Không phải ngọn núi chính trong dãy Thái Sơn nên Bạch Loan không nguy nga hùng kì bằng núi Ngọc Hoàng. Nhưng tòa nghi đài chủ trì đại điển Bạch Loan này tuyệt đối không phải sơn dã cảnh sắc tầm thường.
Trải qua mấy đời đệ tử tỉ mỉ tạo hình, bọn họ đã xây một tòa đài lơ lửng phạm vi vài mẫu ở sườn núi phía đông hướng về phía mặt trời, lúc này mặt trời lên, vầng trời đỏ rực ôm lấy tấc đất tấc đai, gió núi gào thét, cờ quạt phất phới, ánh toàn bộ thạch đài như phiêu diêu muốn bay. Sơn tùng xanh tươi bao quanh càng làm nó thêm mấy phần lung linh tao nhã.
Trở thành thượng khách của tòa “Tiên đài” này, giang hồ hào kiệt có mặt tựa hồ cũng được nhiễm mấy phần tiên khí hẳn lên.
Chưởng môn núi Bạch Loan ngồi ở thủ tọa đứng dậy, hơi vén tay áo đạo bào rộng, chắp tay thở dài với mọi người đang ngồi.
– Hôm nay là ngày ta và tặc tử Cam Tam Lang thực hiện giao ước. Khi trước tà ma này lên núi Bạch Loan ta, giết ái đồ Khê Tùng Tử ta, còn phóng hỏa đốt tượng thần Đông Nhạc Đế quân lấy cắp kiếm quyết bảo điển tiền bối lưu lại. Mỗi chuyện có thể nói tội không thể tha! Hôm nay mời chư vị đồng đạo đến xem lễ, kính xin chư vị giúp đỡ làm người chứng kiến.
Thiên Môn đạo nhân vốn là tiếng tăm vang dội, nay lại dùng nội lực truyền âm, chớ nói trên Nghênh Tiên đài, dù là đạo quan* dưới đài, bên trong phòng xá cũng có thể nghe rõ ràng thấu đáo, quả thực là khí độ Tông Sư đường đường. Mọi người giữa sân sôi nổi gật đầu chắp tay, lấy đó tôn trọng.
*điện thờ của đạo sĩ.
Nhưng mà có người lại không để ý phong thái của ông ta, chỉ nghe một giọng trong trẻo từ nơi không xa dưới bậc truyền đến:
– Núi Bạch Loan che giấu chuyện xấu, nhận một kẻ gian vô sỉ xem như đệ tử nhập thất cũng thôi, còn muốn ăn không nói có hại người khác, các ngươi là xấu hổ cũng không biết xấu hổ.
Nghe thế, Thiên Môn đạo nhân lập tức dựng bạch mi, ánh mắt như điện, nhìn thẳng xuống dưới thì thấy Cam Tam Lang hai tay chắp sau lưng, đang từng bước một đi lên bậc thang, mà nữ tử váy đỏ đứng cạnh hắn thì mặt mày phẫn nộ, căm tức nhìn mọi người đang ngồi.
Nữ tử nói chuyện tên là Tiền Thiên Thiên, chính là bạn thân chốn khuê phòng của Nguyễn Vân Nương.
Cái chết của Vân Nương, nàng vẫn chưa buông tay tìm kiếm cừu nhân, cũng có vài phần giao tình với Cam Tam Lang nên lần này nghe tin chạy tới chính là muốn rửa oan khuất cho hảo hữu, tốt nhất là đem sư phụ Khê Tùng Tử nhục nhã một trận, cho nên nàng nói chuyện khẩu khí mạnh mẽ, không thấy một chút nhún nhường.
Nhìn thấy người nói chuyện chính là miệng lưỡi bén nhọn Tiền Thiên Thiên, Thiên Môn đạo nhân liền thu mắt lại, làm ra bộ dáng khinh thường đối đàm, quay đầu nhìn về phía Tuệ Trần thiền sư bên cạnh:
– Đại Sư, hiện tại tặc tử đã đến Nghênh Tiên đài, có thể thỉnh ngài làm chứng chăng?
