Bầu trời âm u, mưa, nước mưa từ trên mái ngói nhỏ xuống tí tách, rơi trong lòng người.
Đinh Nguyệt Hoa ngồi chễm chệ ở trước mặt Triển Chiêu đã hơn nửa canh giờ mà không nói một lời nào.
“Mạt Nhiên, đệ nhìn đại ca xem, chẳng phải ta rất khỏe hay sao?” Rốt cuộc Triển Chiêu cũng không nhịn được nữa mà phá vỡ đi bầu không khí yên lặng ấy, Đinh Nguyệt Hoa lúc này trông như một đứa trẻ đang làm nũng.
Đinh Nguyệt Hoa khẽ hừ một tiếng, nói: “Đừng lừa ta, Công Tôn tiên sinh nói hết cho ta nghe rồi.”
Triển Chiêu chỉ đành mỉm cười và đón nhận ánh mắt quan tâm xen lẫn một chút trách móc của Đinh Nguyệt Hoa.
“Ta có chắc ăn mới làm như vậy.” Triển Chiêu nói.
Đinh Nguyệt Hoa nói, vẻ mặt khó hiểu: “Sao? Huynh biết trước rồi à?”
“Kẻ hạ độc với kẻ hành thích Bao đại nhân là cùng một người, trên người cô ta có một mùi hương rất đặc biệt.” Triển Chiêu nói, “Qua lần đánh nhau trước đó, ta đoán mục đích của đối phương không phải muốn lấy mạng đại nhân.”
“Thế ngộ nhỡ huynh đoán sai thì sao?” Vẻ mặt Đinh Nguyệt Hoa đầy lo lắng, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Nét mặt Triển Chiêu có phần lãnh đạm, hắn mỉm cười: “Triển Chiêu chỉ là một tên võ biền, trên đời này có biết bao anh hùng hảo hán, thế nhưng vị quan thanh liêm, chính trực công minh, không sợ uy quyền như Bao đại nhân lại rất ít, sự đánh đổi này đáng lắm!”
Nghe xong câu đó Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu không nói gì, thời khắc này trong lòng cô rộn lên bao cảm giác. Hóa ra vì để bảo vệ một vùng Thanh Thiên nọ mà hắn đã không màng đến chuyện sống chết từ lâu, đáng tiếc thay khi người giang hồ chỉ cho rằng hắn vì thứ phú quý hão huyền kia! Đinh Nguyệt Hoa bùi ngùi một lúc, đồng thời lại giận việc Triển Chiêu chẳng chú ý gì đến bản thân, đã vậy, dưới cái tình trạng thế kia mà hắn vẫn còn chạy đi tìm Hân Nhi, Triển Chiêu ơi là Triển Chiêu. Đinh Nguyệt Hoa khẽ thở dài, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Triển Chiêu đã ngủ say. Đinh Nguyệt Hoa lặng lẽ ngồi ở bên cạnh trông hắn, cô nhẹ nhàng xoa trán hắn, nơi mà hai đầu lông mày đang nhíu chặt, hạ giọng nói: “Nhưng huynh có biết, có người sẽ lo lắng cho huynh không?”
Hôm sau, ánh nắng mặt trời rực rỡ mang đến cho người ta cảm giác rất sảng khoái. Triển Chiêu đứng ở giữa hành lang gấp khúc làm vài động tác cho giãn gân cốt, chẳng biết sao tối qua ngủ rất ngon, cơ thể cũng khỏe lên rất nhiều.
“Triển ca ca.” Hân Nhi lon ton chạy lại, từ trong ngực áo lấy ra một xiên hồ lô óng ánh, cô bé đưa nó qua cho Triển Chiêu và nói: “Hôm qua Hân Nhi không ngoan, làm mọi người ở phủ lo lắng, đây xem như là xin lỗi ạ, hì hì.”
Triển Chiêu cầm lấy xiên hồ lô, hắn cảm nhận được ngay cái mùi vị ngọt lịm như thấm nhuần ruột gan kia. Hắn bất giác cười, nhớ lại khung cảnh ngày đó ăn kẹo hồ lô với Đinh Mạt Nhiên.
Lúc này, Đinh Nguyệt Hoa vừa bưng bát thuốc tới vừa chào hỏi.
“A, Đinh ca ca tới.” Bỗng Hân Nhi bịt mũi, “Mùi thuốc gớm quá, mới ngửi thấy là buồn nôn rồi, Triển ca ca, muội đi trước đây ạ.” Dứt lời, vừa lè lưỡi vừa chạy đi.
Triển Chiêu lấy làm lạ, con gái của thần y mà vẫn còn sợ mùi thuốc?
“Con bé này lại bày trò nghịch ngợm tai quái gì nữa đây?” Đinh Nguyệt Hoa đã tới gần, vô tình nhìn đến xiên hồ lô trong tay Triển Chiêu.
“À, là Hân Nhi đưa cho ta, kẹo hồ lô này trông rất đặc biệt.” Triển Chiêu thấy vậy bèn nói.
“Nói tới cái kẹo hồ lô này hả, đằng sau nó còn có một câu chuyện rất dài đấy. Đêm qua ta dẫn Hân Nhi đi chơi, vừa mới không để mắt tới nó là chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Ta chạy khắp nơi tìm nó, kết quả tìm thấy nó ở trước quầy bán kẹo hồ lô. Huynh chưa thấy được bộ dạng của con bé đâu, hệt một con mèo ham ăn vậy. Lúc đó ta bảo cái mũi của muội ấy thính quá, cách bảy tám khúc ngoặt như vậy mà vẫn ngửi ra mùi kẹo hồ lô. Muội ấy lại nói mình nhìn thấy một người rất giống cha nên chạy theo, khi chạy tới quầy bán hồ lô này thì mới phát hiện mình nhận nhầm người.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Chắc là Hân Nhi rất nhớ cha.”
“Triển đại nhân.” Trương Long đi đến nói: “Bao đại nhân đang chuẩn bị vào cung.”
Triển Chiêu gật đầu, rồi cùng Trương Long vội vàng rời đi.
“Triển đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa đuổi theo vài bước.
Triển Chiêu quay người lại: “Sao Mạt Nhiên?”
“Huynh cẩn thận một chút.”
Trương Long ở bên cạnh phì cười, kéo Triển Chiêu qua thì thầm: “Triển đại nhân, huynh coi Đinh thiếu hiệp kìa, trông có giống một cô nương không chứ!”
Triển Chiêu tiện tay nhét xiên hồ lô đang cầm vào miệng Trương Long: “Lo ăn đi.” Nói rồi đi thẳng ra cửa chính.
[Hoàng cung]
“Bao đại nhân, Triển đại nhân, đây là các cung nữ hầu rượu ngày hôm đó.” Tổng quản Trần Tần nói.
“Bái kiến Bao đại nhân, Triển đại nhân.” Các cung nữ thi lễ. Mới sáng ra Trần công công đã gọi các cô tới đây nói có chuyện muốn hỏi, ngờ đâu người hỏi lại là Bao đại nhân thiết diện vô tư, trong lòng ai ai cũng thấp thỏm, trống ngực đánh liên hồi, thầm nghĩ rằng không lẽ trong cung xảy ra chuyện gì rồi? Ai nấy đều niệm A Di Đà Phật cầu trời khấn Phật phù hộ, lo sợ mình gây ra tội.
Triển Chiêu đi tới trước mặt một cung nữ nọ, hắn vừa mới nói một tiếng “Ngươi”, cung nữ kia đã quỳ sụp xuống đất nghe “Phịch” một tiếng, “Bao đại nhân, nô tỳ biết tội, xin… xin đại nhân tha mạng.” Vừa nói vừa đập đầu lạy. Các cung nhân khác sững sờ nhìn nhau.
“Đứng lên nói.” Bao Chửng nói.
“Vâng.” Cung nữ kia run lẩy bẩy đứng dậy, trông cô chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi.
“Ngươi tên gì? Phạm tội gì?” Bao Chửng nói.
“Bẩm đại nhân, nô tỳ tên Thúy Châu, đêm mừng đại thọ Thái hậu, nô tỳ không nên thừa cơ hội lẻn đi gặp đồng hương ở ngoài cung.” Thúy Châu bắt đầu nức nở, “Mấy ngày trước gia đình nô tỳ đưa thư báo rằng mẹ nô tỳ ốm nặng… Nô tỳ… nô tỳ chỉ muốn nhờ người tiện đường gửi giúp một ít ngân lượng về cho mẹ. Đại nhân, kể từ lúc nô tỳ vào cung, mấy năm rồi mà vẫn chưa được về thăm nhà lần nào, nô tỳ quẫn quá mới nghĩ ra cách đó. Nô tỳ không làm tròn bổn phận, xin đại nhân bỏ qua cho nô tỳ lần này, cầu xin đại nhân.”
“Ngươi thật to gan!” Trần Tần tức giận quát. Triển Chiêu khoát tay, Trần Tần biết điều nén giận lại.
“Ngươi đừng sợ. Ngươi có quen cung nữ thế chỗ cho ngươi đêm đó không?” Triển Chiêu nói.
Thúy Châu sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vị tỷ tỷ mà Triển đại nhân nói trông lạ lắm ạ. Đêm đó đông người qua lại, ai ai cũng bận bịu, chẳng ngó ngàng gì tới nhau. Nô tỳ cũng là nhân cơ hội ấy mà mượn cớ đau bụng, bắt gặp vị tỷ tỷ kia hai tay trống trơn đang loay hoay, bèn đưa chiếc mâm của mình qua cho tỷ ấy, xin tỷ ấy hầu rượu thay nô tỳ.”
“Ra là vậy.” Bao Chửng dừng một lát rồi tiếp: “Bản phủ hỏi ngươi, lúc ngươi đưa mâm cho cô ta, trong mâm của ngươi có một bình rượu sứ men xanh hoa văn chim hạc không?”
“Dạ không ạ, đêm đó nô tỳ còn tự hỏi tại sao lại đổi rượu rồi.” Thúy Châu nói.
“Thế bản phủ hỏi ngươi, cho dù hôm đó ra vào lộn xộn thì ngoài cung vẫn được canh phòng nghiêm ngặt, làm sao ngươi gặp mặt được người đồng hương kia?” Bao Chửng nhìn Thúy Châu nói.
Thúy Châu cắn môi dưới hồi lâu vẫn chưa đáp, “Nói mau!” Trần Tần thấy thế thì có chút bực mình liền quát.
“Đồng hương đó của nô tỳ là thị nữ bên cạnh Địch nương nương, vì thông minh lanh lợi nên Địch nương nương rất thích cô ấy, đêm đó cô ấy cũng đi theo Địch nương nương đến dự yến tiệc.” Thúy Châu nói xong lại quỳ xuống, “Chuyện này không liên quan đến cô ấy, tất cả là do một mình Thúy Châu.”
