Nghe câu ‘Dạo này có khỏe không’ của Tử Dương Bội làm dạ dày Tần Khai Dịch không tự chủ được đau lên. Hắn hiện tại hận không thể nhào lên hung tợn cắn một hơi lên gương mặt tươi cười sáng lạn kia. Bất quá chút lý trí còn sót ngăn cản hành vi xúc động nhất thời này của hắn … Vì thế Tần Khai Dịch cũng run rẩy khóe miệng nở nụ cười: “Cũng không tệ lắm.”
“Thật không?” Híp mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống Tần Khai Dịch cùng Thẩm Phi Tiếu mặt than. Tử Dương Bội bước tới một bước: “Nha, ai vậy kìa … Đây không phải là …”
“Đúng vậy, đây chính đồ đệ ta mới nhận!” Nhanh chóng chặn họng Tử Dương Bội. Tần Khai Dịch bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, nếu Tử Dương Bội nói ra thân phận của hắn, không biết hệ thống ma quỷ kia tra tấn hắn như thế nào!
“Đồ đệ?” Nghe vậy, trong mắt Tử Dương Bội lóe lên một tia hứng thú. Bất quá hắn cũng không vạch trần Tần Khai Dịch, cười cười: “Vận khí ngươi cũng tốt lắm a, nhận một đồ đệ đáng yêu như vậy, còn có thể đi đến nơi này ở Tàng Bảo Các … Viêm Cốt chắc biết rất nhiều đúng không?”
“… Ngươi!” Không ngờ Tử Dương Bội lại biết đến sự tồn tại của Viêm Cốt. Tần Khai Dịch cả kinh, trong ý thức hải kêu tên Viêm Cốt nhưng lại không thấy hắn xuất hiện.
“Đừng gọi hắn nữa. Hắn sợ ta a.” Tử Dương Bội chớp mắt, tựa hồ biết mặt nạ trên mặt Tần Khai Dịch chỉ là ảo cảnh, vươn tay nắm lấy cằm Tần Khai Dịch: “Công pháp ta đưa, ngươi tu luyện tới đâu rồi.”
Tần Khai Dịch đối với động tác trêu hoa ghẹo nguyệt của Tử Dương Bội phi thường bất mãn … Nhưng lại không thể nói thẳng, đành phải bất đắc dĩ nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Ha ha.” Tử Dương Bội cười tủm tỉm nhìn Tần Khai Dịch, tựa như đang nhìn một con gia súc bị vỗ béo: “Ngươi học càng nhiều, ta lại càng vui vẻ … Không phải sao?”
“Ha hả.” Tần Khai Dịch thật sự cảm giác hắn không ở cùng một hành *** với Tử Dương Bội.
“Đường Sa Uẩn cô nương.” Thả cằm Tần Khai Dịch ra, Tử Dương Bội quay đầu nhìn về phía Đường Sa Uẩn đang chật vật ngồi dưới đất. Hắn mỉm cười ôn nhu, khuôn mặt tà mị mang theo ác ý: “Ngươi có gì muốn nói sao?”
“… Ngươi … ngươi là ma tu! Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Dù đã làm chuẩn bị trước nhưng chung quy Đường Sa Uẩn cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi. Trên người Tử Dương Bội tản mát ra sát khí cũng đủ để nàng kinh hồn tán đảm.
“A?” Tử Dương Bội vẫn cười cười, hắn đi đến gần Đường Sa Uẩn, sau đó không chút thương tiếc một cước dẫm nát bàn tay xinh đẹp kia: “Ai nha, ai nha. Ta sợ quá a.”
“Á á á!” Bị nghiền nát ngón tay, Đường Sa Uẩn la khóc thất thanh, nàng nào chịu nổi nỗi đau này. Đời trước nàng là con gái rượu được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Đời này thiên tư thông minh, trời sinh ma thể. Dù ở đâu nàng cũng là viên ngọc quý được cưng chiều, tâm can bảo bối, ai dám làm tổn thương nàng chứ?
Hành động của Tử Dương Bội làm nàng vừa hận vừa sợ. Sợ chính hôm nay liền chết ở đây, hận chính là Tử Dương Bội lại dám đối xử với nàng như vậy!
