Nhập Vọng

Chương 29

Ngày đó ban đêm. Giờ Tý.

Trong y phòng đã đốt lên hương, khói xanh lượn lờ bay ra từ lư hương vương vấn trong phòng. Mùi hương không thoải mái gì, ngược lại mang chút mỏi mệt làm người ta chẳng mấy vui, như là đổ thẳng dược liệu vào lô đốt cháy vậy.

Tựa hồ bị mùi hương khó ngửi đó tập kích quấy rối, Dương Ngọc tằm vốn còn ngủ lúc này đã tỉnh lại, đang ở trong chén thủy tinh bò đến bò đi. Cái đầu béo tròn thỉnh thoảng xô ngã chén trong suốt, thoạt nhìn như là tức giận.

Đấy cũng không lạ, trước đó Tôn Bình Thanh thừa dịp nó ngủ thì lấy chút nhựa trùng màu trắng đậm sệt như sữa, nay con tằm tỉnh lại liền phát hiện bị thương, sao nó không đột nhiên giận dữ cho được.

Có Dương Ngọc tằm tức giận, Mẫu cổ cũng bắt đầu bò. Lúc này ngân châm trước ngực Thẩm Nhạn đã rút đi hơn phân nửa, chỉ hai châm hộ ở ngực. Không còn bị khống chế, Mẫu cổ đương nhiên sẽ không chịu nằm yên, chỉ là quá mức suy yếu lại e sợ Dương tằm, bò cũng không nhanh lắm.

Không để ý tới tằm – cổ nóng nảy, Tôn Bình Thanh cẩn thận kiểm tra trên dưới quanh thân Thẩm Nhạn một lần rồi thì thầm với hắn hai câu, xác định không có lầm rồi mới đem một viên dược hoàn, hai căn ngân châm giao cho Nghiêm Mạc đứng ở bên cạnh.

– Ngàn vạn nhớ rõ, trước hết nghịch hành Nhâm mạch, giúp hắn bài ra cổ thi mới có thể từ Đốc mạch vào Nhâm mạch, vận chuyển Đại Chu thiên trị độc. Viên Hòa Hợp đan này ngươi ăn vào trước, bên trong có máu Dương Ngọc tằm, có thể điều hòa tinh huyết trong cơ thể ngươi. Lúc giao hợp hạn chế hành động của Âm Phệ cổ, hai ngân châm này thì sau khi loại bỏ xác cổ thì bịt kín tinh khiếu Thẩm Nhạn. Hắn bị thương quá nặng, không nên xuất tinh quá nhiều. Bây giờ sợ là cũng không khóa được tinh quan, phải cần ngoại vật khống chế mới được. Lần này nếu như thuận lợi, nhiều nhất ba ngày là có thể trừ sạch dư độc trong cơ thể, đến lúc đó Mẫu cổ nếu không muốn chết, chỉ có thể tìm ký thân khác cho nó, lửa ở trong Hủ Âm hương có thể dụ nó vào, như vậy liền vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Lần này Tôn Bình Thanh ngược lại nói có chút trịnh trọng, chung quy sự tình liên quan đến sinh tử hảo hữu, không thể đùa được.

Nghiêm Mạc cúi đầu nhìn viên thuốc trắng trong tay, thần sắc không đổi, gật gật đầu. Thấy đối phương nghe cũng coi như cẩn thận, trong lòng Quỷ Y liền buông lỏng, cười chỉ chỉ bát đĩa thức ăn nước uống đặt trên bàn:

– Những thứ đó cho các ngươi lấy dùng. Lần này song tu ý tại liệu độc, không cần nóng lòng nhất thời, phải đánh vững đánh chắc, săn sóc kinh mạch lẫn nhau. Đúng rồi, cần chút dược tráng dương không?

– Không cần.

Nghiêm Mạc không phản ứng Tôn Bình Thanh trêu chọc, liền nuốt Hợp Hòa đan vào miệng, theo đan hoàn vào bụng, một dòng nước ấm tràn đầy quanh thân, dưới bụng nháy mắt liền có phản ứng, y lạnh lùng nhìn Quỷ Y.

Tôn Bình Thanh hì hì cười hai tiếng:

– Lần đầu tiên, phải có chút chuẩn bị chứ.

Nói rồi lão sờ tay áo, lại cầm ra một cái hộp sứ thanh hoa cành đan nhau nhét vào trong tay Nghiêm Mạc:

– Mỡ để trơn, chỉ làm một hộp này, ngươi dùng tiết kiệm chút.

