Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 50: Thập niên đăng 8

Diệp Trần giật bắn người, đẩy phắt Mạc Tinh Thần ra, xoay người bỏ chạy.

Mạc Tinh Thần ngơ ngác, gọi với lại sau lưng: “Diệp cô nương!”

“Xin lỗi.” Diệp Trần tạm dừng bước, thái độ nói rất nghiêm túc, “Mạc công tử, ta không có ý đó với huynh. Nếu như huynh đồng ý, chúng ta vẫn là bạn ăn cơm, nếu không đồng ý, vậy mọi người bèo nước gặp nhau, duyên đến duyên đi là chuyện bình thường.”

Nói xong, Diệp Trần liền xách váy, chạy thẳng một mạch đến phòng Thẩm Cảnh Phùng. Mạc Tinh Thần dợm đuổi theo thì bị Lão Tam chạy tới ngăn lại: “Giáo chủ, mặc kệ đi, xe ngựa tới rồi, chúng ta mau đi thôi!”

“Đợi…”

“Không thể đợi, Thánh nữ đang ở ngay cửa cốc rồi, còn không ra thì sẽ đánh vào đây đấy!”

“Sao nàng ấy điên quá vậy!”

Mạc Tinh Thần tức mình quát lên, xoay người đi theo Lão Tam.

Thẩm Cảnh Phùng trở về phòng mới bình tĩnh lại, thay đồ xong, ngồi trên nệm bồ đoàn, gác kiếm ngang trên hai đầu gối, nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí.

Lúc Diệp Trần bước vào phòng, chỉ trông thấy một bóng lưng, tóc dài để xõa, áo trắng như tuyết.

Trong chớp mắt, thật kỳ lạ, bóng dáng Quân Diễn nhiều năm trước bỗng ùa về, tầm mắt tối sầm lại, Diệp Trần suýt thì ngã, chống vội vào cạnh cửa, cúi đầu thở hổn hển.

“Diệp cô nương.”

Thẩm Cảnh Phùng đưa lưng về phía nàng, tay vuốt thanh kiếm gác trên chân.

Diệp Trần không đáp lời, bỗng dưng, trong lòng cô cảm thấy rất đè nén, rõ ràng là một người đã từng làm tẩy trừ tình cảm, vậy mà vẫn cảm thấy tình cảm cuồn cuộn đổ về như trước, khóe mắt cay xè.

“Kí chủ, cô sao vậy?” Ba Tám hoảng hốt, “Có phải có vấn đề gì rồi không?”

Diệp Trần không trả lời, bấu chặt khung cửa, phải một lúc sau mới bình thường trở lại.

Cô hít sâu một hôi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Cảnh Phùng.

Chàng ta quay đầu lại, thái độ điềm tĩnh, mắt nhìn xuống đất: “Ta đang định tìm cô nương để nói lời từ biệt, không ngờ cô nương lại đến đây.”

“Nói lời từ biệt?” Diệp Trần ngơ ngác, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ma giáo giao tranh với Thánh giáo ở Tây Vực, Nhạc Sơn phái có phân đà ở đấy, Cảnh Phùng được chưởng môn gọi về đi bảo vệ dân chúng.”

“Ồ, vậy à.” Diệp Trần gật đầu, bảo vệ dân chúng, loại chuyện này cần phải ủng hộ. Cô ngẩng đầu nhìn đối phương: “Thế chừng nào huynh về?”

Thẩm Cảnh Phùng vẫn nhìn xuống đất, không nói gì. Diệp Trần lại gật đầu thêm lần nữa, coi như đã hiểu: “Huynh không định quay lại đây nữa.”

“Cô nương sống ở Dược Vương cốc rất tốt.” Thẩm Cảnh Phùng ôn tồn nói, “Tại hạ rất yên tâm. Dù sao tại hạ cũng là đệ tử của Nhạc Sơn, phải có trách nhiệm với môn phái, không thể trốn tránh.”