Giữa hai người là vì luận võ, không phải dốc lực lượng môn tông trừ ma vệ đạo là bởi vì Cam Tam Lang xưa nay điên thì điên, làm việc lại được xem là quang minh lỗi lạc, gây không quá nhiều chuyện xấu.
Thêm lần này vụ án thật phức tạp, đối phương còn có lời chứng cớ, Bạch Loan phong nói thế nào cũng là danh môn đại phái, không thể làm ra chuyện tự dưng đả thương người cho nên Thiên Môn đạo nhân không thể không lui lại, cùng Cam Tam Lang ước đấu tỷ thí. Võ công lão vốn đã bước vào tuyệt đỉnh, đối phó một võ lâm hậu bối đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Nhưng Tuệ Trần lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
– Thẩm thí chủ chưa trình diện, như thế qua loa sợ là không ổn.
Thiên Môn đạo nhân sắc mặt tức khắc đen lại, thầm nghĩ trong lòng hòa thượng cổ hủ.
Thẩm thí chủ trong lời Tuệ Trần đại hòa thượng, chính là tên lãng tử Thẩm Nhạn thích chõ mũi vào chuyện người khác.
Lúc trước khi nhân mã Bạch Loan phong bao vây Cam Tam Lang, chính là hắn ta xảo ngôn tranh luận kịch liệt, làm cho bọn họ không thể thẳng tay diệt trừ tặc tử, còn bị bức đồng ý ước hẹn một tháng. Nay một tháng đã qua, chẳng lẽ vì chờ hắn ta, còn phải muốn kéo dài thêm thời gian à?
Thiên Môn đạo nhân không đáp lời, một vị bạch y thiếu hiệp bên cạnh lại cười nói:
– Đại sư nói rất đúng, Thẩm Nhạn kẻ này xảo trá nhất, nếu không đợi hắn lên núi trước rồi so đấu, sợ là đã bị bắt thóp, lấy đó làm cớ. Thiên Môn đạo trưởng không bằng lại kiên nhẫn đợi hai canh giờ, đợi qua buổi trưa lại so đấu cũng chẳng muộn.
Lời nói cực kỳ quang minh lỗi lạc, nam tử này bạch y như tuyết, dáng người nhược tùng, âm thanh nói chuyện không lớn, ngữ khí cũng hết sức thong thả lại làm tòa Nghênh Tiên đài đều có thể nghe rõ ràng, hiển nhiên nội lực không kém. Trên đài lập tức rối loạn xì xầm, một giọng to trong đám người đáp:
– Lăng Vân Công Tử cao nghĩa, mới bằng lòng đánh đố với tên tiểu nhân như Thẩm Nhạn. Nhưng gần đây trên giang hồ ai mà không biết, tặc tử Thẩm Nhạn giết Khổ Viên Đại Sư, lại sát hại đuổi theo Trí Tín thiền sư cùng hai vị thiếu hiệp Kim Đao môn Vương Lăng, Vương Hiền, loại lòng muông dạ thú như thế, chẳng lẽ còn có thể thực hiện lời hứa sao? Nếu hắn đến núi Bạch Loan, Tuệ Trần Đại Sư sợ là người thứ nhất không tha cho hắn ta!
Lời nói tức khắc đưa tới một mảnh trầm trồ khen ngợi, Ngụy Lăng Vân lắc đầu cười, nhìn về phía Thiếu Lâm tăng nhân ngồi ngay ngắn bên cạnh, Tuệ Trần lại khép tay niệm Phật:
– A Di Đà Phật. Đó chỉ là giang hồ đồn đãi, nay chúng ta chưa hề tìm được pháp thuế* Trí Tín sư điệt, sao có thể khẳng định đệ ấy là bị Thẩm thí chủ làm hại? Gặp Thẩm thí chủ, bần tăng giáp mặt hỏi cho ra nhẽ mới ra quyết định được.
*xác.
