Ngay khi đó, hắn cũng gần như nhẩm đếm thời gian đến 0 giây.
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, “Trở về đi.”
…
Giang Dĩ Lâm chậm rãi mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đã trở về căn phòng trước đó.
Mà ngoài dự đoán của chàng trai tóc đen, mấy sinh vật nhỏ trước thường nhào lên thân thiết cọ cọ hắn... Lại không thấy đâu cả?
Giang Dĩ Lâm nhẹ gọi một tiếng, sau thấy cả phòng trống trơn, không có bất cứ thứ gì đáp lại hắn.
Hắn đưa tay, xoa xoa thái dương.
Chàng trai tóc đen hãy còn chút cảm giác ong đầu, trải qua mọi thứ trong cái thế giới kia khiến tinh thần còn vài ảnh hưởng.
Đúng lúc đó, âm thanh của hệ thống ở trong đầu hắn nhẹ nhàng cất lên.
『 tíccch… tíccch… 』
『 tíccch… tíccch… 』
『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』
『 Phó bản Nhà thương điên Núi Lớn, kết thúc thăm dò. 』
『 Tiến độ thăm dò thế giới quan, hoàn thành 100%. 』
『 Đánh giá: A』
“Khoan đã, hệ thống, tại sao tiến độ phá giải ở thế giới này đạt đến 100% nhưng cuối cùng chỉ được đánh giá A?”
『 ngài Giang, tuy ngài đã vượt qua hết phó bản Outlast, cũng như tiến độ đạt được lên đến 100%, nhưng ngài lại để bạn của ngài là Miles chết dưới súng của ngài – việc đó rất không tốt.』
Hệ thống nói.
“... Mi nói không sai, chuyện đó rất không tốt.”
Không biết tại sao, trong đầu Giang Dĩ Lâm lại hiện lên một bóng hình mơ hồ.
_ cái người nhìn không thấy rõ mặt mũi ấy, có vẻ là bạn rất thân của hắn.
Tiếng của hệ thống trở nên hơi quái lạ, nhẹ nhàng nói, 『Ngài phải biết một điều... Ngài Giang, bạn bè theo một ý nghĩa nào đó, so với người thân, thì có thể bên ngài lâu hơn một chút.』
『... Ngài Giang, đây cũng là chuyện mà ta mong ngài có thể hiểu ra qua phó bản lần này.』
Giang Dĩ Lâm không tiếp lời nó, chuyển sang đề tài khác, hỏi, “Mấy con quái nhỏ đâu rồi?
Hệ thống “Ồ” một tiếng, có thể nghe ra đôi phần trào phúng,『Bởi vì ta rất không hài lòng kết cục cuối cùng của ngài trong phó bản này. Để phạt, chúng nó đã bị ta đá về lại phó bản ban đầu rồi.』
Giang Dĩ Lâm: “...”
Giang Dĩ Lâm nghe hệ thống, biểu cảm như trầm tư.
_ có thể dễ dàng chuyển cảnh... Mấy con quái nhỏ kia cũng thế, có thể biến mất bất cứ lúc nào...
_ điều này nói lên cái gì?Giây sau đó, tiếng của hệ thống từ từ vang lên.
『Hoàn tất phó bản cấp A, phần thưởng – chiếu lại ký ức.』
Sau khi hệ thống vừa dứt tiếng, trước mắt Giang Dĩ Lâm cũng tối sầm lại.
———
Ký ức như nhảy đến rất lâu về trước.
Giang Dĩ Lâm cảm nhận được có một bàn tay đang sờ nhẹ má mình.
“Giang... Dạo này tinh thần của cậu rất không ổn, cậu có thể bị bệnh rồi, chúng ta phải đi bác sĩ.”
Giọng nói ấy rất ư là dịu dàng, âm cuối hơi kéo dài, mang theo một sự mềm mại ân cần.
Hắn nhìn thấy, là một gương mặt hoàn toàn không chút ấn tượng.