“Phái Nhạc Sơn là môn phái của huynh, huynh phải có trách nhiệm.” Diệp Trần nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn những giọt mưa thu tí tách bên ngoài, điềm đạm nói, “Thế ta là thê tử đã bái thiên địa với huynh, sao không thấy huynh nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm với ta?”

Mặt Thẩm Cảnh Phùng đổi sắc.

Diệp Trần cảm thấy hơi hơi tủi thân.

Cô cảm thấy mình đã rất nỗ lực đối xử tốt với chàng ta lắm rồi, thế mà chỉ số thiện cảm cứ nói rớt là rớt ngay, tuy cô đúng là thích người đẹp, đúng là có làm chút chuyện vì người đẹp thì cũng vui vẻ làm, nhưng không hiểu tại sao, cô vẫn luôn hi vọng, những gì mình bỏ ra, cũng sẽ được Thẩm Cảnh Phùng báo đáp lại.

Cô đối tốt với Mạc Tinh Thần, tốt với Tạ Vô Song, tốt với Kyle, với Chu Ngọc Thừa, những việc đó đều không đáng gì, tiện tay thì làm, đối phương có đối xử lại thế nào cũng không quan trọng.

Thế nhưng, Thẩm Cảnh Phùng thì khác, cô không chỉ vì khuôn mặt đẹp trai của đối phương, cô còn thoáng có chút hi vọng đối phương đáp lại tình cảm và những gì mình đã bỏ ra.

Lúc này đây, Diệp Trần vẫn chưa hiểu được là vì sao.

Nhưng, mất rất nhiều năm sau, Diệp Trần mới hiểu ra, khi một người vô tâm vô tư lại mong chờ một người khác đáp lại mình, thường không phải vì muốn đối phương trả lại công sức những gì mình đã làm, mà là muốn tình cảm của mình được đáp lại.

Có điều, hiện giờ cô vẫn còn chưa hiểu, cô chỉ là cảm thấy tủi thân, nhìn những chiếc lá phong ướt mưa bên ngoài cửa sổ, chờ đợi câu trả lời của Thẩm Cảnh Phùng, vậy mà chàng chẳng hề nói tiếng nào.

Thẩm Cảnh Phùng cứ im lặng mãi, hồi lâu sau, chàng bỗng nói: “Cô nương có biết, Ma giáo nằm trên núi Bà Sa, núi Bà Sa một mặt giáp vực sâu, đại điện của Ma giáo nằm ngay trên vách đá, trong đại điện có một tòa tháp vàng, dưới chân tháp có một cái đài khắc kinh văn, chú ngữ, theo truyền thuyết, nếu đem thi thể người đặt trên đài dưới chân tòa tháp vàng thì nó sẽ vĩnh viễn không hư hại, cho dù mười mấy năm sau, thi thể sẽ vẫn sống động y như trước.”

Diệp Trần ngơ ngác, không hiểu tại sao tự dưng Thẩm Cảnh Phùng lại nói với mình điều này.

Thực ra, ngay chính Thẩm Cảnh Phùng cũng không hiểu, cũng giống như chàng không hiểu, tại sao lại nhắc tên của mẫu thân với cô nương này hôm lễ Vu Lan, tại sao mắt đã bắt đầu bình phục mà vẫn nói dối.

Chàng luôn dằn lòng không cho phép bản thân nghĩ nhiều.

Vậy mà hết lần này đến lần khác vẫn luôn nhớ tới cái đài cao khắc đầy chú ngữ dưới chân tòa tháp vàng ấy.

Cô nương trước mặt nhìn chàng đầy thắc mắc, có vẻ như không hiểu điều chàng đang nói.

Chàng nhắm mắt lại, nói thật chậm: “Tuy nhiên, điều kiện trao đổi, là hồn phách người ấy sẽ bị giam cầm suốt đời ở đó, không thể siêu thoát, không có luân hồi.”

“Huynh nói với ta chuyện này,” Diệp Trần cau mày, “là có ý gì?”

“Không có gì.” Thẩm Cảnh Phùng cảm thấy lòng mình lắng lại, hoặc có thể nói là lạnh đi, như lạc giữa những núi băng.