Bao Chửng nói: “Ngươi không cần phải sợ, bản phủ tới đây chỉ muốn hỏi một chút mà thôi. Về chuyện gặp mặt riêng mà ngươi nói, trước đó bản phủ không biết.” Bao Chửng biết rõ cửa cung một khi đã vào là sâu tựa biển, vốn dĩ hôm nay chỉ đến tra manh mối, ai ngờ lại sinh ra chuyện này. Nên biết rằng cung nữ không thể tùy tiện gặp người ngoài cung, ngay cả người nhà cũng phải được Hoàng thượng đặc xá thì có lẽ một năm được gặp một lần, huống hồ Thúy Châu này lại còn đang đảm nhận nhiệm vụ, nếu mình không nói giúp vài câu, sợ là cô ta sẽ phải chịu tội. Nghĩ vậy Bao Chửng bèn nói với Trần Tần: “Trần công công, niệm tình đứa bé này có lòng hiếu thảo, đừng truy cứu việc này nữa.”
Trần Tần vội gật đầu đáp: “Bao đại nhân đã ra mặt xin tha, lẽ nào chúng tôi lại không nể mặt.”
Thúy Châu lập tức khấu đầu, nói: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”
Triển Chiêu sực nhớ điều gì, quay sang nói với Thúy Châu: “Thúy Châu, bình rượu đêm đó còn không?”
Thúy Châu vội đáp: “Dạ còn, để nô tỳ mang nó đến đây cho đại nhân.” Đoạn đi thẳng ra ngoài, không bao lâu sau đã cầm một bình rượu sứ men xanh tới.
Triển Chiêu cầm lấy xem xét một lát rồi quay sang nói với Trần Tần: “Trần công công, có thể cho Triển mỗ mượn bình rượu này được không?”
Trần Tần liền đáp: “Triển đại nhân cứ việc mang đi.”
Sau đó Bao Chửng cùng Triển Chiêu cáo từ. Trần Tần nói với Thúy Châu, mắt nhìn theo bóng người của Bao Chửng và Triển Chiêu rời đi: “May cho ngươi gặp được hai người họ, nếu mà là người khác thì cái mạng nhỏ của ngươi không còn đâu!” Hắn lườm Thúy Châu mà nói: “Trong cung lắm quy củ, ngươi hãy còn nhỏ, sau này cố gắng học hỏi nhiều vào, có khó khăn gì thì nói trước với bọn ta, đừng có mà tự cho mình thông minh, đầu chỉ có một cái thôi đấy.”
Trên đường về, lòng Bao Chửng nặng trĩu. Tôn thượng thư, Lý Lương, mặt quỷ, và cả những chuyện mình gặp phải mấy ngày qua, Bao Chửng cảm thấy sợi dây liên hệ ở trong đây cứ như có như không. Rốt cuộc là có hay không, bản thân cũng chẳng giải thích rõ ràng được. Nhưng ông luôn có một cảm giác, có một cái lưới đang bao trùm lên tất cả. Ông ngẩng đầu nhìn hoàng cung nguy nga, tráng lệ này, trong mắt đượm âu lo.
“Bao đại nhân.” Một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Bao Chửng, thì ra là quan thái y Nghiêm Nghĩa. Nghiêm Nghĩa ở trong Y quan viện đã nhiều năm nhưng lão rất thân với Bao Chửng.
“Nghiêm thái y.” Bao Chửng chào hỏi.
“Bao đại nhân, tôi nghe Vương Thừa tướng nói gần đây ngài không khỏe, ngài nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy.” Nghiêm Nghĩa nói.
Bao Chửng khẽ ho một tiếng, đưa mắt lườm Triển Chiêu một cái rồi nói với Nghiêm Nghĩa: “Đa tạ Nghiêm thái y quan tâm, chẳng qua là do ăn phải thức ăn không tốt, không sao, không sao cả.”
Nghiêm Nghĩa không hài lòng, nói: “Bao đại nhân, nói về phá án thì tôi không bì được với ngài, nhưng nói về mặt chăm sóc sức khỏe, ngài nên nghe lời tôi thì hơn.” Đoạn gọi một người lại: “Thường Nhạc à, sẵn tiện ngươi đi lấy thuốc kiện tỳ điều vị (hỗ trợ tiêu hóa) đến đây cho Bao đại nhân giúp ta.”
“Vâng, thưa thầy.” Người đó nói. Hắn lé mắt trông sang Triển Chiêu một cái rồi cúi đầu vội vàng rời đi.
“Nghiêm thái y thu nhận đệ tử từ khi nào vậy?” Triển Chiêu cười nói.
Nghiêm Nghĩa cười hề hề và nói: “Triển hộ vệ đang nói Thường Nhạc à, hắn ta mới vào Y quan viện cách đây không lâu, là Chu thái y giới thiệu đấy, tính tình hắn thật thà chất phác, thấy tuổi của tôi thì gọi tôi là thầy luôn, ôi, không biết kể sao cho xuể.” Trong lúc nói chuyện thì Thường Nhạc đã đưa một cái gói giấy cho Bao Chửng. Triển Chiêu đứng ở bên quan sát Thường Nhạc, không hiểu sao cứ cảm thấy ánh mắt của Thường Nhạc lấm lét.
“Thế thì tôi xin nhận vậy.” Bao Chửng nói.
“Ngài với tôi đã là bạn nhiều năm như thế, còn khách sáo cái gì chứ!” Nghiêm Nghĩa nói.
[Khai Phong phủ]
“Đại nhân, cái bình này hẳn là gốm sứ Diệu Châu(2), xưa nay nức danh “khéo như đúc vàng, tinh tựa mài ngọc(3)”. Nếu nó không phải là vật trong hoàng cung thì xuất thân của người dùng nó tất cũng cao quý.” Công Tôn Sách xem xét tỉ mỉ bình rượu trong tay, ông nhẹ nhàng vặn nắp bình, nói tiếp: “Bình được thiết kế riêng, có thể đựng được hai loại rượu khác nhau cùng một lúc. Cũng có thể gọi là bình hai ngăn.”
Bao Chửng nói: “Công Tôn tiên sinh biết khá nhiều về thứ này đấy.”
Công Tôn Sách cười nói: “Trước đây có một thời gian học trò ở Diệu Châu, khi đó thường hay ăn uống với các người thợ của lò nung Diệu Châu nên tiện thể tìm hiểu một chút.”
Triển Chiêu tiến lại gần nhìn chiếc bình, bỗng nhiên nói: “Đại nhân, phía trong thành bình hình chữ có chữ.”
“Hình như là một con dấu.” Công Tôn Sách nheo mắt nhìn và đọc: “Sở Vương phủ.”
Bao Chửng ngạc nhiên, cầm lấy bình rượu rồi nhìn vào phía trong thành bình, quả thực là ba từ “Sở Vương phủ” màu đỏ viết nhỏ xíu. Bao Chửng vuốt râu tỏ vẻ đăm chiêu, nói lí nhí trong miệng: “Sở Vương phủ, Sở Vương! Sao khi không lại liên quan tới Sở Vương? Mấy năm nay Sở Vương lúc điên lúc tỉnh, không hề tham gia vào chính sự kia mà.”
Công Tôn Sách cân nhắc qua một thoáng rồi nói: “Đại nhân, lẽ nào có ai đó đang muốn hãm hại Sở Vương?”
Bao Chửng lắc đầu, nói: “Với tình trạng của Sở Vương bây giờ, cần gì phải làm như thế!”
“Đại nhân.” Triển Chiêu nói, “Dù nói thế nào đi nữa, đây vẫn là một phát hiện mới.”
Bao Chửng đồng tình: “Triển hộ vệ nói đúng lắm.” Ông đi qua đi lại trong phòng vài bước, đoạn nói: “Theo như phán đoán của chúng ta, cả hai vụ việc lão thượng thư với một nhà Lý Lương đều do chiếc gương đồng ẩn chứa bản đồ kia mà ra. Mà lúc bản phủ định điều tra cặn kẽ vụ án của nhà họ Lý thì lại bị ám sát ngay trên đường đi dự yến tiệc, nhưng kết quả suy ra đối phương chỉ lấy đây làm cảnh cáo, khiến bản phủ biết khó mà rút lui, và manh mối hiện nay lại đang chỉ về phía Sở Vương.” Bao Chửng nhìn lại chiếc bình rượu sứ men xanh, “Là cố gắng làm như vậy, hay là vô tình để lộ sơ hở?”
Đang suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài hô “Bát Vương gia đến”, Bao Chửng bọn họ lập tức bước tới nghênh đón.
“Bao đại nhân không cần đa lễ.” Bát Vương ra hiệu cho đám nha dịch lui xuống, đoạn hỏi: “Điều tra được gì rồi?”
Bao Chửng do dự nhưng sau cùng vẫn bẩm báo hết những suy đoán của mình cho Bát Vương. Chỉ thấy Bát Vương biến sắc, ông vỗ bàn một cái và nói: “Không thể, không thể nào.”
Bao Chửng nói: “Bát Vương gia, đây chỉ là giả thuyết, không loại trừ khả năng có người cố ý nhằm vào Sở Vương.”
Chỉ thấy Bát Vương thở dài, dường như làu bàu: “Sở Vương số khổ mà!” Rồi bỗng dưng nghĩ tới cái gì, nói: “Bao Chửng, lúc trước ngài bảo chiếc gương đồng kia có ẩn chứa một bản đồ mà đúng không?”
“Đúng thế thưa Vương gia, nhưng hiện tại nó không hoàn chỉnh, Triển hộ vệ có nhìn qua rồi.” Bao Chửng nói.
Vẻ mặt Bát Vương thoáng bất an, “Nếu không phải tương truyền về Chi Vân Đồ có thật… Bỏ đi, cái gì đến cũng sẽ đến, hiện tại cơ đồ Đại Tống ta đã vững, sợ gì hắn chứ!” Đoạn rời đi trong sự ngỡ ngàng của đám người Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn lên bầu trời đầy mây đen rồi buông một tiếng: “Xem ra sắp có một trận bão táp rồi.”
Trên hành lang gấp khúc, Hân Nhi vừa ra sức kéo tay Triển Chiêu lôi đi vừa nói: “Triển ca ca đi cùng muội đi mà, đi mà.”
Triển Chiêu ôn tồn nói: “Hân Nhi, từ khi nào muội hứng thú với Hà Phong lâu như vậy hả?”
Hân Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn: “Ờ… là do lúc nào Triệu Hổ thúc cũng nói Hà Phong lâu có rất nhiều món ngon hết ạ. Lâu lắm Hân Nhi mới được dịp tới kinh thành một lần, huynh dẫn Hân Nhi đi tham quan đi mà, ôi trời, dù thế nào huynh cũng phải đi.” Vừa nói vừa kéo Triển Chiêu đi ra ngoài.
Triển Chiêu lấy làm buồn cười, chẳng biết con bé nghịch ngợm này lại đang bày trò gì nữa, hắn đành đi theo cô bé tới Hà Phong lâu.
