Yến Đình tướng quân, mới hoàn toàn xứng đáng là một danh tướng.
"Được rồi, vào đi." Lục Định Viễn không nói thêm gì nữa.
"Được."
Hai người một trước một sau bước vào cửa lớn Lục gia, đi thẳng vào phòng khách. Đi đến phòng khách, đã thấy Lục tể tướng cùng Lục phu nhân, Lục Phương Phỉ ngồi đợi đã lâu.
Lục Định Viễn cùng Thanh Nhã không hẹn mà cùng quỳ xuống, trăm miệng một lời, "Mạt tướng tham kiến hoàng hậu nương nương."
Lục Phương Phỉ đầu tiên ngẩn người, sau đó nhanh chóng đỡ lấy cánh tay hai người, "Ca ca, muội muội, mau đứng lên."
Bị Lục Phương Phỉ nâng dậy, hai người đem mục tiêu chuyển lên người phu phụ tể tướng, "Hài nhi bái kiến cha mẹ."
"Đứng lên đứng lên." Phu phụ tể tưởng mỗi người đỡ một người.
"Không thể phụng dưỡng cha mẹ, là Định Viễn bất hiếu." Lục Định Viễn đầu dán trên mặt đất.
Lục Tương vội vã nâng hắn dậy, "Định Viễn lần này là vì hoàng thượng bình loạn, là vinh quang cho Lục gia chúng ta."
"Đúng vậy, ca ca công lao hãn mã, quang diệu Lục gia." Lục Phương Phỉ chủ động đỡ Lục Định Viễn ngồi xuống, "Ca ca, muội thay hoàng thượng cảm tạ huynh."
"Định Viễn, khổ thân con rồi." Lục phu nhân lau lau nước mắt, "Năm năm nay, ta lúc nào cũng lo lắng, sợ rằng không gặp được con nữa."
"Định Viễn, đêm nay hoàng thượng bày đại yến trong cung thiết đãi công thần, con trước tiên đi chuẩn bị đi."
"Thanh Nhã, đi thôi."
Lục Thanh Nhã lắc đầu, cười, "Ca ca, huynh đi đi."
"Kh…" Lục Thanh Nhã mới là công thần chân chính a.
Thanh Nhã vẫn như cũ mỉm cười, "Muội không còn là võ tướng nữa rồi." Từ nay về sau đã không phải nữa.
Lục Tương ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Thanh Nhã, giục, "Định Viễn, đi thôi."
Lục Định Viễn bất đắc dĩ, một mình đi về phía hậu đường.
Lục Định Viễn đi xa, Lục Tương liếc mắt nhìn Thanh Nhã, "Thanh Nhã, con về là tốt rồi, nghỉ ngơi đi."
"Đúng vậy, ta và cha không trách con nữa, chỉ cần con về là tốt rồi." Lục phu nhân lén lau nước mắt.
"Vâng." Lục Thanh Nhã lên tiếng, cũng xoay người đi vào hậu đường.
Bước vào trong viện tử quen thuộc, nhìn kiến trúc cảnh vật xung quanh tất cả đều quen thuộc, Lục Thanh Nhã khóe môi vung lên một nụ cười.
Nàng đã về, thực sự đã về.
"Muội muội, xin lỗi." Âm thanh Lục Phương Phỉ từ phía sau vang lên.
"Sao lại phải xin lỗi?" Lục Thanh Nhã đưa lưng về phía nàng.
"Là tỷ tùy hứng, đoạt hoàng thượng." Giọng nói Phương Phỉ có chút nghẹn ngào, "Tỷ hại muội năm năm không thể về nhà, xin lỗi."
Nương giấu giùm nàng ư?
Lục Thanh Nhã lắc đầu, "Tỷ sai rồi, là muội ích kỷ, khiến tỷ phải xuất giá. Nếu như phải nói lời xin lỗi, hẳn nên là muội mới đúng."
