Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 7: Anh ngẩng đầu, mỉm cười, "Chào mọi người."

Editor: Yue

Hôm sau là ngày khai giảng.

Hạ Nguyên khá hứng thú với việc giảng dạy ở trường đại học, sáng nay cô đi thật sớm, dựa theo ký ức đến văn phòng của mình.

Văn phòng của cô nằm trong tòa nhà của Học viện Mỹ thuật, trong cùng của dãy văn phòng, yên tĩnh và rộng hơn các văn phòng khác một chút, đương nhiên cô chỉ là giảng viên nên không có văn phòng riêng gì.

Qua hai tháng trên mặt bàn đã có một lớp bụi mỏng, cô đi lấy nước để lau, chưa kịp lau thì nghe thấy bên ngoài có tiếng giày cao gót, hai ba người phụ nữ mở cửa bước vào..

Một người có mái tóc ngắn trong đó thấy cô, hai mắt tỏa sáng, cười, "Nguyên Nguyên cậu đã đến, vừa vặn tớ đã giúp cậu đem thời khóa biểu mang về, cậu không cần đi nữa."

Trước khi nhập học, Phòng Giáo Vụ sẽ sắp xếp các khóa học. Mỗi giáo viên có thể đăng nhập để xem trực tuyến hoặc trực tiếp đến Phòng Giáo Vụ để in một bản.

Hạ Nguyên buột miệng nói: "Phượng tỷ!"

Người này là bạn tốt của Hạ Nguyên, bạn học nhiều năm, mấy năm nay còn cùng nhau dạy học, Hạ Nguyên tuổi tác không lớn, Phượng tỷ làm người phóng khoáng, luôn chăm sóc cho Hạ Nguyên.

Hai người không phải là khuê mật, nhưng quan hệ lại cực kỳ tốt.

Nguyễn Phượng trừng mắt, lướt qua tát cô một cái, nhưng cũng không có bao nhiêu lực, "Tớ đã bảo không được gọi tớ là Phượng tỷ! Muốn chết à!"

Hạ Nguyên rất thật lòng nghĩ nghĩ, ".. Nếu không thì gọi là Phượng ca?"

Nguyễn Phượng: "..."

"Xéo!" Cô nàng thấy Hạ Nguyên thực sự nghĩ như vậy, liếc cô một cái, tức giận, "Nhanh an ủi tớ đi."

Hạ Nguyên cảm thấy mình siêu vô tội.

Hạ Nguyên cũng chào hỏi hai giáo viên khác.

Thấy bọn họ dừng lại, hai giáo viên còn lại nói đùa: "Tưởng là còn nhớ chúng tôi, hóa ra hai người các cô đem chúng tôi quên ở sau đầu rồi."

Nói mới nhớ, mấy năm trước trường tuyển giáo viên nhiều quá, gần như lấp hết biên chế. Trong vài năm tới, muốn làm giáo viên trong trường đại học không phải là điều dễ dàng.

Cả bốn người họ đều nghênh ngàng vào làm mấy năm nay, mặc dù hai người kia gia thế không tốt bằng các cô, nhưng cũng là đại tiểu thư xinh đẹp. Không có lòng cầu tiến gì, không quan tâm đến việc đánh giá chức danh nghề nghiệp, hay kiếm tiền bằng cách dạy thêm khóa học. Vì vậy bọn họ không có xung đột gì với nhau, quan hệ trong văn phòng còn rất hòa hợp.

Ngay từ đầu, mọi người đều quy chụp ngoại hình của Hạ Nguyên, không dám trò chuyện, nhưng sau đó phát hiện ra Hạ Nguyên thực sự là một đứa trẻ, hoàn toàn khác với ngoại hình của cô, vì vậy cũng thả lỏng, học cách bỏ qua vẻ đẹp của cô. Bình thường dù không có quan hệ tốt như Phượng tỷ và cô, nhưng cũng coi như có thể qua lại vài lời.

Hai người ngồi nói chuyện, thỉnh thoảng nói vài câu rồi sắp xếp mọi thứ mình mang theo.

"Này, không phải có người nói gần đây trường chúng ta sắp có Hiệu Trưởng mới hay sao?"