Đây là con đường cô độc chàng phải đi một mình, không ai có thể theo chàng, cũng không nên đi theo chàng. Chàng cười, ngước nhìn lên: “Vậy nên, Ma giáo không phải người tốt, ta phải trở về Nhạc Sơn, giúp võ lâm trừ ma vệ đạo. Cô nương nói có phải không?”

Giờ mắt chàng đã nhìn rõ.

Cô nương trước mặt đẫy đà hơn nhiều hồi mới gặp nhưng do trước kia là nàng gầy, giờ có da có thịt hơn lại hóa vừa đẹp, trông bớt lạnh lùng, kiêu ngạo, thêm mấy phần đáng yêu.

Dường như là đang suy nghĩ, hàng mày của nàng nhíu lại: “Ma giáo không ắt tất cả đều là người xấu.”

“Đúng vậy.” Thẩm Cảnh Phùng gật đầu, “Vậy nên, ta cũng chỉ mong sẽ giúp được chút người tốt ít ỏi mà thôi.”

Lý do này rất kín kẽ, Diệp Trần không tìm ra được lý do ngăn cản. Cô mấp máy môi, không biết làm thế nào để giữ chàng lại. Ba Tám châm thuốc hút trong đầu cô, thở dài thườn thượt: “Đây là kết quả của việc không chú tâm làm nhiệm vụ đấy, giờ sắp thất bại đến nơi rồi chứ gì?”

“Huynh…” Diệp Trần do dự hỏi, “chỉ theo ta một năm cũng không được ư?”

“Thiếu vài tháng,” Thẩm Cảnh Phùng cười, “có quan trọng lắm không?”

“Quan trọng.” Diệp Trần đáp quả quyết, ngẩng đầu nhìn Thẩm Cảnh Phùng, “Huynh ở bên ta, nhiều mấy tháng hay thiếu mấy tháng, đều rất quan trọng.”

Thẩm Cảnh Phùng hơi bất ngờ, nhìn ánh mắt kiên định của đối phương, miệng lưỡi đắng nghét.

Chàng quay đầu đi, chầm chậm trả lời: “Nhưng tại hạ còn bề bộn nhiều việc phải làm… Nếu phái Nhạc Sơn không có chuyện gì, ta sẽ quay lại, cô nương thấy vậy có được không?”

Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Được, ta chờ huynh.”

Đến lúc đó, cho dù không có chuyện gì cô cũng sẽ làm cho chàng phải có chuyện không may mới được.

Thẩm Cảnh Phùng gật đầu, dõi mắt nhìn ra ngoài đình, cầm chiếc áo choàng vắt trên bàn, giương ô lên, nhẹ nhàng bảo: “Để ta tiễn cô nương về.”

Diệp Trần gật đầu, Thẩm Cảnh Phùng khoác áo choàng cho cô, che ô, đưa cô về.

Giờ mắt chàng đã khỏi rồi, cô không cần phải nắm tay áo chàng nữa. Không hiểu sao, khi đi bên cạnh chàng, góc áo cọ vào nhau, tự dưng lại thấy hơi hụt hẫng.

Cô cúi đầu nhìn góc áo chạm đi chạm lại vào nhau, Thẩm Cảnh Phùng vẫn luôn nhìn thẳng, chiếc ô vẽ hình bông lau che nghiêng về phía Diệp Trần, không để giọt mưa nào rơi trúng người cô. Diệp Trần có cảm giác, giữa hai người họ bỗng lại càng thêm xa cách, sự xa cách khiến lòng cô xót xa, buồn tủi.

Đi được một đoạn, cuối cùng, thực sự không chịu nổi bầu không khí này nữa, Diệp Trần đưa tay nắm góc tay áo đối phương, như thể hồi mắt chàng vẫn còn chưa sáng.

Thẩm Cảnh Phùng ngẩn người, cúi xuống nhìn, không dám nói câu nào.