Nhắc đến Hà Phong lâu, đây là tửu lâu lừng danh trong kinh thành, còn được mệnh danh là “Kinh thành tứ lâu” cùng với Đăng Vân lâu, Đắc Thắng lâu và Án Tân lâu. Hà Phong lâu có bốn tầng, lan can vây quanh bốn phía, dưới mái hiên được dán tranh màu trang trí, tiếng đàn tiếng hát ở tầng trên luôn thu hút rất nhiều khách quý và danh sĩ tới xem, ngoài ra cũng có không ít người tụ họp lại đây để đàm luận, xướng họa thơ văn. Hân Nhi kéo Triển Chiêu đi thẳng lên tầng ba, tiểu nhị niềm nở nói: “Khách quan, tầng ba này có hơi đông người, nếu hai vị không phiền thì mời hai vị lên tầng bốn ạ, ở đó còn rất nhiều chỗ.”
Hân Nhi ngó nghiêng trái phải như thể đang tìm gì đấy, nói: “Không, nhất định phải ở đây, tiểu nhị tìm cho cháu hai chỗ đi ạ.”
Triển Chiêu lấy làm lạ, Hân Nhi thì cứ kéo Triển Chiêu đi theo tiểu nhị tìm chỗ trống để ngồi, nhưng cô bé vẫn đưa mắt nhìn quanh tìm trong đám người. Chợt hai mắt cô bé sáng lên, cất giọng ngọt ngào gọi “Đinh ca ca” rồi hớn hở chạy qua. Triển Chiêu sửng sốt, chỉ thấy Đinh Mạt Nhiên đang ngồi uống rượu cùng với một thiếu hiệp áo trắng, mà vị thiếu hiệp kia trông rất quen, Triển Chiêu sực nhớ ra, đấy là người hôm nọ đưa Đinh Mạt Nhiên với Hân Nhi về phủ.
“Triển đại ca, Hân Nhi, sao hai người lại tới đây?” Đinh Nguyệt Hoa véo nhẹ cái mũi của Hân Nhi và nói: “À, ta biết rồi, chắc chắn là cái mũi của muội dẫn muội chạy tới đây chứ gì!” Đinh Nguyệt Hoa quay sang gọi Triển Chiêu: “Triển đại ca, trùng hợp thật đấy, ngồi xuống ăn cùng đi.”
Triển Chiêu nhìn thiếu hiệp áo trắng ngồi đối diện, nói: “Làm vậy chẳng khác nào quấy rầy.”
“Không sao.” Thiếu hiệp áo trắng nhướng mày, nói với Đinh Nguyệt Hoa: “Chỉ cần là bằng hữu của Đinh thiếu hiệp.”
Hân Nhi mừng rỡ reo lên một tiếng rồi sấn ngay đến ngồi cạnh Đinh Nguyệt Hoa, chỗ giữa cô và thiếu hiệp áo trắng. Triển Chiêu hiển nhiên chỉ có thể ngồi giữa Đinh Nguyệt Hoa và thiếu hiệp áo trắng. Rất nhanh sau đó tiểu nhị đã bưng rượu và thức ăn lên.
“Quên chưa giới thiệu, vị này là Lâm Thụy, Lâm thiếu hiệp của phái Minh Thần.” Đinh Nguyệt Hoa giới thiệu. Cô chỉ tay về phía Triển Chiêu và nói: “Vị này là Nam hiệp Triển Chiêu.”
“Nên gọi là Triển đại nhân chứ nhỉ?” Ánh mắt Lâm Thụy mang theo vẻ khinh thường.
“Lâm huynh.” Đinh Nguyệt Hoa biết rõ có rất nhiều người giang hồ hiểu lầm Triển Chiêu, “Tuy Triển Chiêu bước vào công môn, nhưng chưa từng đánh mất bản sắc anh hùng nghĩa hiệp.”
“Ờ.” Lâm Thụy nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Vừa hay có Triển đại hiệp ở đây, đã có một người làm chứng rồi.”
“Đinh cô nương, hôm nay tại hạ đặc biệt mời cô tới đây là có một chuyện vui, sư thúc tôi đã tới gặp Đinh Đại gia cầu thân, có điều Đinh Đại gia vẫn chưa đồng ý.” Lời vừa dứt liền nghe một tiếng “Choang”, chén rượu trong tay Đinh Nguyệt Hoa rơi xuống đất, cô sửng sốt nhìn Lâm Thụy, “Lâm huynh, huynh nói linh tinh cái gì vậy!?”
Lâm Thụy nghiêm nét mặt, nói: “Đinh cô nương, tại hạ đang nói nghiêm túc, nếu ngày đó tại hạ biết được ẩn ý sâu xa của việc so kiếm thì lý nào có thể… Sau khi tại hạ biết được thân phận của cô nương, tại hạ hết sức bái phục cùng ngưỡng mộ.”
“Không cần nói nữa.” Đinh Nguyệt Hoa đứng lên, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, ánh mắt mang theo chút tức giận, “Lâm thiếu hiệp, uổng công tôi xem huynh là bạn mấy ngày qua, sao huynh lại…” Đinh Nguyệt Hoa nhìn sang Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu ngồi như đóng đinh ở đấy, tay siết chặt chén rượu. Mắt hắn bây giờ cũng đang hướng về phía Đinh Nguyệt Hoa, là ánh mắt kinh ngạc, hay đúng hơn là nghi vấn – cô, có bằng lòng lấy hắn ta không?
“Đinh cô nương, tại hạ đường đột ngỏ lời, cô nương không cần phải trả lời ngay, tôi sẽ chờ cô nương, cáo từ.” Nói xong hắn tính tiền đứng dậy rời đi.
Hân Nhi ngồi ở kế bên trố mắt há miệng, cô bé gãi đầu, hết nhìn Triển Chiêu lại nhìn Đinh Nguyệt Hoa.
“Chúng ta về thôi.” Một lúc lâu sau Triển Chiêu lên tiếng.
“Triển đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu gọi, yết hầu của cô chuyển động như đang muốn nói gì đó, mãi sau chỉ nói ra vẻn vẹn mấy từ: “Nguyệt Hoa là tên của ta.” Cô xoay sang Hân Nhi: “Khi nào rảnh tỷ tỷ sẽ tới thăm muội, nếu muội muốn về Đinh gia trang thì cứ nói với tỷ.” Dứt lời là quay đầu đi xuống dưới tầng, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa đám đông ồn ào.
“Nguyệt Hoa…” Triển Chiêu đọc thầm trong lòng, thì ra cô tên Nguyệt Hoa, tên rất đẹp.
“Triển ca ca.” Hân Nhi đi đến trước mặt Triển Chiêu với vẻ mặt ỉu xìu. Lúc sáng cô bé vô tình nghe được Lâm Thụy hẹn Đinh Nguyệt Hoa tới tầng ba ở Hà Phong lâu bảo có chuyện muốn nói, do vậy cô bé tò mò, bèn kéo Triển Chiêu tới đây xem, ai ngờ đâu tỷ tỷ giận rồi, “Triển ca ca ơi, tỷ tỷ có đồng ý làm vợ của người kia không ạ?”
Triển Chiêu lắc đầu. Hân Nhi khó hiểu nói: “Triển ca ca, ý huynh là tỷ ấy không đồng ý, hay là huynh không biết ạ?”
Triển Chiêu véo nhẹ cái mũi của Hân Nhi, nói: “Muội đoán xem! Đi thôi, chúng ta đi mua kẹo hồ lô.” Nói xong hắn lấy ngân lượng đặt lên bàn.
“Khách quan đi thong thả!” Tiểu nhị niềm nở cười nói rồi nhanh chóng thu dọn. Chỉ thấy tay tiểu nhị vừa mới chạm vào chén rượu nọ là nó vỡ tan đánh “Rộp” một cái, tiểu nhị trố mắt há mồm nhìn về phía Triển Chiêu đang rời đi.
“Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô đây.” Anh chàng bán hàng rao to.
“Cho tôi một xiên.” Một người đàn ông nói, trông hắn khoảng ba mươi tuổi, mặc áo đen, đầu quấn khăn tiêu dao(4). Rõ ràng anh chàng bán hàng quen biết người này, rút ngay một xiên hồ lô to nhất đưa cho hắn và nói: “Thường tiên sinh, con gái tiên sinh thích xiên này nhất.”
“Thường thúc.” Hân Nhi gọi to, cô bé buông tay Triển Chiêu ra, chạy tới kéo áo người đàn ông kia một cách thân thiết.
“Hân Nhi.” Người đàn ông xoa đầu Hân Nhi, vẻ mặt trìu mến.
“Là Thường thái y đó sao?” Triển Chiêu bước tới nói.
“Ô, Triển hộ vệ.” Thường Nhạc nói, “Thật là trùng hợp.”
Hân Nhi ở bên cạnh nói: “Triển ca ca, huynh cũng biết Thường thúc ạ? Thúc ấy cũng là người tốt, hay mua hồ lô cho muội ăn lắm.”
“Hân Nhi rất đáng yêu.” Thường Nhạc nói với Triển Chiêu. Rồi hắn đưa xiên hồ lô qua cho Hân Nhi, nói: “Cho cháu này.”
Hân Nhi vui mừng cầm lấy.
“Triển hộ vệ, tôi còn có chuyện phải làm, xin cáo từ trước.” Thường Nhạc nói.
Hân Nhi có chút lưu luyến, nói: “Thường thúc, khi nào thúc rảnh thúc nhớ đến chơi với con nhé, Hân Nhi nhớ thúc lắm ạ.”
Thường Nhạc gật đầu và nói: “Ừ, Hân Nhi nhớ phải nghe lời Triển đại nhân đấy biết chưa.”
Hân Nhi lanh lợi gật đầu.
“Này, ta bảo này bé con, nếu mà không nói, người ngoài còn tưởng hai người là cha con đấy.” Người bán hàng kế đó cười hềnh hệch và nói.
Triển Chiêu không khỏi để tâm, hắn cúi xuống hỏi Hân Nhi: “Hân Nhi, sao muội biết Thường thái y kia vậy?”
“Dạ là do cái đêm muội đi ra ngoài chơi với Nguyệt Hoa tỷ tỷ, muội nhận nhầm thúc ấy là cha. Triển ca ca, bóng lưng của Thường thúc giống với cha lắm luôn.”
“Ừ.” Triển Chiêu nhìn Thường Nhạc ở xa xa, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng.
“Triển đại nhân.” Trương Long chạy tới nói, thở hổn hển, “Thực tình, để tôi đi tìm gần chết, Bao đại nhân gọi huynh về phủ đấy.”
[Khai Phong phủ]
“Đại nhân, xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu sốt sắng hỏi, hắn biết Bao Chửng triệu hắn gấp như vậy ắt đã xảy ra chuyện lớn.
