Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 1

Đằng Vân thực sự bất ngờ khi nhận được điện thoại của Phương Phức Nùng, tên bạn chẳng bao giờ xuất hiện bỗng dưng lại mở miệng nói: “Cho tôi mượn chút tiền, lãi bao nhiêu tùy cậu tính.”

Thời trung học hai người là một cặp bài trùng, từ sau khi quen biết là không rời nhau nửa bước, cho tới khi lên đại học mới vì ước mơ mà mỗi người một ngả, vậy mà thời gian ấy cũng không cắt đứt liên hệ. Đằng Vân hiểu rõ tính cách Phương Phức Nùng, rất sĩ diện, không phải đến đường cùng sẽ không chường mặt ra vay tiền. Huống chi anh biết công ty tên này vài năm nay vẫn ăn nên làm ra, vì vậy mới nghi hoặc hỏi: “Bao nhiêu?”

“Cậu có bao nhiêu?”

Nghe đến đây Đằng Vân biết ngay là có vấn đề nghiêm trọng, lập tức ra vẻ hào phóng: “Cậu ở đâu? Giờ tôi tới gặp cậu.”

Không khí vui vẻ của Tết Âm lịch vừa qua, gió tháng ba thổi qua từng mảnh cành trơ trụi, chờ đợi những mầm cây xanh non đâm chồi. Đèn đường vừa sáng, ánh đèn neon rực rỡ điểm trang cho thành phố tựa như mùa xuân gõ cửa, dòng xe cộ nườm nượp nơi ngã tư đường quả thực giống như một bản hòa âm đầy màu sắc. Đằng Vân khi mười tuổi đã theo cha mẹ rời bỏ quê nhà, cảm giác đầu tiên khi đứng ở nhà ga chính là thấy trong tim mình có cái gì đó đang phá kén chui ra.

Những gì đã ra đi thì không quay về nữa, sự trống trải trong lòng ép anh phải dày công học tập suốt mấy năm trời, sau khi tốt nghiệp Thanh Hoa thì xuống phía Nam phát triển sự nghiệp, đóng góp sức lực ưu tú của mình.

Rảo bước tới một tiệm cà phê, lúc này không đông khách lắm, Đằng Vân liếc nhìn một cái đã nhận ra Phương Phức Nùng. Là người khốn khó lưu lạc đến mức phải há mồm đi vay tiền, nói thế nào trông cũng phải cực kỳ tiều tụy, vô cùng nghèo túng. Nhưng hiện tại Phương Phức Nùng ngồi đó, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, biển quảng cáo neon phản chiếu đường mi tinh tế của hắn. Người đàn ông này vẫn như trước, có gu ăn mặc không hề tầm thường, không phải kẻ lạm dụng đồ hiệu đắt tiền, nhưng mỗi chiếc áo khoác lên trên cơ thể như người mẫu kia thì lập tức trở thành cảnh đẹp non xanh nước biếc, nhìn thế nào cũng không giống như loài chim phượng hoàng quẫn bách suy tàn.

Đằng Vân không vội đi tới, đứng ở nơi cách hắn vài bước để quan sát Phương Phức Nùng. Với anh mà nói, quan hệ giữa hai người có ràng buộc, nhưng cũng chẳng sâu sắc được bao nhiêu, chỉ là cả hai đều là những người đến muộn nhất lớp, một đứa phải làm bài tập trình độ cao hơn mình mấy lớp, đứa kia lại bận viết thư tình hoặc bản kiểm điểm.

Thời đi học, Đằng Vân luôn là bóng ma tâm lý trong mắt bạn cùng lớp, anh mãi mãi là “con nhà người ta” trong miệng cha mẹ chúng, làm gì cũng xuất sắc không phạm sai lầm.

Ngoại trừ Phương Phức Nùng.

Phương Phức Nùng lớn lên trong trạng thái nuôi thả, thiếu đi sự chăm sóc của cha mẹ, hơn nữa hắn còn là người khiến cho Đằng Vân có loại cảm giác “Trời sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng”.

