Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 163: Tân kí chủ của Ba Tám – 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[11]

Dương Hiên từ từ tỉnh lại khỏi cơn mê, y xoay đầu, nhìn thấy Hoa Ngọc Vãn ngồi bên người mình.

Ánh lửa hắt lên khuôn mặt nàng, vẻ mặt nàng bình thường, ánh mắt sáng trong.

Dương Hiên chợt phát hiện, nhiều năm trôi qua, tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi, duy độc người này là vẫn bình thản, điềm đạm như lúc mới quen.

Nàng dường như đã sớm dự đoán được tất cả, ngay từ lúc họ mới tương ngộ, nàng đã như vậy, nhìn thấu mệnh trời, nắm rõ càn khôn. Đôi khi, y bất giác nghĩ liệu phải chăng người này đã biết trước hết tất cả, nhưng rồi lại tự cảm thấy hoang đường.

Nếu đã sớm biết trước hết thảy, vì đâu còn ở bên y chứ?

Một kẻ giết thầy giết bạn, mưu hại đệ tử, tư lợi bản thân khiến tông môn rơi vào hiểm cảnh.

Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, Dương Hiên đau khổ nhắm mắt.

Y không hiểu rốt cuộc vì đâu, không hiểu bản thân tại sao lại làm như vậy, hễ nhìn thấy Tử Lăng là liền không khống chế nổi làm những chuyện đó.

Y không sao kiểm soát được thân thể của mình, lời ăn tiếng nói của mình. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó sai khiến y, y không cách nào phản kháng, chỉ có thể đi từng bước một cho tới hôm nay.

Mới đầu y còn muốn phản kháng, lúc y lấy lòng Tử Lăng thay vì Hoa Ngọc Vãn, lúc y đối mặt với Hoa Ngọc Vãn, lúc y bắt gặp Hoa Ngọc Vãn và Tạ Lạc ngày càng thân thiết với nhau, y từng vô số lần muốn bản thân phải tỉnh táo lại.

Y biết rõ sức nặng của Hoa Ngọc Vãn trong lòng mình.

Đây là người duy nhất y công nhận là thê tử cùng y vào sinh ra tử, là người mà một đứa trẻ nông cạn như Tử Lăng tuyệt không thể sánh.

Phải, Tử Lăng trong lòng y rõ ràng vẫn luôn là vãn bối, là một đứa trẻ, rốt cuộc tại sao…

Dương Hiên càng nghĩ càng đau đầu. Hoa Ngọc Vãn ở bên thấy vậy liền đưa tay điểm vào ấn đường của y, tụng một đoạn kinh phật, một làn hơi lạnh chảy vào trong ấn đường của Dương Hiên giúp y lập tức bình tĩnh lại.

Hoa Ngọc Vãn thấy y đã ổn hơn bèn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Khá hơn chưa?”

“Không phải nàng đã đi rồi sao?”

Dương Hiên lẩm bẩm.

Hoa Ngọc Vãn ngước nhìn y bằng vẻ khó hiểu: “Gì?”

“Năm đó, sau khi hòa li…” Dương Hiên nói ngắc ngứ nhưng vẫn cố tiếp tục, “không phải nàng…” giọng y càng nói càng nhỏ lại, cuối cùng gần như không nghe thấy nổi, “đã đi rồi sao?”

“Không phải ta đã đi,” Hoa Ngọc Vãn cười, “mà là ta đang đợi chàng.”

Dương Hiên im lặng, lệ nóng doanh tròng.

Khi đã giết cả thầy lẫn bạn, bị mọi người quay sang đuổi giết, người y chân chính có lỗi nhất lại có thể bình thản, thong dong nói một câu: ta đang đợi chàng.

Có điều sao y có thể bắt nàng chờ được đây?

Tình hình của y hiện giờ thế nào, chính y hiểu. Y không biết tâm ma của mình liệu có đột nhiên nhảy ra không, y không biết liệu mình có làm ra chuyện gì khiến nàng bị thương không, y không kiểm soát được mình, không dám tới gần bất kỳ ai.

Vậy nên, cho dù nhớ nhung như muốn nhấn chìm y, niềm yêu đã ngập tràn trong cơ thể, y vẫn cắn răng nói: “Nàng đi đi.”

“Gì?”

Hoa Ngọc Vãn nhìn Dương Hiên, y khổ sở lắm mới nói ra được: “Ta không cần nàng chờ ta, lòng ta, lòng ta không có nàng… Ta…”

Y còn chưa nói hết lời, Hoa Ngọc Vãn đã đắp khăn lên trán y.

Khăn có thuốc, đắp lên miệng vết thương sẽ giảm được đau.

Dương Hiên nhìn nàng. Hoa Ngọc Vãn cười yếu mềm: “Chàng xem chàng kìa,” nàng dường như hiểu hết tất thảy, “đã sắp khóc ra rồi. Đã vậy rồi còn đuổi ta làm gì?”

Dương Hiên không nói tiếp nữa. Vẻ mặt y đã bán đứng chính y. Y sợ liên lụy tới nàng nhưng cũng sợ bản thân cô độc một mình, lẻ loi chết ở chốn đây.

Y còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại như thế này, y còn có rất nhiều việc cần làm cho xong, cho dù chết, y cũng hy vọng mình được chết một cách minh bạch.

Có điều sao y có thể kéo cả nàng ấy xuống nước cùng mình đây?

Nàng tốt như vậy, giờ nàng vẫn là đại tiểu thư của đại thế gia tu chân Hoa gia, tài mạo của nàng như vậy, trên đời có biết bao nam tử muốn cưới nàng, nàng còn cả quãng đời tươi đẹp phía trước, thực sự không cần phải lãng phí thời gian ở bên chàng.

Dương Hiên dùng lý trí kiềm chế bản thân, gắng gượng nói: “Không phải ta đuổi nàng, ta chỉ không muốn làm nàng phải chịu thiệt thòi, ta không thích nàng…”

“Vậy thì cứ không thích thôi.”

Hoa Ngọc Vãn đáp rất bình thản. Nàng điềm nhiên nhìn y: “Ta biết chuyện chàng nhập ma có chỗ lạ, ta cũng biết cái chết của sư phụ chàng có nguyên nhân khác, ta biết tâm ma của chàng khó trừ, khó kiểm soát. Những chuyện này ta đều biết hết.”

Nàng đặt tay lên ngực y.

Lời của nàng như ánh dương chiếu sáng cho y, giọng Dương Hiên run rẩy: “Sao nàng… sao nàng…”

“Dương Hiên,” nàng ôm lấy y, từng câu từng chữ vừa như thể nói cho y nghe, lại vừa như là nói cho chính mình nghe, “ta tới nơi này chính là để làm bạn với chàng. Chàng có thích ta hay không không quan trọng. Quãng thời gian khó khăn nhất này, ta phải ở bên chàng. Qua quãng này rồi, chàng thích ta, ta ở lại, chàng không thích ta, ta đi.”

Dương Hiên không nói gì, người y run rẩy, rất lâu sau, y mới khàn khàn lên tiếng: “Vì sao… vì sao phải…”

Vì sao phải như vậy với y?

Vì sao thiên đạo bất công với y như vậy?

Vì sao nàng phải tốt với y như vậy?

Nếu thiên đạo này công bằng với y một chút, hà cớ gì y phải đi tới bước đường hôm nay?

Nếu nàng tệ với y một chút, để y chết luôn dưới vách núi kia thì đã chẳng cần phải sống lay lắt nữa.

Hoa Ngọc Vãn nghe tiếng Dương Hiên khóc, tim nàng như thể bị dao khứa.

Người nam tử trước mặt nàng đây, trước nay vẫn luôn hăng hái, đầy khí phách.

Quân tử Dương Hiên, sư thúc của Vạn Kiếm Tông, phong chủ trên Bạch Thủ phong.

Y can đảm, hiệp nghĩa, nhân đức khó ai bì, với tính tình của y, đáng ra nên có một đường đời thuận lợi, bình thản, đáng ra nên có một tiền đồ tốt đẹp, tươi sáng, vậy mà chỉ bởi nàng muốn cho Tử Lăng một khúc tình yêu đẹp đẽ thê lương nên đã làm cho nhân vật này khổ sở tới vậy.

Đây là tội nghiệt nàng phạm phải.

Nếu nàng biết dưới ngòi bút của mình là cả một thế giới, liệu nàng có thực để Dương Hiên có một cuộc đời như vậy không?

Nàng không dám nghĩ. Nàng ôm Dương Hiên, nghe y khóc tới khản tiếng.

“Ngọc Vãn, Ngọc Vãn…”

Y gọi tên nàng: “Lá thư hòa li kia không phải ta viết…”

“Ta biết.” Hoa Ngọc Vãn cắn chặt răng, “Ta biết.”

“Sư phụ cũng không phải ta giết…”

“Ta biết.” Hoa Ngọc Vãn khàn khàn đáp, “Chàng không cần nói, ta hiểu.”

“Không có ai tin, mọi người đều không tin ta… Ta điên rồi, ta thật sự điên rồi, sao họ không hiểu chứ?”

“Ta đã không còn là ta nữa, Ngọc Vãn… tại sao ta lại thành ra thế này? Tại sao lại như vậy chứ?”

“Xin lỗi…”

Tiếng của Hoa Ngọc Vãn chìm trong tiếng khóc của y, đối phương hoàn toàn không nghe thấy.

Mười năm.