_ một gương mặt nhẵn nhụi đến nỗi có thể nói hơi bị xinh xắn.
“Giang, tớ, tớ biết là cậu không thích bệnh viện...Nhưng mà cậu bị ốm rồi, nhất định phải đi khám một chút, không chỉ trên cơ thể thôi mà còn một vài vấn đề trên tâm lý nữa.”
Cậu trai trước mặt có cặp mắt màu hổ phách, dưới ánh đèn như lấp lánh ánh sáng rực rỡ động lòng người, mặt lo lắng nhìn Giang Dĩ Lâm.
Chẳng qua biểu cảm khép nép của cậu ta lại làm giảm đi sức hút vốn có của đôi mắt.
Không biết vì sao, trong một khoảnh khắc nhìn hắn, Giang Dĩ Lâm lại có một cảm giác quen thuộc ùa đến.
Nhưng mà, những câu chữ như được bật thốt hắn rồi vẫn cất lên.
“... Cậu là ai?”
_ cậu là ai?
Trong chớp mắt, Giang Dĩ Lâm rõ ràng cảm giác được, biểu cảm của người trẻ tuổi này đã thay đổi.
Cho dù khóe mắt mềm mỏng ấy vẫn cong cong không đổi, nhưng chàng trai tóc đen vẫn có thể cảm nhận một thứ tỏa ra từ bên trong cậu ta... Một hơi thở u ám.
_ cậu là ai...?
Lại một cái chớp mắt, người trẻ tuổi nọ đã khôi phục lại bình thường.
Cậu ta chớp mát, mắt óng ánh nước.
“Tớ... Tớ là...”
“Tớ là người yêu của cậu mà... Giang, cậu không nhớ ra tớ sao?”
_ người yêu?Cái cảm giác không hài hòa mang tới cho Giang Dĩ Lâm, thật sự là quá nặng mà.
Mặt hắn vừa lạnh xuống, người trẻ tuổi trước mặt đã chợt cười, ôm vai hắn.
Mái tóc mềm mại của người trẻ tuổi ấy cọ nhẹ bên má hắn.
“Giang, tớ đùa thôi... Tại cái mặt hoang mang của cậu vừa nãy nên tớ mới chọc cậu đó – tớ là bạn tốt nhất của cậu đó.”
_ bạn tốt nhất?
Giang Dĩ Lâm đảo mắt, sau lại phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Hắn lúc này có vẻ đang ở trong một sòng bài cung vàng điện ngọc.
“Sòng bài? Chờ một chút đã, ta nhớ lúc ở trong phó bản Outlast, khi bị Bác Sĩ bắt được... Ta đã nhìn thấy một chút ký ức trước đây.”
『 “Bác sĩ, ký ức của cậu ấy có chút vấn đề... Cậu ấy bị lẫn lộn địa điểm gặp gỡ lần đầu tiên với tôi...』
『 “...Đó là ở một sòng bài.”』
“Nói cách khác, nơi này, rất có thể là nơi gặp gỡ lần đầu tiên của ta và người trẻ tuổi kia."
Chàng trai tóc đen tự nói.
“Kỳ lạ, ta ở cuộc sống hiện thực... Không phải là một sinh viên viện y học sao, tại sao ta lại đến chỗ này?”
Giang Dĩ Lâm nhìn chung quanh một vòng, phát hiện cái bàn đánh bạc ở chính giữa có rất nhiều người vây quanh.
Qua lớp lớp người có một bóng hình quen thuộc ngồi ở đó.
_ người nọ rõ ràng chính là mình tuổi nhỏ hơn.
Chỉ nhìn gương mặt, khí chất cũng như quần áo, thì đã không còn là sinh viên đại học, có vẻ đã tốt nghiệp.
Đối diện mình là một người đàn ông da trắng tướng hơi phì.
Lúc này, tay ông ta siết chặt bộ bài, như không thể chấp nhận kết quả của mình.
“Không, không thể... Không thể nào... Tính toán của tôi không sai, tại sao?!”
