Nhánh Hồng Thứ Ba

Chương 10

người dịch: idlehouse

Thời gian vùn vụt bay, thoắt cái, một học kỳ đã sắp trôi qua.

Gần cuối học kỳ, Trần Tinh Trạch bắt đầu bận rộn, bởi vì cậu phát hiện, nếu tiếp tục chểnh mảng, dám chừng điểm thi cuối năm của mình sẽ có vấn đề.

Ngô Hàng Chi và Trần Hà cũng có thể coi như bậc cha mẹ rất thoáng, không hề ép Trần Tinh Trạch học, nhưng đó không có nghĩa là họ sẽ cho phép Trần Tinh Trạch mới vào cấp 3 mà học kỳ đầu tiên đã gặp thẻ đỏ.  Cho nên, Trần Tinh Trạch bắt đầu gặp nước đến chân mới nhảy, mỗi ngày rảnh rỗi vào tiết tự học liền chạy tới thư viện.

Cả lớp đều chìm trong bầu không khí thi cử, chỉ có bạn nhỏ Lục Hạo là vẫn còn thong dong tiêu sái. Lục Hạo không bị áp lực học hành, Trần Tinh Trạch vốn tưởng anh sẽ chạy đi chơi bóng giống như trước đây, ai dè sau khi Trần Tinh Trạch không ra sân chơi bóng nữa, thì anh cũng chả buồn đi, ngày nào cũng theo Trần Tinh Trạch tới thư viện.

“Cậu cũng không học bài, tới đây làm gì?”

“Chả làm gì cả……..”

Lục Hạo nằm bên cạnh Trần Tinh Trạch giống như một chú cún to xác, cằm gác trên bàn, hết chuyện chơi nhàm chán vẽ vòng tròn.

Trần Tinh Trạch bảo anh: “Đi chơi banh đi, chả phải là cậu hôm nào không chơi banh thì người rất khó chịu sao?”

Lục Hạo: “Không đi, hết vui.”

Trần Tinh Trạch lại tập trung vào sách vở, cậu đang còn lo học thuộc lòng cách phân biệt giữa Na2CO3 và NaHCO3, học một hồi nhức bưng cái đầu. “Cái môn hoá chết tiệt này, ai lại đi phát minh ra cái thứ biến thái này chứ.”

Lục Hạo ngẩng đầu lên, “Uống gì không?”

Trần Tinh Trạch không nghe thấy, vẫn lo học thuộc lòng.

“Sô-đa, bột sô-đa……”

Lục Hạo gật đầu, đứng lên.

Năm phút sau, Lục Hạo xách một túi nước ngọt to tướng quay về, Trần Tinh Trạch há hốc mồm ngạc nhiên, “Làm gì thế?”

Lục Hạo: “Không phải cậu muốn uống sao?”

Trần Tinh Trạch: “………”

Mấy chuyện như vầy, hầu như ngày nào cũng xảy ra.

Mỗi lần Lục Hạo tới thư viện, đều mang theo một đống thức ăn vặt và nước uống, thậm chí còn có trái cây tươi, bày ra đầy bàn, ai không biết còn tưởng là anh đang tới đó để du lịch.

“Cậu đừng đem nhiều đồ như vậy, bị quản lý bắt được thì biết phải làm sao?” Trần Tinh Trạch nói không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chả bao giờ có hiệu quả. Lục Hạo bình thường cũng coi như khá nghe lời cậu, nhưng đôi khi giở trò cứng đầu lên thì có ba bò chín trâu cũng không lay chuyển được anh.

Trần Tinh Trạch không nói được anh, dứt khoát không nói nữa. Sau đó Lục Hạo càng lúc càng làm tới, có một hôm lúc Lục Hạo tới tìm Trần Tinh Trạch mà không mang theo thức ăn, nhưng trong tay là một cuốn vở Hoá Học.

Trần Tinh Trạch vừa trông thấy tên ở trên bìa vở lập tức xù lông.

“Cậu đã làm ra cái trò gì đó hả?”

“Cậu lấy cuốn vở này mà ôn bài đi.”

“Tớ hỏi cậu, cậu đã làm ra cái trò gì rồi?”

“Tìm Vưu Tiểu Lâm mượn vở á.”