Thành tích cao hay thấp chỉ phụ thuộc vào tâm tình của hắn, thi giữa kỳ có thể xếp bét bảng, nhưng đến cuối kỳ tên lại chễm chệ hạng ba toàn khối; Mỗi lần hắn đặt câu hỏi cho giáo viên đều hết sức xảo trá quái thai, truy hỏi gắt gao rồi lại tỏ vẻ học thức phong phú, thường khiến cho người ta lâm vào thế bí; Thậm chí khi đọc kiểm điểm cũng đọc dõng dạc rõ ràng khiến mọi người còn tưởng như quốc vương đang diễn thuyết, động tác, giọng điệu, thậm chí cảm xúc nhỏ nhất nơi đuôi mày khóe mắt cũng mang tính chất biểu diễn phô trương…

Đằng Vân không nhớ rõ làm thế nào mà Phương Phức Nùng có thể khiến toàn bộ học sinh và giáo viên sợ hãi kêu than bằng lời nói và hành động khác người của mình, nhưng phần lớn thời gian Phương Phức Nùng đều cố ý tách rời đám đông. Anh vẫn luôn cảm giác tên này bản tính kiêu ngạo, mặc cho hắn thường xuyên trưng ra vẻ mặt đầy mê người và nụ cười khiêm tốn, hay dù là những khi hắn phát huy trạng thái “không biết xấu hổ” vô cùng chuyên nghiệp ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào. Nhưng cái kiểu cao ngạo đó lại như gai nhọn chĩa vào đời, khiến người khác tổn thương nhưng vẫn bắt họ phải cẩn trọng khi đối đãi.

Ngoài cửa sổ quán cà phê có một bà lão lam lũ bán hoa hồng rong, thỉnh thoảng có ông lão dắt chó đi dạo ngang qua, vài công chức tan tầm vội vã về nhà, một cô bé mặc váy da báo hợp thời, hay hai đứa trẻ, một đứa đang liếm bánh sô-cô-la vương trên tay mình, đứa còn lại thì thầm thương trộm mến đối phương. Ánh mắt Phương Phức Nùng cứ như vậy dán chặt trên người những người đó, đôi mắt cong còn mang theo ý cười tình tự.

Nghe thấy tiếng có người đang tới gần, Phương Phức Nùng thu hồi tầm mắt, nâng mặt cười – hàm răng trắng chỉnh tề lộ ra tựa gió xuân.

Đằng Vân lớn lên rất anh tuấn, mũi thẳng mắt sâu, vai rộng chân dài, cấu tạo gương mặt và hình thể đều vô cùng nghiêm cẩn, cảm giác có thể gần mà chẳng thể thân. Điểm ấy hoàn toàn khác với Phương Phức Nùng, tên mới nghe đã thấy hương thơm bốn phía, lại mang theo chút nữ tính, ngược lại dáng người ngũ quan lại phô trương gây chú ý; đôi môi cong đẹp tuyệt vời như nét bút vẽ hoa, khóe môi trời sinh lúc nào cũng phảng phất ý cười, thực sự rất dễ quyến rũ người ta.

Trước khi đi làm, Đằng Vân rất kiệm lời, khiến người ta cảm giác anh chỉ lo cho thành tích bản thân, không ham thích cũng chẳng am hiểu thái độ người ngoài. Có điều anh đã thay đổi tính nết rất nhiều sau khi đi làm, huống hồ trước mặt Phương Phức Nùng thì anh lại càng không giữ kẽ. Đằng Vân tự kéo ghế mây ra ngồi xuống, vừa mở miệng đã nói móc: “Cậu có biết tại sao tôi lại nóng lòng muốn gặp cậu như thế không? Nghe cách nói của cậu trong điện thoại thì có vẻ tuyệt vọng đường cùng lắm rồi, tôi chỉ muốn xem bộ dạng thảm hại của cậu để bỏ đá xuống giếng cười nhạo cậu một phen, nhưng nhìn cậu lúc này trông thế nào cũng không hề nghèo túng.”