Diệp Trần bất an, nắm góc áo chàng, rụt rè bảo: “Lúc đi cạnh huynh đã quen nắm góc áo của huynh rồi, giờ huynh sắp phải đi, để ta nắm thêm một lần, coi như là nói lời từ biệt, huynh đừng giận.”

Thẩm Cảnh Phùng không nói gì, chỉ còn tiếng mưa đập bồm bộp vào tán ô. Trong lòng Diệp Trần có hơi hụt hẫng, dũng khí dồn mãi mới có bị sự im lặng của đối phương đập vỡ tan tành. Diệp Trần chầm chậm thả tay đối phương ra, nhưng mà, đúng vào lúc này, một bàn tay ấm áp bất ngờ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.

Thẩm Cảnh Phùng run run.

Chàng cũng không biết tại sao mình lại giữ tay đối phương lại, chàng chỉ biết, lúc nàng bỏ tay ra, trong lòng chàng bỗng thấy vô cùng hoảng hốt, chính chàng cũng chẳng biết thứ cảm giác hoảng hốt này xuất phát từ điều gì, trong lúc chàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì tay chàng đã nắm tay đối phương rồi.

Chàng cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân nhưng bàn tay nắm tay nàng vẫn cứ run lên.

Diệp Trần ngơ ngác nhìn chàng nương theo ánh sáng của những ngọn đèn, chàng cúi nhìn, giọng khàn khàn: “Trời giá rét, đừng để bị lạnh.”

Nói xong, chàng càng nắm chặt tay nàng hơn, tiễn nàng về tới tận phòng.

Tim Diệp Trần chợt đập nhanh, bàn tay chàng ta rất lớn, rất ấm áp, hai người nắm tay nhau rất chặt, vì căng thẳng mà lòng bàn tay rịn mồ hôi, đến tận cửa, Thẩm Cảnh Phùng mới thả tay.

Chàng không dám nhìn Diệp Trần, chỉ buông một câu: “Cô nương vào trong phòng đi.”

“Huynh…” Diệp Trần có hơi ngượng ngùng, túm chiếc áo choàng được chàng ta khoác cho, lí nhí hỏi, “Huynh xử lý xong chuyện ở Tây Vực, sẽ về lại chứ?”

Thẩm Cảnh Phùng không trả lời, chàng cúi nhìn, Diệp Trần ngước lên, đôi mắt đong đầy chờ mong, dưới ngọn đèn sáng, in trong đôi mắt lấp lánh ánh lửa, là bóng dáng của chàng.

Chàng nghe tiếng tí tách bên ngoài, cảm thấy lòng lắng lại, dường như, khắp thế gian, nơi đây, là chốn an thân của chàng.

Chàng nghĩ tới lần đầu tiên thấy nàng, nàng mặc bộ đồ đỏ rực đứng đối diện với chàng.

Đây là thê tử của chàng, chí ít thì, từng đã là thê tử của chàng.

Chàng không thể nào từ chối lời thỉnh cầu của nàng, chàng khẽ thì thào: “Được.”

“Chờ ta hết bận,” chàng ôn tồn bảo, “ta sẽ quay về.”

“Tốt quá,” Diệp Trần gật lia lịa, “ta chờ huynh về! À, huynh còn từng bảo sẽ làm cơm cho ta nữa, ta chờ huynh về đấy!”

“Được.” Chàng mỉm cười.

Sau đó quay lưng, che ô bước đi.

Chiếc trường sam trắng ướt mưa, kiếm đeo bên hông, bông lau trên tán ô, dưới ánh đèn mờ tỏ, dường như đang khẽ đung đưa, đẹp hệt một bức tranh.

Diệp Trần tựa người bên khung cửa, lồng hai tay vào trong tay áo, xúc động cảm thán: “Đúng là mỹ nhân, đẹp thật đấy.”

Nói xong, Diệp Trần vui vẻ hỏi: “Độ thiện cảm được bao nhiêu rồi?”

“Ề…”

“Sao?”

“Hình… hình như tôi bị hỏng rồi.”

