Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 75: A men

Trái ngược với vẻ mặt trắng bệch cùng khiếp sợ của Tần Khai Dịch, biểu tình của Đường Sa Uẩn quả thực chính là kích động tới cực điểm. Nàng giống như điên rồi đem tất cả oán hận trong lòng gào thét với Tần Khai Dịch. Cho đến khi Tần Khai Dịch tát nàng một cái, tiếng kêu la gần như tuyệt vọng mới chấm dứt.

“Ô ô ô … Vì cái gì … Vì cái gì lại như vậy, vì cái gì ta lại gặp phải những chuyện này … Vì cái gì … Ta muốn rời khỏi nơi này, ta muốn về nhà a!!! Ai tới cứu … cứu ta … Ai tới cứu ta …” Đường Sa Uẩn quỳ rạp trên mặt đất, khóc rống lên thất thanh, ngữ khí thê lương đến cực điểm.

“…” Tần Khai Dịch đứng bên cạnh nàng. Một lúc sau mới thở dài — người lọt vào thế giới này, ai mà không muốn về nhà đâu?

Mà nhìn thấy hết thảy, biểu tình Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng thâm trầm.

“Chủ nhân, ngươi không muốn biết người Tần Khai Dịch gọi là Viêm Cốt kia là ai sao?” Cà Tím hiển nhiên hiểu Thẩm Phi Tiếu. Hắn nghe thấy cuộc đối thoại kỳ lạ giữa Tần Khai Dịch cùng Đường Sa Uẩn, trọng điểm để ý hiển nhiên không liên quan đến quan hệ giữa hai người.

“Không cần.” Biểu tình Thẩm Phi Tiếu vô cùng đạm mạc. Hắn biết Đường Sa Uẩn sử dụng ảo thuật, không phải chỉ biến ảo thành người bình thường. Mà là biến thành người mà đối tượng lúc này trong lòng cảm thấy có khả năng giúp đối tượng nhất: “Viêm Cốt cũng được, Tử Dương Bội cũng thế, đều đừng nghĩ muốn cướp người từ trong tay ta.”

Nhìn tử sắc nồng đậm trong mắt Thẩm Phi Tiếu, Cà Tím tự biết không câu nổi hứng thú của Thẩm Phi Tiếu. Vì thế đành phải nhàm chán nhún nhún vai: “Được rồi, quan hệ giữa Đường Sa Uẩn cùng Tần Khai Dịch hình như thật sự… Ngô, chủ nhân định làm thế nào?”

“Ngươi không biết ta định làm thế nào sao?” Thẩm Phi Tiếu lộ ra biểu tình cười như không cười, nhìn đang giả ngu Cà Tím, nói: “Đừng quá tham lam.”

“… Được rồi.” Nhếch miệng, Cà Tím lầu bầu: “Cứ như vậy làm hỏng nàng… thật đáng tiếc a.” — trời sinh ma thể có tác dụng rất tốt đâu.

Thẩm Phi Tiếu làm bộ không nghe thấy Cà Tím oán giận. Hắn từ trong mặt kính nhìn thấy Tần Khai Dịch đang cúi thấp đầu, nửa ngày sau mới đứng lên: “Triệt trận pháp.”

“Vâng.”

Tần Khai Dịch không biết khi nào thì trăng đã lên cao. Hắn ngẩng đầu, phát hiện hành lang mình đang đứng không biết khi nào đã thay đổi không khí, không còn trầm lặng như trước nữa. Giờ phút này kiến trúc thêm nhiều phần linh động, nếu không phải trên mặt đất còn có Đường Sa Uẩn đang khóc, Tần Khai Dịch nghĩ có lẽ mình còn có tâm tình ngắm trăng.

“Đừng khóc nữa.” Nhìn Đường Sa Uẩn còn đang thút thít. Tần Khai Dịch lại không có cảm giác thương hại gì. Những chuyện cô nương này làm ra thật sự quá ác độc, hắn không có tâm tình đi giúp nàng. Dù sao câu chuyện người nông dân cùng con rắn, ai cũng đều nghe qua.

“Ô ô ô …” Nhưng Đường Sa Uẩn căn bản không để ý tới Tần Khai Dịch. Cũng đúng, phương pháp tách hồn cả đời chỉ có thể sử dụng một lần. Mà hiện tại, nàng đã để lỡ mất cơ hội duy nhất đó.

“…” Tần Khai Dịch rất muốn nói gì đó nhưng vừa nghĩ đến Thẩm Phi Tiếu có thể nhìn trộm, tra điều gì liền ngừng lại. Những lời kia của Đường Sa Uẩn cũng đủ để Thẩm Phi Tiếu cảnh giác. Nếu mình lại nói thêm cái gì đó … không biết chừng ngay cả chính mình cũng bị liên lụy theo.

