Viêm Cốt cảm giác chính mình cực kỳ đặc biệt vô cùng xui xẻo – thanh kiếm mà Tử Dương Bội đưa cho Tần Khai Dịch, không ngờ không phải là vì muốn tốt cho Tần Khai Dịch mà là vì muốn tính kế hắn.
Tần Khai Dịch trời sinh ma thể, tất nhiên sẽ không sợ hãi hung khí này làm ô nhiễm tâm trí. Nhưng mình thì không a, không có thân thể chỉ có linh thức. Chờ hắn tỉnh ngộ mới giật mình phát hiện liên hệ giữa hắn cùng Tần Khai Dịch đã bị thanh kiếm kia chặt đứt. Hơn nữa thanh kiếm kia còn lợi dụng mình đi mê hoặc Tần Khai Dịch giết người.
Vô lực ngăn cản hết thảy, Viêm Cốt chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Tần Khai Dịch, trong lúc hỗn loạn một chưởng đánh chết hái hoa tặc có ý đồ nhúng chàm mình. Mà bởi vậy nên tâm thần đại chấn, bị Thẩm Phi Tiếu xa xa ngàn dặm thừa dịp quấy rối.
Viêm Cốt không biết Tần Khai Dịch bị Thẩm Phi Tiếu giam trong ảo cảnh trải qua cái gì. Nhưng cũng hiểu được … sư đệ Tần Khai Dịch – Thẩm Phi Tiếu tám chín phần đã biết được liên hệ giữa người đeo mặt nạ cùng Tần Khai Dịch.
Bị giam cầm trong một góc ý thức hải, Viêm Cốt sốt ruột nhưng không biết làm sao. Đột nhiên liền thấy lão tổ Hợp Hoan Tông – Vệ Hòa xuất hiện, cứu Tần Khai Dịch.
“Nguy hiểm thật.” Xoa xoa mồ hôi trên trán, Viêm Cốt đảo mắt. Cái tên Tử Dương Bội kia tuy âm hiểm nhưng không ngờ mình đã lấy được cái ô Tiết Hiền chuẩn bị cho mình. Ngô … chỉ cần qua mấy ngày nữa, phá vỡ ma kiếm giam cầm hẳn là không vấn đề gì … Nhưng vấn đề là … trong khoảng thời gian này, Tần Khai Dịch thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Vừa tỉnh ngủ ngồi dậy, Tần Khai Dịch còn không biết Viêm Cốt đang sầu lo cho tương lai của mình. Hắn vừa mở mắt liền thấy một gương mặt thâm tình ngưng mắt nhìn mặt mình …
“… Huynh đệ, ngươi có thể cách ta xa ra một chút không?” Đột nhiên xuất hiện một gương mặt trước mặt làm mình xém hít thở không thông, Tần Khai Dịch phản xạ có điều kiện nói.
“Không.” Vệ Hòa ủy khuất: “Là ta cứu ngươi mà, ngươi lại còn ghét bỏ ta.”
“Cám ơn.” Tần Khai Dịch nghiến răng phun ra hai chữ.
“Ngươi phải bồi thường cho ta.” Vệ Hòa nhìn Tần Khai Dịch, nghẹn ngào bỉu môi nói: “Ngươi đánh chết đồ đệ ta rồi.”
“…” Loại ngữ khí làm nũng này không phải ảo giác của ta chứ. Hơn nữa một đại nam nhân làm vẻ mặt ủy khuất còn thấy rất hợp nữa??? Nội tâm Tần Khai Dịch gào thét, sau đó cứng còng nhìn phía góc tường, lại phát hiện thi thể bị mình giết chết đã không thấy đâu.
“Chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ!” Vệ Hòa thấy Tần Khai Dịch không đáp lời mình, nháy mắt như có khí thế Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành: “Đồ đệ, ngươi chết thật thê thảm a … Sư phụ thật vô dụng a … Thấy mỹ nhân liền không hạ thủ được, ô ô ô … Đồ đệ, ngươi trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không ngủ yên đi. Đều do sư phụ vô năng a.”
“Dừng.” Bị Vệ Hòa kêu la đau cả đầu, Tần Khai Dịch trực tiếp đánh gãy hắn, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Ta muốn nói.” Không hảo ý nhìn Tần Khai Dịch, Vệ Hòa ngập ngừng đạo: “Ta có thể thượng ngươi sao?”
“…” Đại ca, ngươi có thể không làm vẻ mặt đại cô nương xuất giá lại nói ra nội dung hung tàn được không? Khóe miệng Tần Khai Dịch run rẩy, không chút do dự cự tuyệt: “Không được.”
“…” Ngay khi Tần Khai Dịch cự tuyệt, Vệ Hòa giống một quả bóng bay xì hơi.
“… Ngươi có thể suy xét đến những thứ khác.” Nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu Vệ Hòa, Tần Khai Dịch có một loại cảm giác giống như mình đang chơi với một con cún thật lớn: “Trừ cái này ra.”
“Ta có thể hôn ngươi sao?” Mắt Vệ Hòa sáng ngời.