“Chậc chậc, thật sự là một đời không bằng một đời.” Nhìn phản ứng Đường Sa Uẩn, trong lòng Tử Dương Bội ngược lại có chút buồn cười. Hắn nhấc chân ra, sau đó *** tế đánh giá nữ tử đang ngồi khóc dưới đất. Một lát sau, hắn thở một hơi nhìn Tần Khai Dịch ngồi trên ghế vì bị hút hết ma khí nên mê muội: “Đều là trời sinh ma thể, nhưng ngươi thuận mắt hơn một chút.”
“Không có gì.” Tần Khai Dịch không biết nên làm ra cái biểu tình gì …
“Bất quá nếu rơi vào tay Tử Dương Bội ta, cho dù tư chất có nghịch thiên hay trời sinh ma thể cũng không có lý do ta buông tha a.” Tử Dương Bội cười hì hì: “Vốn tính lợi dụng những đệ tử Linh Sơn phái đi huyết tế tên Tiết Hiền kia, nhưng đến Kiếm Lâm còn không qua nổi cũng không tất yếu làm nữa …”
Vốn đang khóc rối *** rối mù Đường Sa Uẩn nghe Tử Dương Bội nói, đột nhiên ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi, ngươi là Tử Dương Bội?”
“Sao?” Cặp mắt hoa đào liếc Đường Sa Uẩn một cái.
“… Không đúng … Cái này, sao có thể như vậy được, ta không phải nhân vật chính sao, tại sao có thể như vậy..” Hoàn toàn không chấp nhận được sự thật người trước mắt chính là Tử Dương Bội, Đường Sa Uẩn tuyệt vọng nỉ non.
“Không có gì là không thể, thật sự là làm nhục uy danh Đường gia các ngươi a.” Tử Dương Bội lạnh lùng nói, sau đó liền không đế ý đến Đường Sa Uẩn nữa, mà chuyển hướng về phía Tần Khai Dịch.
“Ngươi tính ngồi trên đó bao lâu?” Tử Dương Bội nhướng mày: “Ta thấy ma khí ngươi cũng bị hút hết rồi … Ngô, tiểu Thạch, ngươi sẽ không tính nhân lúc ta không chú ý mà chạy mất chứ.”
Bị chọt trúng tim đen, sắc mặc Tần Khai Dịch cứng đờ, lập tức thản nhiên nói: “Sao có thể chứ, Tử Dương huynh, ngươi đúng là không tin ta a. Nhưng thật sự là ta không lấy tay xuống được nên mới ngồi ở đây a.”
“Thật không?” Tử Dương Bội lộ ra tia cười mà Tần Khai Dịch quen thuộc: “Vậy trước hết ngươi để cho tiểu đồ đệ đáng yêu đến cạnh ta đi, cứ ngồi trên người ngươi mãi đúng là không biết tôn ti.”
“…” Tần Khai Dịch bất đắc dĩ, hắn nên biết Tử Dương Bội tuyệt đối sẽ không để hắn dễ dàng rời đi. Chuyến đi của Thẩm Phi Tiếu lần này … dù mình có cung cấp đủ ma khí cũng không có biện pháp bỏ Thẩm Phi Tiếu ở lại đây.
Cho nên Tần Khai Dịch đành phải không nhìn đến biểu tình hồ nghi của Thẩm Phi Tiếu, bảo hắn đi đến chổ Tử Dương Bội.
“Uy, tiểu Thạch, nhìn ngươi yêu thương hắn vậy. Không phải là tư sinh tử của ngươi đi?” Thiên lý truyền âm quả thật rất tiện, Tử Dương Bội nhìn về phía Thẩm Phi Tiếu, cười cười nói với Tần Khai Dịch.
“Ai nha, Tử Dương huynh quả nhiên là quan sát tỉ mỉ, ngay cả cái này cũng bị ngươi phát hiện ra.” Tần Khai Dịch âm thầm trở mình xem thường, vẫn tiếp nhận lời Tử Dương Bội trêu chọc: “Phát hiện ta và hắn có điểm giống nhau a?”
“Đúng, rất giống.” Tử Dương Bội cười cười: “Nhưng không có đáng yêu như tiểu Thạch ngươi a.”
