*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những gì thuộc về thế giới ý thức mông lung này rồi cũng sụp đổ tất cả, trở nên tiêu tan.
Khi Joker nhảy xuống, vài giây sau đó, ba tòa tháp chọc trời mà Joker dựng lên cũng biến mất theo.
Từ lúc đầu mọi thứ đều là giả, mọi thứ đều là sự tồn tại vô thực cả, cho nên có biến mất cũng nhanh như vậy.
Trong lúc sự vật đang đổ nát, Giang Dĩ Lâm nhìn thấy trước mắt mình là một con đường màu trắng thật dài.
Hắn chậm rãi bước chân lên mà đi.
Đến cuối con đường, chàng trai tóc đen nhìn thấy một căn phòng cũng màu trắng tinh.
Căn phòng này làm Dĩ Lâm cảm thấy rất quen thuộc.
Đây rõ ràng căn phòng hắn ở lúc vừa tỉnh lại, sau khi hoàn toàn quên sạch ký ức... Căn phòng hắn bị nhốt vào.
_ đây là...
Hắn đứng ở cửa, nhìn người trẻ tuổi nằm trên giường có vẻ đang gấp máy bay, thế là hiểu ra đây là phòng ngủ của Joker.
_ thân phận thật của chủ nhân căn phòng này, coi như ngoài ý muốn nhưng cũng hợp lý.
Căn phòng được thiết kế cực kỳ đơn giản với một màu trắng, thậm chí mang cảm giác yểu bệnh nữa, cũng chính là tượng trưng cho thế giới nội tâm của cậu trai này.
_ cũng giống vậy, anh là một tên điên chỉ muốn chơi, xét về mặt này thì có vẻ cũng chỉ là một người hoàn toàn mang bệnh trong người mà thôi.Giang Dĩ Lâm bước vào căn phòng.
Người trẻ tuổi trên giường trông không nhỏ tuổi hơn anh chàng vừa nhảy lầu cao kia bao nhiêu.
Tay anh vẫn cầm chiếc máy bay giấy kia, cười thật tươi với Giang Dĩ Lâm.
“Anh có muốn chơi máy bay giấy không? Anh lớn ơi.”
Chàng trai tóc đen không đáp, chỉ thấy một chiếc máy bay giấy cứ thế nhẹ nhàng được phóng sang phía mình.
Giang Dĩ Lâm đưa tay đón lấy máy bay giấy, lại phát hiện chiếc máy bay giấy này có chất liệu không giống thường.
Hắn chầm chậm mở thứ bị vò nhăn ra xem thử, phát hiện đây là một góc của tấm ảnh.
Bên góc hơi cong do bị xé, mà một góc ảnh là hình của Giang Húc Vân em trai hắn.
Hắn hơi bất ngờ, nhìn lại người trẻ tuổi trên giường đang như nổi tính trẻ con mà cười cười.
Anh tự ôm chặt mình, khung ảnh trong lòng cất một tấm ảnh khác hiển nhiên mới là vật cực kỳ quý giá của anh.
Người trẻ tuổi lẩm bẩm, “Tui hông cho bồ nhìn người tui thích trông như nào đâu, nên bồ đang nhìn chính là một tên thúi đáng ghét khác í...”
“Một tên thúi đáng ghét dám dựa lên vai người tui thích, còn cướp hết tầm mắt người ta nữa.”
Nói rồi, ngay sau đó, người trẻ tuổi nằm trên giường cứ thế biến mất.
“Hóa ra đây là thứ mà ta đã thấy trong phụ bản thứ hai, ý nghĩa của những tấm hình bị khuyết góc sao.”Chàng trai tóc đen lẩm bẩm.
Giang Dĩ Lâm ngẩng lên nhìn, phát hiện nơi này có vẻ không còn gì khác nữa.
Hắn chậm rãi đi tới trước bàn, chiếc bàn sách cực kỳ giản đơn này xem ra cũng không cất giữ thứ gì.
Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng cúi đầu, cẩn thận kiểm tra một hồi, sau đó phát hiện tại một góc bàn hình như có vết sơn đè lên che giấu gì đó.
Một lá bài poker có một mặt là con joker đang cười, mặt bên kia thì trắng trơn.
Thời điểm hắn đưa tay cầm một góc lá bài poker kia lên, phần ký ức nào đó thuộc về Joker cứ thế lặng lẽ thoáng hiện trước mặt hắn.
…
『hắn thú vị ghê, hắn còn chơi gian lận trước cả mình nữa, và bằng một cách mà mình không nhận ra, mình thật sự hứng thú với hắn lắm lắm luôn... Mình cứ nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng rồi, không ngờ cái người phương Đông này lại hay mang đến bất ngờ và niềm vui cho mình như vậy. 』
『…vậy thì mình hãy bày một trò chơi chơi với hắn đi, ừm, nếu hắn thắng, mình quyết định sẽ thích hắn. 』
…
Suy nghĩ trong nội tâm Joker tại sòng bạc hệt như một đứa bé tìm được món đồ chơi yêu thích vậy, với giọng điệu không thuộc về người lớn.
Lúc này, Giang Dĩ Lâm mới hiểu ý nghĩa của lá bài poker này.
Đây là lá bài thuộc bộ bài được cái người nọ của sòng bài mang ra chơi, vào lần gặp mặt chính thức của hắn và Joker.
_ cũng là lá bài sau chót quyết định chung cuộc, lá bài quyết định hết thảy kết quả cuối cùng của trò chơi.Giang Dĩ Lâm chậm rãi cầm lá poker kia lên.
Dưới ánh đèn màu trắng, mặt bên kia của lá bài poker mới dần dần hiện rõ ra ba chữ...
『 muốn ôm cưng. 』
_ ta muốn ôm lấy em, muốn thu hết mọi sự kiêu ngạo, muốn ẩn đi tất cả sự điên cuồng mất trí, muốn lấy ra mảnh nội tâm mềm mại nhất mà ôm lấy em.
Sau khi cả câu hiện ra đủ hết, vật thể xung quanh mới bắt đầu chậm rãi sụp xuống.
Chàng trai tóc đen chậm rãi nhắm mắt lại.
Cho nên là căn phòng này, thật ra chính là mảnh nội tâm được giấu thật sâu của Joker, tượng trưng cho ngăn vách yên tĩnh cuối cùng ư?
Phong cách giản dị nhất có thể, không đặt bất cứ thứ đồ nào không cần thiết, cũng tượng trưng cho nội tâm anh, theo một ý nghĩa nào đó, giống như một nhà tù cách ly, không tiếp đón tất cả mọi người bước vào...
Không, nói đúng hơn, đáng ra là không nhận bất cứ ai bước vào, chỉ duy nhất để lại một bức hình thuộc về Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen nổi lên cảm xúc khó đoán trong mắt, sau đó, hắn nhẹ nhàng xé lá bài poker thành từng mảnh.
Tất cả rồi cũng bị tiêu hủy, không để lại dấu vết gì nữa.
Khi mọi thứ xung quanh đều trở nên biến mất, Giang Dĩ Lâm cũng đồng thời khép mắt lại.
…
Ý thức dần dần khôi phục lại, hắn nghe được có ai đó đang nhẹ nhàng gọi hắn.
Giọng nói này rất quen thuộc.
Chỉ tính âm sắc thì rất trầm thấp, cũng rất có từ tính, vừa kìm nén vừa có phần khô khốc.
“Tỉnh lại đi, cậu Giang...”
Chàng trai tóc đen chậm rãi mở mắt ra trong tiếng gọi của y.
Đập vào mắt là một gương mặt lạnh băng mà khôi ngô đẹp trai.
Vị bác sĩ mặc áo trắng mang khí chất cực kỳ lạnh lẽo này đang ngồi bên cạnh hắn, trông chừng Giang Dĩ Lâm.