Trần Tinh Trạch đầu đau như búa bổ, “Ai biểu cậu đi tìm cậu ấy!” Tự dưng lớn tiếng lên khiến cho những học sinh xung quanh đua nhau quay lại nhìn, Trần Tinh Trạch lôi Lục Hạo ra khỏi phòng tự học, đi tới chỗ sâu nhất của hành lang.  Nhiệt độ ngoài hành lang rất thấp, ngoài cửa sổ đóng băng trắng xoá. Những thiếu niên mới biết yêu luôn vì những chuyện nhỏ như cái kiến mà làm ầm ĩ đến mức không còn cách nào để thoả hiệp.

“Ai biểu cậu đi tìm cậu ấy? Tớ đã bảo cậu mấy trăm lần rồi cậu nghe vẫn chưa hiểu phải không?”

Đối diện với một Trần Tinh Trạch đang nổi giận, Lục Hạo không còn vẻ căng thẳng như mấy lần trước, trái lại rất bình tĩnh nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: “Vì sao không mượn được? Chẳng phải là cậu muốn ôn Hoá sao?”

Trần Tinh Trạch thật không sao hiểu nổi logic của Lục Hạo.

“Ờ, tớ muốn ôn thì người khác phải cho tớ mượn vở? Tớ là ai cơ chứ?”

“Bọn cậu không phải là bạn nhau sao?”

“Không phải!” Trần Tinh Trạch đẩy Lục Hạo một cái, rồi lại nhanh chóng túm lấy cổ áo của anh lôi đến trước mặt mình. “Cậu ấy là người tớ thích.” Cậu chăm chú nhìn xoáy vào mắt Lục Hạo, muốn trực tiếp bổ cái đầu ngu xuẩn hết thuốc chữa ấy ra để nhồi một chút kiến thức thường thức rất đơn giản vào trong đó. “Cậu có hiểu thế nào gọi là người tớ thích không? Đấy chính là người mà tớ muốn giúp họ, nhưng không muốn họ phải giúp tớ!”

Lục Hạo cuối cùng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Trần Tinh Trạch: “Tớ thích cậu ấy, tớ không muốn làm phiền cậu ấy, tớ chỉ muốn dõi theo cậu ấy từ xa! Cậu đáng lẽ ra phải biết chứ, vì sao nhất định phải chuốc phiền cho tớ?”

Lục Hạo cũng không cam lòng, cắn chặt răng, quay đầu lại, nhìn Trần Tinh Trạch, ánh mắt không lẩn tránh, giống như đang cố ý khiêu khích cậu.

“Thế thì đã sao?”

“Cái gì?”

Lục Hạo hất vai, thoát ra khỏi tay của Trần Tinh Trạch.

“Dù sao mượn cũng đã mượn rồi, cậu tính làm gì nhau, đánh tớ?” Vóc người của Lục Hạo hơi cao hơn Trần Tinh Trạch một chút, ánh mắt từ trên nhìn xuống có phần bén nhọn. “Để tớ nói trước, nếu cậu vì chuyện này mà đánh tớ, tớ sẽ đánh lại.”

Khoé mắt của Trần Tinh Trạch giựt một cái, “Rốt cuộc cậu mắc chứng gì vậy hả!”

Lục Hạo cũng không muốn tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại.

Trần Tinh Trạch trong cơn tức giận, thật sự có một khát vọng muốn xông lên đánh Lục Hạo, nhưng sau chót vẫn nhịn xuống được. Trần Tinh Trạch ngoảnh mặt quay đi, muốn về lại phòng tự học, Lục Hạo nói: “Cậu đi làm gì?”

Trần Tinh Trạch: “Đem vở đi trả.”

Cậu lại đi được vài bước, nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Lục Hạo, “Không cần trả!”

Trần Tinh Trạch mặc kệ.

Lục Hạo: “Không phải là tớ mượn, là hắn chủ động đưa tớ!”

Trần Tinh Trạch ngoái đầu, Lục Hạo tức giận muốn nổ tung, nói: “Lúc nãy gặp hắn bên ngoài, hắn hỏi tớ sao không đi cùng cậu, tớ nói cậu đang ôn thi môn Hoá, hắn liền đưa vở cho tớ bảo tớ đưa cho cậu!”