Nàng rời xa mười năm rồi lại trở về bên y khiến y hiểu được, thiên hạ rộng lớn, chỉ duy có cái ôm của nữ tử Hoa Ngọc Vãn này mới là bến cảng bình yên độc nhất của y.

[12]

Dương Hiên khóc suốt đêm rồi chìm vào giấc ngủ.

Hoa Ngọc Vãn ôm y, người cũng thấm mệt. Tới lúc nàng tỉnh dậy, trời đã trưa. Dương Hiên đã thay y phục, ngồi quỳ đoan chính đằng trước chắn ánh nắng cho nàng.

Y đang điều tức bằng đạo pháp chính thống của Vạn Kiếm Tông.

Hoa Ngọc Vãn nghiêng người nhìn bóng y, không nói một lời.

Qua hồi lâu, y nhận ra Hoa Ngọc Vãn đã thức giấc mới quay lại nhìn nàng: “Nàng dậy rồi à?”

“Ừ.”

Hoa Ngọc Vãn ngồi dậy, đưa tay lên làm thuật tịnh thân, cả người lại khôi phục dáng vẻ gọn gàng, sạch sẽ ngày thường. Dương Hiên lẳng lặng nhìn nàng, có cảm tưởng như bản thân đã quay trở lại được quãng thời gian đẹp đẽ nhất.

Khi ấy, y vẫn còn là phong chủ của Bạch Thủ phong, y vừa mới cưới được cô nươnng mà y yêu nhất.

Y muốn đưa tay ra chạm vào nàng nhưng rồi lại không dám nhúc nhích, hồi lâu sau, y mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Nàng thực sự hạ quyết tâm muốn đi theo ta sao?”

“Ta còn chẳng sợ,” Hoa Ngọc Vãn bật cười, nàng hiểu nỗi niềm băn khoăn của người nam tử này, bởi vậy mà thấy lòng ấm áp, nàng đưa tay vén tóc ra sau tai, giọng nhẹ nhàng, “chàng sợ gì?”

“Ta sợ sau này nàng hối hận.”

Nghe vậy, Hoa Ngọc Vãn bình thản đáp: “Dương Hiên, tương lai sẽ gặp những chuyện gì, ta biết rõ hơn chàng nhiều.”

Nói rồi, nàng bước tới cầm tay Dương Hiên: “Chàng tin ta chứ?”

“Ta tin.”

Dương Hiên đáp không chút do dự. Hoa Ngọc Vãn ngẩng đầu nhìn y: “Chàng sẽ không chết. Vận mệnh tới một lúc nào đó sẽ thay đổi, ý trời chẳng thể giam cầm chàng mãi mãi. Dương Hiên, vượt qua được lúc trọng yếu này, chàng sẽ có được mọi điều chàng muốn.” 

Nghe vậy, Dương Hiên ngẩn người.

Trong đầu y hiện lên vô số hình ảnh trong quá khứ, y đột ngột hiểu ra chỗ khác biệt của Hoa Ngọc Vãn.

Hoa Ngọc Vãn xuất hiện trong cuộc đời y không phải là tình cờ, nàng cố ý thế, từng bước một tiến về phía y. Y chợt hiểu ra, thình lình quay đầu lại: “Có phải nàng biết được gì đó không?”

“Ta biết, chỉ có điều, Dương Hiên, ta không thể nói cho chàng.”

Có hệ thống ở đây, nàng không cách nào nói ra được bất kỳ điều gì. Dương Hiên hiểu, người xem trộm được ý trời không được tùy tiện tiết lộ chúng.

Thế nhưng, Hoa Ngọc Vãn đã cho y nhìn thấy hy vọng. Y rưng rưng nước mắt, bối rối hỏi: “Vận mệnh có thể thay đổi được không?”

“Được.”

“Có một ngày ta sẽ biết là vì sao chứ?”

“Có.”

“Ta còn có thể quay về Vạn Kiếm Tông không?”

“Ta không biết.”

“Sư phụ sẽ sống lại chứ?”

“Ta không biết.”

“Nàng…” y mấp máy môi, “nàng sẽ vẫn ở bên ta chứ?”

“Vâng.” Hoa Ngọc Vãn dịu dàng đáp, “Ta sẽ luôn ở bên chàng.”

Dương Hiên dang rộng vòng tay, đột ngột ôm chặt nàng: “Ta tin nàng, ta, thực sự, tin nàng.”

[13]

Hoa Ngọc Vãn không hề lừa y.

Cuốn tiểu thuyết kia nàng chỉ viết tới đoạn Hoa Ngọc Vãn chết, lúc ấy Dương Hiên dẫn người tấn công Vạn Kiếm Tông, Dương Hiên bị Tạ Lạc và Tử Lăng hợp lực đánh bại, Hoa Ngọc Vãn liều mình tục mệnh cho Dương Hiên, cứ nghĩ vậy là đã giữ được mạng cho y, ngờ đâu Dương Hiên không có được tình yêu của Tử Lăng, nản lòng thoái chí rồi tự sát.

Với Hoa Ngọc Vãn trong truyện gốc thì việc yêu Dương Hiên đúng là chuyện đáng buồn nhất, đau đớn nhất cuộc đời nàng.

Vậy nên, bước chuyển mình của vận mệnh sẽ chính là lúc ấy, khi sự việc diễn tiến tới đoạn mà nàng chưa viết, lúc ấy mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận theo quy luật tự nhiên sẵn có của thế giới này.

Còn những thứ nàng đã viết rồi thì đều không thể nghịch chuyển được.

Nàng không thể nói cho Dương Hiên biết tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra những gì, vào lúc này đây, nàng chỉ có thể đáp trước được như thế, để y cho rằng cuộc đời mình về sau có thể thuận buồm xuôi gió.

Hoa Ngọc Vãn xuất hiện cho Dương Hiên có lại niềm tin một lần nữa. Sau khi ẩn náu để dưỡng thương, y và Hoa Ngọc Vãn tái xuất.

Hiện giờ trong người Dương Hiên có hai bộ công pháp. Ngày thường y vẫn thường xuyên luyện tập công pháp của Vạn Kiếm Tông nhưng mỗi đêm trăng tròn tới, bộ ma tu công pháp trong người y sẽ tra tấn y, ép y phải đem nó ra luyện tập.

Y có cơ thể tu ma thiên bẩm, cho dù mỗi tháng chỉ luyện một ngày thì ma công của y cũng vẫn tăng tiến thần tốc.

Hoa Ngọc Vãn biết vậy nhưng không làm gì được. Hiện giờ, tình cảm giữa Tạ Lạc và Tử Lăng đang phát triển nhanh chóng, còn chuyện của nàng và Dương Hiên trong giai đoạn này thì nàng vốn không viết bao nhiêu, mấy chuyện nàng đề cập đều có liên quan tới việc Dương Hiên mạnh lên.

Chuyện đầu tiên là công lực của Dương Hiên tăng lên nhanh chóng, ba mươi năm sau, Dương Hiên sẽ là ma tu chí tôn, không người địch nổi.

Ma công của Dương Hiên được nàng thiết lập ngay từ đầu là loại ma công hút công pháp của người khác, nhờ vậy nên y mới có thể mạnh lên nhanh chóng, đồng thời hùng cứ một phương trong địa bàn của ma tu, chuyên săn giết nhân sĩ chính phái, tội không thể tha.

Chuyện thứ hai là Dương Hiên sẽ trở thành bậc tôn thánh trong giới ma tu, nhất thống ma giới, khai mào cuộc chiến giữa chính và tà, cao trào chính là dẫn quân tấn công Vạn Kiếm Tông.

Nhờ dăm nét bút chỉ khái quát sơ lược về Dương Hiên này mà Dương Hiên hiện giờ có rất nhiều không gian hoạt động, chỉ cần hoàn thành được hai chuyện, ba mươi năm sau trở thành cao thủ đứng đầu giới ma tu và chiếm được vị trí tôn thánh trong ma tu là có thể tự do hoạt động không bị kiểm soát.

Hoa Ngọc Vãn đưa Dương Hiên tới một sơn trang.

Sơn trang nho nhỏ vắng bóng người. Hai người họ định cư tại đấy. Mười lăm hằng tháng, lúc Dương Hiên khó chịu trong người, Hoa Ngọc Vãn liền tụng kinh cho y nghe.

Dương Hiên không biết Hoa Ngọc Vãn muốn làm gì nhưng y tin tưởng Hoa Ngọc Vãn vô điều kiện.

Trong thôn có một đứa trẻ, mẫu thân của nó là một quả phụ, đứa trẻ thường hay bị người trong thôn bắt nạt. Sau khi Hoa Ngọc Vãn tới đây thì rất quan tâm chăm lo cho gia đình này. Người mẹ cảm kích nói với Hoa Ngọc Vãn: “Đứa bé nhà tôi vẫn chưa có tên, nhũ danh nhà quê gọi là Cẩu Tử. Ngài là người đọc sách, chẳng bằng để thằng bé nhận ngài làm mẹ nuôi, ngài đặt cho thằng bé một cái tên đi.”

Dương Hiên muốn từ chối, đặt tên cho con trẻ đồng nghĩa rằng sẽ có quan hệ nhân quả với y, y chưa kịp mở miệng thì Hoa Ngọc Vãn đã nói: “Đặt cho thằng bé một cái tên đi.”

Dương Hiên ngẩn người, đối phương mở to mắt, lẳng lặng nhìn y đầy mong chờ.