Ba Tám lúng túng bảo: “Cô chờ một chút, tôi sửa xong ngay đây.”

“Sao mà hỏng?” Diệp Trần thắc mắc. Ba Tám thở dài một tiếng, sốt ruột bảo: “Chỉ số thiện cảm cứ nhảy lên nhảy xuống suốt, lúc 15, lúc lại 30, có lúc lên 70, lát sau lại còn có 5, cô nói coi không phải hỏng thì là gì?”

Diệp Trần ngạc nhiên, tình huống này, thực ra…

Hình như cô cũng đã từng gặp rồi.

Nhưng Diệp Trần quyết định giữ im lặng, chỉ len lén hỏi một câu: “Lúc cao nhất là bao nhiêu?”

“92.” Ba Tám nhìn xong liền bấm màn hình gọi điện cho tổng bộ.

“Anh 3 quản lý có ở đó không? Ồ, không có à? Anh hỏi giúp tôi thử, chỗ tôi lại hỏng rồi… Có phải lỗi của tôi đâu? Đợi đã, đừng cúp, tôi vẫn chưa nói… Đệt! Ai cho cúp máy hả!”

Ba Tám bị cấp trên cúp máy, tức mình đứng bấm gọi lại điên cuồng.

Diệp Trần ngồi xuống chiếc bàn ngay trước mặt, nhìn mưa thu bên ngoài, lòng lặng lẽ suy tư.

92, cao thật.

Vậy nên… huynh sẽ về, đúng không?

Diệp Trần ngồi yên ngẫm nghĩ, Ba Tám đứng một bên làu bàu. Ngồi một lúc, thấy mền mệt, Diệp Trần bèn bảo Ba Tám tắt hệ thống âm thanh rồi đi ngủ.

Ngủ đẫy giấc xong, giật mình tỉnh dậy, Thu Sinh bê chậu nước rửa mặt vào gọi: “Sư tỷ, Thẩm công tử đi theo người của phái Nhạc Sơn đi rồi.”

Diệp Trần ngồi đực ra rồi gật đầu: “Ờ.”

Xuân Sinh cầm khăn vào, nói tiếp: “Sư tỷ, Mạc công tử cũng mang người đi rồi.”

Diệp Trần gật đầu: “Biết rồi.”

Hai người đó đi hết rồi, nhịp sống của Diệp Trần bỗng hơi đơn điệu.

Ngày ngày, Diệp Trần ở trong phòng thuốc châm cứu, được ít hôm thì thôn trấn quanh vùng mắc phải dịch bệnh, Diệp Phong dẫn người của Dược Vương cốc đi chẩn bệnh hết, chỉ còn mỗi mình Diệp Trần ở lại trông coi cốc. Diệp Phong đi được một ngày thì ngày hôm sau, đám đệ tử Diệp Phong dẫn đi đã rầm rập chạy về.

“Sư tỷ, không hay rồi!” Xuân Sinh sốt ruột la, “Cốc chủ bị người ta bắt cóc rồi!”

“Bắt… bắt cóc?!”

Diệp Trần ngẩn ra: “Ai bắt?”

“Thánh nữ Nguyệt Sênh.”

Xuân Sinh lập tức nói ra một cái tên Diệp Trần rất quen tai khiến cô hóa đá.

Nguyệt Sênh bắt cha cô làm cái gì? Nhìn trúng cha cô chắc?

“Nàng bắt cha ta làm gì?”

Diệp Trần hỏi thẳng ra miệng. Xuân Sinh thở lấy hơi rồi nói tiếp: “Nguyệt Sênh bảo sư tỷ đi một mình đến Ma giáo, không được dẫn theo bất kỳ ai. Đi người không lên núi hoặc là đem theo người và ngày hôm sau sẽ nhận được đầu của cốc chủ đưa xuống núi!”

“Vô liêm sỉ!” Diệp Trần đập tay xuống bàn, tức giận quát, “Bắt nạt người quá đáng! Mang hộp kim châm của ta tới đây, cả kiếm nữa, ta lập tức lên núi!”