Trần Tinh Trạch nghe xong sửng sốt, Lục Hạo thấy dáng vẻ này của cậu, càng thêm tức giận, mỉa mai: “Bây giờ vui rồi chứ? Biết hắn nhớ nhung cậu, lòng có phải đã hết giận, đang nở hoa rồi không?”

Trần Tinh Trạch thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Lục Hạo hung hăng chửi một câu: “Fuck!”

Lục Hạo giận rồi, làm mình làm mẩy rồi, không tới thư viện nữa rồi.

Trần Tinh Trạch đi tìm Lục Hạo mấy lần, không thành công.

Trần Tinh Trạch cảm thấy, thật ra mình hơi bị oan, cậu không hiểu vì sao Lục Hạo cứ thích gây với cậu khi gặp gì liên quan đến Vưu Tiểu Lâm. Còn chưa kịp dỗ xong Lục Hạo, đợt thi cuối học kỳ đã tới. Có cuốn vở của Vưu Tiểu Lâm tiếp sức, Lục Tinh Trạch như có thần phù trợ, đạt được điểm cao chưa từng thấy. Nhưng mấy môn còn lại thì không được như vậy, chỉ lình bình mà thôi.  Lình bình thì cứ để lình bình đi vậy, yêu cầu của cậu không cao, miễn qua cửa là được.

Ngày thi cuối cùng, Trần Tinh Trạch xách một cái bao tới trường. Vừa thi xong, cả lớp đều sôi nổi thảo luận những hoạt động trong kỳ nghỉ này, cậu xách bao đi tìm Lục Hạo.  Lục Hạo đang còn trò chuyện với một đám con trai vây quanh, ghế cũng ngửa lệch ra khỏi chỗ ngồi, thoải mái duỗi cặp chân dài.

Trần Tinh Trạch đến sau lưng anh, “Đang nói chuyện gì vậy?”

Lục Hạo vốn là đang trò chuyện rất vui vẻ, vừa nghe giọng của Trần Tinh Trạch, lập tức ngưng bặt, miệng câm như hến.

Bạn học #1 nói: “Trần Tinh Trạch, kỳ nghỉ này cậu tính làm gì thế?”

Trần Tinh Trạch: “Tham gia một trại âm nhạc mùa đông.”

Bạn học #2: “Là gì thế?”

Trần Tinh Trạch: “Thì là một hoạt động, gom một đám người theo học nhạc vào một chỗ để cùng nhau giao lưu.”

Bạn học #1: “Nghe có vẻ vui nhỉ.”

Trần Tinh Trạch: “Vui gì mà vui, mẹ tớ nhất định bắt tớ đi, tớ vốn muốn chơi banh cơ.”

Từ đầu đến cuối, Lục Hạo không lên tiếng, chỉ đung đưa trên 2 chân ghế, Trần Tinh Trạch cúi đầu nhìn anh, “Làm gì đấy?”

Hai tay của Lục Hạo đan sau gáy, thái độ làm như chả nghe thấy gì.

Bạn học #1 nhìn ra tình hình, nói: “Hai người bọn cậu cãi nhau à?”

Trần Tinh Trạch: “Đúng thế, không phải là tớ đang tới nhận lỗi rồi sao.”

Lục Hạo cười hừ một tiếng.

Bạn học #2 thấy thế, nói: “Thôi rồi, mặt không đổi sắc, cậu công toi rồi.”

Trần Tinh Trạch mang ý cười trên mặt, nhìn xuống gương mặt căng cứng của Lục Hạo từ trên cao, nói: “Hắn nói đúng không? Có phải là tớ đã tốn công vô ích?”

Hiếm có khi nào hai người ở cùng một chỗ mà Trần Tinh Trạch lại ở thế hạ phong, Lục Hạo làm mặt thịt, nhất định không đáp lời. Trần Tinh Trạch đặt túi đồ xuống bên cạnh anh, nói: “Quà chuộc tội, nhìn xem thích hay không.”

Bạn học #1 mở ra thay cho Lục Hạo, trông thấy bên trong là một đôi giày bóng rổ số lượng hạn chế, lập tức gào toáng lên “Đ.m.!” Bao nhiêu nam sinh quanh đó đều bị đôi giày này thu hút chạy tới, ánh mắt của Lục Hạo cũng không kiềm được, phớt qua.

Trần Tinh Trạch: “Vẫn khăng khăng như cũ?”