"Thật sao?" Người phụ nữ đặt cuốn sách lên giá rồi quay lại hỏi, "Ai vậy? Nhưng hiệu trưởng trường chúng ta quả thật nên được chuyển đi rồi."

"Tôi không biết. Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở bên ngoài nên không chú ý tới, trên đường đến trường mới nghe mấy học sinh thảo luận. Nghe nói đặc biệt đẹp trai."

"Cô cũng biết sinh viên trong trường chúng ta đều là nhan cẩu* mà."

(*Yue: Có thể hiểu là nghiện sắc đẹp, mê cái đẹp)

"Tôi cảm thấy rất không có khả năng, nhìn hiệu trưởng trường chúng ta là cấp bậc gì liền biết, nói thế nào tuổi tác cũng phải chừng bốn mươi đi, còn có thể đẹp trai thế nào?"

"Không biết, mấy cô bé nữ sinh kia phấn khích mặt đỏ rần rần.."

Hai người bọn họ vui vẻ nói, Hạ Nguyên đang thích thú lắng nghe thì thấy Phượng tỷ ra hiệu với cô.

Cả hai lặng lẽ đi ra ngoài.

"Sao thế Phượng tỷ?"

Nguyễn Phượng kéo cô vào góc, hạ giọng nói của cô, "Cậu cùng họ Quý kia xảy ra chuyện gì?"

Tháng này nàng đi du lịch cùng đám bạn, hôm qua mới bất đắc dĩ từ biển Aegean trở về, liền nghe nói chuyện này. Trước kia Hạ Nguyên cũng nói không ít với nàng chuyện về Quý cặn bã.

Hạ Nguyên suy nghĩ một chút, khẳng định nói, "Là Hạ Nguyên tớ đã nhìn lầm người, hắn là đồ lừa gạt! Đồ cặn bã!"

Nguyễn Phượng cười khổ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Cậu cũng biết mình đã nhìn lầm người à."

Xem ra cũng không có vẻ gì là đặc biệt buồn bã, vậy là tốt rồi.

"Được rồi, hắn mắt mù nên mới vượt quá giới hạn, cậu đừng để tâm, quá khứ liền bỏ đi."

Về phần sau này sẽ mắng tên cặn bã đó, là chuyện của người bạn là nàng đây, cho nên không cần để Hạ Nguyên phiền lòng.

Hạ Nguyên hừ một tiếng, vỗ vỗ ngực, thuận thế tiếp nhận, "Cậu yên tâm, tớ hiểu, đàn ông mà, tắt đèn đều như nhau, người này không được liền đổi người khác dùng thôi."

Nguyễn Phượng chấn kinh, ".. Dùng?"

Hạ Nguyên gật đầu, nghĩ đến lời hàng xóm nói, "Đúng nha, đàn ông kỳ thật cứng rắn, con gái chúng ta so với bọn họ sờ đã hơn nhiều, giá trị của bọn họ cũng chỉ có một chút sau khi tắt đèn thôi."

Hạ Nguyên tiếp tục, "Chúng ta muốn tiền có tiền, muốn năng lực có năng lực, dùng đàn ông không phải là để làm giảm buồn chán vào ban đêm sao? Còn không giống chỗ nào?"

Tất nhiên, cô sẽ không giống như những tên cặn bã đó.

Lòng ham muốn chiếm hữu của cô tương đối mạnh, còn có bệnh thích sạch sẽ, đàn ông cô muốn dùng người khác đừng hòng đụng, chính cô cũng giống vậy. Cho dù vạn bất đắc dĩ, cô cũng không đổi. -- Làm sao một kẻ hoang dã có thể so sánh với người đàn ông của chính mình?

Nhìn thấy cô coi đó là chuyện đương nhiên, Nguyễn Phượng đột nhiên sợ ngây người.. Cảm giác nữ cặn bã hiển thị quá mạnh, nhưng lại cảm thấy hợp lý không giải thích được thì phải làm sao?

