Diệp Trần nghe thấy lời Đông Lăng nói, trái tim rung lên, có cảm giác như chỗ nào đó trong lòng vừa được ánh mặt trời chiếu rọi.
Nàng cầm lấy một đầu dải lụa. Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng cảm thấy không cần nghĩ nhiều thêm bất kỳ điều gì nữa. Hồng trần tựa như một vở kịch, nàng và Đông Lăng là con hát đứng trên sân khấu í à í ơi, dầu cho vở diễn của nàng chính là cuộc đời thì cũng vô oán vô hối.
Cho dù biết tất cả những gì Đông Lăng làm là để bắt Xú Nữ thì trong lòng nàng vẫn giữ nguyên niệm tưởng nhỏ bé kia, căn bản không muốn thừa nhận ý đồ nguyên bản của hôn lễ này, mặc kệ mọi chân tướng, chỉ muốn toàn tâm toàn ý làm tân nương của người trong giờ khắc này.
Đông Lăng dẫn nàng bước qua cửa. Cô nương dịu dàng cầm dải lụa đỏ đi theo sau chàng, trong chớp mắt, chàng bỗng thất thần, ngỡ như cô nương này đã cùng chàng luân hồi trăm nghìn kiếp, chàng mong chờ, đợi trông một ngày như ngày này đã lâu.
Chàng dẫn nàng vào trong đại đường, nghe tiếng lễ quan hô vang…
Nhất bái thiên địa.
Họ quay người, đối mặt với trời cao đất rộng. Bọn họ sinh ra giữa hồng hoang, không cha không mẹ, chính thiên địa đã cho họ cái ăn, cái uống, thiên địa chính là phụ mẫu. Đứng trước thiên địa, ngay cả Đông Lăng cũng phải tỏ lòng tôn kính.
Nhị bái cao đường.
Hai người xoay người lại, khom người vái song thân, y như thể họ đúng là những người phải tham gia hôn lễ ngày hôm nay thực sự.
Phu thê giao bái.
Hai người mặt đối mặt. Đông Lăng cầm một đầu dải lụa đỏ, nhìn cô nương trùm khăn đỏ trước mặt chàng. Rõ ràng chính chàng là người dụ dỗ, lừa nàng thành thân nhưng tới thời khắc mặt đối mặt, chàng lại bỗng trở nên căng thẳng. Đến Đông Lăng còn thấy căng thẳng, tất nhiên Diệp Trần càng tệ hơn. Nàng xiết chặt dải lụa đỏ, nuốt nuốt nước bọt. Đông Lăng thấy nàng căng thẳng thì bỗng nhiên lại thấy không còn căng thẳng nữa. Trái tim chàng mềm ra, bất giác mỉm cười, rồi khom người vái. Diệp Trần bối rối cũng khom người vái theo, đầu va vào đầu Đông Lăng. Đông Lăng đỡ Diệp Trần, dịu dàng nhắc: “Cẩn thận một chút.”
Diệp Trần không nhìn thấy chàng, trước mắt chỉ một màu đỏ nhưng khi tay chàng chạm tới người nàng, trong lòng nàng lập tức thấy yên bình trở lại.
Hai người họ nghiêm túc khom lưng với đối phương rồi thẳng thắt lưng dậy. Đông Lăng nhìn Diệp Trần trùm khăn, ý cười không sao nén được.
Sau đó, lễ quan hô vang: Đưa vào động phòng.
Mọi người vỗ tay rầm rầm như sấm dậy. Bọn nha hoàn bước tới đỡ Diệp Trần đi vào hậu viện.
Cùng lúc này, trong sổ nhân duyên của Nguyệt Lão trên thiên đình, hai cái tên Diệp Trần và Đông Lăng song song hiện lên. Nguyệt Lão uống rượu say, nằm dưới đất khò khò say giấc. Sổ nhân duyên nhanh chóng viết kín mặt, tự động lật sang một trang mới.
Đi cách xa Đông Lăng rồi, Diệp Trần mới dám thở hắt ra một hơi, thoát khỏi không khí căng thẳng, bình tĩnh lại. Nàng cảm thấy mình thật kém cỏi, biết rõ chỉ là gặp dịp thì chơi vậy mà vẫn thấy hồi hộp. Nàng quy hết thảy tội này cho là vì Đông Lăng quá đẹp, hôm nay cho dù là một nữ tiên khác cũng chẳng thể làm tốt hơn nàng. Vậy là trong lòng bỗng lại thấy hơi tự đắc. Nàng bình tĩnh lại, đang định vén khăn trùm đầu lên thì bị nha hoàn cản tay lại: “Ôi cô tôi ơi, cô ngồi yên chút được không?”