“Sư huynh.” Giọng Thẩm Phi Tiếu xa xa truyền đến. Tần Khai Dịch vừa nghe đến giọng nói này, toàn thân liền cứng lại. Hắn quay đầu nhìn về Thẩm Phi Tiếu đứng cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Đường Sa Uẩn như đã hôn mê. Trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên tất cả đều do Thẩm Phi Tiếu bày ra … Nhưng không biết, hắn bày ra những thứ này rốt cuộc có mục đích gì.

“Trở về đi.” Thẩm Phi Tiếu đối với hành vi mà Tần Khai Dịch làm ra, không có bất cứ phát biểu cái nhìn gì. Trong lòng hắn cùng Tần Khai Dịch đều hiểu rõ, lúc này dù có nói cái gì cũng dư thừa.

“…” Tần Khai Dịch trầm mặc, không trả lời Thẩm Phi Tiếu.

“Đi thôi.” Thẩm Phi Tiếu nói xong câu này liền không để ý đến Tần Khai Dịch đang giãy giụa, bế bổng hắn lên. Lại chạm phải đôi chân lạnh lẽo của Tần Khai Dịch, chân mày hơn nhíu lại.

Tần Khai Dịch biết mình phản kháng không có tác dụng gì, giãy giụa hai ba lần liền từ bỏ. Hắn cuối cùng vẫn cứ liếc nhìn Đường Sa Uẩn nằm trên mặt đất một cái, không biết thế nào trong lòng lại ẩn ẩn có chút cảm giác thỏ tử hồ bi.

Thẩm Phi Tiếu làm như không phát hiện. Hắn ôm Tần Khai Dịch đi qua hành lang bằng gỗ thật dài. Tới phòng Tần Khai Dịch, một cước đá cửa, đi vào.

“Ngươi muốn làm gì!” Bị Thẩm Phi Tiếu thả lên giường, Tần Khai Dịch không thể không thừa nhận dây thần kinh mình lại căng cứng lên. Hắn phản xạ có điều kiện co người lại, lại bị Thẩm Phi Tiếu bắt lấy chân.

Thẩm Phi Tiếu không nói gì, chỉ chộp lấy chân Tần Khai Dịch. Chân Tần Khai Dịch rất đẹp, không giống như chân nam nhân thô ráp. Một tầng da trắng mịn nõn nà bao phủ lấy khung xương duyên dáng. Ngón chân mượt mà lại vì sợ hãi rụt lại, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Thẩm Phi Tiếu nắm lấy chân Tần Khai Dịch, bao phủ chân hắn trong tay.

Mà Tần Khai Dịch ngây người sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại — Thẩm Phi Tiếu đây là đang sưởi ấm chân cho hắn! Sưởi ấm chân!!! Thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ … Nằm nghiêng người trên giường, Tần Khai Dịch dường như sinh ra một loại xúc động muốn hét lên, sau đó hung hăng đá Thẩm Phi Tiếu một cước. Cũng may, lý trí còn sót lại của hắn ngăn lại động tác này …

“Sư huynh, muốn đi ra ngoài một chút không.” Thẩm Phi Tiếu trầm mặc thật lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng.

“… Đi đâu?” Tần Khai Dịch không tin Thẩm Phi Tiếu lại có lòng tốt như vậy.

“Đương nhiên không thể đi xa.” Thẩm Phi Tiếu cảm thấy chân Tần Khai Dịch ấm áp trở lại, cũng không buông ra mà cầm chơi tiếp: “Đi xa không an toàn.”

“…” Tần Khai Dịch nghẹn lại, hắn biết Thẩm Phi Tiếu còn muốn nói tiếp.

“Ta biết sư huynh muốn rời đi.” Giọng nói Thẩm Phi Tiếu rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện gì đó không quan trọng: “Nhưng chuyện đó không có khả năng. Dù sư huynh có trốn tới nơi nào, ta đều sẽ tìm sư huynh trở về … sau đó tự tay bẻ gẫy chân sư huynh.”

Rõ ràng không có cảm xúc gì nhưng lại làm cho máu trong người Tần Khai Dịch đông lại. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu không có biểu tình gì, không dám hoài nghi lời Thẩm Phi Tiếu nói có thật hay không.

“Cho nên … sư huynh ngàn vạn lần đừng trốn.” Thẩm Phi Tiếu buông chân Tần Khai Dịch đang run lên: “Nếu không, ta sợ ta không khống chế được bản thân mình.”

“…” Tần Khai Dịch nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn ra được cái gì. Hắn có thể nói được gì? Thẩm Phi Tiếu hiển nhiên không được bình thường nữa rồi. Nói đạo lý với một người điên??? Hắn còn không có ngu ngốc như vậy!

“Nếu sư huynh thấy nhàm chán, ta có thể kêu người đến chơi với sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu không nhìn lấy Tần Khai Dịch một lần: “Để cái người kêu Viêm Cốt đến, có được không?”

“…” Quả nhiên Thẩm Phi Tiếu nghe lén hắn cùng với Đường Sa Uẩn nói chuyện! Trên trán Tần Khai Dịch lập tức đổ một tầng mồ hôi lạnh. Hắn nhớ tới Đường Sa Uẩn như điên lên khi nghe thấy chân tướng sự thật, không biết thế nào lại cảm thấy chột dạ.