Dương Hiên lập tức hiểu ra, đứa trẻ này nhất định có liên quan tới số mệnh của y. Đã có liên quan thì sao tránh được quan hệ nhân quả đây?

Dương Hiên ngẫm nghĩ, cúi đầu nhìn thằng bé, thong thả đáp: “Thế, gọi là Tinh Khôi đi.”

*Tinh Khôi 星魁 tinh trong tinh tú, khôi trong khôi ngô. (Nói nhảm thêm, viết ngược lại, Khôi Tinh là tên một ngôi sao làm chủ vận mạng của văn nhân, học trò, người đi thi theo chiêm tinh ^^)

“Chàng nhận thằng bé làm đệ tử nhé.”

Hoa Ngọc Vãn nói: “Dạy về trận pháp, xem tinh tượng các kiểu ấy.”

Dương Hiên càng thêm khẳng định ý của Hoa Ngọc Vãn. Vậy là Dương Hiên cho Tinh Khôi bái sư.

Sau khi nhận bái sư, Dương Hiên không có chuyện gì khác để làm trong thôn nên toàn tâm toàn ý dạy bảo Tinh Khôi.

Họ sống như một đôi phu thê người phàm. Trong lúc Dương Hiên dạy Tinh Khôi học thì Hoa Ngọc Vãn đi phơi dược liệu ngoài sân. Họ hành nghề y ở chốn hương dã này, đến giờ đã gây được chút tiếng tăm.

Một bữa nọ, vào mùa hoa tịch nhan trong thôn nở, Hoa Ngọc Vãn đang đưa lưng về phía Dương Hiên phơi thuốc thì Dương Hiên bảo Tinh Khôi tặng hoa tịch nhan hái được cho Hoa Ngọc Vãn.

*hoa tịch nhan 夕颜花





“Sư nương,” Tinh Khôi cười với Hoa Ngọc Vãn, “sư phụ bảo tặng hoa này cho sư nương.”

Hoa Ngọc Vãn khom lưng đón bông hoa từ tay Tinh Khôi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy công tử ngồi dưới tán cây, cúi đầu đọc sách.

Gió thổi cuốn cánh hoa bay, y quay đầu lại mỉm cười như muôn hoa nở rộ.

Thế nhưng, theo thời gian dần trôi, ma công trong người Dương Hiên ngày càng mạnh. Một tối nọ, Hoa Ngọc Vãn chợt thức giấc, phát hiện không thấy Dương Hiên đâu.

Nàng đi tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy y ở ven sông.

Y đang rửa tay, ra sức cọ rửa.

Hoa Ngọc Vãn vội chạy lại, sốt ruột gọi: “A Hiên!”

Dương Hiên không đáp lại nàng, vẫn tiếp tục rửa tay, bàn tay bị y cọ tới mức trầy da, chảy máu.

Hoa Ngọc Vãn kéo người y, y đẩy nàng ra, hoảng loạn nhúng tay vào nước sông, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Ta giết người rồi… Ngọc Vãn… Ta không khống chế được bản thân… Ta đã giết người…”

Hoa Ngọc Vãn biết chuyện gì đang xảy ra, đây đều là những chuyện đã được định sẵn bằng ngòi bút.

Nàng kéo người y, Dương Hiên lại đẩy nàng ra, cúi xuống ra sức cọ rửa. Hoa Ngọc Vãn không chịu được nữa, kéo giật người y lại, túm cằm y, ép y phải nhìn mình, cao giọng quát: “Dương Hiên!”

Rốt cuộc Dương Hiên cũng chịu ngừng lại, y ngơ ngác nhìn Hoa Ngọc Vãn một lúc lâu mới nhận ra đối phương, bối rối hỏi: “Ngọc Vãn?”

“A Hiên,” Hoa Ngọc Vãn hạ giọng dịu dàng, ôm lấy y, cố gắng làm sao cho giọng mình nghe thật dễ chịu, “đừng sợ, ta tới rồi, ta tới rồi.”

Được Hoa Ngọc Vãn ôm, Dương Hiên dần bình tĩnh lại.

Mắt y dại ra, chầm chậm cất lời: “Ngọc Vãn, ta cảm thấy như mình đã mơ một giấc mơ thật dài.”

“Trong mơ, ta là đệ tử đứng đầu của Vạn Kiếm Tông, là chưởng môn của Bạch Thủ Phong, ta rất ưu tú, rất giỏi giang. Ta có rất nhiều bằng hữu, rất nhiều sư huynh, sư đệ. Giấc mộng này thật đẹp, thật dài.”

Hoa Ngọc Vãn không đáp gì, lẳng lặng ôm y, không nói tiếng nào.

Dương Hiên dựa vào người nàng, dường như đã mệt, nói tới đó thì không nói nữa.

Y dừng lại nghỉ một chốc rồi thong thả nói ra: “Ngọc Vãn, nàng giết ta đi.”

“Đừng nói bậy.”

Hoa Ngọc Vãn cúi đầu hôn y: “Sao ta phải giết chàng?”

“Không giết ta,” Dương Hiên bình tĩnh nói, “sẽ còn chết thêm rất nhiều người.”

“Không đâu, chàng khống chế mình rất giỏi.”

“Ta không khống chế được mình.”

Dương Hiên nhắm mắt lại: “Ta đã cố hết sức rồi. Ngọc Vãn, ta không làm được. Ngọc Vãn, đôi khi ta nghĩ, có lẽ rồi có một ngày…”

Y ngập ngừng đôi chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Ngay cả nàng ta cũng giết.”

“Ta sẽ hại chết nàng.”

Lời y như thể tiên tri nói ra thật nhẹ nhàng, Hoa Ngọc Vãn nghe vào tai thấy lạnh cả người.

Nàng ôm y, khổ sở nói: “Chàng có nghĩ, chàng và ta sinh tử tương liên, nếu chàng chết, ta cũng sẽ chết. Ta vẫn chưa muốn chết.”

Nghe vậy, Dương Hiên ngẩn ra rồi gật đầu, ngẩng lên nhìn Hoa Ngọc Vãn: “Đúng vậy, nàng không thể chết được.”

Kể từ ngày đó, Dương Hiên bế quan không ra ngoài, ngày ngày đều dốc sức nghiên cứu thư tịch.

Tinh Khôi hỏi nàng, sư nương, sư phụ đang làm gì vậy?

Hoa Ngọc Vãn cười đáp rằng: “Sư phụ đang bế quan.”

Tu sĩ xưa nay bế quan đều phải mất rất nhiều năm. Dương Hiên bế quan một mạch sáu năm trời. Sáu năm sau, Tinh Khôi đã trở thành một thiếu niên, có thiên phú đặc biệt về tinh tượng, trận pháp, mới mười bốn tuổi, trình độ đã gần đạt tới ngưỡng bậc thầy trận pháp hàng đầu.

Cũng vào chính năm này, ma tu tấn công thôn của Tinh Khôi, đúng lúc Tinh Khôi và Hoa Ngọc Vãn vào trong trấn. Mẹ của Tinh Khôi cuống quýt trốn vào nhà Hoa Ngọc Vãn. Ma tu đốt nhà, giết sạch người, thu hồn phách vào trong cờ quỷ của chúng. Mẹ của Tinh Khôi nhờ trốn trong nhà Hoa Ngọc Vãn mà may mắn thoát chết. Tới lúc Hoa Ngọc Vãn và Tinh Khôi về thì cả thôn trừ mẹ của Tinh Khôi, không còn một ai khác may mắn sống sót.

Tinh Khôi cùng mẹ cậu ta và Hoa Ngọc Vãn đi nhặt xác cho thôn dân. Một chùm sáng từ trên trời giáng xuống. Một nam một nữ dẫn đầu đoàn người đi vào thôn. Nam tử mang trường kiếm áo tím, nữ tử váy lụa tím, nhìn là biết ngay là một đôi. Hoa Ngọc Vãn vừa nhìn thấy họ bèn quay về nhà mình ngay lập tức, bày tầng tầng trận pháp che giấu tung tích của Dương Hiên.

Hai người này chính là Tạ Lạc và Tử Lăng. Hiện giờ, Tạ Lạc đã là người đứng đầu Vạn Kiếm Tông, Tử Lăng cũng đã là đệ nhất đan sư, địa vị cao vời vợi. Tử Lăng dẫn người đi tìm tung tích ma tu. Tạ Lạc ngồi xuống cạnh Tinh Khôi, phát hiện ra trên người cậu ta có dấu hiệu của người tu tập đạo thuật bèn hỏi: “Ngươi từng học thuật pháp à?”

Tinh Khôi đang nhặt xác cho nhị thúc của cậu ta, rưng rưng lệ gật đầu.

Tạ Lạc liền hỏi: “Sư phụ ngươi đâu rồi?”

Tinh Khôi chỉ ngôi nhà duy nhất còn lành lặn trong thôn. Ngôi nhà đó vừa nhìn là thấy ngay có tầng tầng pháp trận. Tạ Lạc cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ những pháp trận ấy.

Y đắn đo rồi vẫn đi vào nhà.

Nữ tử ngồi ngay ngắn trong phòng, vẫn xinh đẹp như trong trí nhớ của y.

Y bối rối không biết nên làm gì, nên nói gì.

Y cảm thấy mình và Dương Hiên đều thật lạ lùng.

Bọn họ đều ái mộ nữ tử trước mặt này nhưng cũng lại đều không xa được Tử Lăng.