“Để đi gặp anh Đằng siêu đẹp trai nên tôi phải đi mượn quần áo đó.” Phương Phức Nùng ra vẻ chau mày, giọng điệu hối lỗi nói, “Quan hệ của chúng ta như Du với Lượng, tôi ấy à, cảm thấy mình cũng không tệ, nhưng từ khi gặp cậu thì trở nên chẳng ra sao, thực sự nên bị bóp chết từ trong bụng mẹ cho rồi.”

Đằng Vân đánh hắn một cái, khó có được chút vui vẻ: “Chúng ta không phải quan hệ Du và Lượng, chúng ta là như cá gặp nước.”

Phương Phức Nùng cười đến cong vành mắt: “Cả hai, cả hai!”

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi nghe Kiến Âu nói cậu bỏ việc ở ủy ban tuyên truyền để ra mở công ty đầu tư kim loại hiếm, kiếm được lắm mà?”

Sau khi tốt nghiệp, Phương Phức Nùng xuôi chèo mát mái vào Ủy ban tuyên truyền thành phố Thượng Hải, mọi người đều có cảm giác hắn khi ấy tương lai rộng mở, đột nhiên lại chủ động xin rút khỏi cương vị công tác. Hắn giải thích rằng ngày ấy ở nhà xem tin tức trên đài, tình cờ lại xem đúng chương trình có lỗi, đạo diễn chuyển cảnh trong khi vẫn còn một đoạn tin chưa thông báo, khiến cho cảnh MC đang trang điểm trong nháy mắt bị hàng trăm triệu người trên toàn quốc nhìn thấy. Tuy rằng cô gái MC lấy lại bình tĩnh rất nhanh nhưng Phương Phức Nùng có chút ám ảnh cưỡng chế lại mắc thêm chủ nghĩa hoàn mĩ thì cảm thấy rất khó chịu. Lúc ấy hắn bỗng nghĩ rằng, cuộc sống mỗi ngày đều phải nghĩ một đằng nói một nẻo chẳng có gì thú vị, vì thế định tạm rời bỏ chức vụ hiện thời, ra mở một công ty của riêng mình.

Nhờ vào mạng lưới quan hệ rộng lớn khi làm công việc trong ngành tuyên truyền mấy năm nay, hắn thuận lợi lấy được thẻ hội viên liên ngân hàng, đầu tư vào bạc trắng sẽ chỉ mất ít phí thủ tục lót đường. Tuổi này mà muốn phát triển trong ngành tài chính, không dựa vào vận may thì không được, làm tốt có thể kiếm một vốn bốn lời, nhưng khi ngã ngựa thất thế thì có thể vào tù giam. Phương Phức Nùng suy tính chu toàn, hắn tìm một người là quân nhân xuất ngũ vì thương tật nghiêm trọng chỉ có thể làm việc tại nhà để đứng ra làm đại diện pháp nhân cho công ty. Hợp đồng lao động giấy trắng mực đen viết rõ mức tiền lương không thấp, việc của người đó chỉ cần ứng phó tòa án, tùy thời chuẩn bị ngồi tù.

Cho dù văn bản pháp luật quy định rõ không được bán khống chứng khoán, hắn vẫn lén lút bán chứ đừng nói đến chuyện pháp luật cho phép mua vào bán ra trong phạm vi nhất định. Trong số những khách hàng lẻ, mười người thì lời sáu thiệt bốn, số liệu nghe qua cũng không đến nỗi nào. Nhưng thắng thì thắng toàn khoản nhỏ, thua thì toàn những công ty ngày nào cũng mua vào bán ra mấy chục điểm, cho đến tận khi phí thủ tục cộng dồn khiến hắn không còn đủ vốn đầu tư, hắn mới chửi bới rời đi. Dù sao ra tòa cũng chẳng sao, hợp đồng ủy thác được viết rõ ràng rành mạch, chưa nói đến chuyện không có tí lợi nhuận nào.

Đằng Vân khi ấy nghe tin không vui vẻ gì, vì tình bạn bè anh không thể ngăn cản Phương Phức Nùng lợi dụng khe hở pháp luật kiếm tiền, nhưng xuất phát từ đạo đức của bản thân, anh thực sự không thể ủng hộ việc làm táng tận thiện lương của một người thân thiết. Anh không nhịn được thở dài nói: “Bạn bè cũ đều nói một quý cậu kiếm được ít nhất cả trăm vạn, thế nào cũng vẫn là có lời.”

