Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 125: Luôn là mèo của cậu 20

Diệp Trần chạy điên cuồng tới điểm tập hợp của nhóm Trần Lâm, mở bản đồ theo dõi hướng di chuyển của Trần Lâm rồi chạy qua đó.

Nhóm của Trần Lâm đã vào núi trước khi Diệp Trần tới. Sau khi vào núi, người có dị năng tàng hình che cho bọn họ, người có dị năng hệ chó bắt đầu tìm kiếm mùi của zombie chúa.

Trong lúc Diệp Trần đang đuổi theo họ, thiết bị liên lạc mang theo người bỗng đổ chuông. Cô nhận cuộc gọi, đeo tai nghe lên tai, Bạch Sùng sốt ruột gắt gỏng: “Diệp Trần, em đâu rồi?! Em đi đâu vậy?! Em không nói tiếng nào đã chạy đi như vậy không nghĩ tới chuyện sẽ làm tôi lo lắng hay sao?!”

“Có nghĩ mà.” Ánh mắt Diệp Trần dịu dàng, “Vậy nên anh vừa gọi cho tôi, tôi liền nghe máy ngay.”

Bạch Sùng được lời này trấn an, giọng trở nên lý trí hơn, quay trở lại đề tài chính: “Em đi đâu rồi? Đang làm gì vậy?”

“Tôi đi giúp Trần Lâm.”

“Em điên à?!” Bạch Sùng giật mình thốt lên, “Không phải tôi nói là mặc kệ rồi sao?”

“Vậy nên anh không cần phải xen vào.” Diệp Trần bình tĩnh nói, “Bạch Sùng, anh có tính toán thế nào, hoạch định ra sao, cứ việc làm theo những gì anh nghĩ, không cần phải vì tôi mà thay đổi bất kỳ chuyện gì.”

“Tôi…”

“Tôi biết là rất khó, Bạch Sùng, vậy nên trước đây tôi đã nghĩ, phải chăng không nên nói cho anh biết tôi đang làm gì. Vì nói cho anh, anh nhất định sẽ muốn thay đổi vì tôi. Đó không phải là điều tôi hy vọng.”

Lúc anh ta là Lâm Giản Tây, cô bỏ công cả đời để biến anh ta thành tiểu đệ của Sở Thiên.

Sau đó anh ta thành Lục Lương.

Cuộc đời khi anh ta là Lục Lương, anh ta liều mạng phản kháng, liều mạng giãy dụa, khiến cô bỗng nhận thức được…

Dựa vào đâu chứ?

Cô dựa vào đâu mà tự cho là đúng, bắt anh ta từ bỏ mục tiêu của bản thân, từ bỏ cuộc đời của chính anh ta, vì hồi tưởng và cảm thông cô mà đi một con đường anh ta không muốn, cúi đầu phục tùng người khác.

Sau này, cô vẫn luôn muốn lừa gạt anh ta, cho đến khi cô trở thành Tống Uyển Thanh, Lục Minh lừa cô để đi chịu chết một mình, cô mới hiểu, cảm giác bị người giấu diếm, lừa gạt hóa ra là như vậy. Từ khi họ gặp nhau, yêu nhau, họ đương nhiên đã trở thành một phần cuộc đời của đối phương. Cô lựa chọn thế nào không nên do anh ta chọn giúp.

Vậy nên cô mới thoải mái nói với Bạch Sùng: “Bạch Sùng, tôi có mục tiêu của mình. Vì mục tiêu này, tôi phải đi trợ giúp Trần Lâm. Anh chờ tôi quay về.”

Nói xong, Diệp Trần dứt khoát cúp máy, nhảy vào trong rừng.

Trong rừng không có tín hiệu. Bạch Sùng gọi lại cho cô nhưng chỉ có tiếng máy bận.

Bạch Sùng thấy hơi sốt ruột.

Anh ta hiểu rõ lời Diệp Trần nói, anh ta biết cô cũng là một người làm nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này nhất định có liên quan với việc cô bỏ đi, rất có khả năng nhiệm vụ của cô là trợ giúp Trần Lâm hoặc là giết zombie chúa.

Bạch Sùng nhận định vế sau có khả năng cao hơn. Vì nếu là trợ giúp Trần Lâm, Diệp Trần đã chẳng ở bên anh ta lâu như vậy.

Bạch Sùng gọi điện thoại một lúc không được liền sốt ruột đi ra ngoài gọi Nghiêm Uy.

“Trạm trưởng, có việc báo cáo! Dương Thu đi rồi.”

“Dương Thu?”

Bạch Sùng ngẩn người, Nghiêm Uy cau mày: “Cậu ta nói là đi tìm Trần Lâm để giết zombie chúa, chỉ để lại một phong thư.”

Bạch Sùng cầm thư đọc lướt qua, nội dung đại khái là những lời cảm kích và vài lời dặn dò như di ngôn. Có thể thấy, Dương Thu đi với quyết tâm sẵn sàng chịu chết.

Bạch Sùng thật muốn chửi thề, quay về đi tìm vũ khí.

“Trạm trưởng, cậu định làm gì?”

Nghiêm Uy tròn mắt. Bạch Sùng vừa trang bị vũ khí vừa đáp: “Tôi đi tìm họ, anh bảo vệ căn cứ cẩn thận. Lần diệt zombie chúa này, lực lượng tinh nhuệ của các căn cứ khác đều đi cả, tôi e rằng đây là kế điệu hổ ly sơn.”

“Không đến mức ấy chứ…”

Nghiêm Uy đưa súng lục cho Bạch Sùng: “Giờ zombie đã thông minh tới vậy rồi sao?”

“Anh cho rằng vì sao zombie chúa lại là zombie chúa?”

Bạch Sùng giải thích: “Chính là vì chẳng những gã có được trí tuệ sánh ngang con người mà còn có thân thể mạnh gấp vạn lần thân thể loài người. Kế điệu hổ ly sơn đã có từ ngàn đời, anh cho rằng zombie lại không thể nghĩ ra sao?”

Nói xong, Bạch Sùng cũng đã chuẩn bị xong các thứ, định đi ngay, vỗ vai Nghiêm Uy: “Giao căn cứ lại cho anh.”

“Cậu yên tâm.” Nghiêm Uy chào theo quân lễ. Bạch Sùng đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì bị một cậu lính cản đường.

Cậu lính kia vừa chạy tới liền thở hổn hển báo cáo: “Không ổn rồi, trạm trưởng, có cầu viện khẩn cấp.”

“Cầu viện?”

Bạch Sùng nhíu mày, cậu lính nôn nóng nói: “Thành phố B bị bao vây tấn công! Có rất đông zombie…”

Còn chưa nói dứt lời, một cậu lính khác lại chạy vội vào nói ngay: “Trạm trưởng, căn cứ H bị bao vây rồi!”

Nghiêm Uy hết sức ngạc nhiên. Bạch Sùng cầm đao, mặt lạnh lùng.

Còn đi cứu Diệp Trần nữa không?

Giây phút này, anh ta phải lựa chọn.

Đi tìm Diệp Trần không biết có thành công hay không;

Hoặc đi cứu mấy vạn dân chúng.

Anh ta do dự, 666 nhỏ tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân… những người này là do anh vất vả lắm mới cứu được.”

Bạch Sùng cầm đao, nhắm mắt lại.