Bọn họ có một thứ tình cảm lạ lùng với Tử Lăng, không thể gọi là yêu nhưng cũng không buông tay được.

Nữ tử này là hơi ấm duy nhất trong những ngày cơ cực của y, mỗi khi nhìn thấy nàng, dịu dàng lại chảy trong lòng y.

Đây là ánh sáng hiếm hoi trong thời niên thiếu của y, khi y rơi xuống đáy vực, chính nàng đã không do dự nhảy xuống theo, cứu y lên từ dưới vực sâu.

Y bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ngọc Vãn.”

Y gọi một tiếng ấy bằng chất giọng run run. Hoa Ngọc Vãn cúi đầu vuốt ve tiêu ngọc trong tay, đáp khẽ: “Biết là ai rồi thì về đi.”

“Y đâu?”

Tạ Lạc không nói rõ tên họ nhưng đôi bên đều biết y ở đây là ai.

Hoa Ngọc Vãn bình thản đáp: “Bị ta phong ấn dưới cây bồ đề rồi.”

“Vậy mà ta nghe có người nói dạo trước y đã giết tu sĩ trong địa bàn ma tu.”

Tạ Lạc cau mày: “Sư nương, ta không thể dung túng cho y.”

Hoa Ngọc Vãn không nói gì, Tạ Lạc tiến lên một bước: “Sư nương, ta biết sư nương thích y, thương y. Có điều, mạng người không phân sang hèn, đắt rẻ, sư nương không thể thả cho một con dã thú giết chóc khắp nơi như vậy được. Y không được tính là người.”

“Tạ Lạc,” Hoa Ngọc Vãn cười khẽ, “y là sư phụ của ngươi.”

“Y không xứng.”

“Y đã từng tốt với ngươi.”

Lời này của Hoa Ngọc Vãn khiến Tạ Lạc giật mình, y chợt nhớ, hồi chưa có Tử Lăng, Dương Hiên cũng đã từng là một quân tử.

Chính y đã nâng Tạ Lạc từ dưới đáy xã hội lên, bước vào con đường tu hành, y đã từng là một sư trưởng đáng kính nể.

Tạ Lạc nhất thời không biết nên nói gì. Hoa Ngọc Vãn lại nói: “Chàng ấy không phải người như vậy, chàng có nỗi khổ bất đắc dĩ của mình. Tạ Lạc, bất kể chàng ấy có làm gì thì cũng không phải do chàng muốn làm như thế, ngươi có hiểu không?”

“Ta không hiểu.”

Tạ Lạc đáp dứt khoát: “Sư nương, ta chỉ biết, y vi phạm quy tắc của người tu hành, sát hại người vô tội thì phải đền mạng.”

Hoa Ngọc Vãn không nói được gì nữa. Nàng không thể không thừa nhận, về chuyện này, Tạ Lạc nói đúng.

Nàng quả thực đang nuôi dưỡng một con mãnh thú.

Có điều là do chàng muốn làm mãnh thú hay sao? Là do chàng sai sao?

Người người trên đời này đều có thể mắng chàng, chỉ riêng nàng là không được.

Nếu ngay cả nàng cũng không cứu chàng, vậy thì sẽ chẳng còn ai đối tốt với Dương Hiên nữa.

Hoa Ngọc Vãn siết chặt tay vịn. Đúng lúc này thì Tinh Khôi sốt sắng chạy xộc vào: “Sư nương!”

Hai người cùng quay đầu. Tạ Lạc nghiêm mặt, chầm chậm quay sang nhìn Hoa Ngọc Vãn.

“Sư phụ lại thu thêm đồ đệ rồi à?”

Tạ Lạc tỏ ý mỉa mai. Hoa Ngọc Vãn bình thản đáp: “Nếu ngươi cảm thấy cậu ta là một mầm non tốt thì có thể mang đi. Cậu ta rất có thiên phú về trận pháp, tinh tượng.”

Tạ Lạc im lặng một hồi rồi thở dài nói: “Sư nương đối xử với mọi đệ tử của sư phụ có lẽ đều tốt như thế nhỉ.”

Hoa Ngọc Vãn im lặng không đáp lời. Tạ Lạc cười trào phúng, bảo với Tinh Khôi: “Đi thôi, theo ta về Vạn Kiếm Tông.”

Tinh Khôi nhìn lướt qua Hoa Ngọc Vãn, Hoa Ngọc Vãn gật đầu.

Tạ Lạc dẫn Tinh Khôi đi. Ra tới ngưỡng cửa, y quay đầu lại nói với nàng: “Sư nương, nếu có ngày sư nương muốn giết y, đừng động thủ, hãy gọi ta tới.”

Hoa Ngọc Vãn im lặng nhìn đối phương một hồi rồi nhả ra một chữ.

“Biến!”

Tạ Lạc cười, xoay người dẫn Tinh Khôi đi.

Ra tới ngoài cửa, Tinh Khôi hỏi: “Đạo trưởng, chúng ta đi đâu đây?”

“Vạn Kiếm Tông. Từ nay ngươi là đệ tử của Vạn Kiếm Tông.”

“Ồ.” Tinh Khôi gật gù. Vạn Kiếm Tông là một chỗ tốt, cậu ta biết. Cậu ta tha thiết nhìn thoáng qua gian nhà tranh kia, trong lòng hiểu đây là giai đoạn đặc biệt, đành phải nói lấy lòng: “Vậy về sau ta xưng hô với đạo trưởng thế nào? Ban nãy ta có nghe thấy đạo trưởng gọi sư nương, phải chăng đạo trưởng cũng là đệ tử của sư phụ? Ta gọi đạo trưởng là sư huynh được chứ?”

“Gọi là sư phụ.”

Tinh Khôi: “…”

Vai vế phen này có vẻ hơi rối.

Tạ Lạc lườm cậu ta một cái, Tinh Khôi lập tức sợ mất mật, mở miệng gọi ngay: “Sư phụ.”

Chờ bọn họ đi xa, Dương Hiên mới ra khỏi phòng.

Y mặc một bộ y phục màu đỏ, mắt vẫn còn chưa hết hẳn đỏ quạch.

“Đám ma tu đó tới là vì ta.”

Nghe vậy, Hoa Ngọc Vãn giật mình quay lại nhìn Dương Hiên đăm đăm.

Dương Hiên bình thản nhìn lại nàng.

“Tạ Lạc nói đúng.” Giọng chàng không chút dao động, “Nàng đang nuôi một con dã thú, nàng nên giết nó đi.”

“Ta và nàng…”

“Ta đã tìm ra cách phá bỏ khế ước sinh tử rồi.” Dương Hiên có vẻ mệt, y nhắm mắt lại, nói từ từ, “Sau này, nàng và ta không còn quan hệ gì nữa, đừng tiếp tục che chở cho ta, cũng đừng nhớ tới ta nữa.”

“Nếu nàng muốn thì hãy động thủ giết ta.”

“Nếu nàng không muốn, ta sẽ làm cho người trong thiên hạ giết ta.”

Hoa Ngọc Vãn im lặng rồi thong thả nở nụ cười.

“Chàng cho rằng chàng muốn chết là sẽ chết được sao?”

Mây đen tụ lại trên trời, Dương Hiên nhíu mày.

Hoa Ngọc Vãn cười thành tiếng, chỉ tay lên trời xanh: “Trời cao còn đang nhìn đó! Dương Hiên, vận mệnh của chàng đã bị ta viết sẵn từ trước rồi!”

Tiếng sấm nổ đùng đùng như đang cảnh cáo nhưng Hoa Ngọc Vãn vẫn không chịu dừng lại.

Ba Tám sốt ruột gọi: “Kí chủ đừng làm bậy! Bình tĩnh chút đi!”

Hoa Ngọc Vãn hoàn toàn phớt lờ Ba Tám, cười ngạo nghễ: “Dương Hiên, mọi chuyện chàng làm đều đã được định sẵn! Chàng sống không được, chết không xong, vận mệnh của chàng, vận mệnh của ta, đã được viết sẵn! Chàng sẽ tàn sát rất nhiều người, chàng sẽ trở thành Ma giới chí tôn, chàng sẽ đưa ta cho Tạ Lạc làm lô đỉnh, ta sẽ chết vì cứu chàng! Chàng…”

*lô đỉnh 鼎炉 nghĩa đen là cái lò, cái đỉnh. Riêng trong Đạo giáo thì theo thuyết cổ hủ, việc quan hệ nam nữ có thể làm tăng tu vi, điều hòa khí, cân bằng âm dương. Người phụ nữ được dùng để bồi bổ cho nam đạo sĩ tăng tu vi bằng cách này gọi là lô đỉnh.



Còn chưa kịp nói hết, sét đã bổ xuống đùng đoàng.

Đó là sét khi độ kiếp. Với đạo hạnh hiện giờ của Hoa Ngọc Vãn, căn bản không thể chịu được một tia.

Thế nhưng, Dương Hiên bỗng nhào tới che cho nàng.

Sét đùng đoàng bổ xuống, tia lửa điện đánh xuyên người Dương Hiên.

Đau đớn chạy trong người, đánh toạc kinh mạch của chàng.

Chàng đau chảy nước mắt.

Chàng có cảm giác nội đan của bản thân đã vỡ vụn, công pháp Vạn Kiếm Tông tiêu tán sạch.

Lôi kiếp này vốn chàng chẳng thể chịu được.

Thế nhưng chàng lại biết chắc, mình sẽ không chết, không chết nổi.

