Gần đây giang hồ nổi lên nhiều sóng gió, mọi người đều tập hợp ở Quan Trung.
Không phải vì chuyện có đại ma đầu xuất hiện, càng không phải có đại mỹ nhân xuất hiện, mà bởi vì nghe đồn rằng Vạn Thần Y hao tốn mười năm tâm huyết để luyện chế một viên kim đan, chẳng những có thể giải bách độc, còn có thể tăng thêm mười năm nội lực, hết sức kỳ diệu. Ai nấy đều mơ ước, đại đội nhân mã kéo nhau đến Y cốc.
“Nếu ta có thể luyện ra viên kim đan như vậy, đã sớm nuốt nó vào bụng, ai lại thèm tung tin ầm ĩ như thế, đúng là một đám ngu ngốc!”
Giọng nói khàn khàn rung động cả bầu trời nắng ấm, một lão già tóc bạc phơ, râu cũng trắng buốt hừ một tiếng, ngồi trong đình nghỉ mát có vẻ rất buồn chán nói.
Đệ tử thân truyền của ông, Đậu Tử đứng một bên, mặc dù là nam tử hơn bốn mươi tuổi nhưng rất có khí chất tiên phong đạo cốt, tính tình của sư phụ hắn đã sớm quen thuộc.
Vạn Thần Y hừ tiếng: “Năm đó bọn họ nói mười năm sau sẽ cho Tiểu Tương Du đến lấy thuốc, nhưng nhìn coi đến tận bây giờ cũng chưa thấy ai tới, nếu không đến sớm lỡ bị người ta cướp rồi sao, bọn họ đang ép bức ta cho không đây mà.”
Đậu Tử chần chừ một chút, nhắc nhở nói: “Thủy gia là kẻ thù của cả nước, xâm chiếm võ lâm là chuyện sớm muộn, bọn họ đi cướp, về sau sẽ bị cướp lại. Nhưng mà sư phụ, một viên kim đan có giá trị bao nhiêu.”
Nói đến tiền tâm tình Vạn Thần Y nhanh chóng thay đổi.
Nhưng mà đại đội nhân mã bên kia lại đi sang hướng khác, rời đi mất tiêu.
Hóa ra gần đây lại có tin đồn mới, nghe nói dọc đường đi có một hang động, bên trong lưu giữ võ công bí tịch, hơn nữa một Bạch Phát Lão Nhân muốn đem công lực hơn tám mươi năm truyền lại cho người khác.
Vạn Thần Y cười khinh thường: “Sai, quá sai, không ngờ những cái tin đồn nhảm võ hiệp trong truyền thuyết cũng có người tin. Kim đan của ta hàng thật giá thật lại chẳng bằng một cái tin đồn nhảm, hừ!”
Đậu Tử nói: “Nghe nói còn có kho báu.”
“Còn không mau chuẩn bị ngựa đi!”
“… Sư phụ ngài có thể có chút nguyên tắc riêng được không?”
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không kẻ nào nghĩ ta sẽ vào trong đó đâu, đúng không đúng không.”
Đậu Tử im lặng nhìn trời, sư phụ hắn vĩnh viễn cũng không lớn nổi.
Nhưng chưa đầy mấy ngày, đã có rất đông cao thủ võ lâm tề tụ ở ngoài hang động, còn xây hẳn nơi tạm trú, ai cũng không được tới gần, tình hình bên ngoài khá căng thẳng.
Vạn Thần Y giả mạo thành một chưởng môn vô danh tiểu tốt, đứng phía xa xa nhìn tới. Ngày hôm đó mặt trời lên cao, tất cả mọi người đều ở trong lều, Vạn Thần Y như kẻ trộm vặt nhìn chằm chằm bên ngoài, nghĩ muốn thừa cơ trốn qua đó. Nhưng có rất nhiều người đi qua đi lại, ông ta thật muốn ném mấy tên đó lên mặt trăng chơi với thỏ.