Bao Chửng đưa một mảnh giấy cho Triển Chiêu. Triển Chiêu nhận lấy đọc, trên đó viết: “Tối nay mượn Thượng Phương bảo kiếm dùng một chút”, cuối giấy đề “Bạch Ngọc Đường”.
“Bạch Ngọc Đường…” Triển Chiêu ngẫm nghĩ, “Đại nhân, Thượng Phương bảo kiếm vẫn còn chứ?” Triển Chiêu biến sắc, vội vàng hỏi.
Vương Triều và Mã Hán nói: “Triển đại nhân yên tâm, mới nãy chúng tôi vừa nhìn qua, bảo kiếm vẫn còn ở đó, chúng tôi cũng đã phái người canh phòng xung quanh nghiêm ngặt.”
Triển Chiêu la lên: “Không hay rồi, chỉ e đây là kế thăm đường của đối phương. Làm sao Bạch Ngọc Đường kia biết bảo kiếm đặt ở đâu, làm vậy là giúp anh ta đạt được mục đích rồi.” Đương nói chuyện thì nghe thấy có tiếng động ở gian phòng phía Tây, ngay sau đó có người chạy tới báo gian phòng phía Tây cháy. Tất cả đồng loạt chạy đến đó, đột nhiên, Triển Chiêu dừng bước gọi hai người Trương Long, Triệu Hổ lại và nói: “Hai huynh theo tôi đến gian phòng phía Đông xem thử bảo kiếm còn ở đó không.”
Trương Long Triệu Hổ đáp, rồi xoay người rời đi cùng Triển Chiêu. Khi ba người tới nơi, chỉ thấy cửa phòng mở toang, hai tên hiệu úy nằm sóng sượt ở trước cửa. Triển Chiêu bước lên phía trước kiểm tra, cũng may chỉ là bị đánh ngất đi. Mà các hiệu úy ở xung quanh chẳng thấy đâu, e rằng chạy đi dập lửa hết cả rồi. Triệu Hổ chạy ngay vào trong phòng, sau đó liền la lên: “Triển đại nhân, không… không thấy Thượng Phương bảo kiếm đâu nữa.” Hắn cầm một tờ giấy đi ra, “Triển đại nhân, chỉ phát hiện được cái này.”
Triển Chiêu vừa đưa mắt nhìn tờ giấy vừa bước tới, trên giấy viết: “Được đòi lại kiếm này, chỉ mỗi Triển Tiểu Miêu. Bạch Ngọc Đường ở đảo Hãm Không nghênh tiếp”. Triển Chiêu cau chặt mày không nói gì, đúng là nhà đã dột còn gặp thêm đêm mưa.
“Triển đại nhân, phải làm sao đây ạ?” Trương Long và Triệu Hổ đưa mắt nhìn nhau.
“Cứ đến gian phòng phía Tây xem trước đã.” Triển Chiêu nói.
Đến khi ba người tới được gian phòng phía Tây thì lửa đã tắt, song khói vẫn chưa tan hết. Một người nào đó bẩm báo với Bao Chửng: “Bẩm đại nhân, nguyên nhân gây ra hỏa hoạn là do châm lửa từ cửa sổ ạ.”
Bao Chửng thấy Triển Chiêu đang đi tới với vẻ mặt nghiêm trọng thì không tránh khỏi nóng lòng liền gọi: “Triển hộ vệ.”
“Đại nhân, Thượng Phương bảo kiếm mất rồi.” Triển Chiêu nói, mọi người kinh hãi, Triển Chiêu đưa tờ giấy qua và nói: “Kế này của Bạch Ngọc Đường rất hay, trước là thăm dò, sau là dương đông kích tây, thuộc hạ vẫn là chậm một bước.”
Bao Chửng đọc qua tờ giấy, nét mặt ngờ vực, “Tại sao Bạch Ngọc Đường lại chỉ rõ muốn đích thân cậu đi? Triển hộ vệ quen biết người này sao?”
Triển Chiêu cười gượng, nói: “Thuộc hạ chỉ nghe qua danh chứ chưa từng gặp mặt. Ở đảo Hãm Không có năm huynh đệ kết nghĩa, bọn họ tự xưng là Ngũ Thử, Bạch Ngọc Đường chính là Cẩm Mao Thử đứng thứ năm, chỉ sợ lần này đến đây là vì danh hiệu “Ngự Miêu” kia của Triển Chiêu.”
“Ngũ Thử? Cẩm Mao Thử?” Bao Chửng nói, “Người sao lại thích tự xưng là loài chuột.” Ông thở dài, nói: “Phải rồi, xưa nay mèo chuột không thể cả hai cùng tồn tại. Ngày ấy Thánh thượng nhất thời cao hứng mà thốt lên hai từ “Ngự Miêu”, không ngờ cậu lại vì nó mà gặp phải rắc rối.”
“Phải là Triển Chiêu phiền tới đại nhân.” Triển Chiêu biết Thượng Phương bảo kiếm là vật Hoàng thượng ban thưởng, bây giờ làm mất nó tất sẽ mang đến vô vàn phiền toái cho Bao Chửng.
“Trong lúc này cậu và ta không cần tranh luận là ai liên lụy ai.” Bao Chửng khoát tay nói: “Ông trời đã định Bao Chửng gặp phải kiếp nạn này, Bao Chửng đương nhiên phải nhận, Triển hộ vệ không cần tự trách mình, Bao Chửng cũng tin cậu chắc chắn sẽ đem được Thượng Phương bảo kiếm về lại.”
Triển Chiêu liền nói: “Đại nhân, bây giờ thuộc hạ tới đảo Hãm Không ngay.” Tự nhiên Triển Chiêu nhớ tới thứ gì, quay sang nói với Trương Long, Triệu Hổ: “Mấy ngày này Đinh thiếu hiệp không có ở cạnh Hân Nhi, con bé tạm thời giao cho hai huynh.”
“Triển đại nhân yên tâm.” Hai người họ đáp.
Ngay sau đó Triển Chiêu đi thu xếp rồi dắt ngựa ra, trước lúc đi hắn dừng lại ở cửa nói với Công Tôn Sách đứng bên cạnh: “Công Tôn tiên sinh, nếu như Triển Chiêu đi quá lâu, nhất định phải tìm đến Bát Vương gia. Còn nữa, tiên sinh nhớ nhắc đại nhân để tâm tới Thường Nhạc thái y.”
Công Tôn Sách gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm mà đi.”
Triển Chiêu thúc ngựa chạy một mạch, hôm nay hắn đã tới Tùng Giang, gió sông mát rượi thổi qua người, thực đúng là sảng khoái. Triển Chiêu đưa mắt nhìn xung quanh, trước mắt chỉ có một con thuyền nhỏ neo lại bên bờ, một ông lão đang nằm nghỉ ở đó với chiếc mũ trúc che trên mặt tránh nắng.
“Ông đò, có thể đưa tại hạ một chuyến đò không?” Triển Chiêu gọi to.
Người đó cởi mũ xuống, vươn vai và hô: “Công tử muốn đi đâu?”
“Đảo Hãm Không có được không?”
“Ồ, được, được, nhưng nơi đó khá xa, công tử muốn đi thì giá tiền không nhỏ đâu.”
Triển Chiêu nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống mũi thuyền, nói: “Ông đò yên tâm, ngân lượng không thiếu.”
Ông lão ngạc nhiên gật gù, rồi hớn hở nhiệt tình chống thuyền ra giữa lòng sông.
“Công tử đi thăm bằng hữu sao?” Ông lão bắt chuyện.
“Ờ… cứ cho là vậy đi.” Triển Chiêu nói. Ở phía xa xa có một hàng hoa lau đang ngả nghiêng theo gió, hệt như thiếu nữ e lệ, lòng Triển Chiêu lại bồi hồi, giọng nói của Đinh Nguyệt Hoa như vang lên bên tai: “Triển đại ca, lúc nhỏ ta với các ca ca hay ra sông đùa nghịch, mò cá bắt tôm, thực sự rất vui”. Đây là nơi cô lớn lên! Phóng tầm mắt ra xa hơn, cả một khoảng trời rộng lớn chỉ có một màu khiến lòng người nhẹ lâng lâng, nỗi lo âu trong lòng Triển Chiêu cũng vơi hơn phân nửa, hình bóng Đinh Nguyệt Hoa hiện lên trong tâm trí, nhớ tới mọi nét mặt của Đinh Nguyệt Hoa khi nhìn mình mà bất giác mỉm cười. Ông đò thấy Triển Chiêu như thế thì cười nói: “Khách quan đừng chê tôi lắm chuyện nhé, khách quan đang nhớ chị nhà có phải không? Hớ hớ.”
Triển Chiêu sững sờ, cười nói lúng túng: “Tôi vẫn chưa thành thân.”
Ông lão nghe vậy thì đưa mắt dòm Triển Chiêu một thoáng rồi nói: “Trông khách quan có tướng mạo đẹp, lại bản lĩnh như vậy, nếu mà nên duyên với Tam tiểu thư nhà họ Đinh thì đúng là xứng đôi vừa lứa!” Ông lão nói tiếp, “Công tử chưa biết đấy thôi, Đinh Tam tiểu thư xinh đẹp tựa tiên nữ trong tranh, tính tình đoan chính, chúng tôi cũng thường được cô giúp đỡ.”
Triển Chiêu nghe thấy người khác ca tụng Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng không tránh khỏi say.
“Chưa gặp, nhưng cô con gái nhà tôi đang làm ở Đinh gia trang, nó biết về Đinh tiểu thư rất rõ.” Ông lão chỉ tay về phía hoa lau đung đưa và nói, “Phía bên kia là thôn Mạt Hoa đấy.”
Triển Chiêu đưa mắt nhìn theo, đằng xa xa có một trang viên rộng lớn kề núi cạnh sông, từ bên đây mà nhìn qua cứ như cảnh trong tranh vậy.
“Ơ… a… ê… hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…” Ông lão cất giọng ca một điệu hát dân gian.
Chiếc thuyền con cứ xuôi dòng mà đi, khoảng thời gian một chén trà (tầm 15p) sau đã tới đảo Hãm Không. Triển Chiêu cảm tạ rồi đưa tiền cho ông đò, tiếp đó hắn đi tới báo tính danh cho trang đinh đang đón chào. Tên trang đinh kia vừa nghe thấy hai tiếng Triển Chiêu là nhoẻn miệng cười nói: “Chuyện này… Mấy hôm nay Ngũ gia không có ở đây, xin Triển gia chờ thêm vài ngày.”
Triển Chiêu biết rõ đây là cố tình lơ mình, thế nhưng hắn cũng chẳng để tâm, mỉm cười nói: “Thế Triển mỗ sẽ chờ thêm mấy ngày vậy, xin hãy sắp xếp.”
Trang đinh vội đáp: “Không dám ạ.” Sau đó dẫn Triển Chiêu vào trong trang.