Hoa Ngọc Vãn nhắm nghiền mắt được chàng ôm trong lòng.

Đợi qua cơn lôi kiếp, Dương Hiên ngã vật xuống, chàng nằm trong lòng nàng thở hổn hển, gắng gượng nhìn nàng.

“Chàng sẽ không chết đâu.” Hoa Ngọc Vãn bình thản nói, “Hiểu chưa?”

Dương Hiên không trả lời, chàng nhìn Hoa Ngọc Vãn: “Vì… sao…”

Hoa Ngọc Vãn cười: “Làm gì có vì sao nào.”

Nàng rưng rưng nước mắt: “Chẳng qua chỉ là vận mệnh mà thôi.”

Dương Hiên tuyệt vọng nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.

Những lời nàng nói quẩn quanh trong đầu chàng, chàng cuối cùng sẽ vẫn nhập ma, cuối cùng sẽ vẫn giết người, cuối cùng sẽ đưa nàng cho Tạ Lạc làm lô đỉnh, nàng còn sẽ chết vì chàng…

Dương Hiên cười phá lên.

Hoa Ngọc Vãn lẳng lặng nhìn chàng: “Vậy nên, Dương Hiên, hứa với ta, phải sống. Cố chịu đi, gắng cho tới thời khắc ấy, tới khi vận mệnh không còn giam hãm chúng ta được nữa, chúng ta có thể thay đổi.”

“Nàng sẽ chết.” Dương Hiên lẳng lặng nhìn nàng.

“Chàng thay đổi vận mệnh, ta sẽ không phải chết.”

Hoa Ngọc Vãn nói đầy chắc chắn.

Dương Hiên nhắm mắt lại một lúc lâu rồi mở ra.

Chàng nắm chặt tay Hoa Ngọc Vãn.

“Được.” Chàng gật đầu, “Ta tin nàng.”

[14]

Họ ở lại trong thôn không một bóng người này tu tập một thời gian.

Dương Hiên đã biết Tinh Khôi thực ra vốn được định sẽ là đệ tử của Tạ Lạc. Chàng đã góp nhặt những thông tin Hoa Ngọc Vãn để lộ nhỏ giọt lại để hình dung ra sơ lược về toàn cảnh thế giới. Nếu Tạ Lạc nhất định sẽ giết chàng, vậy thì Tinh Khôi làm đệ tử đứng đầu của y ắt cũng sẽ góp không ít công sức.

Còn Hoa Ngọc Vãn thì biết, thực chất của cái gọi là ma tu tới đây vì chàng, chẳng qua là chàng kiếm cớ để nàng hạ quyết tâm giết chàng mà thôi. Ma tu chỉ đơn giản là đi ngang nơi này bắt hồn phách người để luyện cờ quỷ.

Nội đan của Dương Hiên đã vỡ, không thể tu luyện lại tông pháp Vạn Kiếm Tông nhưng người chàng được thiên lôi tôi luyện, thể chất nâng cao thêm một bậc, ma công tăng tiến, liên tục bứt phá.

Dương Hiên không tránh né chuyện bản thân nhập ma, cùng Hoa Ngọc Vãn tới địa giới của ma tu, đi sâu vào trong, cho dù Dương Hiên không kiểm soát được bản thân đi hút công lực của người khác thì cũng đều là của các ma tu.

Thế giới ma tu cá lớn nuốt cá bé. Hút công lực của người khác là chuyện bình thường, người không kiếm chuyện với chàng thì chàng cũng kiếm chuyện với người.

Riêng sự hiện diện của Hoa Ngọc Vãn thì có phần không được ổn thỏa. Một thiền tu ở lại trường kỳ trong thế giới ma tu rõ ràng là không hợp.

Mới đầu cũng có một số ma tu để mắt tới Hoa Ngọc Vãn nhưng cùng với việc thực lực của Dương Hiên ngày càng mạnh mẽ, đám ma tu kia không dám nói thêm gì nữa.

Hoa Ngọc Vãn mới đầu còn phải động thủ, về sau thì ngày ngày ở nhà tụng kinh, cắm hoa.

Nàng rất thích mua thật nhiều hoa tươi ở chợ về cắm thành đủ kiểu. Dương Hiên biết thế nên luôn mua thật nhiều hoa.

Giờ chàng đã không còn là công tử như ngọc năm ấy, người người gọi chàng là công tử máu.

Thế nhưng trong mắt Hoa Ngọc Vãn, chàng chưa từng đổi khác, luôn có cảm giác, quay đầu lại, người đó vẫn như năm xưa, dịu dàng, điềm đạm.

Nàng chứng kiến chàng trở thành thành chủ mười hai thành ma tu, chứng kiến chàng nam chinh bắc chiến, chứng kiến chàng trở thành tôn thánh của ma tu.

Ngày chàng trở thành tôn thánh, chàng về nhà, ôm chặt nàng vào lòng.

“Ngọc Vãn,” chàng khàn khàn gọi, “chúng ta thành thân đi, thành thân một lần nữa nhé được không?”

“Không phải chúng ta đã thành hôn rồi sao?” Hoa Ngọc Vãn mỉm cười, thắc mắc lại. Dương Hiên cọ cọ người nàng: “Không phải đã hòa li rồi sao?”

“Giờ chúng ta ở bên nhau rồi,” Hoa Ngọc Vãn vùi đầu vào ngực chàng, “không cần phải làm nữa.”

Dương Hiên im lặng một hồi rồi hỏi: “Ngọc Vãn, nàng không muốn gả cho ta có phải vì sợ không?”

Hoa Ngọc Vãn hé môi muốn giải thích nhưng Dương Hiên đã giành nói trước: “Cho dù nàng không sợ, ta sợ. Ta sợ ta không khống chế được bản thân, thực sự đưa nàng cho Tạ Lạc làm…”

Hai chữ cuối chàng không nói ra nhưng Hoa Ngọc Vãn vẫn hiểu là làm gì. Dương Hiên buông nàng ra, giữ đầu vai, nhìn nàng chăm chú: “Vậy nên ta muốn cưới nàng.”

“Nếu có một ngày ta cho nàng đi, vậy nghĩa là ta cho chính phu nhân của mình đi, đó sẽ là trò cười của toàn bộ giới tu chân.”

Trong lúc nói, Dương Hiên vẫn luôn mỉm cười.

Nhưng Hoa Ngọc Vãn biết trong lòng chàng sợ hãi và lo lắng.

Chàng quá sợ.

Năm đó lúc đưa thư hòa li cho nàng, cảm giác tuyệt vọng ấy khắc sâu vào trong ký ức của chàng, chàng không dám nếm trải nó thêm một lần nữa.

Nàng lẳng lặng nhìn chàng, điều chàng lo lắng, nàng đã từng cân nhắc.

Nàng nhất định sẽ bị cho đi, đây là điều đã viết trong truyện. Nếu lúc ấy nàng bị cho đi dưới thân phận phu nhân của thánh tôn Dương Hiên thì đúng là một nỗi nhục quá lớn.

Vậy mà Dương Hiên lại thực sự muốn làm vậy để ngăn cản bản thân, nỗi khổ tâm ấy, Hoa Ngọc Vãn hiểu.

Nàng không sao cự tuyệt nổi, bởi vì Dương Hiên trịnh trọng nói với nàng: “Ngọc Vãn, mọi nỗi khổ nàng chịu, ta mong sao, có thể chia cho ta. Nếu nàng nhất định sẽ bị làm lô đỉnh, ít nhất hãy để ta bị mọi người trên đời nhạo báng, cười chê. Chỉ có vậy, ta mới có thể an lòng.”

[15]

Vậy là họ cử hành hôn lễ.

Hôn lễ lần này rầm rộ chưa từng thấy.

Dương Hiên hiện giờ là tôn thánh của ma tu, dưới một người trên vạn người, trong chính đạo cũng chỉ có Tạ Lạc, tông chủ Vạn Kiếm Tông, người đứng đầu chính đạo, là có thể đối kháng.

Tài năng của đôi phu thê này làm mọi người say sưa bàn tán, tình cảm của họ khiến người người phải động lòng.

Nhờ cách xa nhân vật chính và ít được miêu tả nên hiện giờ Hoa Ngọc Vãn và Dương Hiên mới có thể làm nhiều chuyện như vậy.

Hôm ấy, đô thành chính của ma tu đổi tên, bảng hiệu “Thành Ngọc Vãn” treo cao trên cổng thành, chúng ma tu phủ phục dưới đất, Hoa Ngọc Vãn ngồi trên kiệu hoa bốn tiên hạc khiêng thong dong đi tới.

Dương Hiên lẳng lặng ngắm nàng đi về phía mình, trong lòng dâng trào cảm xúc như lần đầu thành thân.

Thậm chí còn phức tạp hơn lần đầu.

Lúc thành thân lần đầu, chàng chỉ mong bạc đầu giai lão với người con gái này.

Khi ấy chàng còn là chàng trai trẻ chưa trải sự đời, mọi nguyện vọng của chàng đều giản dị, đẹp đẽ. Chàng chẳng hề nghĩ tới nếu một ngày đối diện với khó khăn thì sẽ thế nào.

Lần này đây, chàng nghĩ, chàng không chỉ muốn cùng nàng bạc đầu giai lão, sinh tử không rời, mà chàng còn muốn dành trọn đời này, dùng hết sức mình, cho nàng một cuộc sống tốt đẹp.