Nói xong lão vỗ vỗ vai Nghiêm Mạc, đi thẳng ra cửa.

Mãi đến bóng dáng Quỷ Y biến mất ngoài cửa, Nghiêm Mạc mới chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía nam nhân nằm trên giường. Vừa vặn Thẩm Nhạn lúc này cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau.

Tuy rằng chỉ quen biết ngắn ngủi nửa tháng, nhưng trận sinh tử đào vong mấy ngày trước lại thật sự sinh ra ăn ý giữa bọn họ. Nhưng đã từng ý hợp tâm đầu, nay lại thành trầm mặc phức tạp khó khăn, mặc cho ai cũng không nghĩ tới, bọn họ sẽ có một ngày “Thẳng thắn nhìn nhau” như vậy.

Đánh vỡ trầm mặc trước, vẫn là Thẩm Nhạn. Đôi mắt mang cười của hắn rốt cuộc lại cười lên, lúc này nét mỉm cười tuy chẳng phải sâu, nhưng cũng thật sự mang chút ý cười:

– Về Cửu Long hoàn, trước kia ta còn quên điểm mấu chốt… 

Lần trước hai người thảo luận không lâu liền bị cổ độc phát tác đánh gãy, đã nhiều ngày vì chữa thương và ôn dưỡng thể lực, Thẩm Nhạn còn bị Tôn Bình Thanh khóa á huyệt, có miệng cũng khó nói, chuyện Cửu Long hoàn đành gác lại.

Việc này liên quan đến sinh tử hai người, bất cứ manh mối nào cũng không thể bỏ qua, có mấu chốt gì, cũng nên nói cùng Nghiêm Mạc. Chỉ là, không nên là lúc này.

Nhưng Nghiêm Mạc không ngắt lời hắn, tùy tay đặt ngân châm ở trên bàn, lạnh lùng hỏi:

– Về cái gì?

– Về những người đuổi giết huynh…

Thẩm Nhạn bỗng ngừng, con ngươi trong mắt co rụt lại, chỉ thấy nam nhân đứng trước mặt hắn đã cởi đi áo ngoài, tùy tay đem hắc bào khoát lên ghế bên cạnh.

Cổ họng như là bị cái gì chẹn, Thẩm Nhạn hít vào một hơi mới tiếp tục nói:

– Trong ba kẻ đuổi giết huynh ngày ấy, có hai chính là Tà Cốt Hạc Ông và Liêu Nhân Hùng đỉnh đỉnh đại danh trong chốn giang hồ, nhưng trước kia bọn họ đã sớm truyền ra tử tấn, chính là bị công tử đệ nhất giang hồ giết… 

– Ngụy Lăng Vân?

Giọng Nghiêm Mạc bình bình, động tác trên tay cũng không hề run rẩy. Trung y tuyết trắng từ đầu ngón tay y trượt xuống, rơi xuống bên chân.

– Nghiêm huynh cũng biết Lăng Vân công tử?

Mắt nhìn nam nhân từng bước đến gần sạp, giọng Thẩm Nhạn có chút căng, rốt cuộc nghe không ra cảm xúc gì.

– Không những biết, ta còn từng gặp hắn ta.

Trần truồng sải bước đến giường, Nghiêm Mạc quỳ bên cạnh Thẩm Nhạn, vươn tay xốc lên thảm mỏng che người hắn.

Đã nhiều ngày vì bôi thuốc, cũng vì kiểm tra thương thế, Thẩm Nhạn vẫn luôn là trần truồng nằm ở trên giường. Nơi này không có người ngoài, nên hắn chưa bao giờ thấy xấu hổ. Thế nhưng nay chỉ là mất cái thảm mỏng, da thịt liền không khỏi run lên. Hầu kết lên xuống, hắn nuốt miếng nước bọt vào bụng, hơi hơi dời tầm mắt:

– Khéo như vậy? Chẳng lẽ ngày đó cho huynh Truy Hồn tán, chính là Lăng Vân công tử này?

– Không sai.

Nghiêm Mạc xoa thân hình băng lãnh đối phương, thản nhiên đáp.

– Là Ngụy Lăng Vân đặc biệt dẫn ta vào Bảo Tân lâu, vừa kê đơn vừa hạ độc, còn phái người truy tung. Lại nói, ta ngược lại cảm giác hắn ta làm việc hơi quỷ dị, bất luận là Kim Minh trì hay Bảo Tân lâu, kỳ thật đều là điển cố ở thế giới ta mới có, hắn chẳng những biết, còn đoán ra ta có thể biết được. Chỉ sợ kẻ này, cũng không phải người ở đây.