"Thanh Nhã, thật xin lỗi. Nếu như biết phải hại muội xa xứ năm năm, tỷ sẽ không đoạt của muội." Lục Phương Phỉ nói xong đã "ô ô" khóc.
"Đừng khóc." Lục Thanh Nhã quay đầu lại, đi tới ôm lấy nàng, "Phương Phỉ, đừng khóc. Đêm nay hoàng thượng thiết yến đãi công thần, tỷ phải tiếp khách, trở về đi. Ngày khác rảnh rồi, chúng ta lại nói chuyện."
Lục Phương Phỉ đi xa, Lục Tương từ trong góc tối bước tới, "Thanh Nhã, năm nay qua con đã đi đâu? Ngân thương đang cầm là của con sao? "Muội đã không còn là võ tướng nữa", rốt cuộc là có ý gì?"
Lục Tương xuất hiện, dọa nàng kêu lên một tiếng. Nhưng vấn đề tiếp theo, lại không khiến nàng hốt hoảng. Nàng quay đầu lại, cười, "Cha, có một số việc chỉ nên để ở trong lòng, không thể viết vào sử sách."
Lục Tương là hạng thông minh, lập tức hiểu rõ ý nàng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, "Hoàng Phủ huynh, ta không thẹn với huynh rồi." Lục gia bọn họ đã làm được rồi.
"Lục gia chúng ta, không thẹn với thiên hạ." Thanh Nhã cười nhạt, chậm rãi đi vào khuê phòng.
Từ đây về sau, nàng sẽ không còn là võ tướng nữa.
Tháng chín, Yến Đình trao lại binh quyền, cáo lão hồi hương. Hoàng Phủ Tiệp tay nắm trọng binh, chính thức buông rèm chấp chính.
Tháng mười một, Thừa Thiên năm thứ hai mươi mốt, hoàng trưởng tử Hoàng Phủ Hạo được phong làm thái tử, khắp chốn vui mừng, Hoàng Phủ Tiệp phong thưởng chư tướng, còn dựng bia chép sử về chiến thần tướng quân.
Tháng giêng, Thừa Thiên năm thứ hai mươi mốt, Hoàng Phủ Tiệp chiếu cáo thiên hạ: Đương kim hoàng hậu là Lục Phương Phỉ, trưởng nữ tể tưởng, cũng là trưởng tỷ của Lục Thanh Nhã. Cùng tháng đó, Lục Thanh Nhã được phong làm quận chúa, gả cho Binh Bộ Thị Lang Mộ Dung Quyết.
Sử sách ghi chép: Chiến thần tướng quân Lộ Thanh, tức thứ nữ tể tướng Lục Thanh Nhã. Sau này lấy đại tướng quân, danh tướng Mộ Dung Quyết, chính là Vũ Lăng vương Mộ Tuyệt. Chiến thần tướng quân cùng Vũ Lăng lúc trước đã từng có một đoạn ái tình sầu triền miên, vẫn là câu chuyện được hậu thế say sưa bàn tán.
Cửa châu quy về một mối, thiên hạ thống nhất. Mấy chục năm phân tranh, đã trở thành lịch sử.
Trong mấy chục năm phân tranh giành lấy thiên hạ, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Trong quyển > do hậu nhân ghi chép, đều có tên Yến Đình, Lộ Thanh, Hoàng Phủ Tiệp và Mộ Dung Quyết. Về phần Trác Tĩnh Vân, Triển Thiều Kỳ, Ân Nghệ, Lãnh Thanh Dương, Du Diễn Liệt, Hiên Viên Nhật Hi lại là những nhân vật danh chấn thiên hạ của trăm nghìn năm sau.
Mà trăm năm sau, trong tác phẩm >, xưng Lộ thanh, tức Lục Thanh Nhã, Hoàng Phủ Tiệp, Lục Thanh Nhã được xếp vào đệ nhất, xưng là "Tuyệt đại song kiều".