Dẫu cho bọn họ bị người thao túng như một con rối, dẫu cho bọn họ phải làm theo những gì người ta viết, dẫu cho bị ý trời hành hạ, lòng chàng vẫn ấp ủ một nguyện vọng tươi đẹp, mong sao người trước mắt đây, sau khi chàng đã dốc hết sức mình, nàng sẽ được sống tốt hơn một chút.

Bạc đầu giai lão không phải là điều quan trọng nhất.

Sinh tử không rời cũng không phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng nhất chính là, ta yêu nàng, nàng được sống tốt.

Nàng được tự do chọn lựa, yêu người mình muốn yêu, đi đường mình muốn đi.

Nắm tay nhau, đi từng bước từng bước tới tương lai.

Dương Hiên đón lấy bàn tay Hoa Ngọc Vãn, dắt nàng đi lên đài cao.

Lần này, bọn họ không bái thiên địa, không có cao đường.

Họ bái nhau xong thì đứng thẳng người lên, Dương Hiên nâng tay xốc khăn phủ của nàng.

Khuôn mặt đầy ắp niềm vui của người con gái hiện ra trước mắt chàng.

“Chàng biết không,” nàng thong thả nói, “ở quê của ta, lúc thành thân sẽ trao cho nhau một chiếc nhẫn.”

Nói rồi, Hoa Ngọc Vãn lấy nhẫn cất trong tay áo ra, kéo tay Dương Hiên, nhẹ nhàng lồng nhẫn vào tay chàng.

Sau đó nàng đặt chiếc nhẫn còn lại vào lòng bàn tay Dương Hiên, đưa bàn tay cho chàng.

Dương Hiên nhoẻn cười, cầm nhẫn lồng vào ngón áp út của Hoa Ngọc Vãn.

Đêm ấy, Dương Hiên uống rất nhiều rượu.

Chàng cảm thấy đây là những phút giây hạnh phúc nhất đời mình.

Hạnh phúc không giống như vui vẻ. Lần đầu cưới nàng, chàng cảm thấy vui vẻ.

Còn giờ, trải qua trắc trở gập ghềnh, nếm trải đắng cay mới biết ngọt bùi, cảm giác hạnh phúc khổ tận cam lại như vậy chắc chắn khác với vui vẻ.

Rượu uống vào thấy ngọt, hương hoa ngửi được cũng trở nên thơm ngọt ngào vô cùng.

Chàng say đi không vững.

Chàng được người dìu đi lảo đảo về phòng, đi được một đoạn thì nghe thấy có người gọi chàng: “Sư phụ.”

Dương Hiên dừng chân, quay đầu lại, dưới ánh trăng có một bóng áo tím ngồi trong đình.

Y dùng ảo thuật, người trong phạm vi pháp lực của y không thể thấy rõ được dung mạo của y nhưng Dương Hiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay dáng vẻ thực sự của đối phương.

Là Tạ Lạc.

Dương Hiên lập tức tỉnh rượu, nhíu mày hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Sư phụ uống rượu mừng, làm đồ đệ tất nhiên phải tới rồi.”

Tạ Lạc nói đầy thản nhiên. Dương Hiên cho người xung quanh lui, đi về phía đó.

Chàng ngồi xuống hỏi: “Không phải chỉ vậy chứ?”

“Sư phụ,” y ngẩng đầu nhìn trăng, “có cảm thấy thế giới này hơi lạ lùng không?”

Dương Hiên nghe ra trong lời đối phương có ẩn ý.

Nếu chàng bị ý trời khống chế, vậy Tạ Lạc thì sao?

Chưa chắc y đã chẳng chịu sự khống chế của ý trời.

“Sư phụ,” y quay đầu lại, bình thản nhìn Dương Hiên, “ta nghĩ, sư nương trong lòng ta không giống với những người khác.”

Dương Hiên im lặng rót rượu đẩy chén sang cho Tạ Lạc.

Tạ Lạc cười chua chát, ấn tay lên lồng ngực: “Khi nghe được tin hai người thành thân, chỗ này đau, rất đau.”

“Nhưng ba chữ ấy ta không nói ra được.” Y có phần hoang mang, “Nhiều năm qua, trước nay ta vẫn không nói được nên lời…”

Dương Hiên hiểu.

Chàng hiểu rất rõ cảm giác của Tạ Lạc, năm xưa chàng cũng vậy. Ba chữ ấy, chàng cố hết sức mình cũng không thể nói ra.

“Ta thích nàng.”

Chàng nói. Tạ Lạc ngẩng đầu, ánh mắt đầy hốt hoảng.

“Tạ Lạc,” Dương Hiên gọi khẽ, “khi ngươi quen nàng, nàng là sư nương của ngươi, giờ nàng vẫn là sư nương của ngươi.”

“Thế giới này không theo thông thường. Đôi lần ta từng nghĩ, đây phải chăng là nguyền rủa.”

Mắt Dương Hiên ánh lên vẻ mông lung: “Nó đang nguyền rủa chúng ta.”

“Nếu không phải thế, ta và Ngọc Vãn… sao có thể đi tới bước đường này.”

Tạ Lạc lẳng lẳng uống rượu không tiếp lời. Lát sau, y ngẩng đầu nhìn Dương Hiên.

“Hôm nay ta bằng lòng tin sư phụ,” y bình thản cất lời, “ta cho sư phụ một cơ hội giải thích.”

“Giải thích gì?” Gió đêm thổi làm cay mắt Dương Hiên, “Giải thích thì có ích gì chăng?”

“Ít nhất là để ta biết,” Ta Lạc kiên định đáp, “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Dương Hiên im lặng một hồi lâu mới cất lời.

“Chuyện này có lẽ phải bắt đầu kể từ rất nhiều năm trước, lần đầu tiên ta gặp sư nương của ngươi.”

Chàng bắt đầu thong thả hồi tưởng lại quá khứ và những chuyện khác thường mỗi lần gặp Tử Lăng.

Tạ Lạc lẳng lặng nghe, bàn tay siết chặt, toàn thân run rẩy.

Nghe xong lời cuối, y suy sụp bải hoải.

Y nhìn đối phương.

Y là người nghe thôi đã thấy tuyệt vọng, vậy người bị vận mệnh trêu ngươi này thì sao?

Rốt cuộc đã bao lần suy sụp?

Tạ Lạc không dám nghĩ tới.

Dương Hiên biết Ta Lạc đang nghĩ gì nhưng chàng chẳng để tâm, im lặng uống một ngụm rượu rồi nói: “Thực ra ta đã sớm biết và hiểu tương lai sẽ xảy ra những gì. Ta chỉ xin ngươi một chuyện.”

Nói rồi, chàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lạc: “Giúp ta tìm một thứ.”

“Mời nói.”

“Trên tầng cao nhất của tàng thư các ở Vạn Kiếm Tông, nghe nói có một quyển bí tịch có thể quay ngược thời-không, ta mong ngươi mang nó tới đây, giao cho ta.”

Tạ Lạc có vẻ khó xử nhưng phân vân một hồi, cuối cùng y vẫn cắn răng gật đầu.

“Còn một chuyện nữa.” Dương Hiên nói ngập ngừng. Tạ Lạc không hiểu sao đối phương lại tỏ ra như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì còn trọng yếu hơn nữa?

Vẻ mặt Dương Hiên cho thấy rõ ràng là chuyện sắp nói còn quan trọng hơn nhiều.

“Tương lai, nếu nàng bị đưa tới chỗ ngươi,” Dương Hiên cười đắng chát, “bất kể là với danh nghĩa gì, ngươi cũng đừng chạm vào nàng.”

Tạ Lạc im lặng.

Mất một lúc lâu, y mới bật cười chua chát: “Ngươi biết tình cảm ta dành cho nàng thế nào. Nếu không phải tại thứ thiên mệnh chó má này…”

Y ngẩng đầu nhìn chàng đầy trịnh trọng: “Ta nhất định sẽ nghĩ cách cưới nàng.”

“Vậy thì ngươi cứ mơ đi.”

Dương Hiên cười sang sảng: “Nàng là sư nương của ngươi, trong quá khứ, ở hiện tại và cả tương lai!”

Tạ Lạc đã lâu không thấy Dương Hiên cười như vậy, dường như sư phụ vẫn là chàng trai trẻ năm nào.

Y bái Dương Hiên làm sư phụ không phải không có nguyên do. Y cho rằng Dương Hiên sẽ đảm đương được làm sư phụ thiên tài trong chính đạo của mình. Thật không ngờ sau này Dương Hiên lại phát điên vì một nữ tử tới mức này.

Thế nhưng, giờ thấy nụ cười của Dương Hiên, y mới nhận ra.

Hóa ra là đã sai, sai tất rồi.

Không phải Dương Hiên sai, cũng không phải chính y sai.

Là ý trời này, vận mệnh này.

Y mím môi, khóe môi bất giác cong lên.

Y không hứa với chàng.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, y bỗng nghĩ, nếu đây là sư phụ của y…

Thế thì thật là tốt.

[16]

Thời gian qua rất nhanh. Sau khi thành thân, Dương Hiên bứt phá nhanh chóng, cốt truyện tiến triển thuận lợi, Dương Hiên dẫn người tấn công chính đạo.

Cuộc chiến chính tà căng thẳng. Tạ Lạc tới cửa nghị hòa. Dựa theo cốt truyện gốc, đây là ngày Dương Hiên đưa Hoa Ngọc Vãn cho Tạ Lạc làm lô đỉnh.

