Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện

Chương 40: Thiên Đạo

Bắc Cửu Điện, đỉnh trời Xuyên Sơn.


Xúy Vong Hà sam y dày dặn, trường phát trải dài trên mặt đất, đàn hương mờ ảo lan tỏa trước hương án, che mờ khuôn mặt hắn.


Trên bàn lúc này, đặt vài cuộn giấy, số ít rơi trên mặt đất trải dài ra, để lộ văn tự che kín mặt giấy trắng tuyết.


"Hửm?" Trước mặt đặt một viên châu trong suốt to bằng hai bàn tay người trưởng thành, thủy tinh cầu một mực yên tĩnh bỗng dưng nổi lên ba động, Xúy Vong Hà buông xuống sách trên tay, ngạc nhiên liếc mắt nhìn lại.


Tròng mắt vàng ròng, hơi thở lạnh bạc.


Ở Vô Cực Chi Địa, tại đỉnh trời Xuyên Sơn, có một tòa cung điện tráng lệ nguy nga, khí thế ngút trời, quanh năm sương khói phủ kín. Tương truyền chủ nhân tòa cung cấm này tên là Xúy Vong Hà.


Xúy Vong Hà, vô dục vô cầu, chưởng quản một phương ức vạn vị diện.


Hắn, chính là cái mà các vị diện gọi là Thiên Đạo.


Trong hư không bất tận có ngàn vạn ức vị diện, nhìn chung đều phân thành ba cấp bậc chủ yếu là hạ vị diện, trung vị diện và thượng vị diện, cường giả ở thượng vị diện chính là những kẻ vô địch trời đất sánh cùng ngân hà. Pháp lực cùng đại đạo vô biên cuồn cuộn. Bất quá vạn vật sinh ra đều mang phép tắc, cho dù là cường giả thượng vị diện, cũng vẫn phải cúi đầu thuần phục trước phép tắc của Thiên Đạo.


Mà, cái gọi là Thiên Đạo đó, lại được một số ít người chưởng quản trong tay. Số ít người này, tuổi sánh cùng trời đất, sinh ra vạn vật, cho vạn vật linh hồn, buông xuống pháp tắc luân hồi. Danh phận bí ẩn rất ít người thực sự biết đến.


Những người này, được gọi là Phụ Thần.


Xúy Vong Hà, là phụ thần của ức vạn hạ vị diện cùng mấy ngàn trung vị diện, hắn chính là bậc đại năng tuổi thọ cao nhất trong số các bậc đại năng hiện có ở Vô Cực Chi Địa, vùng đất tận cùng của thiên hà.


Mà biến cố phát sinh trong thủy tinh cầu, vật dùng để giám sát thiên địa quy tắc của các vị diện, sau bao nhiên ức vạn năm đằng đẵng không hề có động tĩnh, khiến cho Xúy Vong Hà rất mực kinh ngạc.


Thần thức cuồn cuộn của hắn tản ra một tia nhỏ xâm nhập vào thủy tinh cầu, tìm đến căn nguyên xảy ra dị biến, Xúy Vong Hà trong một mảnh hư không mờ mịt của ngàn vạn hạ vị diện, tìm được Thánh Linh đại lục nhỏ nhoi, nằm ở một góc xa thật xa, trong số quần vị diện mà hắn cai quản.


Lúc này, thủy tinh cầu phóng đại ra hình ảnh ở Thánh Linh đại lục, nơi phát sinh nguyên cớ trái với phép tắc thiên đạo.


Trong thủy tinh cầu chỉ xuất hiện một mảng trời đất tối tăm lóe lên sấm chớp, Xúy Vong Hà chỉ biết là, trong vô vàn thiên đạo hắn ban xuống các vị diện, nơi này sinh ra một Pháp Thánh lại cưỡng chế không phi thăng.