Vị Tuệ Trần Đại Sư này chính là sư đệ Thiếu Lâm Phương Trượng, cũng là một trong Tam Tuệ Thiếu Lâm. Trọng lượng lời nói đương nhiên không thể khinh thường. Cho nên lời vừa ra khỏi miệng, trên đài không khỏi một mảnh ồ lên, ai cũng cho rằng việc này đã thành định luận, ai ngờ Thiếu Lâm lại không để trong lòng.
Cam Tam Lang thì cứ như không nghe thấy, quay đầu nhìn trong đám người, hai mắt lạnh lẽo nhìn thẳng kẻ vừa rồi kêu gọi:
– Thanh Hà sơn? Nếu có cơ hội, Cam mỗ đăng môn quấy rầy.
Khi mọi người nhục mạ Cam Tam, hắn không nói nửa câu vô nghĩa, hán tử đó chỉ nói Thẩm Nhạn một câu, liền đổi lấy hai chữ “Quấy rầy” lộ sát khí. Nam tử mặc phục sức Thanh Hà sơn bỗng giật mình. Cam Tam Lang tuy rằng hỉ nộ vô thường, thế nhưng luôn luôn nói là làm, là kẻ cực kỳ khó chơi, bị hắn nhìn chằm chằm như thế sao còn có đường sống.
Nhưng nghĩ lại, người nọ nhớ lại, lần này Tiếu Vô Thường sợ là không có “Cơ hội” Giết người đoạt mệnh đi?
Vừa nghĩ đến đó, hắn liền vênh lên, mặt không đổi sắc trừng lại, bày ra một bộ chẳng thèm sợ, rất là chọc người cười nhạo.
Nhưng mọi người ở đây nào có phản ứng với tiểu bối vô danh như hắn, chỉ thấy Ngụy Lăng Vân hơi hơi gật đầu, như là tán đồng lời Tuệ Trần Đại Sư, Tiền Thiên Thiên đứng ở bên cạnh lại nhịn không được chửi ầm lên:
– Một hòa thượng sống chết chưa biết, các ngươi liền bắt đầu tìm tội danh, bắt người vấn tội. Nguyễn muội nhà ta chết thảm mấy năm, trừ Cam Tam ra, lại chẳng một ai chịu ra mặt tìm kiếm hung thủ! Ha ha, hay cho một chính đạo danh môn, hay cho một lãng lãng càn khôn!
Một câu này, gần như đem tất cả người ở đây mắng vào hết, Thiên Môn đạo trưởng nhíu mày, nghiêm nghị nói:
– Bần đạo tự hỏi trảm yêu trừ ma, bình sinh chưa từng làm chuyện đuối lý nào. Chỉ là vụ án năm đó của Nguyễn cô nương quá mức tư mật, nếu Nguyễn gia thỉnh cầu, chúng ta đương nhiên nhấc tay tương trợ, nhưng…
Lão nói chưa xong, ý tứ lại rất rõ. Cái chết của Nguyễn Vân Nương chẳng gì sáng rọi, xem như là việc tư Nguyễn gia. Nếu là người nhà gióng trống khua chiêng đi thăm dò, chuyện gì cũng dễ nói, thế nhưng Nguyễn gia rõ ràng không muốn nói thêm việc này, những người ngoài như bọn họ sao có thể tùy tiện nhúng tay được.
Nghe thế, Tiền Thiên Thiên tức giận đến mắt đều đỏ:
– Giỏi cho ngươi Thiên Môn lão tặc, nghiệt đồ nhà lão làm ra chuyện bê bối cầm thú không bằng, táng tận thiên lương như vậy, ngươi chẳng những không nhận, ngược lại đem nguyên do đẩy lên đầu Vân Nương muội tử. Chẳng lẽ đồ đệ nhà ngươi bỏ mình liền muốn chiêu cáo võ lâm, muội muội nhà ta không giữ quy tắc nên bị nhục chết sao?!