Sau khi nhận ra chàng trai tóc đen đã tỉnh lại, người kia mới nhẹ nhàng thở phào, đưa tay xoa tóc hắn, giống như an ủi hắn theo phản xạ vậy.
Bác sĩ lại lấy một cái đèn pin, nhẹ tay vạch mí mắt hắn lên soi vào, như xác nhận gì đó.
Qua một lúc, tay y mới khẽ run một cái, rồi cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Dĩ Lâm.
Không biết vì sao, rõ ràng là hành động đơn giản đến vậy, rành rành là một người trông vô cùng lạnh lùng và khắc kỉ như thế, khi y làm ra lại như thể ngàn cân vậy.
Y không khác gì đang ôm lấy một thứ vô cùng quan trọng, mang theo tình cảm có chết không hối.
Nhưng mà giọng nói vẫn lạnh, và khàn khàn.
“Em cuối cùng cũng tỉnh rồi... Giang.”
Giang Dĩ Lâm hơi nghiêng đầu.
Hắn cảm nhận được cả cơ thể hơi tê dại, ý thức cũng hơi rối bời.
Chàng trai tóc đen lại từ tốn nói ra một câu, “Anh là... Bác sĩ Hades?”
Bác sĩ dường như khẽ cười một cái, nhưng Giang Dĩ Lâm lại hơi nghi ngờ mình nghe nhầm – bởi vì người đàn ông này, cơ hồ rất hiếm khi lộ ra vẻ thiếu kiềm chế như vậy.
“Ừ, là tôi.”
“… chào mừng trở về.”
…
“Trong thời gian em hôn mê, Joker chọn tự thú.”
Trong phòng bệnh đặc biệt, bác sĩ Hades cứ thế mà nhẹ nhàng dựa trên bệ cửa sổ bên cạnh.
Vóc người y rất cao, chiếc áo blouse trắng khoác lên cơ thể được rèn luyện tốt hiện lên độ cong cấm dục.
Khi vị bác sĩ nghiêng đầu, đúng lúc đó có tia nắng leo qua bệ cửa sổ đáp trên mặt y.
Y nhìn Giang Dĩ Lâm, có lẽ nhờ ánh nắng chiếu lên, dù cho gương mặt ấy vẫn mang vẻ lạnh băng không có tình người như vậy cũng khiến người khác sinh ra ảo giác rằng y rất dịu dàng.
“Em trai tôi... Bọn họ, vẫn ổn chứ?”
Giang Dĩ Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Em đừng lo, bọn họ đều không có vấn đề gì.. Chỉ lâm vào hôn mê giống em thôi."
“Từ hôm qua, tình trạng của họ có vẻ cũng đang chuyển biến tốt, ý thức cũng đang dần tỉnh táo lên."
Bác sĩ Hades từ tốn nói chậm lại, kể lại cho hắn hết vài chuyện đã xảy ra.
“Joker nói, ban đầu hắn chỉ định giỡn chơi với em thôi, nhưng lại không nghĩ rằng tình hình kéo càng lúc càng lớn, hắn cũng rất hối hận, cho nên sau khi tỉnh lại sớm nhất thì chủ động ra tự thú.”
Giang Dĩ Lâm nghe xong trầm mặc một chốc.
“Giỡn chơi?”
Chàng trai tóc đen lặp lại từ này trong miệng, không tự chủ được khẽ phát ra một tiếng cười nhạo.
Qua vài ngày, ký ức của hắn cũng từ từ khôi phục, tất cả đều xâu chuỗi lại với nhau.
Trong các phục bản ở thế giới đó, Joker cho hắn xem những hình ảnh cực kỳ máu me ấy, phần lớn có thể không phải là thật sự, mà giống như là giả định thuộc về Joker hơn.
Nhưng mà, lý trí nói cho hắn biết, đây tuyệt đối không phải một trò đùa đơn giản.
