Ngày lên đường là lúc sáng sớm trời quang mây tạnh.
Tần Khai Dịch nhét hết đồ cần dùng vào giới chỉ, Viêm Cốt ngoan ngoãn làm tổ trên mặt hắn nhưng khi Thẩm Phi Tiếu xuất hiện lại không mở miệng nói nữa.
Tựa hồ cố kỵ đến tình trạng thân thể Tần Khai Dịch, bọn họ cũng không trực tiếp sử dụng pháp quyết, mà giống như người phàm dùng xe ngựa làm công cụ thay cho đi bộ.
Tần Khai Dịch biết mình thân thể mình ra sao, cũng không cậy mạnh. Hắn ngồi chung xe với Thẩm Phi Tiếu, giữa hai người không có gì để nói. Ngoại trừ khi Thẩm Phi Tiếu lên xe mới chào một câu, hắn không nói gì cả.
Không thể cùng Viêm Cốt nói chuyện, Thẩm Phi Tiếu cũng không có đối tượng nói nào khác. Quá nhàm chán, hắn đành phải lôi một quyển |Dị vật chí| chậm rãi lật xem. Ngồi xe ngựa trường kỳ cũng phải chuyện gì thoải mái, chẳng những buồn, mà còn điên. Không lâu sau, Tần Khai Dịch khó chịu, nghiên cứu nửa ngày mới phát hiện mình hình như say xe…
Trước kia ngồi xe hơi, không như thế a. Tần Khai Dịch nhăn nhó ôm bụng mình, chỉ cần không để ý một cái rất có thể hắn ói ra a.
“Sư huynh, ngươi khó chịu?” Vẫn luôn trầm mặc không nói, Thẩm Phi Tiếu đột nhiên lên tiếng.
“Ân.” Miễn cưỡng đáp lời, nhưng Tần Khai Dịch cũng không muốn nói gì với Thẩm Phi Tiếu. Hắn biết vị trí mình trong lòng Thẩm Phi Tiếu, càng hiểu được giữa bọn họ không có khả năng giải hòa.
“Ngươi rất khó chịu sao.” Thẩm Phi Tiếu nhẹ giọng nói, âm thanh thiếu niên mang chút khàn khàn lúc biến giọng. Nhìn khuôn mặt Tần Khai Dịch mang vẻ không hiểu.
“…” Tần Khai Dịch hai mắt nhắm nghiền, sau đó hơi gật đầu.
“Dừng xe!” Ngoài dự đoán, Thẩm Phi Tiếu thế mà lại trực tiếp nói với xa phu: “Sư huynh khó chịu, trước dừng lại đi.”
Thẩm Phi Tiếu có ý gì? Tần Khai Dịch tuyệt đối không tin Thẩm Phi Tiếu dừng xe là vì hắn, hắn nghi ngờ thái độ Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc muốn làm gì.
“Các ngươi đi trước đi, ta cùng sư huynh ở phía sau.” Thẩm Phi Tiếu đối với các đệ tử khác nói: “Chờ sư huynh khỏe hơn, chúng ta sẽ nhanh chóng đuổi theo.”
Tần Khai Dịch chóng mặt. Hắn tựa vào thành xe, muốn nôn ra nhưng lại sợ dơ sàn.
Cũng may Thẩm Phi Tiếu nhanh chóng kéo hắn ra ngoài. Chân vừa chạm mặt đất, Tần Khai Dịch nhanh chóng nôn tất cả những thứ trong dạ dày ra ngoài.
“Sư huynh, đây.” Thẩm Phi Tiếu đứng bên cạnh Tần Khai Dịch, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch. Thẩm Phi Tiếu nhìn chăm chú Tần Khai Dịch một lát, như đang quan sát thứ gì. Thấy Tần Khai Dịch ngẩng đầu, đưa cho hắn một cái khăn tay.
“… Cám ơn.” Nôn ra hết, cảm giác khó chịu cũng giảm bớt. Tần Khai Dịch cầm lấy chiếc khăn lau miệng: “Ta không sao, chúng ta đi tiếp.”
“Sư huynh.” Không đáp lại lời Tần Khai Dịch. Thẩm Phi Tiếu nhẹ giọng nói: “Trong bí cảnh, sau khi ngươi nhảy vào trong sông, ngươi đi đâu?”
“…” Tần Khai Dịch không hiểu nhìn Thẩm Phi Tiếu, không biết hắn hỏi mình cái này làm gì.
“Vết thương trên cổ ngươi, từ đâu mà tới?” Thẩm Phi Tiếu vừa dứt lời làm Tần Khai Dịch nháy mắt đổ mồ hôi lạnh.