***
Mặt trời đã ngả về tây, biến chân trời thành một màu đỏ ửng.
Hoàng Phủ Tiệp một thân hoàng sắc triều phục, búi tóc vấn cao, trên búi tóc cắm trâm phượng hoàng mười hai nhánh bằng vàng. Ở giữa là phượng hoàng giương cánh, quý phái không sao tả xiết.
Làn váy thật dài lướt qua những bậc thang, nàng chậm rãi bước lên thành lâu.
Hoàng Phủ Tiệp phóng mắt nhìn đi nhìn lại, nhìn vạn lý non sông đang ở dưới chân mình, mỉm cười, "Ta đã hoàn thành đại nghiệp thiên thu thống trị, lưu danh sử sách. Tề Duệ, chàng thấy thế nào?" Nắng chiều màu sắc càng thêm xinh đẹp, hồng hồng đến giống như màu máu. Giang sơn, là dùng máu nhuộm thành.
"Giang sơn nhuộm máu." Lục Thanh Nhã không biết từ đâu xuất hiện bên người nàng, nhìn về phương xa.
"Đúng vậy, giang sơn nhuộm máu." Không biết đã chết biết bao nhiêu người, mới có được ngày thiên hạ thái bình của hôm nay.
Lục Thanh Nhã tay cầm ngân thương vắt ngang trước ngực, "Tỷ xem, ở trên đều là máu."
Hoàng Phủ Tiệp cũng đem hồng anh thương phóng tới trước mắt nàng, "Đều là máu."
Thanh Nhã cười cười, buông ngón tay ra, ngân thương lập tức rơi xuống sông Hộ Thành, "Muội đã không còn là chiến thần tướng quân nữa."
"Nhưng ta vẫn còn là giám quốc công chúa." Hoàng Phủ Tiệp đem hồng anh thương phóng ở đầu tường, siết chặt tay, "Vĩnh viễn đều là như vậy."
Thanh Nhã lần thứ hai cười cười, xoay người đi xuống thành lâu.
Hoàng Phủ Tiệp hai tay chấp sau lưng, ngẩng đầu nhìn chân trời đỏ tươi, nhìn vạn lý giang sơn dưới chân. Tựa hồ thấy được cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành đống.
Quả nhiên, giang sơn chính là dùng máu nhuộm thành.
Gió đêm thổi tới, hồng anh (tua đỏ trên cây thương) khẽ động, dần dần che khuất tầm mắt của nàng.
Nàng phảng phất, thấy được khuôn mặt tươi cười của Tề Duệ, thấy được những ngày hai người bên nhau ân ái.
Một nụ cười ôn nhu từ trong miệng lan ra, "Tề Duệ, chờ ta."
Mặt Trời chậm rãi biến mất sau ngọn núi, Hoàng Phủ Tiệp vẫn đứng tại chỗ như trước, ngắm nhìn vạn lý non sông dưới chân mình.
Thừa Thiên năm thứ ba mươi chín, giám quốc công chúa buông rèm chấp chính mười tám năm lâm bệnh qua đời, mai táng trong đế lăng, lăng tẩm quy mô hơn bất cứ vị Thừa Thiên đế vương nào. Đế lăng của công chúa, chỉ có mỗi Hoàng Phủ Tiệp có được vinh quang này.
Ngàn năm sau, các nhà khảo cổ học khi mở ra lăng mộ của vị công chúa tài ba này, chỉ phát hiện trong đó có một bộ áo giáp, một kim thương. Mà trong mộ của Tề vương lại có hai cổ thi thể. Các nhà khảo cổ học quan sát xung quanh, tìm được một quyển sách vàng, đề tên tác giả Lục Thanh Nhã, trong đó ghi chép giám quốc công chúa cùng Tề vương đã từng có một đoạn tình cảm động vô cùng trong thời loạn thế…