Đêm đấy lúc lên đèn, Triển Chiêu đang nằm trong phòng ngẫm nghĩ mình rời khỏi Khai Phong cũng đã mấy ngày, chẳng biết bây giờ bên phía Bao đại nhân thế nào. Đang suy nghĩ, bỗng dưng một luồng gió lạnh rít lên ngoài cửa sổ, trong phòng tối sầm lại, mấy đường hàn quang vù vù lao tới. Triển Chiêu vớ lấy thanh kiếm, hàn quang va vào vỏ kiếm choang choảng nối nhau vòng về. Tai nghe thấy một tiếng “Á”, có tiếng người kêu khẽ ở phía ngoài, Triển Chiêu bèn phóng ra khỏi cửa sổ. Nhìn thấy bóng đen chuyển động chớp nhoáng, Triển Chiêu lập tức đuổi theo, phóng nhảy một hồi đã đuổi kịp bóng đen kia. Bóng đen thấy Triển Chiêu đã tới gần, trông thấy bức tường cao ở bên cạnh bèn nhảy qua đó. Triển Chiêu thấy thế thì phóng ám tiễn đi, vài ám tiễn từ tay áo bay ra kêu lên “Vun vút”. Bóng đen xẹt qua trái, thuận thế nhảy vào trong. Triển Chiêu khom lưng, đồng thời đáp chân xuống bờ tường. Nhìn thấy bóng đen kia có hơi loạng choạng băng qua hành lang vọt vào căn phòng lớn bên tay phải, Triển Chiêu bước nhẹ chân như mèo mà đuổi theo, rồi hắn nấp sau cây cột lớn ở trước cửa, cẩn thận quan sát. Căn phòng này khác với phòng mình ở, nó gần như bỏ trống, có mấy nơi là đồ đạc chất đống. Còn bóng đen kia chăm chú lắng nghe động tĩnh, sau khi chắc mẩm xung quanh không có ai mới ngồi xổm xuống thở một lát, rồi y đứng dậy bước đi, được vài bước thì chợt vang lên tiếng kim khí chạm vào nhau, chân y đột nhiên chổng lên trời, la “a” một tiếng rồi chẳng thấy người đâu. Triển Chiêu nấp ở ngoài phòng thấy rõ mồn một, trong lòng cũng kinh hãi. Hắn tiện tay nhặt lấy mấy hòn đá, vung tay trái lên ném vào phòng, đá rơi lộp bộp trên mặt đất. Lúc này Triển Chiêu mới dựa vào ánh trăng mà thận trọng bước vào phòng, dưới đất lộ ra một cái lỗ hổng lớn. Chỉ thấy hai chân Triển Chiêu giẫm xuống nền, một cú nhảy vọt lên không bám vào một thanh xà nhà, ngay sau đó hắn gập người đưa hai chân lên kẹp lấy thanh xà rồi treo ngược người nhìn xuống. Với ánh trăng soi lờ mờ Triển Chiêu thấy bên dưới dường như là một cái động tối, bóng đen kia đang bị mắc vào một tấm lưới lớn treo lơ lửng, y không hề động đậy, có vẻ như đã bất tỉnh. Hóa ra đây là bẫy, chắc tên kia không cẩn thận chạm vào dây dẫn. Đột nhiên ngoài xa có tiếng người ồn ào, hình như có rất nhiều người đang chạy tới đây. Triển Chiêu suy nghĩ một lát rồi nhảy xuống, để lại bảo kiếm cạnh lỗ hổng, ngay sau đó nhảy vụt ra ngoài.
“Phan Lục, tình hình thế nào?”
“Hình như có ai đó lọt vào bẫy rồi Thịnh Tứ ạ.”
Đám trang đinh cầm đèn tiến lại gần, “Ồ, đúng là có người ở trong.”
“Ơ, có một thanh bảo kiếm ở bên cạnh nữa này, mau đưa cho Ngũ gia xem.”
Trong phòng đèn đóm sáng trưng, một người ngồi vắt chéo chân ăn đào. Chỉ thấy hắn mặc một bộ y phục màu trắng, quơ tay run đùi trông rất ung dung, lại cực kỳ tuấn tú, đây là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường. Lúc sáng Triển Chiêu vừa mới đến đây là đã có người chạy tới thông báo, Bạch Ngọc Đường cố tình không ra gặp, định bụng cho Triển Chiêu ngồi chờ mấy ngày để hạ nhuệ khí của hắn, sẵn tiện nghĩ xem nên trêu đùa hắn thế nào. Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên có một tên trang đinh chạy vào nói to: “Ngũ gia, Ngũ gia, có người tiến vào bẫy ở Đông viện, đây là kiếm của người đó ạ.” Nói rồi đưa thanh bảo kiếm tới.
Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn lại, “Ồ” một tiếng rồi cầm lấy bảo kiếm. Hắn ấn chốt(5), thanh kiếm lập tức bật ra và có tiếng chuông khánh khe khẽ. Bạch Ngọc Đường phải tấm tắc khen: “Kiếm tốt, quả là một thanh kiếm tốt.”
Đúng lúc ấy một trang đinh khác bưng mâm hoa quả bước vào, trông thấy bảo kiếm kia thì “Ơ” một tiếng rồi nói: “Ngũ gia, sao người lại cầm kiếm của Triển gia ạ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn sang trang đinh kia, hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa, đây là kiếm của ai?”
Trang đinh kia đáp: “Là của Triển gia ạ, sáng nay tiểu nhân dẫn Triển gia vào đây thấy ngài ấy đeo thanh kiếm này.”
Bạch Ngọc Đường cười ha hả, nói: “Triển Tiểu Miêu ơi là Triển Tiểu Miêu, Ngũ gia ta còn đang nghĩ xem nên chiêu đãi ngươi như thế nào, vậy mà ngươi lại tự động chui vào hũ, tốt, rất tốt, ha ha ha.” Dứt lời, hắn tra kiếm vào vỏ rồi căn dặn: “Các ngươi chiêu đãi Triển Chiêu cho tốt vào, người ta đường sá xa xôi tới đây, chúng ta phải tận tình một chút. Thịnh Tứ à, ta thấy hang Thông Thiên kia không tồi đâu, rộng rãi lại thoáng mát.”
Thịnh Tứ hiểu ngay, vẻ mặt tươi cười nói: “Ngũ gia yên tâm, tiểu nhân đi lo liệu ngay ạ.” Rồi y vui vẻ lui xuống.
Đông viện, tin tức Triển Chiêu bị bắt lan truyền nhanh chóng, đám trang đinh nườm nượp kéo đến xem, ai nấy cũng nháo nhào nhìn vào cửa bẫy giống như đang nhìn con mồi.
“Ôi chao, đây là Triển Chiêu ư? Tôi còn tưởng nhân vật to lớn, ghê gớm dữ lắm.”
“Nam hiệp thì sao nào? Đến chỗ của chúng ta thì cũng bị tóm thôi.”
Lời nói đầy vẻ mỉa mai, giễu cợt. Đương nhiên mấy lời ấy đều lọt hết vào tai của Triển Chiêu, một bên khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên.
Phan Lục với Thịnh Tứ gạt đám người ra và nói: “Người đâu, kéo hắn ra đây.”
Đám trang đinh cùng nhau kéo người bị nhốt lên, chỉ thấy y nhe răng giãy giụa, chân phải rướm một tí máu.
Thịnh Tứ cười ha hả và nói: “Triển gia, để ngài chịu khổ rồi, nhưng ngài yên tâm, một ngày ba bữa cơm, bảo đảm ngài được ăn no.”
“Ta… không phải… ưm…” Người kia đang muốn nói gì đó nhưng lại bị một người nọ lấy vải bụm miệng, y ưm a được mấy tiếng rồi ngừng. Thì ra trên miếng vải kia có thuốc mê. Có vẻ như Phan Lục sợ Triển Chiêu võ công cao cường, khó mà áp giải, nhỡ hắn ta chạy mất thì hỏng, cho nên đã tẩm ít thuốc mê.
Đám trang đinh lôi người kia tới trước cửa hang đá nọ. Thịnh Tứ kéo chốt, cánh cửa kia cót két mở ra, khí lạnh lập tức bốc lên. Thịnh Tứ vung tay, bọn gia đinh liền đẩy người kia vào trong, cửa đá tức khắc đóng sầm lại.
Trong đại đường, Bạch Ngọc Đường khoái trá tột độ. Triển Chiêu à, rốt cuộc ngươi vẫn là rơi vào tay ta, khà khà, để xem cuối cùng là chuột lợi hại hay chú mèo con hoàng gia nhà ngươi lợi hại. Đợi chừng nào Ngũ gia ta có hứng, Ngũ gia sẽ thả ngươi ra. Những thứ của hoàng gia đều đắt giá, để lâu quá, Bạch Ngọc Đường ta cũng không nuôi nổi ngươi.
Bỗng có một tên trang đinh bưng rượu và thức ăn đến, y cúi đầu nói: “Ngũ gia, rượu và thức ăn mà ngài muốn đây ạ.”
Bạch Ngọc Đường thuận tay cầm lấy bầu rượu uống ực mấy ngụm, rồi hắn nói với tên trang đinh kia nhưng vẫn không nhìn y: “Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, nào, lại đây, ta cho ngươi mở mang tầm mắt.” Nói xong hắn ngồi xuống, phía dưới có một cái ngăn bí mật, Bạch Ngọc Đường lấy ra một túi vải màu vàng và nói: “Đây là Thượng Phương bảo kiếm đấy!” Hắn dở tấm vải ra, miệng lẩm bẩm như nói với chính mình: “Vật hoàng gia này, ai ai cũng xem là vật báu vô giá, nhưng với Bạch Ngọc Đường ta thì nó chẳng là gì cả. À, phải rồi, ngươi đi bảo Thịnh Tứ chuẩn bị thêm mấy món ngon cho con Mèo kia, đừng để con Mèo đó đói!”
“Vâng.” Trang đinh kia đáp rồi lui xuống.
Hôm sau, Bạch Ngọc Đường đang cầm kiếm định giãn gân giãn cốt, bỗng có trang đinh nọ tới báo Đinh Tam tiểu thư ở thôn Mạt Hoa đến. Bạch Ngọc Đường thầm buồn bực: “Nghe bảo cô nàng này đang ngao du giang hồ kia mà, sao tự dưng lại tới đảo Hãm Không?”
Chốc sau, một thiếu niên áo gấm được trang đinh dẫn vào đại sảnh, đây là Đinh Nguyệt Hoa. Bạch Ngọc Đường nhìn lên nhìn xuống Đinh Nguyệt Hoa, cười nói: “Quả là một chàng trai tuấn tú, đến đảo Hãm Không của ta kén rể hả?”
Đinh Nguyệt Hoa nói: “Bạch Ngũ ca vẫn cứ thích trêu chọc người khác.” Cô đưa mắt lên, vô tình nhìn thấy Cự Khuyết đặt trên chiếc bàn bên cạnh, cô hơi biến sắc, trên mặt thoáng gợn vẻ lo lắng.