Dương Hiên đồng ý nghị hòa, điều kiện là cho Tử Lăng tới thế giới ma tu làm phu nhân của y.

Y biết Tạ Lạc có nuôi tâm tư riêng với Hoa Ngọc Vãn nên mới đem Hoa Ngọc Vãn ra lấy lòng Tạ Lạc để Tạ Lạc đưa Tử Lăng qua.

Nào ngờ, thực chất Tử Lăng tới là để làm gián điệp, giả vờ nịnh bợ Dương Hiên, sau đó tìm ra được kế hoạch tấn công Vạn Kiếm Tông của Dương Hiên, mật báo cho Tạ Lạc. Tạ Lạc có cơ hội chuẩn bị trước, bày sẵn các pháp trận chuyên khắc Dương Hiên, sau đó, giữa cuộc chiến, Tử Lăng phản bội lại Dương Hiên, làm Dương Hiên suy sụp hoàn toàn.

Hoa Ngọc Vãn thấy Dương Hiên sắp thất bại bèn liều mình cứu mạng y, tiếc rằng y vẫn không sống tiếp.

Bởi vì Dương Hiên trao cả đời cho Tử Lăng nhưng Tử Lăng vẫn chọn Tạ Lạc, phản bội y.

Dương Hiên nản lòng thoái chí, buông bỏ tất cả.

Tất nhiên, đoạn trên đều là theo cốt truyện.

Hiện giờ, tất cả đã đổi khác.

Cho dù mạch truyện chính vẫn vậy nhưng các chi tiết thì đều đã ngầm thay đổi.

Đêm trước khi phải xa, Dương Hiên nằm ngủ cạnh Hoa Ngọc Vãn, hai người tay nắm tay, Dương Hiên nhìn nàng: “Lần hòa li kia, lòng ta cực kỳ sợ hãi, cực kỳ khó chịu.”

Hoa Ngọc Vãn im lặng nghe chàng nói tiếp: “Lúc ấy ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại nàng nữa, sẽ để mất nàng.”

“Không đâu.” Hoa Ngọc Vãn mỉm cười.

Dương Hiên nhắm mắt lại, ôm nàng vào lòng, vùi đầu vào gáy nàng: “Có điều lần này ta không sợ.”

“Nàng sẽ quay về.” Dương Hiên thong thả hỏi, “Đúng vậy chứ?”

“Đúng vậy.” Hoa Ngọc Vãn ôm lại chàng, “Ta sẽ quay về, chàng đừng sợ.”

“Ta biết nghịch quang thuật.” Giọng chàng run run, “Chúng ta sẽ thành công.”

*nghịch quang 逆光: ngược chiều ánh sáng

“Ừ.”

Hoa Ngọc Vãn đáp vậy, dù cho cả hai người đều không biết liệu có thể thành công hay không.

Chờ Dương Hiên ngủ, Hoa Ngọc Vãn mới gọi Ba Tám.

“Ba Tám,” giọng nàng nhẹ nhàng, “anh có thể nói cho tôi biết tỷ lệ Dương Hiên sử dụng nghịch quang thuật thành công lớn cỡ nào không?”

“Tu vi của y không đủ, nghịch quang thuật vốn không phải thứ của thế giới các cô, nếu là kí chủ cũ của tôi thi triển thì còn có thể.”

“Nói cách khác,” Hoa Ngọc Vãn nhắm mắt lại, “cái gọi là thi triển nghịch quang thuật chẳng qua chỉ là mơ mộng đẹp đẽ của ta và Dương Hiên thôi phải không?”

Lời này quá tàn nhẫn, Ba Tám nhất thời không biết đáp gì.

Nhưng rồi nó vẫn tàn nhẫn đáp: “Phải.”

Hoa Ngọc Vãn im lặng, trông đầy bình thản, nàng vòng tay ôm Dương Hiên, không nói một lời.

Ngày hôm sau, Tạ Lạc tới đúng hẹn, nàng và Tử Lăng bị trao đổi.

Trong lúc bàn bạc, Hoa Ngọc Vãn quan sát thấy rõ sự đấu tranh nội tâm của Dương Hiên.

Chàng dường như thể đang tranh giành thân xác với một người khác. Lúc Hoa Ngọc Vãn phải đi, chàng liều mình muốn giữ nàng lại nhưng rồi vẫn không sao làm được, chàng ra sức phản kháng, Hoa Ngọc Vãn không nỡ nhìn, xoay người ra đi, thế rồi, người đó bỗng bất thình lình lao tới trước mặt nàng.

Chàng đưa tay, thở hổn hển, túm làn váy của nàng.

Hoa Ngọc Vãn nhìn chàng rồi nhắm mắt lại.

Chàng không chống chịu được bao lâu, cuối cũng vẫn phải buông nàng ra. Hoa Ngọc Vãn được Tạ Lạc ôm vào lòng, dìu đi ra ngoài.

Sau khi tới địa bàn của Tạ Lạc, nàng trở thành một thị nữ.

Văn chương không tả kỹ càng chuyện làm lô đỉnh, vậy nên mặt ngoài thì tuyên bố là nàng làm lô đỉnh nhưng thực tế Tạ Lạc không hề gần gũi với nàng. Dường như y và Dương Hiên đã có một thỏa thuận không lời nào đó nên mới ngầm trợ giúp đối phương.

Tạ Lạc thích chuyện gẫu với nàng, xuất phát từ thật lòng nhưng chịu cản trở của lễ giáo nên chỉ nói về những chuyện vặt vãnh xưa kia.

Có một hôm Tạ Lạc say, y nằm úp sấp trên mặt bàn nói: “Sư nương, sư phụ nói là sư nương biết được tương lai.”

Hoa Ngọc Vãn ngạc nhiên. Tạ Lạc ngẩng đầu nhìn nàng: “Sư nương không sợ sao?”

“Sợ gì?”

“Sư nương không sợ sẽ chết sao?”

Hoa Ngọc Vãn im lặng một lúc rồi lắc đầu.

“Ta không sợ chết, ta sợ cái chết của ta là vô ích.”

Giống như Hoa Ngọc Vãn gốc vậy, cho dù mất mạng cũng không cứu được mệnh của người thương.

Tạ Lạc cười khẽ: “Sư nương quả nhiên là biết tương lai thế nào… Vậy nên năm đó sư nương cứu ta chỉ là vì muốn thay đổi tương lai thôi sao?”

Hoa Ngọc Vãn im lặng hồi lâu rồi từ từ đáp: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Tạ Lạc hít sâu một hơi, hai tay xoắn vào nhau, đứng dậy nói, “Ta về trước, sư nương có việc thì gọi ta.”

Tạ Lạc đang đi giữa chừng lại bỗng dưng dừng bước.

“Sư nương,” y quay đầu lại, “sẽ có ngày ta có thể thoát khỏi số mệnh hôm nay chứ?”

“Có.”

Hoa Ngọc Vãn đáp đầy chắc chắn. Tạ Lạc cười cười, gật đầu: “Ta biết rồi.”

Chẳng bao lâu sau, chiến tranh tới đúng theo định mệnh. Dương Hiên có được Tử Lăng liền khai chiến, khí thế đánh tới như muốn sát phạt bằng sạch nhân sĩ chính đạo.

Lúc Vạn Kiếm Tông bị tấn công, Hoa Ngọc Vãn biết cách kết truyện đã không còn xa nữa.

Nàng ở trên đỉnh Bạch Thủ phong dọn dẹp nhà cửa, mặc bộ đồ đẹp nhất, ngay ngắn ngồi chờ.

Chờ qua ngày rồi tới đêm, lúc ánh dương đầu tiên của ngày mới chiếu rọi, rốt cuộc có tiếng người gọi nàng.

“Dương phu nhân,” đại trưởng lão của Vạn Kiếm Tông tới, “phiền phu nhân đi một chuyến.”

Hoa Ngọc Vãn gật đầu, không hề thấy bất ngờ, đi theo đại trưởng lão vào trong đại điện. Mọi người tập trung quanh điện, Dương Hiên mặc đồ đỏ, ngồi trên kim tọa nhìn mọi người. Tử Lăng ở bên cạnh y, thái độ thản nhiên, trông có vẻ hết sức trung thành.

*kim tọa: chỗ ngồi bằng vàng

Sau khi Hoa Ngọc Vãn xuất hiện, Dương Hiên liền nhìn không rời mắt, nhưng vẻ mặt y vẫn không đổi, ung dung hỏi: “Các ngươi có ý gì đây?”

“Dương Hiên, cho dù ngươi mặc kệ những người khác của Vạn Kiếm Tông, chẳng lẽ thê tử của ngươi, ngươi cũng mặc kệ sao?”

Một vị đại trưởng lão của Vạn Kiếm Tông quát to. Dương Hiên bật cười: “Ông nói thật buồn cười. Đây mà là thê tử của ta sao? Đây là lô đỉnh của chưởng môn của ông. Đường đường chưởng môn một phái lớn lại thèm khát chính sư mẫu của mình, còn tính biến người ta thành lô đỉnh, chậc,” Dương Hiên xòe cây quạt che mặt, “đến ta cũng phải thấy ngại không kể tiếp được.”

Vừa nói câu đó xong, Dương Hiên bỗng biến sắc, đứng bật dậy, quát lên: “Ngọc Vãn!”