“Không có việc gì, trưởng thành liền đáng yêu giống ta.” Tần Khai Dịch nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ân, vậy thì tốt quá, đến lúc đó có thể nhìn thấy đến hai tiểu Thạch.” Như nghiện nói đùa, Tử Dương Bội lại nói: “Không biết tiểu Thạch ngươi có hứng thú với Đường cô nương không?”
“Sao lại nói thế?” Tần Khai Dịch có dự cảm không hay.
“Ân, hai cái trời sinh ma thể sinh hài tử còn không phải ra trời sinh ma thể sao? Vấn đề nay thật đáng để nghiên cứu.” Tử Dương Bội nói: “Nếu tiểu Thạch…”
“Hoàn toàn không hứng thú!” Không chờ Tử Dương Bội nói tiếp, Tần Khai Dịch liền đánh gãy: “Tử Dương huynh nếu có hứng thú, thì chính mình tự thử đi.”
Tử Dương Bội chẳng lẽ thật sự cho mình không biết chủ ý của hắn sao? Giống như lai giống, muốn thử lai hai thuần huyết có thể nhân ra một thuần huyết khác hay không. Không ra thì may, còn nếu … Tần Khai Dịch dám cam đoan, nửa đời sau hắn không cần làm gì chỉ cần cung cấp hài tử cho Tử Dương Bội là được … A, không đúng, sao những lời này lại cảm giác có nghĩa khác thế nhỉ.
“Như vậy a.” Ngữ khí tiếc nuối, Tử Dương Bội nhìn thoáng qua Đường Sa Uẩn còn đang khóc: “Ai, thật sự đáng tiếc …”
Đáng tiếc cái mẫu thân ngươi, Tần Khai Dịch hận không thể trở mình xem thường.
“Tiểu Thạch, ta thấy cái ghế ngươi ngồi cũng sắp đủ ma khí rồi. Nếu vậy, thuận tiện mang ta đi luôn nhé.” Tử Dương Bội còn dùng thiên lý truyền âm: “Ngươi còn muốn mang nhi tử đi theo?”
“…” Tần Khai Dịch không nói chuyện, hắn biết Tử Dương Bội sắp nói gì.
“Ta muốn ngươi ném hắn đi ngay bây giờ.” Ngữ khí Tử Dương Bội bình thản, nhưng cũng không thể che dấu khí thế ra lệnh bên trong: “Con đường tiếp theo, khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi.”
“Ta sẽ không bỏ hắn lại.” Tần Khai Dịch nhìn thẳng vào ánh mắt Tử Dương Bội: “Ngươi nói hắn là thân nhi tử của ta, chỉ có súc sinh mới ngay cả con ruột mình cũng ném.”
“Chửi hay lắm.” Như không biết Tần Khai Dịch mắng mình, Tử Dương Bội cười sung sướng: “Nhưng có đôi lúc làm súc sinh mới sống lâu. Ngươi có biết sư tổ ngươi Tiết Hiền chết như thế nào không?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tần Khai Dịch thấy thái độ của Tử Dương Bội, đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Ta sẽ nói cho ngươi biết, hắn chết như thế nào.” Tử Dương Bội đứng trước mặt Tần Khai Dịch, từ trên cao nhìn xuống: “Hắn vốn có thể thoải mái giết chết ta nhưng vì một ít cố chấp mạc danh kỳ diệu – giống như ngươi bây giờ vậy mà thi – cốt – vô – tồn.”
“Cố chấp mạc danh kỳ diệu?” Tần Khai Dịch nhíu mày.
“Đúng vậy.” Vươn tay vuốt hai má Tần Khai Dịch. Trên mặt Tử Dương Bội vẫn ý cười dạt dào như trước, nhưng nụ cười sáng lạn kia lại ẩn chứa chán ghét: “Vì bảo hộ một số kẻ vô dụng, hắn chết. Xem ra Linh Sơn phái các ngươi quả thật đúng là có truyền thống này – thật đúng là truyền thống khiến người khác ghê tởm.”
“Có lẽ đi.” Tần Khai Dịch đã nhận ra dị thường từ Tử Dương Bội. Hắn không dám kích thích tên ma tu tâm tình bất định này, trầm mặc không nói nữa.