Bạch Ngọc Đường thấy Đinh Nguyệt Hoa cứ nhìn chằm chằm vào bảo kiếm thì ngơ ngác một lát rồi nói: “Nguyệt Hoa muội muội tinh mắt thật, đây là bảo kiếm ta mới có được hai ngày trước.” Nói xong hắn rút soạt Cự Khuyết ra, một tia sáng màu xanh theo đó mà lóe lên. Đinh Nguyệt Hoa đứng cứng đờ nhìn thanh bảo kiếm với một ánh mắt phức tạp.
“Thanh kiếm này tốt lắm đấy.” Bạch Ngọc Đường nói, hắn tra kiếm vào vỏ và đưa nó cho Đinh Nguyệt Hoa, “Nếu muội thích thì cứ việc dùng vài hôm.”
“Bạch Ngũ ca không tiếc ạ?” Đinh Nguyệt Hoa định thần lại và nói.
Bạch Ngọc Đường nhún vai nói: “Ngũ ca của muội có keo kiệt bao giờ chưa? Vả lại, ta thấy thanh kiếm này với thanh kiếm của muội cũng rất xứng đôi đấy.”
Đinh Nguyệt Hoa cầm lấy, cô nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm và nói: “Cự Khuyết với Trạm Lư đều do Âu Dã Tử rèn nên, Ngũ ca là người dùng kiếm, chắc huynh cũng cảm nhận được linh hồn của bảo kiếm mà nhỉ?”
Bạch Ngọc Đường “Ừ” một tiếng rồi nói: “Muội biết thanh kiếm này à?”
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, nói: “Hơn cả biết.” Lúc nói, trong mắt chợt lộ ra vẻ dịu dàng của người con gái.
Hiển nhiên Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra sự thay đổi của Đinh Nguyệt Hoa, hắn cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ: Hôm nay cô nhóc này kì lạ thật, nhìn thanh kiếm mà làm như nhìn thấy người nào không bằng, cần gì hóa kích động thế kia. Hắn ho một cái, nói: “Hôm nay Nguyệt Hoa muội muội hạ cố ghé thăm chắc không phải để ngắm kiếm đâu nhỉ?”
Đinh Nguyệt Hoa hạ Cự Khuyết xuống, “Bạch Ngũ ca, tại sao thanh kiếm này lại ở đây vậy?” Đinh Nguyệt Hoa hơi sốt ruột hỏi.
“À, nó theo chân mèo mà tới.” Nói xong Bạch Ngọc Đường bỗng biến sắc, hỏi ngược lại: “Muội hỏi cái này làm gì?”
Nét mặt Đinh Nguyệt Hoa chuyển sang lo lắng: “Hiện hắn đang ở đâu? Huynh làm gì hắn rồi?”
Vừa nghe xong, Bạch Ngọc Đường hình như đã đoán được tám chín phần, sầm mặt lại nói: “Muội có gì đó với Triển Chiêu kia à? Hôm nay tới đây với tư cách là thuyết khách sao hả?”
Đinh Nguyệt Hoa khẽ mím môi dưới, nói: “Hắn… hắn là đại ca kết nghĩa của ta.”
Bạch Ngọc Đường nheo mắt nhìn đi nhìn lại Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Xem ra tình bạn giữa muội với con Mèo kia sâu sắc lắm thì phải, khà khà. Chỉ là đại ca kết nghĩa thôi sao?”
Đinh Nguyệt Hoa đáp: “Vâng, chỉ vậy thôi.” Đinh Nguyệt Hoa nói cho Bạch Ngọc Đường nghe nhưng lại giống như nói cho bản thân mình nghe nhiều hơn. “Bạch Ngũ ca, ta biết huynh không ưa danh hiệu “Ngự Miêu” của Triển Chiêu, nhưng đó là Triển Chiêu bất đắc dĩ phải nhận, việc gì huynh phải so đo.”
“Bất đắc dĩ?” Bạch Ngọc Đường trợn mắt nói, “Nhàn nhã tự do hắn không chọn, lại đi chọn giam mình vào khuôn khổ triều đình, ngay cả khi Hoàng đế không sắc phong, hắn cũng tự mình phong thôi!”
“Không phải vậy đâu, Triển Chiêu không phải hạng người ham địa vị phú quý, hắn là bảo vệ Thanh Thiên của bách tính, là để giải oan cho nhiều người vô tội hơn.” Đinh Nguyệt Hoa phản bác có hơi lớn tiếng.
Đúng lúc ấy, bên ngoài có ai đó gọi một tiếng “Lão Ngũ”, giọng điệu rất hùng hồn, ngay sau đó có mấy người tiến vào. Người đầu tiên hơi lớn tuổi, thân hình cường tráng, nước da vàng nâu, trông rất chín chắn, vẻ mặt có hơi tức giận. Ba người còn lại, hai cao một thấp, đều khoảng ba mươi tuổi. Phía sau còn có một người, tuổi chưa tới ba mươi, mặt như ngọc quan, thắt lưng đeo trường kiếm, đây là Đinh Triệu Huệ.
“Nhị ca.” Đinh Nguyệt Hoa thốt lên, hết sức kinh ngạc.
Đinh Triệu Huệ cũng thấy bất ngờ, nhưng khắc tiếp theo lại vụt hiểu ra, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, gật đầu với Đinh Nguyệt Hoa.
“Các huynh về rồi.” Bạch Ngọc Đường nồng nhiệt chào đón, “Ơ, Đinh Nhị ca cũng tới ư?” Hắn chắp tay thi lễ với Đinh Triệu Huệ.
Đinh Triệu Huệ đáp lễ, nói: “Đúng lúc gặp được các vị ca ca, ta thấy lâu quá rồi vẫn chưa tới thăm Ngũ đệ nên cùng theo về đây.”
“Hừ, bọn ta mà không về, nói không chừng đảo Hãm Không này sẽ bị đệ san bằng mất!” Người lớn tuổi kia nói, đây là Toàn Thiên Thử Lư Phương, đứng đầu Lư gia trang.
“Ngũ đệ à, nghe nói đệ trộm Thượng Phương bảo kiếm, có chuyện này không?” Người hỏi là Tứ gia, Phiên Giang Thử Tưởng Bình. Trông hắn thấp bé, nhỏ con và có một đôi mắt nhỏ.
“Đúng là có chuyện này.” Bạch Ngọc Đường thẳng thắn đáp. “Tứ ca, Triển Chiêu vui vẻ nhận lấy cái tên “Ngự Miêu” kia, mèo chuột xưa nay không thể tồn tại cả hai, rõ ràng hắn chẳng xem chúng ta ra gì!”
Từ Khánh ở bên cạnh ưỡn cái bụng to và nói: “Ngũ đệ nói đúng lắm, nhất định phải xả giận, cho con Mèo kia biết sự lợi hại của Ngũ Thử chúng ta.”
Lư Phương trừng mắt nhìn Từ Khánh, nói: “Thế này còn chưa đủ loạn hả!” Hắn ôn tồn nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngũ đệ à, làm việc gì cũng phải biết chừng mực, đệ có muốn tìm Triển Chiêu tính toán đi chăng nữa cũng không nên làm càn như vậy, đó không phải thanh kiếm bình thường, đệ có biết mình gây ra bao nhiêu họa rồi không!”
Bạch Ngọc Đường ngóc cổ lên, nói: “Người nào làm người đó chịu, có chuyện gì Bạch Ngọc Đường đệ dám làm dám chịu.”
“Tính thêm Hàn Chương này nữa.” Triệt Địa Thử Hàn Chương ở bên cạnh vỗ ngực nói.
Tưởng Bình đẩy Hàn Chương sang một bên, tiến tới vỗ vai Bạch Ngọc Đường, nói: “Ngũ đệ, sao đệ lại nói như thế? Đệ biết rõ Đại ca không phải có ý đó mà. Bọn ta là đang lo cho đệ, Bao đại nhân không phải người để cho đệ châm chọc, dẫu thế nào thì Khai Phong phủ chẳng phải nơi bình thường.”
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường dịu lại, hắn nói: “Chuyện này đệ biết, nhưng biết rồi cũng làm được gì!”
“Ta hỏi đệ, Triển Chiêu đã tới đảo Hãm Không, anh ta hiện đang ở đâu?” Lư Phương hỏi. Khi đang nói chuyện thì Thịnh Tứ hốt hoảng chạy vào nói: “Ngũ gia, không hay rồi, Triển Chiêu… anh ta… anh ta chết rồi!”
Mọi người kinh hãi, sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa tái mét, cô loạng choạng chực ngã, Đinh Triệu Huệ đứng kế bên nhẹ nhàng đỡ cô: “Muội muội, bình tĩnh.”
Bạch Ngọc Đường sải bước tới túm lấy cổ áo Thịnh Tứ, quát: “Ngươi nói cho rõ ràng vào!”
Tất nhiên Thịnh Tứ cũng sợ tới mức giọng run run: “Ngũ gia đã căn dặn tiểu nhân đem đồ ăn ngon đến cho Triển gia, nhưng từ tối qua tới trưa nay Triển gia không hề động đến, tiểu nhân tưởng là Triển gia đang tức giận, nghĩ lại thì thấy đã lâu như vậy không ăn uống chắc Triển gia phải đói bụng lắm, nếu để Ngũ gia biết được, Ngũ gia sẽ trách tội tiểu nhân mất. Cho nên tiểu nhân đi đến nói vài câu để Triển gia nguôi giận mà ăn một chút. Tiểu nhân nói cả nửa ngày nhưng Triển gia không hề lên tiếng, ngó vào trong thì thấy Triển gia không chút cử động, quay mặt vào tường. Tiểu nhân sợ Triển gia đói đến ngất xỉu nên gọi thêm người cùng vào trong xem thử, không ngờ, Triển gia vậy mà tắt thở rồi.”
Lư Phương nghe xong chỉ cảm thấy đầu có tiếng “Ong ong”. Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường cũng có chút bối rối, hắn lắc đầu và nói: “Chết? Làm sao con Mèo đó dễ chết như thế được!? Không thể, không thể nào! Chờ ta đi xem sao đã.” Hắn đang định bước ra ngoài thì một trang đinh khác chạy lại báo rằng người của Khai Phong phủ tới. Tất cả sửng sốt, Từ Khánh vỗ đầu và nói: “Nhanh thật đấy, mới nói đến là đến ngay.”
Lư Phương bình tâm lại, nói: “Cứ mời vào trước đã rồi tính.”
Lát sau, trang đinh đã dẫn hai người đàn ông đi vào, đây là Trương Long và Triệu Hổ. Trương Long vừa mới bước vào đã trông thấy Đinh Nguyệt Hoa, “Đinh thiếu hiệp, sao huynh cũng ở đây?”