Hắn giờ mới hiểu vì sao thái độ Thẩm Phi Tiếu lai kỳ quái như vậy – Thẩm Phi Tiếu lại hoài nghi hắn, nghi hắn có quan hệ với người đeo mặt nạ? Thậm chí còn nghi ngờ cả hai chính là cùng một người!
Trong lúc nhất thời, đầu Tần Khai Dịch giống như bị nấu nước ấm. Hắn thầm hít sâu một hơi, ra vẻ lãnh đạm nói: “Ta có nghĩa vụ nói cho ngươi biết sao? Hừ, chẳng lẽ ngươi còn đang suy nghĩ biện pháp giết ta một lần nữa?”
Nghe xong Tần Khai Dịch trả lời như vậy, trong mắt Thẩm Phi Tiếu toát ra một tia phẫn nộ. Nhưng hắn nhưng chóng ẩn giấu nó đi, lập tức khôi phục thái độ mặt than: “Sư huynh nghĩ nhiều quá. Lần này đi kiếm linh thảo, sư phụ có căn dặn rất nhiều việc, còn đặc biệt nhắc ta chú ý đến sư huynh. Chuyện mưu hại sư huynh, ít nhất hiện nay ta sẽ không làm.”
Tần Khai Dịch nháy mắt liền hiểu được ý ngầm trong lời nói của Thẩm Phi Tiếu – hiện tại thì không nhưng sau này thì chưa chắc.
“Thật không.” Tần Khai Dịch không phản ứng với ác ý của Thẩm Phi Tiếu. Hắn nôn xong, cả người đều thoải mái lên. Liếc Thẩm Phi Tiếu một cái, nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chóng khởi hành thôi.”
“Vâng.” Thẩm Phi Tiếu hờ hững quay đầu, cũng không có đi dìu Tần Khai Dịch mà cứ như vậy nhảy lên xe ngựa.
… Thẩm Phi Tiếu thật sự rất không dễ chọc, Tần Khai Dịch miệng tràn đầy cay đắng. Hắn hoàn toàn không ngờ Thẩm Phi Tiếu lại hoài nghi đến hắn, người đeo mặt nạ cùng Tần Thạch, hình như không có liên quan gì đến đi. Không tự chủ được vươn tay sờ lên vết thương đã thành sẹo, trong lòng Thẩm Phi Tiếu bỗng nhiên thấp thỏm không yên.
Tháng sáu thời tiết thay đổi thất thường, buổi sáng còn sáng sủa, chiều lại mây đen dầy đặc. Vì dừng lại, mất nửa canh giờ sau Tần Khai Dịch mới đuổi kịp đội ngũ.
Lúc này trên bầu trời, mây đen che kín, không lâu sau liền mưa to làm đoàn người có chút chật vật.
Đường thì nhỏ, trời mưa càng thêm lầy lội. Xe xóc nảy nhiều, sắc mặt Tần Khai Dịch lại bắt đầu xám xanh, bây giờ hắn không thể không thừa nhận … say xe thật sự là một đại sát khí.
Cũng không bao lâu, đội ngũ lại gặp một khách ***. Tần Khai Dịch không chút chần chừ quyết định, hôm nay nghỉ ngơi tại khách ***, chờ mai mưa tạnh mới lên đường tiếp.
Những người khác đương nhiên không có dị nghị, vì thế xa phu đi gửi xe. Những người khác đi vào khách *** kêu ít thức ăn nóng hổi, ngồi ăn.
Tần Khai Dịch tuy đã không cần ăn gì, nhưng vì mới nôn xong nên vẫn kêu một bát cháo, muốn cứu vớt cái dạ dày đáng thương của mình.
“Tối nay ở đây đi.” Quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, lại cố gắng nhớ đến nội dung tiểu thuyết. Tần Khai Dịch không phát hiện thấy cái gì dị thường, vì thế mở miệng nói: “Mọi người nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng.” Làm ái đồ Thanh Hư Tử, địa vị Tần Khai Dịch trong Linh Sơn phái rất cao. Lần này đi tìm linh thảo, nhìn thoáng qua không có nguy hiểm gì, cho nên phần lớn mọi người đều tương đối thả lỏng.
“Ân.” Sắc mặt Tần Khai Dịch vẫn không tốt lắm, hắn ăn cháo xong, cũng chậm rãi lắc lư lên lầu, tìm thấy phòng mình nhào lên giường – Hắn ghét mặt than Thẩm Phi Tiếu! Thật muốn tháo giầy tát mấy cái lên khuôn mặt đáng ghét đó!