“Sư tỷ…” Thu Sinh lí nhí hỏi, “sư tỷ đi… không phải là chịu chết hay sao?”

“Ta không đi thì biết làm sao bây giờ? Nhìn cha ta chịu chết chắc?”

Diệp Trần lạnh lùng nói. Kim châm và kiếm được đem tới. Diệp Trần mặc áo khoác, cất ngân châm vào túi, vơ hết các thể loại độc dược và thuốc viên bỏ vào xong liền đi thẳng ra ngoài, sai người dắt ngựa tới, dặn dò Xuân Sinh, Thu Sinh xong, lập tức thúc ngựa phi tới chỗ Ma giáo.

Diệp Trần mới ra khỏi Dược Vương cốc, Thu Sinh đã lẩm bẩm: “Giờ biết làm sao đây? Dược Vương cốc chúng ta chắc chắn không thể động vào Ma giáo được đâu!”

“Làm sao? Báo cho Thẩm công tử chứ sao!” Xuân Sinh sốt sắng đi tìm bồ câu đưa thư, “Giờ trong võ lâm, có thể đối đầu với Ma giáo, ngoài Nhạc Sơn phái còn có ai khác nữa? Phải mau báo tin thôi!”

Xuân Sinh nhanh chóng viết thư gửi cho Thẩm Cảnh Phùng.

Còn Diệp Trần thì đã bắt đầu bôn ba trên hành trình đi đến chỗ Ma giáo.

Từ lúc đến thế giới này, đây là lần đầu tiên bên cạnh cô không còn một ai, có cảm giác cuối cùng cũng có thể đại sát tứ phương rồi.

“Kí chủ, cô kiềm chế chút đi.” Ba Tám bó tay ngao ngán, “Không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng động thủ, giờ cô là lang y, không phải kiếm khách đâu.”

“Biết rồi, biết rồi.” Diệp Trần gật gù, “Có thể dùng độc dược thì không dùng ngân châm, có thể dùng ngân châm thì không dùng kiếm, anh cứ yên tâm đi.”

Nói xong, Diệp Trần thúc ngựa chạy như điên, thẳng một mạch tới dưới chân núi của Ma giáo.

Dưới chân núi Ma giáo có một con sông dài, trên con sông dài có một đường cáp treo. Diệp Trần dừng ngựa trước cáp treo, một người của Ma giáo đứng bên bờ đối diện hô to: “Người tới là ai?!”

Diệp Trần hô to trả lời: “Diệp Trần Dược Vương cốc, xin được bái kiến!”

Tác giả có chuyện muốn nói:

[Mẩu truyện nhỏ]

Mặc Thư Bạch: “Chào mọi người, tôi về rồi đây.”

Bác sĩ (đằng sau có một đám người đi theo): “Vượt ngục lâu gớm, cô cũng có năng lực phết nhỉ?”

Mặc Thư Bạch: “Quá khen, quá khen, cũng nhờ mọi người chung phòng bệnh giúp đỡ, tạo cho tại hạ cơ hội này.”

Bác sĩ: “Bệnh tình của cô lại nặng lên rồi.”

Mặc Thư Bạch: “Hả? Sao lại nói vậy?”

Bác sĩ: “Giờ ở xung quanh cô toàn là độc giả của cô cả đó, họ còn lâu mới giúp cô vượt ngục. Cô tưởng tượng ra một đám bệnh nhân trợ giúp cô, không phải là bệnh năng lên rồi à?”

Mặc Thư Bạch: “Cái gì? Độc giả của tôi là bạn cùng phòng với tôi á? Bọn họ đang yên đang lành chui vào nằm viện làm gì?”

Bác sĩ: “Từ ngày cô mở hố truyện này, việc làm ăn của bệnh viện chúng tôi ngày càng tốt. Đám độc giả đọc những thứ độc hại của cô lâu dần cũng bị lây bệnh theo…”

Mặc Thư Bạch: “…”

Thực xin lỗi, không kiến thiết được một xã hội hài hòa, đó là trách nhiệm của tôi.