Hiện tại tâm trí của Đinh Nguyệt Hoa loạn vô cùng, cô không tin được Triển Chiêu lại chết như thế này, nhưng mà, Triển Chiêu có thể đang ở đâu được? Cô chỉ thấy cái lạnh từ Cự Khuyết ở trên tay chạy thẳng vào lòng. Lần đầu tiên Đinh Nguyệt Hoa có cảm giác đất trời mù mịt.
“Đinh thiếu hiệp, huynh sao thế?” Trương Long thấy Đinh Nguyệt Hoa như vậy thì lấy làm lạ, nhìn sang những người khác thì thấy cũng có chút kỳ quái như thế.
“Tại hạ là chủ của Lư gia trang, Lư Phương. Xin hỏi hai vị xưng hô thế nào?” Lư Phương nói.
“Tại hạ Trương Long, hiệu úy Khai Phong phủ.”
“Tôi là Triệu Hổ. Lư trang chủ cho tôi hỏi Triển đại nhân đang ở đâu?” Triệu Hổ nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Triển Chiêu.
“Anh ta… Chuyện này…” Lư Phương thực sự không biết phải mở lời như thế nào.
“Trương Long, bọn họ nói Triển đại ca chết rồi.” Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng nói.
“Sao?” Triệu Hổ giật mình, trố mắt nhìn Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Đinh thiếu hiệp, chuyện này không đem ra đùa được đâu.”
“Chuyện này là thực.” Lư Phương nói, điều nên nói vẫn phải nói, “Chúng tôi cũng mới vừa biết tin này.”
Triệu Hổ rút soạt đao ra, nói: “Ngũ Thử các ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng, Triển đại nhân với các ngươi xưa nay không thù không oán. Bất cứ giá nào hôm nay Triệu Hổ ta cũng phải báo thù cho Triển đại nhân.” Nói rồi định xông lên đánh. Trương Long cũng nổi hết gân xanh, xông lên cùng Triệu Hổ.
Từ Khánh với mấy người khác cũng mặc kệ sự ngăn cản của Lư Phương, lần lượt rút vũ khí ra. Hàn Chương trừng mắt nói: “Đây là đảo Hãm Không chứ không phải phủ Khai Phong của các ngươi, há phải chỗ cho các ngươi dương oai?”
“Trương Long Triệu Hổ, dừng tay.” Một tiếng quát to vọng lại, bỗng dưng có một người đứng ở trước cửa, chỉ thấy người đó tuy mặc đồ của trang đinh nhưng tướng mạo rất đẹp, toát đầy chính khí, sau lưng đeo một túi vải màu vàng.
“Triển đại nhân!” Trương Long và Triệu Hổ nói, vừa sửng sốt lại vừa mừng rỡ.
“Triển đại nhân, huynh không sao là tốt rồi, lúc nãy làm huynh đệ chúng tôi sợ chết khiếp.” Trương Long nói.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu, cô chỉ cảm thấy như đã trải qua mấy kiếp, vui mừng khôn tả.
“Triển Chiêu bái kiến Lư trang chủ, xin thứ cho Triển Chiêu mạo muội đi vào.” Triển Chiêu hành lễ nói.
Lư Phương cũng ngạc nhiên nói: “Triển đại hiệp?”
“Vâng, là tại hạ.”
Bạch Ngọc Đường đầy ắp nghi ngờ, nói: “Ngươi, ngươi là con Mèo kia sao? Chẳng phải ngươi đang bị ta nhốt trong hang Thông Thiên à?” Nói xong đưa mắt nhìn sang Cự Khuyết.
Triển Chiêu cười nói: “Ở trong hang Thông Thiên kia chẳng qua chỉ là một con Mèo nửa đêm nửa hôm đi ám sát người khác nhưng lại không cẩn thận mà lọt vào bẫy chuột.”
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường có chút bực dọc, nói: “Ngươi nói như vậy là sao? Thanh kiếm này rõ ràng là kiếm của ngươi.” Bạch Ngọc Đường chỉ vào Cự Khuyết đang ở trong tay Đinh Nguyệt Hoa.
“Đêm đầu tiên ở quý trang Triển mỗ bị một người áo đen ám sát lúc nửa đêm, Triển mỗ đuổi theo hắn ta tới Đông viện, không ngờ hắn ta lại chạm phải bẫy, Triển mỗ bèn tương kế tựu kế để kiếm lại.”
“Ngươi…” Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, lườm Triển Chiêu mà nói: “Hay cho một con Mèo giảo hoạt.” Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, vội vàng bước tới chiếc ghế tựa giữa đại sảnh, toan lấy cái hộp ở dưới lên, nhưng bên dưới đã trống không.
“Bạch huynh, huynh khỏi phải tìm, hiện Thượng Thương bảo kiếm đang ở trong tay Triển mỗ rồi.” Triển Chiêu chậm rãi nói.
Mấy câu đó như đâm thẳng vào ngực Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường xoay ngay người lại nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, nghiến răng nói: “Làm sao ngươi tìm được?”
Triển Chiêu mỉm cười, hơi nghiêng đầu nói: “Trí nhớ Bạch huynh kém thật, Triển mỗ đã từng đích thân bưng rượu đến cho huynh, lúc đó Bạch huynh còn hớn hở lấy Thượng Phương bảo kiếm ra cho tôi mở mang tầm mắt nữa kia mà.”
Bạch Ngọc Đường giậm chân một cái, nói: “Ngươi, ngươi là cái tên trang đinh kia!?”
Triển Chiêu nói: “Chuyện này kể ra cũng phải đa tạ Bạch huynh.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?”
“Nếu không phải hôm đó Bạch huynh bận rộn chẳng còn rảnh để đến gặp Triển Chiêu, chỉ cho một tên trang đinh dẫn tôi vào từ cửa phụ đi thẳng tới sống trong Tây viện, cả Lư gia trang to như vậy nhưng kẻ biết mặt Triển mỗ chỉ có mấy người, thì Triển mỗ đã không thể giả dạng trang đinh trà trộn vào đây rồi.”
“Ngươi, con Mèo nhà ngươi đúng là xảo quyệt!” Bạch Ngọc Đường tức tối nói, tự trách mình nhất thời lơ là, để giờ bị con Mèo kia chơi ngược lại, mà mình chẳng hay biết gì, đã vậy còn thầm vui trộm sướng, Triển Chiêu, món nợ này Bạch Ngọc Đường ta sẽ nhớ kỹ.
Cùng lúc ấy Lư Phương và những người khác cũng phải âm thầm bái phục, thầm nghĩ: Lão Ngũ à, đệ vẫn là đi sai một nước cờ rồi.
Lư Phương chắp tay nói: “Triển đại hiệp, Ngũ đệ nhà tôi tuổi trẻ xốc nổi, nếu như Thượng Phương bảo kiếm đã tìm lại được rồi, xin Triển đại hiệp bỏ qua cho lần này.”
Triển Chiêu nói: “Lư trang chủ, Triển Chiêu còn có một chuyện.”
Từ Khánh nói: “Triển Tiểu Miêu, ngươi đã lấy lại được Thượng Phương bảo kiếm mà ngươi muốn rồi, còn muốn thế nào nữa hả? Chẳng lẽ muốn trói Ngũ đệ của ta lại dẫn đến Khai Phong phủ xử cẩu đao trảm?”
“Tất nhiên Bạch huynh phải đi cùng Triển mỗ một chuyến.” Triển Chiêu nói, “Nhưng điều tôi quan tâm lúc này là kẻ đang ở trong hang Thông Thiên kia, Lư trang chủ có thể cho tôi nhìn qua hắn một chút không?”
Lư Phương gật đầu, mọi người lập tức đi tới hang Thông Thiên. Khi họ bước đến trước cửa, xác chết kia đã được bọn trang đinh khiêng ra ngoài đây từ lâu. Triển Chiêu ngồi xuống xem xét người đó, mặt mày của y chuyển sang màu đen, miệng và mũi chảy máu. Triển Chiêu lại nhìn xuống cổ họng của y, “Trúng độc.” Triển Chiêu nói. Hắn vừa nhìn xung quanh vừa nói: “Nơi này chỉ có một cửa ra, trước cửa lại có người canh gác, nếu trực tiếp hạ độc thì sẽ có rất nhiều người phát hiện, chỉ có duy nhất một khả năng là hạ độc vào thức ăn.”
Bạch Ngọc Đường cau chặt mày, túm ngay lấy Thịnh Tứ, nói: “Ngươi giải thích thế nào?”
Thịnh Tứ co rụt cổ lại, nói: “Ngũ gia, có cho tiểu nhân mười cái mạng, tiểu nhân cũng không dám tự hạ độc vào đồ ăn của Triển gia.”
Triển Chiêu nói: “Có lẽ võ công của đối phương không kém, thừa lúc không ai chú ý bỏ độc vào thức ăn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, buông Thịnh Tứ ra. Triển Chiêu quay đầu lại hỏi Thịnh Tứ: “Ngươi đã xem xét nơi này chưa?”
“Bẩm Triển gia xem rồi ạ, không có gì cả. Tiểu nhân cũng đã khám xét trên người xác chết này, ngoài một cái túi có đựng mấy hạt đinh táo ra thì không có gì khác.” Thịnh Tứ lập tức đáp. Nói xong y đưa cái túi kia qua, Triển Chiêu cầm lấy rồi móc ra một hạt đinh táo. Lư Phương với mấy người khác cũng bước lại gần.
“Đinh táo này rất giống với cái của Đổng Khắc, đại tiêu đầu của Di Hải tiêu cục.” Lư Phương nhìn qua cẩn thận, đoạn nói.
“Ồ, Lư trang chủ từng gặp qua?” Triển Chiêu nói.
“Tôi với Đổng Khắc đó cũng có chút qua lại, vậy nên cảm thấy trông rất quen. Nhưng người này không phải Đổng Khắc.” Lư Phương nói.
“Vậy chỉ e sau này phải nhờ Lư trang chủ giúp đỡ cho.”
“Chuyện nhỏ.” Lư Phương nói.
Triển Chiêu đứng dậy nói với Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh, Triển mỗ còn muốn tới xem Đông viện, Bạch huynh có tiện không?”
Bạch Ngọc Đường tức giận nói: “Đi thì cứ đi! Nhưng phải cẩn thận, ở đó có bẫy chuột.”
Triển Chiêu nhếch miệng cười, đi sang Đông viện.
Trên đường đi Đinh Nguyệt Hoa im lặng suốt, thời khắc lại được nhìn thấy Triển Chiêu, cô chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh bỗng chốc như ngưng lại, một niềm vui mừng từ tận tâm khảm mà đến cả bản thân Đinh Nguyệt Hoa cũng lấy làm kinh ngạc. Lúc này đây Đinh Nguyệt Hoa trở nên có chút rối bời, nhìn Triển Chiêu đang đi ở phía trước, cô chợt chậm lại bước chân. Ngày đó Lâm Thụy đột nhiên nói ra thân phận con gái ở ngay trước mặt Triển Chiêu, lại còn đề cập tới hôn nhân đại sự, cô gần như trở tay không kịp, và cô tự nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Triển Chiêu ngay lập tức dài ra, lúc ấy bản thân chỉ có một ý nghĩ, trốn. Nhưng khi cô nghe được Triển Chiêu một mình đi tới đảo Hãm Không thì lại không kiềm chế được mà chạy đến đây.