Hôm nay lớp học vẫn chưa chính thức bắt đầu. Đã hơn 8 giờ còn chưa lên lớp, bên ngoài đã rối tung cả lên rồi. Hạ Nguyên có chút kỳ lạ, lúc sau có giáo viên ở văn phòng bên cạnh nhìn thấy bọn họ vẫn chưa rời đi, suýt nữa cười điên rồi nói với bọn họ sáng nay sẽ có bài phát biểu nhậm chức của tân hiệu trưởng lúc mười giờ.

Các lớp học sẽ không bắt đầu cho đến khi kết thúc bài phát biểu nhậm chức.

Ngay sau khi tin tức được thông báo, khuôn viên trường bắt đầu náo nhiệt, thành thật mà nói, không ai muốn bắt đầu lớp học ngay khi khai giảng. Có bài phát biểu khai giảng của hiệu trưởng cũng tốt, có thể kéo dài một lúc.

Khi họ đến khán phòng, chỗ ngồi đã gần như được lắp đầy, có một nhóm phóng viên ngồi xổm phía trước và phía sau để điều chỉnh thử thiết bị, thậm chí còn có biển hiệu của nhà đài trung ương.

Hạ Nguyên cùng Nguyễn Phượng nhìn lướt qua rồi ngoảnh mặt đi tìm vị trí của bọn họ.

Mỗi giáo viên được phân bổ ở từng vị trí lớp tương ứng của họ. Đại biểu giáo viên cùng học sinh giống nhau, không có sự đối xử đặc biệt nào, đồng thời cũng muốn giáo viên duy trì một chút trật tự lớp.

Quá nhiều người, Hạ Nguyên gần như không tìm được chỗ.

May cô cũng nổi tiếng, cô vừa bước vào liền gặp một nam sinh học viện Mỹ thuật phấn khích đứng dậy, ngay sau lưng phóng viên hô, "Cô Hạ! Bên này! Bên này! Em có chừa chỗ cho cô rồi!"

Khuôn mặt của nam giáo viên cũng chừa chỗ ngồi tối sầm lại, bởi vì có máy quay, anh ta không thể nói bất cứ điều gì để duy trì hình tượng. Cơ mà mấy nam sinh cũng đang chừa chỗ ngồi thì lại khác, sôi nổi cấp cho cậu ta một ánh mắt hình viên đạn.

Đồ không biết xấu hổ này! Tiên nữ tỷ tỷ của Học viện Mỹ thuật mà nó cũng dám xuống tay! Không bằng súc sinh!

Các anh em, đánh nó!

Nam sinh kia vừa chột dạ lại đắc ý. Luôn cảm thấy rằng mình sẽ bị đánh sau khi tan học, nhưng lại âm thầm đắc ý, các người đều GATO với tôi! Mọi người đều chiếm vị mà chỉ có cậu ta là phản ứng nhanh nhất.

Bên cạnh bỗng có tiểu tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp dời vị trí, "Cô Hạ, chi bằng cô ngồi với em đi?"

Tiểu tỷ tỷ bên cạnh bạn cùng phòng cũng hát đệm, "Đúng vậy, chúng em chừa tới hai chỗ lận."

Học đệ: "?"

Trời hỡi, tại sao các người còn đoạt chỗ với tôiii!

Phượng tỷ muốn cười chết rồi, các bạn sinh viên đều rất đáng yêu, nàng dẫn Hạ Nguyên ngồi xuống chỗ hai nữ sinh lưu lại, đồng thời rất tốt bụng đem Hạ Nguyên đặt vào giữa hai người nữ sinh.

Hạ Nguyên ngồi rất gần, nở nụ cười tươi nói cám ơn.

Hai nữ sinh nhan cẩu mặt đỏ bừng, dáng vẻ dịu dàng không còn duy trì được nữa, che lại ngực suýt chút nữa té xỉu, "Không cần không cần."

Gần gũi giết tôi, thế nhưng lại không có lỗ chân lông nào cả! Mẹ ơi, cô Hạ thật sự sẽ bẻ cong tôi mất!

Hạ Nguyên chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn hai người một chút, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

A a a a! Hai nữ sinh bị một cái nháy mắt này của cô càng thêm choáng váng, *! Thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu thật đáng yêu.. Cô Hạ sao có thể đáng yêu như vậy!