“Ngươi đúng là kẻ thông minh, vẫn biết tự hiểu lấy mình. Ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục chọc giận ta chứ.” Tử Dương Bội mặt lạnh xuống, dời tay đi.
“Ta chọc giận ngươi, ngươi lấy con ta trút giận thì làm sao.” Tần Khai Dịch nghiêm túc nói.
“Ta luôn thích bộ dạng ngươi lúc này.” Tử Dương Bội cười lạnh nói: “Bởi vì có ràng buộc, mới vĩnh viễn bị ta đánh bại, vĩnh viễn không đứng cùng vị trí với ta … Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tiểu Thạch, Thẩm Phi Tiếu sẽ không thật sự là con ruột ngươi đi?”
“…” Tần Khai Dịch đột nhiên phát hiện mình rất khó đuổi kịp tư duy Tử Dương Bội. Hoàn toàn không biết hình tượng mình đã biến thành thánh mẫu Bạch Liên Hoa trong lòng Tử Dương Bội. Tần Khai Dịch vẫn còn đang lo – nếu Thẩm Phi Tiếu chết, hệ thống chắc chắn sẽ xóa bỏ mình!
“Đúng vậy, con trai ruột của ta.” Tần Khai Dịch cam chịu nói.
“…” Biểu tình Tử Dương Bội nháy mắt cứng lại, sau đó ra sức vỗ vai Tần Khai Dịch: “Không tồi, không tồi. So với sư tổ Tiết Hiền, ngươi có tiền đồ hơn nhiều. Tuổi còn trẻ mà đã có người kế tục.”
“Cám ơn.” Tần Khai Dịch lần đầu tiên có loại cảm giác bản thân mình điên rồi … Tử Dương Bội thật sự là nhân loại sao? Hay là nhân cách phân liệt?
2 thoughts on “|Tà Mị| Chương 32”
meomoon86
26/04/2016 lúc 14:45 Reply
hắc hắc, con trai, ôi tôi ôm bụng cười lắc lẻo
Bách Diệt Linh XxX Monkey D Aoi
08/05/2016 lúc 14:06 Reply
Con trai….? Anh khẳng định khi 2 người này biết sự thta65 không chọt chết anh đi
Thông báo Đây là trang Đam Mỹ (nam x nam) nếu bạn dị ứng mời click back
Tất cả bản edit đều không được tác giả cho phép chuyển ngữ, vui lòng không repost – không chuyển ver lại đến bất cứ đâu
Chắc chắn có pass cho các chương H
Pass không dấu – không viết hoa – không cách
Không chia sẻ Word – PFD – PRC
Hãy tôn trọng người edit, beta cùng các bản edit cũng như bạn đang tôn trọng chính bạn
Lịch post
Edit tới đâu – post tới đó
Chủ nhà
Tên: Cici
Cung: Ma Kết
Thích: Nhiều thứ
Ghét: Ngược, nhảm
Ở nhờ
Tên: Su (đang trốn việc)
Cung: Ma Kết
Thích: NP, đồng nhân, lịch sử, tu tiên, võng du
Ghét: Ngược, nhảm (thế nên mới chuyển sang đam mỹ chứ ngôn tình nhiều CDSHT quá)
P/s: Chuyên gia đào nhưng không lấp hố
Cần gì cứ chọt dzô ẻmCần gì cứ chọt dzô ẻm
Chọn chuyên mục
Cuồng ma bẽ mặt (1)
Hệ thống thành thần khởi động (5)
Kim Ốc (46)
Nhân vật phản diện mỉm cười tà mị (97)
Thông báo – Linh *** (12)
Thương nhân thành thật (5)
Trọng sinh vào hào môn – hệ thống thay đổi khí chất (73)
Tuổi trẻ có thừa (1)
Viện tâm thần thần tiên (8)
Phản hồi gần đây
ngoinhaso419 on |Tà Mị| Chương 12Người qua đường Giáp… on |Khí Chất| Chương 73Cún Con on |Khí Chất| Chương 73Cún Con on |Khí Chất| Chương 72Cún Con on |Khí Chất| Chương 71
Xem nhiều
Nhân vật phản diện mỉm cười tà mị
Trọng sinh vào hào môn – hệ thống thay đổi khí chất