“Tại sao mày có thể đoán được bài trong tay tao... Không thể nào, chúa tôi!”
“Không có gì là không thể cả.”
Đứng vào cạnh bản thân, Giang Dĩ Lâm như có lại ký ức mà nói đè lên chính mình.
“Sau khi đã tính toán tất cả các khả năng... Tập hợp lại những tình huống xem như chưa giải được, cho nên điều không thể trở thành có thể.”
Chàng trai tóc đen ngồi trên bàn đánh bạc gom lại vài tấm thẻ, hơi nhăn mày nói.
“Thật sự rất giống với cách nói chuyện của ta.”
Giang Dĩ Lâm nhếch nhếc môi, chậm rãi đến gần chàng trai.
Đây đều là hồi tưởng lại ký ức, cho nên Giang Dĩ Lâm cũng không thể chạm vào những người này, hắn đi tới cạnh bản thân mình.
Người đàn ông da trắng ấy tất nhiên không chấp nhận cách nói như vậy, ông ta nhìn bản thân của hắn đăm đăm, ném ngay bài trong tay xuống bàn.
Thịt mỡ trên mặt ông ta hơi nhăn lại.
“Không, ta không tin?! Chắc chắn là mày đã gian lận... Mày nên biết đây là sòng bạc kỷ luật nhất nước Mỹ đấy! Nếu như mày dám bày trò gian lận ở đây...”
“Có vẻ như tôi đụng phải phiền phức rồi... Người này rõ ràng không thể chịu thua.”
Giang Dĩ Lâm nghe gã da trắng nói vậy thì hơi nhăn mày, sau đó nhìn bản thân vẫn nhàn nhã ngồi đó.
Chàng trai tóc đen ngồi ở đó, chà chà tay mình, nói một cách chậm rãi, “Nếu ông cứ khăng khăng như thế, tôi cũng hề gì.”
“Nhưng ông có từng nghe một câu nói chưa? Một cú lừa... Nếu như nó không bị vạch tẩy, vậy thì nó sẽ trở thành sự thật đáng tin cậy.”
Đúng lúc này, lẫn trong đám người, bất ngờ có một người vỗ tay.
_ tiếng vỗ tay với lực vỗ khá là nghênh.
Người nọ rành rành là quản lý sòng bài này, y đầy hứng thú nhìn mình-kia, nói, “Kết luận này của cậu rất có lý.”
Anh thả tay mình xuống, bảo mấy người ở đằng sau cùng lên, “Cơ mà, con người của tôi kể ra cũng không thể nói lý lẽ như vậy được, cậu đã đánh vỡ quy tắc rồi... Trong một đêm này cậu đã thắng được số chip gần như là con số trên trời đấy.”
Ánh mắt mà anh ta nhìn mình-kia mang vẻ tràn ngập hứng thú.
“Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, người ở sau tôi là cố vấn sòng bài này, cũng là người chơi bài cao tay nhất mà cả đời tôi từng gặp.”
“Nếu cậu thắng, tôi cho phép cậu lấy tất cả thẻ chip, nhưng mà...”
Người nam thả nhẹ giọng một chút, “Nhưng nếu cậu thua, cậu phải ở lại đây, thế nào?”
“Trò chơi rất hay, đây là vinh dự của tôi, tôi chấp nhận.”
Hắn thấy mình-kia nở nụ cười đáp lại.
Đúng lúc này, Giang Dĩ Lâm cuối cùng cũng thấy được người trẻ tuổi kia.
Người bị người nam kia đẩy ra, được gọi là “Người chơi bài cao tay nhất"... Thì ra chính là cái người trẻ tuổi kia.
Biểu cảm của y, so với cảnh tượng trong ký ức càng có vẻ rụt rè hơn nữa, cũng đang rụt rè quan sát mình-kia.
Giang Dĩ Lâm thấy mình-kia ở trước bàn đánh bạc cầm hết tất cả thẻ chip đẩy ra, nhẹ giọng nói.