Thật ra Hạ Nguyên cũng không để ý, ở mạt thế sắc đẹp là vô dụng nhất, cô cũng không để ý phương diện này. Nhưng trên thực tế, là nữ phụ chính trong tiểu thuyết, nhan sắc của Hạ Nguyên là số 1, ngoại trừ nữ chính có thể so sánh với cô ấy thì không ai khác có thể so sánh được.

Mà thân là nữ phụ, tướng mạo của cô là loại chói mắt cùng có tính công kích nhất, quả thực giống như được bao phủ vinh quang đầy trời, cười một cái tỏa sáng nơi nơi, ở gần thì lực công kích kia thì càng nhiều hơn..

Hai nữ sinh phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhịn không được lên Tieba, -- cứu mị! Mị muốn hôn mê rồi! Cô Hạ ngồi bên cạnh mị! Bên cạnh hiểu không? Cô ấy còn cười với mị a a a a a!

Đậu móa, không mệt năm giờ sáng đi xếp hàng!

Đám sinh viên:?

Một tên nam sinh sâu kín nói, "Nếu chị ta không đoạt, cô Hạ sẽ ngồi bên cạnh tôi.."

Nam sinh viên giáp: ".. Vậy vẫn nên ngồi bên cạnh tiểu tỷ tỷ đi." Dù sao, hắn cảm thấy ngồi cạnh con gái thì làm người ta yên tâm hơn.

Một đám nam sinh lập tức giả mù sa mưa nhắn lại: Chế ráng bình tĩnh, chúng tôi lập tức gọi 120, yên tâm! Chỗ của chế chúng tôi giữ dùm cho!

Nữ sinh nhan cẩu ngay thẳng lên tiếng "Không, trên thực tế, nếu là cô Hạ, mị có thể tỉnh nổi."

Đám sinh viên: "..."

?

Anh em đâu, đánh chết cô ta!

Tiểu tỷ tỷ chủ bài đăng: "Cho dù chết mị cũng muốn chết ở cái ghế bên cạnh cô Hạ, cô Hạ thật sự thơm quá a mấy cưng hiểu không hiểu không?"

Đám sinh viên: "..."

Tránh! Ra! Ngay!

Tieba lan truyền nhanh chóng, biểu hiện của các học sinh tại hiện trường cũng dao động theo sự thăng trầm của Tieba. Vô số lưỡi dao đồng loạt hướng hai nữ sinh dám khoe khoang này bay tới!

Anh chàng phóng viên đang bấm máy không nhịn được cười, chụp thêm vài tấm. Một nhóm sinh viên thật đáng yêu.

Một đám sinh viên nhốn nháo, cho đến khi màn hình lớn đột nhiên tối đen, rồi lại sáng lên, kèm theo âm nhạc giật gân.

Nhóm sinh viên liền rõ là muốn bắt đầu rồi, rất thành thạo ngậm miệng lại, giữ yên lặng.

Cả khán đài yên tĩnh ngay lập tức.

Sau khi âm nhạc được phát một lúc, một lãnh đạo trường dẫn đầu bước ra từ lối vào bên hông.

Lần lượt từng người lãnh đạo thường khó nhìn thấy bước vào, lần lượt đứng trước vị trí của mình. Vị hiệu phó bắt đầu phát biểu, rất kỳ quái là không có thao thao bất tuyệt gì, chỉ nói vài câu, liền tiến vào chủ đề chính.

Nhìn về phía sau lưng.

Tiếng nhạc cũng lên đến cao trào, đám sinh viên nhìn theo tầm mắt của lãnh đạo trường cũng dấy lên sự tò mò, trong tầm mắt của mọi người, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Anh ngẩng đầu, mỉm cười, "Chào mọi người."

A! A a a a! Khán đài đang im lặng, bỗng có một tràng pháo tay bùng nổ, gần như lật tung cả mái nhà.

Tác giả có lời muốn nói:​

Đám sinh viên: Mẹ ơi cứu mạng! Nam yêu quái cũng tới!

Đã muộn qwq, tha cho tôi!