“Một trăm vạn? Thiếu.” Phương Phức Nùng biết đối phương không ủng hộ mình, hắn ngồi ở khu cho phép hút thuốc, mãi mà không thuyết phục được Đằng Vân thì bèn thản nhiên châm thuốc. Hắn rít một hơi, biết Đằng Vân không hút thuốc, cũng rất ghét mùi khói thuốc, vậy mà còn dí mặt lại gần, miệng chu ra như sắp hôn, phả một hơi thuốc vào mặt anh.

Đằng Vân bị nghẹn nhăn mi, liên tục phất tay tán khói.

Phương Phức Nùng cười, dụi tắt thuốc mới hút được một hơi, sau đó xòe bàn tay ra nói: “Mười lần.”

Đằng Vân kinh ngạc: “Theo như cậu nói, bản thân công ty này có khả năng lên được mức trăm triệu, hôm nay cậu lại diễn tuồng gì đây?”

“Cậu đã từng tới Nam Phi chưa? Johannesburg (*) ấy?”

(*) Johannesburg, cũng được biết đến eGoli, là thành phố lớn nhất Nam Phi. Johannesburg là tỉnh lỵ của tỉnh Gauteng, tỉnh giàu có nhất Nam Phi và là nền kinh tế lớn thứ tư ở châu Phi cận Sahara. Thành phố này là một trong bốn mươi vùng đô thị lớn nhất thế giới, là thành phố toàn cầu duy nhất được công nhận của châu Phi.

Đằng Vân uống một ngụm cà phê trên bàn, lắc đầu nói: “Chưa.”

“Đây là một trong những thành phố có thời tiết đẹp nhất trên thế giới, hơi lạnh nhưng vẫn có ánh mặt trời, mặt trời lên muộn nhưng cũng không ảnh hưởng đến tiết trời bốn mùa đều như mùa xuân, giống như Côn Minh, thậm chí còn gọn gàng sạch đẹp hơn Côn Minh nhiều.”

“Cái này thì liên quan gì tới chuyện cậu mượn tiền tôi? Cậu muốn tới đó đầu tư à?” Đằng Vân nghĩ một chút rồi nói, “Có phải cậu lại xem TV rồi thấy thảo nguyên châu Phi rộng lớn nên đột nhiên nảy sinh cái ý tưởng không đáng tin này không?”

“Người hiểu tôi chỉ có Đằng Vân.” Phương Phức Nùng hôn chụt một cái lên cánh môi vểnh lên của Đằng Vân, “Công ty bên Tây sẽ tổ chức hội nghị, có khi cần làm cả tiệc cocktail, thêm cả tiệc tối nữa. Hôm đó tôi đọc một quyển tạp chí du lịch ở sảnh chờ bay, phát hiện thị trường thương mại ở Nam Phi đã phát triển lắm rồi, nhưng thị trường tiệc cao cấp vẫn còn kiếm tiền được, cho nên tôi đã nắm được ba ngàn mét vuông tại khu tài chính ở Johannesburg, tính mở nhà hàng Trung cao cấp để làm cơ sở tổ chức tiệc tùng và hội nghị. Công ty cạnh tranh rất nhiều, nói khiêm tốn thì tôi thật sự đã tập trung hết sức rồi đấy.”

Phương Phức Nùng đích thân tới Johannesburg khảo sát, bốc hơi mất hút cả một khoảng thời gian, phấn khích thiết kế hạng mục kế hoạch, còn sử dụng cả kiến thức marketing thời đi học. Nhưng khi hắn bù đầu bận rộn với lĩnh vực mới mẻ này thì chẳng ngờ ở nhà lại xảy ra chuyện lớn. Phương Phức Nùng là loại người một khi đã quyết định thì sẽ rất cố chấp không thay đổi, bình thường tiêu tiền như nước, đối tác công ty kim loại hiếm đã dấm dúi nói xấu hắn từ lâu. Lần này thấy hắn đi mãi không về, thế là bèn nảy ra ý đồ bất chính.
Hết chương 1.