_ đây thật sự là một trò chơi sống còn, chẳng qua đến thời khắc quyết định sống còn, phải nói là Joker đã nhường bước, cho nên mới có thể không khiến cuộc chơi rơi vào kết cục đẫm máu.Giang Dĩ Lâm xua đi suy nghĩ này trong đầu.
Bởi vì có nghĩ nữa những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì, tất cả cũng vì Joker tự thú mà viết lên một cái kết viên mãn rồi.
Nghĩ tới đây, chàng trai tóc đen chợt nhích ra sau, tầm mắt hắn thả bâng quơ ngoài cửa sổ.
Cửa sổ cũng không đóng, trái lại bác sĩ Hades hình như lo lắng nếu không đủ thoáng khí sẽ khiến Giang Dĩ Lâm không thoải mái, thế là để cửa sổ mở toang hướng ra bên ngoài.
Thời tiết có vẻ ấm áp, ánh nắng ngoài trời vừa đủ.
Hương thơm dễ chịu nhưng không gắt, từ ngoài kia cứ thế ùa vào, dịu nhẹ đến độ như thấm trong gió.
Giang Dĩ Lâm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lúc này, khi hắn ngửi thấy mùi hương thơm ngát kia, có lẽ đã ở lâu trong cái thế giới ý thức kỳ quặc ấy, chàng trai tóc đen vẫn không thể chắc chắn rằng đây rốt cuộc là thực hay ảo giác nữa.
Hắn nhìn cảnh sắc bên ngoài, có chút thảng thốt khó tả.
Trong thời gian hôn mê, Giang Dĩ Lâm trông gầy gò hẳn.
Vốn dĩ hắn đã đẹp trai xuất sắc rồi, sau khi ốm đi, dù hắn vẫn mang cái mặt nhìn lạnh lùng khó gần kỳ lạ kia, nhưng nhờ có quai hàm sắc nét cùng với xương đòn nổi bật lên, trái lại khiến người ta muốn phá vỡ lớp vỏ này của hắn.
Bác sĩ Hades cứ vậy lẳng lặng nhìn chàng trai trên giường bệnh, với một ánh mắt không có bất cứ tính áp đảo nào chưa từng để lộ ra, vẫn luôn cẩn thận che giấu đi, lẳng lặng mà nhìn hắn.
Mà chàng trai trên giường bệnh cũng theo đó xuất thần nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không để ý đến ánh mắt của bác sĩ.
_ ẻm tỉnh là tốt rồi.Bác sĩ nghĩ trong lòng như vậy.
_ vốn mình cũng không cầu gì nhiều, vốn cũng chỉ muốn lấy thân phận một người bạn mà ở bên bảo vệ em thôi.
Bác sĩ Hades nhẹ lắc đầu, cho bàn tay thon dài vô cùng vào túi áo choàng.
_ miễn là em bình an tỉnh dậy, tất cả đã kết thúc, trần ai lạc định*, đó là tốt nhất.*Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúcBác sĩ Hades chợt mím môi, không hiểu sao lại có chút sợ không đâu.
_ nhưng mà... Như vậy thật sự có được không?
_ nếu cái tên lỏi Joker kia, không hề xem nó chỉ là một trò chơi thì sao...
_ lỡ có lần sau, người mà y yêu này lại phải chịu tổn thương tương tự... Với thân phận bạn bè như thế này, y vĩnh viễn không thể đứng ở nơi gần hắn nhất, không thể ở nơi vươn tay là chạm tới người, đưa tay bảo vệ hắn.
_... Như vậy thật sự ổn chứ?…
Bác sĩ còn đang tự hỏi.
Thực ra, y cũng không phải một người lo trước lo sau, chẳng qua người như y, một khi đã gặp được người cực kỳ quan trọng đủ sức ảnh hưởng đến cảm xúc cả đời mình thì mọi sự quyết đoán cũng hóa đá cứng khó chuyển.
“Kia là hoa gì thế?”
May mà giọng nói của Giang Dĩ Lâm cắt ngang suy nghĩ của y.