Ý nghĩa không phải người ở đây, Thẩm Nhạn đương nhiên có thể hiểu, nhưng hắn không lập tức nói. Bàn tay ấm áp kéo ra đầu gối hắn, đầu ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng trượt xuống, ở Hội Âm* xoa bóp một lát rồi vào thẳng Cốc Đạo*. Mùi mỡ nhàn nhạt tỏa ra quanh hai người.

*vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục. Biết sờ ở đâu rồi chứ:)))))

*hậu môn.

Ngày đó Âm Phệ cổ nhập thể cũng không khiến Thẩm Nhạn nhíu mày một chút. Nhưng nay trong thần sắc hắn lại có mấy phần cảm xúc khó thể nói. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn thấp giọng nói:

– Thật sự làm người ta đoán không ra. Ngày đó ta chỉ là có chút hoài nghi kẻ này miệng lòng không đồng nhất, là ngụy quân tử mười phần, không ngờ… 

Thẩm Nhạn dừng một lát, ngón tay ra vào phía sau bỏ thêm hai, mở rộng ổn định thân thể có vẻ cứng ngắc của hắn, nhìn thần sắc Nghiêm Mạc một chút không đổi, mi mắt hắn hơi hơi nhắm lại, nói tiếp:

– …Hắn ta còn có thân phận thế này. Như vậy hắn và Trích Tinh lâu, sợ liên quan không phải là ít.

– Bất luận là Nhiễm Phong hay là Ngụy Lăng Vân, đều có quan hệ không rõ với Trích Tinh lâu. ‘Chính đạo’ ở đây, không biết có bao nhiêu cọc ngầm tồn tại.

Khóe môi Nghiêm Mạc lộ ra cười lạnh, rút ra ngón tay, hai tay nâng đầu gối Thẩm Nhạn, đem dương phong* cứng lên đẩy vào.

*d**ng vật.

Động tác y kỳ thật không nhanh, lại vô cùng kiên định, không cho cự tuyệt. Thẩm Nhạn chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đang ong ong, eo lưng không khỏi banh chặt, đùi màu mật ong hiện mấy đường vân cơ nhục rõ ràng, giống như thạch điêu cứng đờ. Nghiêm Mạc ngừng lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi, hơi nhíu mày:

– Thả lỏng.

Giọng nói không tính nhu hòa, thậm chí mang theo chút mệnh lệnh. Thẩm Nhạn cúi đầu thở hổn hển hai tiếng, miễn cưỡng thả lưng xuống, rơi vào chiếc giường mềm mại. Khóe môi lại không thể tự kiềm nổi lên cười khổ.

Hắn cười nói:

– Xin lỗi.

Tiếng tạ lỗi này cỡ nào chân thành, giữa ánh mắt Nghiêm Mạc hiện chút buồn rầu khó thể nhận ra, vươn tay xoa vật vẫn luôn uể oải giữa hông đối phương.

Cùng thân thể băng lãnh Thẩm Nhạn xấp xỉ, chim nhỏ giờ cũng lạnh như băng, giống như vật chết không có sức sống. Nghiêm Mạc mím môi, từ gốc vỗ về chơi đùa lên trên.

Đều là nam nhân, đương nhiên biết làm thế nào mới có thể khiến người ta sảng khoái, nguyên chủ cái xác Nghiêm Mạc lại là kẻ thường niên tập tiêu, đầu ngón tay hình thành vết chai mỏng, ở dưới hông mẫn cảm xoa nắn một trận, không bao lâu đã làm dương phong hơi hơi dậy.

Trong lúc đó, y không hề nhúc nhích, Thẩm Nhạn cũng không hề kháng cự, hai người tựa như giằng co, dính sát vào nhau.

Trong phòng bỗng yên lặng chỉ có thể nghe được tiếng trái tim đập lên, đôi mắt Nghiêm Mạc đang khóa chặt hai mắt người dưới thân. Nay trong đôi mắt này không còn tràn đầy quang hoa, thần thái ảm đạm, thậm chí ngay cả ý cười cũng ngưng tụ không nổi, thế nhưng khóe môi lãng tử vẫn mang chút tươi cười, như là tự giễu, như thật chẳng biết làm thế nào.