Quan sát một hồi ông ta cũng cảm thấy mệt mỏi, ngáp một cái, một con mèo đen xinh đẹp liền nhảy ngang qua. Nhìn cũng không giống mèo hoang lắm, ánh mắt nó di động. Bỗng nhiên thấy nó xoay người, ngồi chồm hổm dưới đất, đôi mắt màu vàng như đá quý nhìn về phía xa xa.
Vạn Thần Y đang quỳ dưới đất quan sát, lại bị nó làm vướng tầm nhìn, thở dài nói nó: “Tránh ra, mau tránh ra, không ta thịt ngươi bây giờ.”
Ai ngờ mèo đen đứng dậy, đi về hướng ông ta. Vạn Thần Y liền kéo khóa lều lại, không muốn con mèo hoang nhảy vào lều của mình.
Mấy ngày tiếp theo đều thấy mèo đen đi xung quanh chỗ ông ta, giống như ông ta là chủ của nó vậy. Vạn Thần Y không tránh khỏi buồn phiền, khoanh tay nhìn trời “Ta là người anh tuấn tiêu soái như vậy, cả đời chẳng có cô nương nào yêu thương nhung nhớ, nhưng bây giờ lại bị một con mèo nhìn chằm chằm, bộ dạng ta lớn lên đâu giống bánh bao thịt đâu chứ”.
Nói xong, loáng thoáng nghe thấy lều khác có tiếng động. Đôi mắt cảnh giác nhìn sang hướng kia, đột nhiên có người xông ra ngoài chém giết, muốn tiến vào trong động.
Ông ta mới bảo đệ tử đi mua thức ăn, lúc này hắn vẫn chưa trở về, do dự hồi lâu, đành đứng đợi người đằng trước đi vào hết, mới bắt đầu đi vào.
Trong động cũng không quá rộng, một đường vòng vèo, những người phía trước đều đi rất cẩn thận, Vạn Thần Y nhanh chóng vượt qua bọn họ, xém chút nữa bị chém thành bã đậu.
“Cao nhân đang ở nơi nào?”
“Bí tịch ở đâu? Lão tiền bối, ta cực kì tình nguyện bái ngài làm sư phụ, ngài mau mau xuất hiện đi.”
Trong động rất ồn ào, nhưng chỉ vang lên tiếng của bọn họ. Mọi người ở đây có chút nghi ngờ, đi lên phía trước mấy chục bước, sau đó ra khỏi con đường nhỏ hẹp, tiến vào một cái hang khác lớn hơn. Bên trong đó rộng rãi thoáng mát, nghi ngờ của mọi người trong nháy mắt lập tức biến mất, lại tiếp tục gọi lão tiền bối.
Trong động đá có một ngọn đèn dầu, đặt trên cao, nếu không có khinh công tốt căn bản không thể đi lên, bây giờ bọn họ càng có chứng cứ xác minh nơi này thật sự có cao nhân, càng có khả năng chứa kho báu.
Chớp một phát đột nhiên ánh đèn bị che hơn phân nửa, một bóng đen lớn hiện lên mặt đất, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một con mèo đen ngồi xổm một bên, cái đuôi ngoe nguẩy, che đi ánh sáng bên trong động. Nhìn thấy một con mèo, bọn họ cũng không quá để ý.
Vạn Thần Y vừa nhìn thấy nó, lại nhìn nhiều thêm vài lần. Con mèo kia giống như cảm thấy ánh mắt ông ta, nên nhìn thẳng về hướng đó. Vừa bắt gặp ánh mắt kia, trong lòng ông ta không khỏi sợ hãi, ánh mắt này… thực không giống con mèo gì hết. Đang định xoay người, bóng đen che khuất tầm mắt liền không thấy đâu, nhìn lại, con mèo đã đi đâu mất dạng. Mới vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên lưng cảm thấy nặng nặng, người bên cạnh kêu lên một tiếng. Vạn Thần Y chưa kịp phản ứng, đầu giống như bị đè xuống, nhất thời rối loạn.