Mọi người giật mình. Ánh mắt Tạ Lạc tỏ ra thương hại, y nhắm mắt lại, thở dài: “Thôi…”

“Chưởng môn?”

Đại trưởng lão cảm thấy khó hiểu. Tạ Lạc mở mắt ra, bất ngờ cao giọng: “Bày trận!”

Trận pháp trên mặt đất từ từ sáng lên. Hoa Ngọc Vãn mở hai mắt, lao về phía Dương Hiên.

Thế nhưng, rõ ràng là Dương Hiên đã rơi vào trạng thái tự hỗn loạn cực độ, vừa phản kháng vừa kìm hãm chính mình.

Y ngẩng đầu lên quát: “Đi đi! Đừng lại đây!”

Rồi một mặt lại vẫy tay gọi nàng: “Lại đây! Nàng lại đây!”

Hoa Ngọc Vãn biết Dương Hiên lúc này đang muốn làm gì.

Trận pháp này hút mất sinh lực của y, y cần phải có linh lực bù vào.

Y đang khổ sở chống chọi, Tử Lăng đứng ngay cạnh y nhưng y không hề nghĩ tới chuyện để Tử Lăng bù linh lực cho mình.

Y ra sức vẫy tay gọi Hoa Ngọc Vãn, một mặt dụ dỗ, một mặt lắc đầu.

Hoa Ngọc Vãn biết tất cả, biết Dương Hiên nghĩ gì, biết chàng muốn làm gì, nhưng nàng vẫn lao tới, không chùn bước.

Nàng lao tới chỗ Dương Hiên, bắt lấy tay chàng.

Lập tức, linh lực trong người nàng liền cuồn cuộn đổ vào người Dương Hiên.

Dương Hiên gào lên: “Đừng!”

Chàng muốn rút tay về, muốn quay đầu đi nhưng Hoa Ngọc Vãn vẫn nắm chặt tay chàng.

Tóc nàng nhanh chóng bạc trắng, da trở nên già nua, bằng tốc độ mắt thường có thể quan sát được, từ một nữ tử trẻ trung biến thành một bà lão.

Cơn đau vì bị hút linh lực lan tràn khắp cơ thể nàng, nam tử trước mặt mắt rưng rưng lệ, chàng muốn lùi lại nhưng nàng giữ chặt chàng.

“Đừng sợ.”

Nàng gắng gượng nói: “Tất cả đều có thể thay đổi. Đừng sợ.”

Dương Hiên không nói gì, chàng liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.

Tử Lăng thấy thời cơ đã đến bèn rút kiếm ra, bằng tốc độ khó ai quan sát kịp, đâm kiếm vào người Dương Hiên.

Hết nhát này tới nhát khác. Hoa Ngọc Vãn cuối cùng cũng buông Dương Hiên ra, nhào về phía Tử Lăng, Tử Lăng tung chưởng đánh bay nàng.

Đúng vào lúc này, gông xiềng vô hình của thế giới dường như cũng biến mất.

Tới rồi.

Hoa Ngọc Vãn nhắm mắt lại, nàng chỉ viết tới đây. Bắt đầu từ giây phút Tử Lăng rút kiếm, thế giới này rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

Hoa Ngọc Vãn bị đập mạnh xuống nền đất, miệng thổ huyết.

Cảm giác áp lực của thiên đạo bỗng đột nhiên biến mất này, mọi người đều có thể cảm thấy được. Tạ Lạc đứng nguyên tại chỗ, nhắm mắt, run rẩy người, cuối cùng bật khóc.

Y đã muốn khóc từ lâu nhưng ý trời không cho y được khóc.

Dương Hiên lảo đảo, nghiêng ngả lao tới chỗ Hoa Ngọc Vãn, ôm nàng vào trong lồng ngực.

Trận pháp vẫn đang tiếp tục. Hoa Ngọc Vãn đẩy chàng: “Đi đi…”

“Ta không đi…”

Dương Hiên khổ sở đáp: “Ta chết cùng nàng, ta không đi.”

“Không phải chàng…” Hoa Ngọc Vãn ngẩng đầu nhìn chàng, “Không phải chàng… còn phải thi triển… nghịch quang thuật sao…”

Dương Hiên lắc đầu, nước mắt rơi xuống mặt nàng.

“Lừa nàng thôi…”

Nỗi tuyệt vọng vô cùng trào dâng trong lòng chàng: “Lừa nàng thôi, ta lừa nàng đấy thôi.”

Chàng không thi triển được nghịch quang thuật, chàng căn bản không làm được.

Tạ Lạc dừng trận pháp lại nhưng thương tổn do trận pháp tạo thành thì không thể vãn hồi. Máu của Dương Hiên chảy lênh láng trên nền đất, chàng ôm bà lão trong lòng, khàn khàn bảo: “Có điều, không sao hết, chúng ta có thể chết được rồi. Nàng xem, kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi.”

“Ta thích nàng.”

Câu nói chàng có cố gắng thế nào suốt bao nhiêu năm cũng không nói ra được cuối cùng cũng nói ra được rồi.

Chàng vui sướng ngập tràn, nói đi nói lại: “Ta nói được rồi, rốt cuộc ta cũng nói được rồi.”

“Ta thích nàng.”

“Ta thích nàng!”

Hoa Ngọc Vãn mỉm cười. Nàng đưa tay định chạm vào chàng nhưng không còn đủ sức nữa.

“Thực ra ta cũng lừa chàng.”

Nàng yếu ớt nói: “Kết cục này, ta vốn biết.”

“Có điều… ta cam tâm tình nguyện, bởi vì, Dương Hiên,… vận mệnh của chàng… là do ta viết…”

Nàng bật khóc, nhưng lúc này, cuối cùng nàng đã cảm thấy được giải thoát: “Xin lỗi…”

Nàng nhìn chàng trai đang ngây ra, khàn khàn nói: “Xin lỗi…”

Đúng lúc này, giọng nói trong đầu Hoa Ngọc Vãn bỗng vang lên: “Rốt cuộc cũng phá được mạch truyện rồi!! Ký chủ, tôi kéo viện binh tới cho cô rồi đây!!!”

Hoa Ngọc Vãn còn chưa kịp hiểu gì thì mọi người bỗng nhìn thấy một cánh cửa đột ngột hiện ra giữa không trung, sau đó một nữ tử áo xanh lam và một nam tử áo trắng xuất hiện, vị nữ tử nhìn xung quanh rồi cúi xuống nhìn Hoa Ngọc Vãn: “Là Hoa Ngọc Vãn phải không?”

Hoa Ngọc Vãn tròn mắt nhìn đối phương. Nữ tử áo xanh lam cười: “Tại hạ là Diệp Trần.”

Hoa Ngọc Vãn bừng hiểu ra. Nam tử đứng cạnh Diệp Trần gật đầu chào Hoa Ngọc Vãn, điềm đạm nói: “Đông Lăng.”

Nghịch quang thuật không phải thứ thuộc về thế giới này nhưng Diệp Trần cũng không phải người của thế giới này!

Hoa Ngọc Vãn muốn đưa tay lên kéo Diệp Trần. Diệp Trần lại gần cầm tay Hoa Ngọc Vãn vỗ về: “Đừng lo, giới hạn của thế giới đã không còn, bọn ta sẽ đưa mọi người quay về.”

Nói rồi, Diệp Trần liếc nhìn Đông Lăng. Đông Lăng cười bất đắc dĩ, lấy quyển nghịch quang thuật trong lồng ngực Dương Hiên ra, mở nó ra xem rồi ung dung nói: “Bọn ta ở đây bị phép tắc của thế giới cản trở, không thể trực tiếp thi triển pháp thuật nhưng ta có thể giúp đỡ mọi người một tay.”

Chàng đánh mắt nhìn Tạ Lạc: “Ngươi là người tốt số nhất thế giới này, ngươi qua đây.”

Tạ Lạc mím môi đi lại đó, khom người nhìn Hoa Ngọc Vãn.

“Sư nương,” y gọi, “ta thích nàng.”

Những lời này, y cũng đã ấp ủ rất nhiều năm.

Trước kia y nghĩ, lúc nói được ra, hẳn là phải kích động lắm, tình cảm của cả đời mình dồn hết vào trong câu nói ấy.

Có điều, không biết có phải vì đã chờ quá lâu hay không, lúc nói được ra, y bỗng cảm thấy, hóa ra, cũng chỉ có vậy.

Cảm giác thích này của mình chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Y cầm tay Hoa Ngọc Vãn, giống như đang tiễn biệt một bằng hữu.

“Quay về rồi thì đừng quá tốt với ta.”

Đắng cay đong đầy trong mắt y.

Y từng đọc qua nghịch quang thuật rồi. Y nhắm mắt lại niệm chú.

Đông Lăng đặt tay lên người y, sấm sét nổ đùng đoàng quanh người, ánh sáng bao trùm hai người.

Tầm nhìn của Hoa Ngọc Vãn dần dần tối đi. Tới khi nàng mở lại mắt ra thì đã nhìn thấy rừng cây khi mới gặp nhau.

Dương Hiên nằm bên chân nàng, trong tay nàng cầm mõ, bình thản nhìn người ở bên.

“Trở lại rồi ư?”

Nàng lên tiếng.

Dương Hiên cười, mắt nhòe lệ.

“Trở lại rồi.”

“Ta thích chàng.”

“Ta thích nàng.”

Hai người trăm miệng một lời.

Họ biết, lần này, rốt cuộc sẽ không còn gì ngăn trở nữa.