“Không được.” Tần Khai Dịch lần thứ hai vô tình cự tuyệt yêu cầu Vệ Hòa.
“… Ta đây vì cái gì phải cứu ngươi a.” Vệ Hòa nhỏ giọng than thở: “Nếu ta không cứu ngươi … còn có thể chiếm được chút tiện nghi đi.”
Đúng vậy, nếu Vệ Hòa không cứu Tần Khai Dịch, hắn có thể hoàn mỹ tự công tự thụ …
Không đề cập tới vấn đề này thì tốt, vừa nhắc tới cái này sắc mặt Tần Khai Dịch nháy mắt đen lại. Hắn không tự chủ được nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi – rốt cục là ảo giác của hắn hay là cái gì khác? Vì cái gì lại thấy Thẩm Phi Tiếu làm ra những chuyện kỳ quái như vậy. Cho dù hắn biết mình là người đeo mặt nạ nhưng thái độ với mình cũng không phải như thế đi?
“Đang suy nghĩ cái gì vậy, mỹ nhân. Ngươi ngủ hai ngày rồi, ngủ tiếp nữa là lỡ mất Khai Dương Tụ đó.” Mặc dù ngữ khí của Vệ Hòa là hỏi, nhưng hắn biết rõ Tần Khai Dịch đang rối rắm những thứ gì. Hắn đem hành vi Thẩm Phi Tiếu não bổ thành sư đệ có ý đồ mơ ước cường bạo sư huynh … Vệ Hòa tỏ vẻ cường bạo cái gì ghét nhất, một chút kỹ thuật hàm lượng cũng không có.
“Ta ngủ hai ngày?” Tần Khai Dịch không nghĩ tới mình lại ngủ lâu đến vậy. Hắn vội vàng đứng lên, mới phát hiện quần áo của mình đã thay đổi thành một thân hồng y sạch sẽ: “Ngươi thay quần áo cho ta?”
“Đúng vậy.” Vệ Hòa nói: “Yên tâm … Ta không có làm gì ngươi cả.”
“Được rồi, cám ơn nhiều.” Tần Khai Dịch nhìn ánh mắt Vệ Hòa giống như một bé cún lớn, lại nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu Vệ Hòa: “Chúng ta nhanh đi thôi.”
“Được nha, được nha.” Vệ Hòa khoái trá đáp ứng: “Ngươi giết đồ đệ ta. Nếu như bị những người khác ở Hợp Hoan Tông thấy, nhất định sẽ trở về báo thù … Ngô, chúng ta vẫn nhanh chóng đi thôi “
“…” Nghe Vệ Hòa nói, nháy mắt Tần Khai Dịch liền không hiểu được mạch não của Vệ Hòa. Người bình thường thấy đồ đệ mình bị giết, phản ứng đầu tiên đều là báo thù đi. Còn ngươi, cái biểu tình ngượng ngùng kia rốt cuộc là tình huống nào?
“Điều thứ 36 của Hợp Hoan Tông.” Như biết nguyên nhân biểu tình Tần Khai Dịch vặn vẹo, Vệ Hòa thực thiện giải nhân ý giải thích: “Chết trong tay mỹ nhân chính là vinh hạnh của Hợp Hoan Tông a. Đương nhiên, tuy ta quy định như vậy … nhưng bọn họ không có tuân thủ a. Aiz … đúng là không đặt giáo chủ ta đây vào mắt mà.”
… Sẽ tuân thủ mới là lạ!!! Tần Khai Dịch nhìn Vệ Hòa, có loại ảo giác muốn ói. Hắn quả thực muốn nắm lấy cổ áo Vệ Hòa dùng sức mà lắc a lắc, xem thứ có nước chảy ra từ não hắn hay không.
Sau đó Tần Khai Dịch ở khách *** tắm một cái liền cùng Vệ Hòa lên đường. Viêm Cốt biến mất cùng Thẩm Phi Tiếu âm thầm xuất hiện làm áp lực hắn tăng lên. Tần Khai Dịch biết mình đánh không lại Thẩm Phi Tiếu, nhưng vấn đề trên hết là chính là Thẩm Phi Tiếu hình đã đã biết hắn chính là người đeo mặt nạ. Dựa theo diễn biến bình thường … Hắn hẳn sẽ không trực tiếp giết mình đi?
Biết mình xuất hiện những ảo giác cùng Thẩm Phi Tiếu khẳng định có quan hệ. Tần Khai Dịch không khỏi bắt đầu ảo tưởng cuộc sống bi thảm sau này … Bị nhân vật chính lòng dạ hẹp hòi nhớ thương, tuyệt đối không phải chuyện vui a.
Khách *** nơi Tần Khai Dịch ở cách Khai Dương ba ngày đi đường. Vệ Hòa lại không có kêu Tần Khai Dịch sử dụng pháp quyết mà tìm mua một xe ngựa, chậm rãi lắc lư đến Khai Dương. Dựa theo lời hắn nói, làn da mỹ nhân phải nên bảo dưỡng cho thật tốt a … Gió thổi nhiều, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính chất làn da!
