Anh so với Từ Châu coi như lớn hơn một tuổi, người này muốn kết hôn, vậy xem ra anh còn chậm hơn so với người ta?
"Vẫn là ban ngày." Hạ Nguyên nhìn sắc trời một chút, nói thầm.
"Vậy anh không thể hôn em sao?" Hiệu trưởng Mộ giọng điệu vô cùng ủy khuất, thân mật ôm cô.
".. Có thể." Hạ Nguyên suy tư một chút, cách thời gian ăn cơm chiều còn có hơn một giờ, thế là trực tiếp đem thiệp mời ném tới bên cạnh, thành thật ôm lấy cổ của anh, chụt một cái, "Đóng màn cửa nhé?"
Hiệu trưởng Mộ cười.
- -
Đương nhiên, tuy Mộ Cảnh Hành nói như thế, đến ngày Từ Châu kết hôn, vẫn dành ra chút thời gian.
Dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, Lão gia tử để anh làm ra dáng vẻ tu thân dưỡng tính, gần đây ở bên ngoài anh cũng không có việc gì, nói không đến cũng không được.
Trước khi xuất phát đi tham gia tiệc cưới, Mộ Cảnh Hành còn chậm rãi mà nói, kết hôn khẳng định anh đi sau rồi, không bằng bọn họ cố gắng một chút sớm sinh đứa bé trước đi?
Hôm nay Hạ Nguyên mặc là một bộ lễ phục tương đối đơn giản, ngũ quan tinh xảo mắt ngọc mày ngài, chợt nhìn giống như là đồ sứ được nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ có thấy được giữa cử động của mặt mày sóng ánh sáng lưu động, mới có thể nhìn ra một hai phần tính nết của cô.
Nghe lời này lông mày liền sinh động giật giật, nghiêm túc gật đầu, "Không thành vấn đề."
"Vậy chúng ta về sớm một chút?" Dành thời gian cố gắng?
Cô vốn là nghĩ sinh một đứa con gái mềm mại non nớt.
Mộ Cảnh Hành dừng chân lại, cảm thấy vợ của mình cũng quá đáng yêu.
"Làm sao vậy?" Hạ Nguyên sờ sờ gương mặt của mình, trên mặt cô có đồ vật gì sao?