Chàng trai tóc đen nằm trên giường bệnh hơi hếch cằm ra phía ngoài, có vẻ rất có hứng thú với bông hoa trên bệ cửa sổ ấy.
Rốt cục, bác sĩ Hades ra một quyết định.
Y đưa tay, với một thái độ và biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, hái xuống bông hoa và giữ hình dạng nó nguyên vẹn, hệt như đang thực hiện một ca phẫu thuật não phức tạp trên bàn mổ vậy.
Bác sĩ chậm rãi đi tới trước mặt Giang Dĩ Lâm, trong cái nhíu mày của chàng trai tóc đen, vẻ mặt y vẫn như cũ trong khi hai tay lại khẽ run, đặt bông hoa ấy vào lòng bàn tay Giang Dĩ Lâm.
Bác sĩ hôn một cái lên đầu ngón tay Giang Dĩ Lâm, thấp giọng nói, “Tôi không nhìn thấy màu sắc của bông hoa này... Trước giờ tôi vẫn không dám nhìn đến, bởi vì nó làm tôi thích... Cũng không dám chạm vào.”
“_ về sau tôi... Muốn cùng em ngắm nhìn, được không?”
- -----------------
Trực giác, thật ra là một thứ công cụ rất vi diệu.
Nó nói cho Giang Dĩ Lâm, tất cả tất cả, thật ra vẫn chưa kết thúc.
Giang Dĩ Lâm khẽ lật trang sách trên tay, nhìn dòng chữ nhỏ kia, sau đó xoa xoa sống mũi mình.
Sau vài đợt kiểm tra vào vài ngày kế đó, Giang Dĩ Lâm đã thử rất nhiều thứ, nhưng hắn phát hiện mắt mình những lúc tiếp xúc với ký tự trên trang sách sẽ sinh ra bóng chồng rất rõ ràng, như thể không tài nào tập trung được vậy.
_ là di chứng sao?Hắn đặt quyển sách qua một bên, ra ngoài phòng bệnh.
Từ hôm bác sĩ Hades thổ lộ với hắn đã được 3 ngày, khi đó, chàng trai tóc đen chọn từ chối một cách rõ ràng.
Giang Dĩ Lâm đến một phòng bệnh khác, đứng bên ngoài phòng bệnh, hắn nhẹ nhàng đưa một tay đặt lên tấm cửa kính mà nhìn chàng trai nằm bên trong.
Chàng trai trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, trên người cậu cắm đủ thứ ống dẫn lớn nhỏ khác nhau, giữ lại sự sống cho chàng trai.
_ người đang nằm trong đó, rõ ràng là em trai hắn, Giang Húc Vân.
Không biết vì sao, những người khác đã lục tục tỉnh lại rồi, đồng thời đang phục hồi chức năng, Giang Húc Vân lại vẫn nằm giường, hệt như một xác chết.
Nếu không nhờ có lồng ngực lên xuống, cũng như điện tâm đồ bên cạnh vẫn chạy lên chạy xuống, tượng trưng cho dấu hiệu sự sống của Giang Húc Vân, Giang Dĩ Lâm cũng không biết chàng trai trẻ nằm trong phòng bệnh ấy có phải ngủ một giấc rồi sẽ không lại mở mắt ra, nhẹ nhàng nhe răng meo, gọi hắn anh trai nữa.
“Sao vẫn chưa tỉnh? Không lẽ...”
Trong đầu Giang Dĩ Lâm lập tức hiện lên nụ cười toét đến mang tai của Joker ở màn cuối, cầm trong tay sợi dây của con thú tượng trưng cho Giang Húc Vân mà cắt, cũng như cảnh tượng cùng nhảy xuống.
Tay hắn khẽ cong, biểu cảm mang chút rầu rĩ.
“Không lẽ... Những việc trải qua trong tiềm thức lại còn có thể gây ảnh hưởng đến Húc Vân sao?”
Chàng trai tóc đen nhẹ nhàng lui ra sau một bước, trong lòng ra một quyết định.