Tiếng rống giận này âm lượng to lớn, chấn đến mức lòng người run run, tựa hồ dưới mặt trời chiếu rọi xuống đều sinh một phần ớn lạnh. Có ít người nội tâm ngay thẳng, nhìn về phía Thiên Môn đạo trưởng ánh mắt liền có chút không đúng. Nhưng Ngụy Lăng Vân ngồi bên cạnh lại khe khẽ thở dài:
– Tiền cô nương, chúng ta đương nhiên hiểu nỗi đau khổ của nàng. Nhưng việc này quả thật không thích hợp nói trước công chúng, khó tránh khỏi bẩn danh tiết đã chết của Nguyễn cô nương.
Lời này nói tao nhã, đại đa số người trên đài lại không tự chủ trong lòng yên lặng gật đầu. Đúng vậy, nếu là nhà ai ra tai vạ như vậy, sợ cũng không muốn ở trước công chúng đòi thị phi đúng sai. Giang hồ nhi nữ tuy không nặng hai chữ danh tiết lắm, lại cũng không phải xem nhẹ. Người nhà người ta còn không nói chuyện, chẳng lẽ những người ngoài như bọn họ còn muốn lấy việc này xem như chuyện trà dư tửu hậu sao?
Nhìn mọi người vẻ mặt lòng có ưu tư, Tiền Thiên Thiên tức đến suýt nổi điên, Cam Tam Lang trong mắt cũng dấy lên tức giận, chỉ hận không rút ra kiếm giết hết những kẻ ra vẻ đạo mạo trên đời, nhưng một giọng nói lại ngăn hai người trước.
– Nếu danh tiết có thể lớn hơn cả sinh tử, trên đời này sợ là chẳng có công bằng thiên lý đáng nói. Ngụy công tử, công tử lời này sợ là sai lắm…
Âm thanh từ xa lại gần, vượt qua dãy núi bậc thang, truyền thẳng đến Nghênh Tiên đài.
Trong giọng nói tuy không giấu khàn khàn mỏi mệt, thế nhưng lời nói lại có quả quyết bình tĩnh can đảm chống trời sập. Cam Tam Lang đột nhiên xoay người, nhìn xuống dưới bậc thì thấy hai bóng người đạp lên bậc cuối cùng, đứng ở trước mặt mọi người.
Tuy rằng quần áo dơ bẩn, hình dáng chật vật thế nhưng người dẫn đầu vẫn mang mỉm cười bình tĩnh thong dong. Dường như hắn không phải trèo non lội suối chạy đến nơi hẹn, mà là tham gia yến hội thì trễ một bước, thản nhiên bình tĩnh tột đỉnh.
Sắc mặt trắng bệch cùng bạch y sắp biến thành hôi sam cũng chẳng thể giấu đi tiêu sái khí phách trong thần thái hắn.
Đến muộn còn có thể thong thả thản nhiên như thế, tìm khắp giang hồ sợ chẳng tìm ra được kẻ thứ hai.
Cam Tam Lang không khỏi cong khóe miệng:
– Huynh đến rồi.
Thẩm Nhạn cười gật đầu:
– Xin lỗi, chậm chút.
Hai người không nói nửa câu vô nghĩa, chỉ là nhìn nhau cười, dường như tất cả đều ở trong sự im lặng.
Thiên Môn đạo nhân đứng đối diện chỉ là sửng sốt, lập tức đem đôi mắt sắc bén đặt vào bóng người đứng sau Thẩm Nhạn. Trên mặt giận dữ nổi lên, lớn tiếng quát:
– Thẩm Nhạn, cùng ngươi phía sau, đó là tên dâm tặc Diêu Lãng! Lão phu tìm thật khổ, không ngờ bại hoại ngươi dám đưa lên cửa…
Ai ngờ lão còn chưa dứt lời, hai thanh âm liền đồng thời vang lên, đánh gãy lão quát mắng.
– Y không phải.
– Ta không phải.
Hai giọng nói không chút do dự, vị trẻ tuổi bị gọi “Diêu Lãng” nhẹ nhàng lướt nhìn Thẩm Nhạn đứng bên cạnh, liền đem ánh mắt chuyển về phía bạch y nam tử an nhiên ngồi ở vị tí đầu. Khóe môi thành mỉm cười.
– Nếu không tin, ngài có thể hỏi Ngụy Lăng Vân kia.