Tròng mắt vàng ròng lãnh bạc liếc ngang một cái, Xúy Vong Hà không lộ hỷ nộ phất nhẹ tay, trong lòng chỉ nghĩ, Pháp Thánh nhỏ nhoi muốn trái nghịch thiên ý, quả thực cũng rất can đảm.


Cái phất tay đó, hóa thành thực chất,  chính là hồng lôi buông xuống đánh vào người Diện Sân.


Xúy Vong Hà đơn giản giáng xuống thiên phạt, cũng không hề đặt tâm tư chú ý đến một cái vị diện nhỏ nhoi như thế, bất quá, trăm tính vạn tính, lần này lão yêu ức vạn năm như hắn quả thực là đạp phải đinh sắt rồi.


Chỉ thấy, thủy tinh cầu sau khi buông xuống thiên phạt liền trong suốt trở lại, bất thình lình phát ra quang mang kinh hồn, ánh sáng cực mạnh ập đến không báo trước kèm theo một cỗ uy áp cực đại xé rách không gian, băng qua hư không tối tăm mờ mịt, xuyên qua thủy tinh cầu, quật thẳng vào ngực Xúy Vong Hà.


"Răng rắc" một tiếng thanh thúy, thủy tinh cầu vỡ tan nát rơi khắp sàn nhà.


Xúy Vong Hà đối diện một ngụm tiên huyết phun ra, sắc vàng trong mắt lóe lên bất khả tư nghị, lần đầu tiên trong ức vạn năm nhân sinh, khuôn mặt băng sơn của hắn xảy ra biến hóa.


Sau đó, thân mình hắn chấn động, ngã gục xuống mặt đất.


Thứ công kích vô hình chấn nhiếp nhân tâm kia, tựa như một cái móc câu sắc bén, quất vào người hắn, cường bạo tươi sống móc ra thần hồn của Xúy Vong Hà, sau đó móc câu bị thu về, hắn chỉ kịp cảm nhận được một lực hút choáng váng đầu óc, tiếp theo liền rơi vào khoảng không tối đen, bên tai ngàn vạn tiếng gào khóc thê lương khiến kẻ khác rợn mình.


Ngày hôm đó, sau khi đại lục Thánh Linh bùng nổ tin tức về Pháp Thánh xuất hiện, ở một chân trời xa xôi, trên mảnh thảo nguyên hoang dại bất tận, xuân xanh bạc ngàn, trong một căn lều đơn bạc, tiếng khóc của một đứa trẻ vừa chào đời vang lên.


Gió mát lướt qua thảo nguyên, bầy chim phương xa nháo nhác rời cành, bay tròn trên không trung liên tục hót vang.


Xuân xanh dạt dào sinh cơ, tươi đẹp bất tận.


Đứa bé của gia đình du mục đó, có tên là Xúy Tiết.


....


Lại quay về góc trời riêng của lão tổ cùng tiểu đồ đệ. Hiện tại, mặt trời vắt trên cao, lưng chừng mây nở rộ bạch sắc, bầu trời trong vắt như mặt gương.


Nửa năm, từ khi Diện Sân đến đại lục nhỏ bé này đã tròn nửa năm.


Còn nhớ lúc đến, khắp nơi non xanh dạt dào, một cái chớp mắt đã bước sang thu. Khắp nơi trong Hắc Sâm Lâm biến ảo thành một biển trời vàng óng như đổ lửa, thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, cũng làm bao nhiêu lớp lá lìa cành rơi trên mặt đất.


Hiện tại chỉ cần Ma Bắc Mạn đứng trên mặt đất, lớp lá cũng dày đến mức phủ gần ngang gối hắn, cũng không biết bao nhiêu là lá mới có thể dày được đến trình độ này.


Cho nên nói, lão tổ đại nhân trải qua dằn co cùng thiên đạo biến về thân hình hài đồng năm sáu tuổi mà nói, lớp lá cây này cũng đủ nhấn chìm y...