“Ta khát.” Diệp Trần bắt chước giọng điệu yểu điệu của Tiền Xảo Phượng, “Em xuống phòng bếp lấy canh tuyết lê cho ta lót dạ đi.”
Đứa nha hoàn kia vâng dạ, đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau, Diệp Trần nghe thấy trong phòng lại có tiếng chân người, tiếng lạch cạch ở chỗ bàn trang điểm như có ai đó đang điểm trang.
Diệp Trần giả vờ như không biết đối phương là ai, rụt rè hỏi thử: “Thúy Nhi à?”
“Ngươi có biết một người chưa từng được người khác yêu thương có cảm giác thế nào không?”
Một giọng điệu ai oán cất lên. Diệp Trần giả vờ sợ hãi: “Thúy Nhi? Em đấy à?”
Gió lạnh thổi tới, người nọ rời khỏi bàn trang điểm, đi về phía Diệp Trần: “Sao còn chưa vén khăn trùm đầu lên? Đang chờ tân lang tới vén khăn trùm đầu, một đời hạnh phúc à?”
Đối phương mỉa mai đi tới trước mặt Diệp Trần. Diệp Trần đưa tay lên cầm khăn trùm đầu: “Tại sao à… Là vì…”
Nói đoạn, Diệp Trần xốc khăn trùm đầu lên, tung xích tỏa hồn cầm sẵn trong tay ra, bất ngờ tấn công đối phương: “Ta sợ làm ngươi sợ!”
“Ngươi!!”
Xú Nữ hét lên sợ hãi, chạy vòng quanh né tránh đòn tấn công của xích tỏa hồn. Diệp Trần biến ra một cây trường cầm, gảy dây đàn một tiếng, tiếng đàn liền tấn công Xú Nữ không cách nào trốn tránh được.
Diệp Trần cực kỳ am tường việc tấn công thần hồn, đúng là thiên địch của một quỷ hồn. Xú Nữ bị tiếng đàn cắt vào người, ả quay đầu lại, gào lên như dã thú.
Cuối cùng Diệp Trần cũng thấy được mặt ả. Mặt kia không thể gọi là mặt nữa, vì nó đã bị thối rữa hết, hai hốc mắt trống hoác, miệng đầy răng nhọn. Diệp Trần hoảng sợ, luống cuống gảy dây đàn, la lên: “Xấu thật đấy.”
Chữ “xấu” này chọc giận Xú Nữ, khí âm cuồn cuộn nổi lên, mặc kệ thương tổn do tiếng đàn, điên cuồng lao tới chỗ Diệp Trần như muốn cá chết lưới rách.
Diệp Trần liên tục thối lui. Đúng lúc này, một thanh trường kiếm từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng nóc nhà, bay tới trước người Diệp Trần, cắm thẳng vào người Xú Nữ, đâm xuyên hồn phách, găm lên tường.
Một chàng trai áo đáp xuống trước mặt Xú Nữ, vung tay lên, thu Xú Nữ vào trong một tòa tháp.
“Đông Lăng! Chàng tới rồi!” Diệp Trần ôm cầm chạy lại, reo lên vui vẻ, “Chàng tới thật đúng lúc.”
Đông Lăng không đáp lời, chàng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Diệp Trần.
Chàng chưa bao giờ nhìn nàng như vậy, ánh mắt ấy như thể hàn băng vạn năm ở cực bắc, Diệp Trần bất giác bước lùi lại, nuốt nuốt nước bọt: “Chàng, chàng làm sao vậy…”
“Nàng thật to gan.”
Chàng bỗng nói như thế. Diệp Trần nghe xong liền bật cười: “Câu này thì chàng sai rồi. Ta nhát gan có tiếng luôn đấy.”
Đông Lăng cười trào phúng: “Tiên chủ dám một mình đấu với Xú Nữ, thế còn chẳng to gan hay hay sao?”
Diệp Trần hiểu ý. Ban đầu họ đã hẹn trước rồi. Xú Nữ xuất hiện thì nàng phải gọi chàng. Thế nhưng, lúc Xú Nữ xuất hiện, nàng quá kích động, lại nghĩ bụng mình có thể đánh lại được một lệ quỷ nên mới không gọi Đông Lăng. Không được gọi tham chiến, thế mà người này cũng giận.
Diệp Trần cũng biết lời đồn trên thiên đình về người này. Người ta bảo chàng là một kẻ cuồng đánh đấm, không được đánh nhau sẽ nổi nóng. Diệp Trần thông cảm, lại gần vỗ vai chàng an ủi: “Yên tâm, lần tới nhất định sẽ gọi chàng. Nhất định sẽ để chàng được đánh.”
“Diệp Trần,” Đông Lăng lạnh lùng nhìn nàng, “nàng đúng là đồ ngốc.”