Ông ta sửng sốt một chút, cái bóng đen trên đỉnh đầu nhảy lên, nhẹ rơi xuống đất, trong miệng ngậm thứ gì đó. Ông ta mò thử kim đan giấu trong mũ, tất nhiên không thấy. Sợ run rẩy kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi là…”
Còn chưa nói hết câu, lập tức thấy mèo đen như cười cười, xoay người chạy đi.
Bởi vì con mèo quá nhỏ, cho nên không ai lưu tâm. Mèo đen thong thả chạy ra ngoài động, mặt trời chiếu đến, ánh dương tà tà, đẹp không tả nổi. Nó nhìn ánh dương, sau đó nhảy vào bụi cỏ.
Trong chốc lát, gió thổi qua bụi cỏ, cây cỏ xanh biếc, một tiểu cô nương mặc quần áo đen đi ra. Nàng cũng không cao lắm, đôi mắt đen thui sáng ngời, tràn đầy tự tin kiêu ngạo. Nàng quay đầu nhìn trong động một cái, khóe môi xinh đẹp nhếch lên: “Phụ thân nói đúng, sức chiến đấu của tất cả bọn họ đều là cặn bã.”
Dứt lời, nàng nhét kim đan vào túi hương bên hông, nhẹ hừ một tiếng. Mới đi vài bước, lỗ tai hơi động đậy, nhìn thẳng phía trước, nàng trông thấy một nam tử từ phía xa đang đi tới chỗ này. Nàng nghiêng đầu nhìn, híp mắt đánh giá, cười cười: “Ngươi nhất định là Đậu thúc.”
Đậu Tử nháy mắt mấy cái, khuôn mặt kiêu ngạo này nhìn có chút quen thuộc, trong mắt tràn đầy tinh quái khéo léo, hắn giật mình: “Chẳng lẽ ngươi chính là Tiểu Tương Du?”
Cô gái kéo khóe miệng: “Phải.”
Đậu Tử thầm than hậu nhân Thủy gia thật sự là quá giống nhau, ánh mắt nhìn người khác luôn luôn giống như nhìn phàm nhân ngu ngốc, xem người ta y chang cặn bã, ưu điểm từ thời cha ông, à không, tính xấu đều di truyền đến đời nay. Không có ngoại lệ, đôi mắt rất xinh đẹp: “Sao ngươi lại đến đây?”
Cô gái bĩu môi: “Lấy kim đan nha. Không phải người giang hồ đều muốn đoạt đan sao, đây chính là vật Thủy gia ta đợi mười năm, sao có thể để bọn họ cướp được. Cho nên ta sai người tung tin đồn, dụ bọn họ tới nơi này, còn ta đi tới Y cốc lấy kim đan. Ai ngờ bản tính ham tài của Vạn gia gia không đổi, vậy mà cũng chạy đến đây, làm hại ta phải đi đến đây theo.”
Đậu Tử cười cười: “Xưa nay sư phụ đều chỉ thích tiền.”
“Ta lấy được kim đan rồi, vài bữa nữa sẽ đưa tiền tới Y cốc.” Cuối cùng nàng cười xảo quyệt, “Đúng nha, dựa theo ước định năm đó, ta mà tới lấy dược, phải giảm phân nửa tiền dược phí.”
Đậu tử cười khổ, tiểu ma đầu đúng là tiểu ma đầu, ngày sau chỉ sợ võ lâm gặp phải kẻ địch lớn nhất lịch sử. Còn nữa, dược phí mà giảm phân nửa… sư phụ hắn sẽ mất ăn mất ngủ đây.
“Tốt lắm, ta phải về nhà, cha mẹ đang đợi ta.”
Lúc nói câu cuối cùng, mới có chút giống bộ dạng của một tiểu cô nương. Đậu Tử yên lặng suy nghĩ, chờ nàng đi xa, mới nhớ ra: “Tiểu Tương Du, ngươi tên gì?”
“Thủy Du Du.”
Giọng nói trong trẻo, như tiếng chuông trong gió, nháy mắt, tiếng cười đã theo ánh nắng chiều càng lúc càng xa.