"Nghịch đồ, mau mau trở về đi. Lão tử ngồi ê mông..."


"Sư tôn chờ chút, bắt xong con linh trư này thì xong việc hôm nay rồi." Ma Bắc Mạn một bên rình rập trong bụi cây nhỏ quan sát cái bẫy phía trước, một bên nâng tay vịn lấy hai cổ chân nho nhỏ mềm mềm của sư tôn, để an ủi y còn phải dùng tay mà nắn nắn bàn chân y.


Diện Sân khuôn mặt phấn nộn nhăn lại như bó cúc, môi nhỏ hồng hồng bĩu ra, nắm tay nho nhỏ nắm tóc trên đỉnh đầu Ma Bắc Mạn,bắt đầu chán chết mà ngoan độc dày xéo, hai chân cũng nho nhỏ nốt bị tiểu đồ đệ giữ chặt còn không ngừng ngạo kiều vung vẩy.


Đúng vậy, tràng cảnh hiện tại, chính là, tiểu lão tổ phấn nộn, được đồ đệ ngoan cõng trên vai, Ma Bắc Mạn bị Diện Sân xem như tọa kỵ, ngồi cực thích ý...


"Suỵt!" Diện Sân trên đầu không ngừng lầu bầu nắm tóc Ma Bắc Mạn dằn xéo, bỗng dưng hắn nâng tay làm ra hành động im lặng, lão tổ đại nhân lập tức hai mắt sáng quắc, thân hình múp múp dấu trong bạch y co rụp xuống, hai bàn tay nhỏ chụp lên đỉnh đầu Ma Bắc Mạn, đầu cúi thấp liền tựa cằm lên, mắt chớp chớp thỏ thẻ.


"Nghịch đồ, heo tới hả?"


Ma Bắc Mạn không đáp, đầu gật gật, hành động này liền làm cho Diện Sân đang toàn lực tựa trên đầu hắn cũng phải lay động theo, cái đầu nhỏ cũng 'gật' theo nhịp của Ma Bắc Mạn, quả thực manh chết người.


Phía xa xa, lủi trong lớp lá dày, tiếng xột xoạt không ngừng vang lên, chớp mắt sau, thân hình Linh trư to năm thước, cao ba thước liền xuất hiện, trước mõm linh trư lộ ra hai nanh dài trắng phau, toàn thân đen thui ục ịch mỡ săn chắc, theo cử động của nó mà sánh lên dưới lớp da dày béo.


Linh trư ngửi được mùi linh quả phía trước, mép chảy nước dãi lao tới bất chấp nguy hiểm, sau đó, một tiếng 'éc' chói tai vang lên, lại nghe vài tiếng 'phực phực', lưới bẫy sau khi linh trư chạy vào liền bị thâu lên cao, tóm gọn cả thân hình đồ sộ của linh trư.


Trư ta vùng vẫy kịch liệt còn không ngừng kêu lên, bất quá càng vẫy, lưới càng thít chặt lại, cuối cùng bó nó biến thành một cái viên trư tròn lẳng lồi thịt qua khe lưới, nó mới bất lực xuôi tứ chi, im lặng không kêu nữa.


Lúc này trong lùm cây, bốn con mắt lóe ra tia sáng xanh lè, Ma Bắc Mạn tay nhẹ chân nhẹ cẩn thận chui ra khỏi lùm cây, Diện Sân được hắn đội trên vai thân hình thu nhỏ ôm sát đầu hắn để không bị nhánh cây cào trúng.


Sau khi đứng thẳng lên, lão tổ đại nhân hai mắt lóe sáng trừng trừng nhìn con linh trư treo trước mặt, thẳng lưng hào hứng giựt giựt tóc Ma Bắc Mạn, hai chân nhỏ cũng không kìm được mà vẫy hai cái, hô lên: "Heo ơi heo~ cuối cùng lão tử cũng có thịt heo ăn~"


_______


Tác giả: Haha......