Đinh Nguyệt Hoa dừng lại, cô có chút do dự.
“Tam muội.” Đinh Triệu Huệ đã đến đứng bên cạnh cô.
“Nhị ca, Triển Chiêu biết muội là con gái rồi.” Đinh Nguyệt Hoa nói.
“Vậy thì sao? Muội không biết nên hòa hợp với cậu ta như thế nào, phải không?” Đinh Triệu Huệ nói.
Đinh Nguyệt Hoa thở dài, nói: “Muội cũng không biết, muội luôn cảm thấy mình không còn được thoải mái ở trước mặt huynh ấy như lúc trước.”
Đinh Triệu Huệ phì cười, nói: “Từ khi nào một người cởi mở như Tam muội lại có nhiều đắn đo như vậy hả?”
“Nhị ca.”
Đinh Triệu Huệ vỗ nhẹ vai Đinh Nguyệt Hoa và nói: “Giữa bằng hữu với nhau, trọng nhất là chân thành. Nếu muội đã xem Triển Chiêu là bằng hữu thì sao phải bận tâm là nam hay nữ, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.”
Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa ngộ ra rồi. Chợt cô nhớ tới lời Lâm Thụy nói ở tửu lâu ngày đó, bèn hỏi: “Nhị ca, mấy ngày trước muội có gặp được Lâm Thụy, Lâm Thụy nói Đại ca…”
Đinh Triệu Huệ cười nói: “Hóa ra muội biết rồi à, dào, bọn huynh còn không hiểu tính tình của muội hả? Đại ca bảo tùy muội hết. Được rồi, chúng ta bị bọn họ bỏ lại có hơi xa rồi đấy, mau đi tới đó thôi.”
Lúc này Đinh Nguyệt Hoa thấy nhẹ nhõm cả người, cô vâng một tiếng rồi chạy lên phía trước. Đinh Triệu Huệ ở đằng sau nhún vai một cái, không nhịn được mà thầm cười: “Con bé này cũng có lúc bối rối cơ đấy.”
Lại kể đến mọi người tiến vào căn phòng có đặt bẫy kia ở Đông viện, Triển Chiêu cẩn thận quan sát xung quanh. Từ Khánh đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường và nói: “Ngũ đệ, đệ nói xem con Mèo đó ngửi trái ngửi phải thế kia để chi vậy.”
Hàn Chương ở bên cạnh cười khà khà, nói: “Chắc là đang tìm cái hang phù hợp đấy.”
Bạch Ngọc Đường thì một tay ôm kiếm, một tay nghịch đám cỏ vừa bứt được, có vẻ như không hề để ý tới, nhưng mắt thì vẫn cứ nhìn theo Triển Chiêu suốt. “Điềm tĩnh”, đó là cảm nhận của Bạch Ngọc Đường về Triển Chiêu trong lần gặp mặt đầu tiên này, dẫu mưa gió ập đến có lớn tới đâu, ta vẫn đứng sừng sững hiên ngang không dao động. “Con Mèo này không dễ đối phó.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có điều như vậy mới thú vị, nếu mà dễ dàng động vào quá, Bạch Ngũ gia ta lại không hứng thú.” Đang nghĩ ngợi thì hắn vô tình nhìn đến Đinh Nguyệt Hoa, nhớ lại ban nãy Đinh Nguyệt Hoa có nhiều cử chỉ khác thường, Bạch Ngọc Đường lóe lên một ý nghĩ, “Chẳng lẽ cô nhóc này…”
Khi này, Triển Chiêu nhặt lên một tấm gỗ nhỏ ở góc tường, “Lệnh bài của Tương Dương Vương phủ.” Ánh mắt của Triển Chiêu trở nên sâu thẳm, “Là người áo đen đó đánh rơi ư?”
Lư Phương bước lên ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói, “Người của Tương Dương Vương đến đảo Hãm Không của tôi để làm gì?”
Tưởng Bình nheo mắt lại và nói: “Mới vừa rồi Triển Chiêu nói tên này mưu tính ám sát hắn, đệ cứ nghĩ là nhắm vào Triển Chiêu, nhưng cố tình chọn ra tay ở ngay đảo Hãm Không thế này thì lạ thật.”
“Tứ ca, ý huynh là có kẻ mượn gió bẻ măng, vu oan cho chúng ta?” Bạch Ngọc Đường nói.
“Đúng thế, hoặc có thể nói là muốn mượn dao giết người.” Tương Bình ngẫm nghĩ một chốc rồi nói, “Triển Chiêu mà xảy ra chuyện không hay ở đây, người ngoài chắc chắn sẽ nhắm vào đệ đấy Ngũ đệ ạ, và cả người đứng đầu đảo Hãm Không nữa.”
“Sợ rằng ngay cả Khai Phong phủ cũng không được yên ổn, nếu như Bao đại nhân không tìm được Thượng Phương bảo kiếm về, ắt sẽ phải chịu tội, nhẹ thì bị bãi quan, nặng thì…” Đinh Triệu Huệ nhìn sang Triển Chiêu, chỉ thấy nét mặt của hắn ta đang rất nặng nề.
“Trương Long Triệu Hổ, Tương Dương Vương có từng về chưa?” Triển Chiêu xoay qua hỏi.
“Dạ chưa từng, khi chúng tôi đến đây còn thấy ông ta đi tới phủ của Bát Hiền Vương.” Trương Long nói.
Triển Chiêu chau mày, hắn ôm quyền nói: “Lư trang chủ, các vị anh hùng, Triển Chiêu có công vụ phải làm nên không tiện ở lâu, xin hẹn ngày khác quay lại tạ tội.” Dứt lời hắn quay sang nói với Trương Long và Triệu Hổ: “Chúng ta phải về ngay.”
Đinh Nguyệt Hoa cản Triển Chiêu lại, cô nâng Cự Khuyết lên bằng hai tay, nói: “Triển đại ca, kiếm của huynh.”
Triển Chiêu cầm lấy và nói: “Đa tạ.” Hắn dừng một thoáng rồi nói: “Hân Nhi nhớ ngươi lắm đấy.”
Triệu Hổ ở bên nói: “Đúng vậy Đinh thiếu hiệp ạ. Phải chi lúc đó huynh có ở cạnh Hân Nhi, con bé sẽ không…”
“Triệu Hổ!” Trương Long cắt ngang lời Triệu Hổ, không ngừng nháy mắt với hắn ta.
“Hân Nhi làm sao?” Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa đồng thời hỏi.
Triệu Hổ xua tay với Trương Long: “Đã đến nước này rồi, huynh còn muốn giấu chuyện Hân Nhi à?” Hắn nhìn Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Hân Nhi bị người ta bắt đi rồi, Công Tôn tiên sinh sợ Triển đại nhân vì chuyện này mà phân tâm, cho nên dặn bọn tôi khoan hãy nói với huynh, nhưng tôi nghĩ Đinh thiếu hiệp võ công cao cường, nếu có Đinh thiếu hiệp tương trợ…”
“Không cần nói nữa, Trương Long, Triệu Hổ, chúng ta đi.” Triển Chiêu khoát tay bảo thôi, rồi hắn bước ra ngoài.
“Đợi đã.” Đinh Nguyệt Hoa đi tới vài bước nói, “Ta cũng đi.”
Triển Chiêu không hề quay đầu lại, chỉ nói: “Đây là chuyện của Khai Phong phủ chúng tôi, Đinh cô nương không cần nhúng tay vào.” Giọng điệu khi nói trở nên lạnh lùng.
“Đinh cô nương?” Trương Long và Triệu Hổ đưa mắt nhìn nhau.
Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, một tiếng “Đinh cô nương” kia khiến người ta cảm thấy rất đỗi xa lạ. Đinh Nguyệt Hoa lập tức giậm chân, nói: “Bản cô nương muốn tới Khai Phong, Triển đại nhân quản được chắc.” Nói rồi tự mình rời đi.
Lúc này Bạch Ngọc Đường tay cầm một bảo kiếm nhảy qua và nói: “Mèo con, chẳng phải vừa nãy ngươi nói muốn dẫn ta về Khai Phong phủ sao hả? Đi thôi.”
“Ngũ đệ!” Hàn Chương với những người khác nghe vậy thì lao lên đứng thành một hàng ngang ở trước mặt Triển Chiêu, trừng mắt nói: “Không được mang Ngũ đệ của ta đi!”
Bạch Ngọc Đường cản bọn họ lại, vỗ ngực nói: “Các huynh không cần lo, người nào làm người đó chịu, huống chi đệ cũng muốn làm cho rõ chuyện này.”
Triển Chiêu gật đầu với Bạch Ngọc Đường, thầm nghĩ: Không ngờ người này cũng là một anh hùng chính trực, có trách nhiệm.
“Các vị anh hùng, Triển Chiêu tôi xin cam đoan, chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho Bạch huynh.” Triển Chiêu nói với mọi người.
“Nam hiệp đã nói như thế, Ngũ đệ cứ đi theo Triển đại hiệp đi.” Lư Phương lên tiếng.
“Đại ca…” Từ Khánh và mấy người khác thấy Lư Phương nói như vậy cũng chỉ đành bỏ cuộc. Khi đám người Triển Chiêu đã đi xa, Hàn Chương lập tức nói: “Đại ca, sao huynh lại để Ngũ đệ đi theo tên họ Triển kia như vậy chứ?”
“Đúng đó Đại ca, thứ Ngũ đệ lấy cắp là Thượng Phương bảo kiếm!”
Lư Phương nói: “Ban nãy ta hỏi Nam hiệp, anh ta đã nói chắc chắn không để Ngũ đệ có chuyện gì. Hơn nữa, chuyện ở hang Thông Thiên không đơn giản như Tứ đệ nói thế kia, ý định của tên trộm đó không phải đang thừa cơ ra tay với Triển Chiêu đâu.”
Từ Khánh càu nhàu: “Thế thì cứ mặc kệ Ngũ đệ đi!”
“Đương nhiên không phải.” Lư Phương nói, “Mấy huynh đệ đi chuẩn bị đi, chúng ta sẽ âm thầm đi theo bọn họ.”
Hàn Chương nói: “Triệu Huệ à, huynh định để mặc muội muội của huynh luôn sao?”
“Để nó đi học hỏi thêm kinh nghiệm cũng tốt mà.” Hắn bỏ đi cái dáng vẻ tươi cười, không nghiêm túc của ngày thường, thầm nói: “Triển Chiêu, bởi vì có cậu bên cạnh con bé.”(Hết chương 9)