Sau đó hai người liền dùng một tốc độ chậm đến nổi làm cho người ta không nói được lời nào, lắc lư đến Khai Dương. Mà lúc này, còn một ngày nữa là bắt đầu trận đấu Khai Dương Tụ.
Vì trận đấu, nên khách *** bên trong Khai Dương đã sớm đầy ắp. Vệ Hòa cũng không vội, lôi kéo xe ngựa chở Tần Khai Dịch đến một tiểu viện hẻo lánh. Hắn nhìn ánh mắt Tần Khai Dịch kinh ngạc, chậm rãi giải thích: “Nơi này là một cái phân đà của Hợp Hoan Tông. Đừng ghét bỏ nó nhỏ a, ta đã đến xem qua, nó cũng không tệ lắm.”
Kỳ thật Tần Khai Dịch vẫn luôn không hiểu. Ngươi nói, một môn phái lấy thải bổ làm chủ có phân đà để làm gì? Chẳng lẽ không sợ người bị hại tìm tới cửa sao? Nghĩ vậy, Tần Khai Dịch cũng liền hỏi ra miệng. Không nghĩ tới hắn vừa hỏi, mặt Vệ Hòa lập tức vặn vẹo một chút, như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó rất khủng bố.
Một lát sau, Vệ Hòa mới tràn đầy cảm xúc nói: “… Có đôi khi đúng thật rất đáng sợ.” Đương nhiên, khác xa với tưởng tượng của Tần Khai Dịch. Vệ Hòa sợ cũng không phải là những người đó tìm tới cửa báo thù, mà sợ – những hoa hoa thảo thảo bị hắn hái qua muốn tìm hắn, bắt hắn phụ trách!
Mỹ nhân không thể trừng phạt được. Vệ Hòa tình nguyện bị đánh một trận nhưng cũng không muốn bị một mỹ nhân giống như da trâu quấn lấy. Trời ạ, ai có thể hiểu được tâm tình khi hắn bị những người thụ hại vây đuổi chặn đường, buộc mình cưới bọn họ a …
Tần Khai Dịch thấy vẻ mặt Vệ Hòa như trái khổ qua, cũng không nhẫn tâm đi đả kích. Kỳ thật trải qua mấy ngày nay ở chung, hắn phát hiện so tính cách mà nói, Vệ Hòa làm người cũng không tệ. Tuy luôn mồm nói muốn chiếm tiện nghi mình, nhưng hành vi lại không có vượt rào. Ngược lại mỗi khi hắn ta làm vẻ mặt ủy khuất làm Tần Khai Dịch như đang nuôi một bé cún to. Cho nên, mấy ngày qua Tần Khai Dịch vẫn tương đối thoải mái.
“Ngươi vì bí bảo mà đến hả?” Hai người ngồi ăn cơm trưa, Vệ Hòa tò mò nhìn Tần Khai Dịch một cái. Hắn cảm thấy Tần Thạch thật sự có ý tứ, nhìn hắn vẻ mặt mất hứng đi vào Khai Dương, thấy thế nào cũng không tin hắn thật sự vì phần thưởng mà đến.
“Bị người ủy thác.” Kỳ thật Tần Khai Dịch cũng không hiểu được Tử Dương Bội, vì cái gì lại kêu mình đến.
“Ân? Lại có người dám ủy thác ngươi đi?” Nhét một miếng thịt lớn, Vệ Hòa nhìn Tần Khai Dịch hàm hồ nói.
“…” Này có ý gì? Cái gì mà lại có người dám ủy thác ta? Hắn cũng rất mạnh có được không! Sắc mặt Tần Khai Dịch không tốt nhìn Vệ Hòa.
“A … a … ý của ta là … mỹ nhân như ngươi, sao lại có người nỡ nhẫn tâm ủy thác ngươi làm chuyện phiền phức như vậy …” Vệ Hòa giải thích không hề đỏ mặt. Quả thật, trong hắn mắt, Tần Khai Dịch như một đứa con nít không biết thế sự, giống như một đại môn phái phái đệ tử ra lịch lãm. Nhưng từ trên quần áo Tần Khai Dịch mặc, hắn lại biết, Liên Hoa giáo đi – hắn không tin tên Tử Dương Bội kia thật sự lại phái gà mờ đi ra.
Tư duy theo quán tính hại chết người a. Mỗi ngày trạch ở nhà, Tần Khai Dịch hoàn toàn không biết Vệ Hòa đã đóng cái mác đẳng cấp cao cho hắn. Bây giờ hắn còn đang băn khoăn – nếu thật sự găp Thẩm Phi Tiếu, hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!
Bất quá nan đề chung cực này sau vài canh giờ nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu liền giải quyết xong … Tiểu sư đệ đáng yêu nhà hắn … lại làm như … không biết hắn.
A … cái loại tâm tình vừa cao hứng vừa thất vọng này là sao đây. Tần Khai Dịch ở trong lòng yên lặng cắn cắn khăn tay.