Cậu vừa nói xong một cái, ánh mắt của Lục Hạo không nhìn giày nữa.

Bạn học #1 nói: “Vậy mà còn không thèm để ý đến cậu, rốt cuộc là cậu đã đắc tội hắn chỗ nào thế?”

Quỷ mới biết đắc tội chỗ nào………

Trần Tinh Trạch đổi thái độ, nói với Lục Hạo: “Này, cậu mà còn không nói chuyện với tớ nữa coi chừng tớ nghĩ ra biện pháp phá vỡ cục diện bế tắc đấy nhé, lúc đó cậu đừng hối hận.”

Lục Hạo nghiễm nhiên hoá thân thành thiếu phụ trinh liệt, đánh chết cũng không hé răng.

Trần Tinh Trạch cười cười gật đầu, “Được rồi.”

Cậu vừa dứt lời, bất thình lình tóm lấy lưng của chiếc ghế Lục Hạo đang ngồi, ngửa ra sau, Lục Hạo bất ngờ bị mất trọng tâm, thân hình đổ ngửa ra sau. Cùng lúc này, Trần Tinh Trạch khom người, hai cậu con trai, kẻ ngửa lên kẻ cúi xuống, môi miệng thuận thế mi nhau.

Một giây……..

Hai giây…….

Yên lặng 2 giây, sau đó toàn bộ nam sinh chứng kiến cảnh này đều la hú ầm ĩ.

“Đáng đời!”

“Ha ha ha ha! Lục Hạo, đáng đời cậu!”

Mặc cho bạn bè xung quanh gào rống ra sao, Lục Hạo không có chút phản ứng.

“Thôi rồi, bị mi xong ngốc rồi, Trần Tinh Trạch, cậu chơi quá mạnh tay rồi!”

Trần Tinh Trạch đến trước mặt Lục Hạo, dùng ngón tay trỏ gãi nhẹ dưới cằm của anh một cái.  Lục Hạo bị động tác này làm cho tỉnh cơn, ngước đầu lên, đôi mắt nhìn Trần Tinh Trạch chòng chọc.  Trong tiếng la hò hú huýt của bạn học, Trần Tinh Trạch lại một lần nữa khom người, ghé bên tai Lục Hạo khẽ nói: “……Trai thẳng chưa được khui bao như cậu, cũng dám giở màn này ra với tớ?”

Giọng nói của cậu thiếu niên ngập tràn dụ cảm, gương mặt Lục Hạo vừa rồi còn đang cứng đờ như bức tượng David suy tư bỗng mau chóng đỏ rực lên bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy.

Trần Tinh Trạch rất hài lòng.

Lại qua hai giây nữa, Lục Hạo không những đỏ mặt, mà mắt cũng đã đỏ hoe.

Ối……..

Ngay lúc Trần Tinh Trạch đang ngẫm nghĩ không biết có nên bắc cho bạn nhỏ Lục Hạo một bậc thang để bạn í leo xuống, Lục Hạo bật dậy từ chỗ ngồi của mình, bắn ra khỏi ghế, quay ngoắt mặt chạy ra ngoài. Chạy được hai bước lại lui về, cướp lấy đôi giày thuộc về mình từ trong tay của bạn học #1, rồi tiếp tục chạy.

Bạn học #1 cười ầm lên, “Chưa đến nỗi ngốc!”

Trần Tinh Trạch dựa vào chiếc bàn học sau lưng, cũng cười cười, thoáng chốc sau mọi người xung quanh đã thảo luận sang một đề tài khác. Cậu chỉ coi chuyện này như một chương sách trong tình bạn giữa hai người, một trò đùa, không hề để trong lòng —– chỉ vì khi ấy, trải qua kinh nghiệm với Vưu Tiểu Lâm, trong tiềm thức của Trần Tinh Trạch đã tin chắc rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, một người đàn ông thẳng sẽ tuyệt đối không thể nào động lòng với một người Gay.

Dẫu sao Trần Tinh Trạch vẫn còn non, những hiểu biết về thế giới còn quá ít ỏi, cậu không biết, trên thế giới này dân số đông đúc như vậy, người người đều khác nhau —- trải nghiệm khác nhau, hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau; đối với tình cảm, yêu thích và mức độ tiếp thụ, hết thảy hết thảy đều khác nhau.