Diệp Trần sững người, lần này thì nàng không hiểu thật. Nàng hỏi thử: “Đế quân lại dở chứng gì vậy? Nói thẳng với ta xem nào. Đế quân giả ngu nhưng ta là ngốc thật đấy. Đế quân nói rõ ra xem, rốt cuộc ta làm gì mà chàng khó chịu?”
Đông Lăng không đáp, nhìn nàng trào phúng một cái rồi xoay người bỏ ra ngoài. Ánh mắt đó làm Diệp Trần bực mình, cơn tức dâng lên: “Ta nhường chàng, chàng lại nghĩ mình to ông to bà thật đấy hả?”
Đông Lăng đứng lại, lạnh lùng quay đầu.
Ánh mắt ấy như lần đầu tiên họ gặp nhau, vừa nhìn thấy nó là Diệp Trần lại thấy xương cốt đau ê ẩm, nhưng cũng chính cảm giác đau đớn này đã thức tỉnh nàng. Nàng đúng là có bệnh. Người này tính tình âm tình bất định, lúc tốt thì gió xuân hây hẩy thổi tan tuyết đông, lúc xấu thì sẵn sàng đập gãy xương người khác. Nàng bị trúng tà nên mới nghĩ người này là người tốt.
Nàng cảm thấy bản thân đã cúi đầu hèn mọn lắm rồi, còn hắn thì vẫn nói vui là vui, nói buồn là buồn. Thế nhưng, ngay cả khi như vậy, nàng vẫn không dám nói lại gì.
Vì, nàng sợ bị đánh.
Đây không phải một mối quan hệ ngang hàng, trong hai người, nàng luôn là người nhường chàng. Bình thường được chàng chiều chuộng, che chở nên nàng quên đi mất. Giờ chàng bỗng không muốn thế nữa, nàng mới nhớ ra rồi bỗng cảm thấy tủi thân.
Nàng cắn răng cúi đầu, lí nhí nói: “Xin lỗi.”
Trong lòng thì không ngừng tát mình, cảm thấy mình đúng là đồ ngu, sao lại đi thích một người như vậy. Giờ suy nghĩ cẩn thận thế rồi, còn thích cái gì nữa.
Thấy Diệp Trần cúi đầu nhận sai, cơn tức trong lòng Đông Lăng cũng vơi đi một nửa. Chàng vốn muốn xin lỗi nhưng lại ngang bướng, sống chết không nói ra được, chỉ gọi một tiếng: “Về thôi.”
Diệp Trần vâng dạ, ngoan ngoãn đi theo. Đông Lăng vẫn tiếp tục mặc hỉ phục, Diệp Trần thì biến về y phục thường ngày. Đông Lăng thấy nàng như vậy, lửa giận vừa hạ lại bốc lên: “Không thích cùng mặc hỉ phục với ta vậy cơ à?”
“Đế quân cao quý,” Diệp Trần thản nhiên đáp, “tiểu tiên sợ bôi nhọ thanh danh của đế quân.”
Đông Lăng biết Diệp Trần đang kiếm chuyện cãi nhau, định nói lại nhưng lại không muốn mọi chuyện tệ thêm nên đành im lặng.
Bắt xong Xú Nữ, Đông Lăng dẫn nàng ra dặn dò Hoàng lão gia những chuyện còn lại rồi hai người cùng nhau về nhà. Diệp Trần cẩn thận trải giường cho Đông Lăng rồi đi sang phòng khác. Đông Lăng lạnh giọng gọi: “Đứng lại.”
Diệp Trần đứng lại, quay người lại, cung kính hỏi: “Đế quân có gì muốn sai bảo?”
Thái độ cung kính, xa cách như vậy làm người ta không soi ra được chút lỗi lầm nào nhưng lại khiến trong lòng Đông Lăng cảm thấy khó chịu vô cùng, vừa đau vừa tức. Chàng cố kiểm soát giọng điệu, tận lực giữ bình tĩnh: “Nàng đi đâu vậy?”
“Cách vách.”
“Nàng tranh hơn thua với ta làm gì chứ?” Đông Lăng nhíu mày, “Ta cũng vì muốn tốt cho nàng thôi. Xú Nữ là lệ quỷ ba ngàn tuổi, năm xưa để bắt được Xú Nữ mà hai tiên quân đã mất mạng, nàng tưởng đây là chuyện đùa hay sao?”
Nói xong, Đông Lăng đứng dậy, đi chân trần lại gần nàng: “Chuyện nguy hiểm như vậy, nàng một mình đâm đầu đi làm, không mảy may nghĩ tới ta chút nào sao? Nàng với ta…”
Nửa câu sau, Đông Lăng không nói ra.
Chàng vốn định nói, nàng với ta đã thành thân, là phu thê thực sự, lúc nguy nan, nàng lại chẳng hề nghĩ tới ta sao?