Nghiêm Mạc nhắm chặt mắt, lại nâng lên đầu gối đối phương:

– Đừng thất thần.

Dù sao cũng là trị độc, đương nhiên không nửa phần thất thần, bàn tay Thẩm Nhạn nhẹ nhàng siết chặt sàng đan tuyết trắng dưới tay, nhắm lại hai mắt.

Mất đi thị lực, cảm giác trong người lại mạnh mẽ vài phần, đó kỳ thật cũng không đau đớn gì, chỉ giống như lột hết tất cả phòng hộ trên người, để thứ cực nóng không thuộc về chính mình xâm nhập, chân khí theo đâm rút cũng chậm chậm xông vào cơ thể, từng chút từng chút, phô thiên cái địa nuốt chửng hắn. Thẩm Nhạn không kháng cự, mà là thuận theo thả lỏng người mình.

Theo chân lực hai người vận chuyển, Thẩm Nhạn liền thấy đau đớn phát ra từ Hội Âm, Tử cổ đã chết quá lâu, khiến những huyệt vị ngưng trệ không chịu nổi. Chân khí giống như sóng cuộn, kéo xác trùng cũng khiến đau đớn lan tràn theo. Eo bụng hắn không tự chủ được lại hơi hơi run rẩy, thế nhưng mặc cho run rẩy thế nào, hắn cũng không phản kháng nửa phần.

Động tác Nghiêm Mạc thực ổn, ổn đến như là không mang cảm tình. Đương nhiên y có thể nhận ra thân thể dưới người mình run rẩy, chân khí nghịch lưu luôn là việc làm người ta không vui vẻ, khỏi nói trong huyết mạch còn mang theo dị vật.

Nhưng y không thể ngừng, chẳng những không ngừng, còn phải lúc nào cũng lưu ý, lấy ngón tay ấn xoa nắn Hội Âm, dưới bụng đối phương, nếu chỉ dương tinh mới mang ra xác cổ, hiển nhiên phải làm dương phong bảo trì độ cứng.

Trận giao hợp này nói không rõ là đau đớn hay là vui thích, trên trán Nghiêm Mạc chậm rãi lấm tấm mồ hôi, mà thân hình Thẩm Nhạn thì sớm đã bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, nhưng bọn họ ai cũng không dừng lại.

Vật cố chấp bị thưởng thức kia bắt đầu chậm rãi phun ra một ít dịch xanh, mu bàn tay Thẩm Nhạn nổi vài đường gân xanh, khớp hàm bắt đầu nghiến, như rốt cuộc cắn không được hàm răng.

Miệng huyệt bị siết chặt cũng chẳng dễ chịu gì, Nghiêm Mạc cúi đầu thở hổn hển, đem dương phong rút ra hơn phân nửa, hơi vờ tạm dừng sau đó xông vào.

Nhưng lần này không biết là chạm phải nơi nào, thân thể Thẩm Nhạn cứng đờ, bật rên. Giọng đó, hình như không đau đớn lắm.

Lập tức như bắt được thứ gì, Nghiêm Mạc bắt đầu mãnh lực phạt đánh chỗ đó, Thẩm Nhạn phát ra một tiếng thở dốc dài lâu, hơi hơi mở mắt, trong ánh mắt không có một chút nhanh nhạy, chỉ có thất thần và nhẫn nại. Chân hắn đang run rẩy, như là không tự chủ được lùi về sau né tránh. Làm sao cho hắn trốn, Nghiêm Mạc vươn tay nắm mắt cá chân hắn, tay còn lại thì đặt ở bụng cứng ngắc của hắn, giống như đóng người lên dương phong.

Theo vài lần ra vào, lãng tử rốt cuộc cầm không được, bụng hít một cái, phun ra dương tinh. Loang lổ trọc dịch rắc ở giữa ngực bụng, trong đó còn lẫn giọt nước nhỏ màu đen.

Nhẹ nhàng thở hổn hển, Nghiêm Mạc vươn người, từ cạnh bàn lấy ngân châm:

– Cổ thi đã dẫn ra, tiếp theo liền bắt đầu song tu đi.

Hắn nói chuyện không vang dội, cũng không có một chút cảm xúc. Thẩm Nhạn qua một lúc lâu sau mới phản ứng lại, rũ mi mắt nhìn về phía hai ngân châm mảnh dài, hắn gật gật đầu, mặc tóc đen rối tung che khuất mi mắt.

Đầu ngón tay Nghiêm Mạc run lên, ngân châm vững vàng châm vào cơ thể.