Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 127: Luôn là mèo của cậu 22

Diệp Trần chạy về phía có tiếng la hét, bày ra trước mắt là cảnh một con trăn zombie khổng lồ đang đuổi theo mấy người chạy về phía này.

Diệp Trần rút đao, tung người nhảy bật lên, mọi người chưa ai kịp nhìn rõ thì cô đã nhanh chóng chém lìa đầu con trăn.

Con trăn khổng lồ ầm ầm ngã xuống, mọi người ngu người sững sờ tại chỗ, nhìn thấy Diệp Trần liền ùa tới: “Diệp tỷ, chị tới rồi, có phải Bạch trạm trưởng cũng tới rồi phải không?!”

Diệp Trần và Bạch Sùng hiện giờ đều là người có danh tiếng, trong giới dị năng, hầu như ai cũng biết. Diệp Trần khựng lại đáp: “Trạm trưởng còn có việc khác nên phái tôi tới đây. Trần Lâm đâu?”

“Anh ta… anh ta ở bên kia.”

Mọi người hoàn hồn, sốt sắng giục: “Trong rừng này thứ quái gì cũng có, chúng ta mau đi tìm Trần Lâm, hội họp với anh ta sẽ an toàn hơn.”

Diệp Trần gật đầu, cắm đao vào bên hông, cùng tán gẫu với mọi người.

Những người này thuộc nhóm cùng vào trong rừng với Trần Lâm hai hôm trước nhưng mãi vẫn không tìm được zombie chúa cho nên Trần Lâm và mọi người mới chia nhau ra tìm.

Kết quả vừa chia ra thì lũ lượt yêu ma quỷ quái liền xuất hiện làm họ sợ tới mức chạy đái cả ra quần, chẳng còn chút tôn nghiêm nào của người dị năng. May mà Diệp Trần xuất hiện đúng lúc, bọn họ mới khá hơn.

Diệp Trần mở đường cho mọi người, nhanh chóng quay về điểm xuất phát. Về tới nơi mới phát hiện ra đã có người ở đó chờ, mọi người tụ lại với nhau trò chuyện, kể về tình hình của nhóm mình. Diệp Trần đứng yên một bên ôm đao chờ Trần Lâm về.

Đợi không bao lâu thì Trần Lâm xuất hiện. Vừa xuất hiện, Diệp Trần lập tức nghe thấy “ting” một tiếng, điểm tích lũy của cô tăng thêm mười.

Đây đúng là một miếng khi đói bằng một gói khi no, một người một hệ thống vì thấy điểm tích lũy tăng lên mà khóc lóc nức nở, cảm kích lòng nhân ái, quan tâm của máy chủ dành cho bọn họ.

Trần Lâm trông thấy Diệp Trần xuất hiện, ngạc nhiên bước tới hỏi: “Không phải Bạch Sùng nói anh ta sẽ không cho người tới hay sao? Sao cô lại ở đây?”

“Anh ấy chỉ nói vậy thôi.”

Diệp Trần lấp liếm thay cho Bạch Sùng. Trần Lâm khá bất ngờ, không ngờ Bạch Sùng hóa ra lại là một tên thích kiêu ngạo ngoài mặt như vậy.

Trần Lâm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói rõ tình hình cho Diệp Trần biết.

Bọn họ tìm zombie chúa rất vất vả.

Diệp Trần nghĩ ngợi rồi hỏi: “Zombie chúa có đặc điểm gì không?”

Trần Lâm im lặng, cẩn thận hồi tưởng, đột nhiên nhớ ra: “À phải rồi, mấy lần chúng tôi phát hiện được ổ của gã, đều là ở trong mộ cổ.”

“Mộ cổ?”

Diệp Trần kinh ngạc. Một người lên tiếng: “Vị trí của mộ cổ đều phải xem phong thủy, zombie cũng là xác chết, chỗ nó chọn, có lẽ phải chăng cũng có liên quan tới phong thủy?”

“Anh biết phong thuỷ à?”

Diệp Trần quay đầu, trông thấy một thanh niên, cậu thanh niên kia cười ngượng ngùng: “Trước đây làm để kiếm miếng cơm. Tôi tên là Quách Thịnh, dị năng hệ sét, đã từng là một đạo sĩ.”

Mạt thế vẫn còn gặp được đạo sĩ, nhóm người này thật thú vị.

Diệp Trần cảm thấy mình giữ la bàn cũng vô dụng nên lấy ra đưa cho tay đạo sĩ: “Đạo sĩ phải không? La bàn này tôi không biết dùng, anh cầm đi.”

“Ồ,” Quách Thịnh thấy có la bàn liền reo lên, “có cái này, tôi có thể xác định được vị trí của huyệt.”

“Mau lên!”

Diệp Trần giục: “Anh mau tìm đi!”

Quách Thịnh cầm la bàn, dẫn theo đoàn người dị năng đi tìm zombie chúa. Cùng lúc đó, Bạch Sùng đang phát thuốc trong căn cứ, thúc đẩy chuyển hóa tạo ra một loạt người mới có dị năng.

Người trong căn cứ của anh ta hầu như đều đang chờ đợi được uống thuốc chuyển hóa. Vậy nên, bình thường họ vẫn luôn tham gia huấn luyện trước, gần như mỗi một người dị năng mới xuất hiện đều có thể ngay lập tức sử dụng được dị năng để chiến đấu. Trong lúc Bạch Sùng giúp mọi người chuyển hóa, lính trong căn cứ của anh ta lần lượt hành quân đi. Sau khi nhóm cuối cùng rời khỏi căn cứ, cửa lớn của căn cứ ầm ầm khép lại.

Bấy giờ, ngày đã gần hoàng hôn. Nghiêm Uy chỉnh radio, cùng Bạch Sùng ngồi chờ nghe bản tin mới nhất.

“Anh đang làm gì thế?”

Bạch Sùng thấy Nghiêm Uy liên tục vỗ radio nên hỏi. Nghiêm Uy cau mày: “Quái lạ thật, tự dưng lại bị hỏng.”

“Hỏng?”

Bạch Sùng thắc mắc. Nghiêm Uy gật đầu: “Không bắt được tín hiệu, hỏng rồi.”

Hệ thống thông tin truyền thông ở mạt thế không mấy phát triển, radio là phương thức truyền tin truyền thống ổn định, đáng tin cậy nhất. Nếu radio bị hỏng thì căn cứ này chẳng khác nào bị cắt thông tin liên lạc.

Trong lòng Bạch Sùng thấy hơi bất an nhưng vẫn an ủi: “Chắc là do gió quá lớn, sẽ ổn ngay thôi.”

Thế nhưng, vừa nói xong, lập tức có người hớt hải chạy vào.

“Trạm trưởng, zombie.”

“Zombie?”

“Đúng!” Người nọ thở hổn hển, nói vội, “Rất nhiều zombie đang vây ở bên ngoài, nhung nhúc nhung nhúc, toàn là zombie cấp cao. Làm sao bây giờ?!”