“… Ta muốn ngủ một giấc.” Cảm giác thân tâm ể oải, Tần Khai Dịch nhìn trần nhà, nói với Viêm Cốt: “Khi nào cơ thể ta mới khôi phục xong?”
“Còn chừng một thời gian.” Viêm Cốt không biết đang làm gì, giọng nói dị thường không yên lòng: “Ta cảm giác khách *** này có chút không ổn a…”
“Sao vậy?” Tần Khai Dịch nhíu mày, hắn nhớ trong nguyên tác sau khi Tần Thạch với Thẩm Phi Tiếu cãi nhau một trận mới có chuyện xảy ra mà.
“… Không khí không đúng lắm.” Viêm Cốt vuốt cằm: “Cảm giác quá quen thuộc.”
“Rốt cuộc có chỗ nào không đúng?” Tần Khai Dịch yếu ớt lên tiếng – bây giờ hắn chỉ muốn đi ngủ thôi.
“Ngô, chắc do ta lo lắng quá mức.” Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân, Viêm Cốt nói: “Ngươi ngủ đi, kinh mạch ngươi cũng dần hồi phục rồi, tu vi sắp tới sẽ tăng một mảng lớn … không phải còn có ta sao, có chuyện gì thì ta kêu ngươi dậy.”
Sau đó Tần Khai Dịch cứ yên tâm mà ngủ, sau đó hắn liền hoàn toàn đơ người.
Bởi vì lần thứ hai sau khi tỉnh lại, lại phát hiện tay chân mình bị trói chặt lên thành giường, quần áo trên người bị lột một nửa. Cái này còn chưa đau trứng nhất đâu, cái đau đớn nhất chính là – có một nam nhân ngồi lên người hắn vẫn còn tiếp tục ý đồ muốn lột sạch quần áo hắn!
“… Huynh đệ, ngươi đây là đang làm gì đó.” Tần Khai Dịch sparta. Hắn đột nhiên phát hiện mỗi lần hắn tin Viêm Cốt.. đều phải trả một cái giá đắt a …
“A? Sao ngươi lại tỉnh?” Người nọ tựa hồ phi thường kinh ngạc vì Tần Khai Dịch lại có thể tỉnh lại, khuôn mặt hoa đào tuấn tú xuất hiện một tia ngượng ngùng ửng đỏ: “Ta … ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ tiếp một lát nữa.”
“Ha hả.” Tần Khai Dịch cười như không cười đáp lại phần ngượng ngùng ngoài ý muốn này: “Ngươi có thể nói cho ta biết … Ngươi đang làm cái gì sao?”
“Ta?” Người nọ nghe Tần Khai Dịch hỏi giống như không hiểu ý. Hắn tiếp tục đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Thượng ngươi a.”
“…” Tần Khai Dịch cảm giác như mình thấy ảo giác, ảo giác!
“Ngươi xác định mình không đi nhầm phòng?” Tần Khai Dịch muốn khóc thét. Vì cái gì thế giới này luôn có thể cho hắn một ít ‘kinh hỉ’ mạc danh kỳ diệu thế này.
“Không có a.” Nam nhân nhìn Tần Khai Dịch ngây ngô cười: “Phòng ngươi thơm nhất, ta sao lại đi nhầm chứ.”
“…” Tần Khai Dịch thống khổ rên rỉ một tiếng, hắn hiện tại phi thường muốn lớn tiếng kêu cứu mạng.
“Ngươi không cần kêu nha, người của ngươi đều hôn mê hết rồi.” Nam nhân như biết Tần Khai Dịch đang suy nghĩ gì, hắn đưa tay sờ sờ hai má Tần Khai Dịch giống như đang an ủi hắn: “Yên tâm, ta sẽ thực ôn nhu.”
“… Vì cái gì! Ta là nam nhân đó! Phía dưới có hàng đó! Ngươi bị điên hả?” Thấy vậy, Tần Khai Dịch xù lông, thế giới này rốt cuộc là sao vậy?
“Bởi vì ta là người Hợp Hoan Tông a.” Nam nhân chỉ dùng một câu ngắn ngủn liền giải đáp vấn đề trên.
“…” Sau đó Tần Khai Dịch liền hiểu … Thì ra không phải do thế giới này tác quái, mà là do bản thân hắn tiện tay đào hố cho mình rồi tự nhảy xuống … Tục ngữ nói đúng, trời làm bậy còn có đường sống, tự làm bậy … không … thể … sống.