Thế nhưng chàng buộc phải nghẹn những lời này lại trong lòng.
Màn cưới hỏi này, trong lòng chàng biết nó chính là cưới giả mà thành thật. Trước lúc đón dâu, chàng đã viết tên của họ lên giấy thần đốt nó gửi lên thiên đình. Chỉ cần họ bái đường là có nghĩa là nàng đồng ý đoạn nhân duyên này. Tên của họ sẽ được ghi vào trong sổ nhân duyên của Nguyệt Lão.
Sổ nhân duyên đối với thần tiên cũng giống như hôn thư của quan phủ với dân chúng. Tên hai người được ghi vào trong sổ nhân duyên tương đương với việc họ đã thành thân.
Chàng dụ Diệp Trần thành thân cũng bởi sợ cô nương ngốc nghếch này nửa đường sẽ bị người ta lừa đi mất. Giờ nàng có ngốc thế nào thì cũng đã là người của chàng rồi, chàng từ từ dụ nàng, kiểu gì cũng có ngày lừa được tới tay.
Thế nhưng, chuyện giấu diếm làm sau lưng nàng này, giờ vẫn chưa phải lúc nói ra. Chàng thả lỏng người, mềm giọng bảo: “Ta lo lắng lắm.”
Diệp Trần gật gật đầu, sắc mặt bình thường, ngước nhìn Đông Lăng: “Cảm tạ đế quân đã quan tâm. Đế quân hãy đi nghỉ sớm đi.”
Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, đóng “rầm” cửa lại. Đông Lăng ngẩn người. Chàng vẫn luôn được người cung phụng, kẻ dám bất kính với chàng đều đã nằm dưới đất, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, đối phương lại là người mắng không được, phạt không nỡ, cơn tức trong lòng chàng không biết phải giải tỏa thế nào. Chàng bèn mở cửa, đuổi theo, cáu giận: “Diệp Trần, nàng quay lại đây cho ta!”
Diệp Trần phớt lờ, đáp lại chàng bằng tiếng sập cửa.
Đông Lăng đuổi theo tới cửa, đập cửa gọi: “Nàng đừng cãi nhau với ta nữa, ra đây đi!”
Diệp Trần vào phòng trải chăn đệm, hờ hững đáp: “Mời đế quân về cho. Ta và đế quân thân phận khác biệt, nên tách ra thì tốt hơn.”
Đông Lăng không nói lại được gì nữa. Chàng nghĩ, giờ chắc là Diệp Trần đang nóng giận, chàng có nói cũng không giải quyết được gì, chẳng bằng chờ ngủ một giấc, nàng nguôi giận rồi bàn tiếp cũng không muộn. Thế là chàng thở dài, nói đầy bất đắc dĩ: “Ta biết nàng đang giận, ta không nói với nàng nữa. Tối nay nàng cứ ngủ đi, ta ở ngay bên cách vách, có chuyện thì gọi ta, mai chúng ta lại nói tiếp nhé?”
Diệp Trần ừ một tiếng. Đông Lăng chần chừ đôi chút rồi cũng bỏ về phòng.
Mãi sau này, khi thường xuyên bị nhốt ngoài cửa, cuối cùng Đông Lăng mới hiểu được một đạo lý. Khi bạn và nương tử cãi nhau, nhất định không được cho nàng không gian để suy nghĩ.
Một khi nàng bắt đầu nghĩ, chuyện sẽ rất khó lường.
Tác giả có chuyện muốn nói: 【 mẩu truyện nhỏ 】
Đông Lăng: “Cô kể về tâm tình của mình lúc viết đoạn này đi.”
Đại Bạch: “Tâm tình à? Rất đồng tình, rất thấu hiểu.”
Đông Lăng: “Phụ nữ các người đều thế à?”
Đại Bạch: “Nếu từng yêu rồi thì anh sẽ phát hiện ra là đều như thế đó. Ví dụ như, nếu Trương nhị cẩu quát tôi một câu, phút đầu tiên tôi sẽ nghĩ anh ta dám quát tôi, phút thứ hai sẽ nghĩ là anh ta quát tốt nhất định là vì không thương tôi, tới phút thứ ba thì bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ, cho rằng nguyên nhân anh ta quát tôi là vì bla bla bla, tổng kết lại là do tính cách chúng tôi không hợp, thực ra chúng tôi vốn không hợp nhau… Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, tôi sẽ nói cho anh ta biết, tôi đã bình tĩnh nghĩ kĩ rồi, thực ra chúng tôi không hợp nhau, chia tay thôi.”
Đông Lăng: Σ(⊙▽⊙”
Ba đế quân: “Trợn mắt chó, hóa ra phụ nữ là như thế!!”