“Sư huynh, đây là đồng ý?” Thẩm Phi Tiếu ôn nhu hỏi.

“… Không.” Nửa ngày mới phun ra được một chữ. Tần Khai Dịch thầm hút một hơi: “Không cần, ta một người rất tốt, không cần tìm Viêm Cốt.”

Hắn không biết Thẩm Phi Tiếu thật sự có năng lực tìm thấy Viêm Cốt hay không. Nhưng hắn biết … nếu Viêm Cốt cũng bị bắt đến đây, vậy hắn liền mất đi con đường sinh cơ cuối cùng.

“Thật không.” Thẩm Phi Tiếu cười nhẹ một tiếng, cũng không có ép buộc Tần Khai Dịch nữa, mà là đứng dậy đứng: “Sư huynh ở bên ngoài đứng cả đêm, khẳng định mệt muốn chết rồi. Ta đây không quấy rầy sư huynh nghỉ ngơi nữa.”

“…” Tần Khai Dịch thật sự hận không thể đá văng Thẩm Phi Tiếu đi thật xa, thật xa.

Nhưng mà ngay khi Thẩm Phi Tiếu đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài. Tần Khai Dịch nghe được một âm thanh biến mất đã lâu vang lên trong đầu.

|Hệ thống: Xuyên qua giả gây ảnh hưởng đến bản hệ thống đã biến mất. Kích hoạt nội dung vở kịch cuối cùng. Thẩm Phi Tiếu trả thù. Nhiệm vụ không giới hạn thời gian, xin hãy để cho Thẩm Phi Tiếu tự tay giết chết Tần Thạch, thu thập được tiến độ còn lại để trở về, trở lại thế giới ban đầu|

“…” Nhìn bóng dáng Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch nghẹn lại tiếng kinh hô, sắc mặt khiếp sợ đến trắng bệch.

Hắn còn chưa viết kết cục về Tần Thạch, đã bị xuyên qua đến đây. Mà hiện tại xem ra, kết cục cuối cùng của Tần Thạch, cũng bị thế giới này bổ sung hoàn toàn.

Nhưng muốn Thẩm Phi Tiếu giết hắn? Tần Khai Dịch không tự chủ được nghĩ tới vừa rồi Thẩm Phi Tiếu dùng tay làm ấm chân cho hắn, không hiểu sao lại rùng mình một cái — cái này quả nhiên quá khó để khiêu chiến a …

“Thẩm Phi Tiếu, phải làm sao thì ngươi mới giết ta đây … phải làm sao ngươi mới có thể … giết ta.” Tần Khai Dịch cười khổ thì thầm. Thật ra muốn làm Thẩm Phi Tiếu tức giận rất đơn giản. Nhưng sau khi bị chọc giận, Thẩm Phi Tiếu rõ ràng chỉ biết thượng hắn mà không phải là giết hắn a a a a a!!!

Nhiệm vụ cuối cùng cũng đã có, chỉ còn một bước nữa là hắn có thể về đến nhà … Nhưng vì cái gì, một bước này, lại … xa xôi đến thế?

Ở bên ngoài giằng co cả đêm, mỏi mệt lần thứ hai dâng lên. Tần Khai Dịch cuộn mình ở đầu giường, dần dần thiếp đi. Mà sau khi hắn ngủ, cánh cửa vốn đóng lại lại bị một bàn tay đẩy ra. Vốn dĩ đã rời đi nhưng Thẩm Phi Tiếu lại nhẹ nhàng tiến vào, phủ lên người Tần Khai Dịch một lớp chăn mỏng mới chậm rãi rời đi.

Không biết khi nào thì bắt đầu, Thẩm Phi Tiếu bắt đầu có thói quen nghe lén sư huynh hắn nói thầm — mà lúc này đây, nội dung hắn nghe được lại làm hắn như muốn xông vào.

“… Thẩm Phi Tiếu làm sao có thể giết được ngươi.” Nam nhân đứng ngoài cửa, mang theo nụ cười vặn vẹo mà bi ai: “Thẩm Phi Tiếu … sao lại có thể giết được ngươi.”

Sư huynh thân mến của ta … Ngươi làm tất cả những điều này, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ, mục đích của ngươi chính là làm ta tuyệt vọng sao, từng chút từng chút một tuyệt vọng, bước đến đường cùng sao? Cho đến khi ta triệt triệt để để điên cuồng, ngươi mới thỏa mãn?

“Ha hả.” Tiếng cười trầm thấp ra từ miệng Thẩm Phi Tiếu. Hắn lảo đảo vài bước, chống tay vào tường, trong mắt hiện lên một mảnh trống rỗng: “Vậy để ta tận mắt nhìn xem, rốt cục ngươi có bao nhiêu nhẫn tâm đi.”

|Tà Mị| Chương 76