Nghe Tần Khai Dịch giải thích, sắc mặt Liễu Linh Nhi cũng đỡ hơn. Nàng liếc nhìn Tần Khai Dịch một cái, chần chờ nói: “Nhưng mà sư huynh, huynh vì sao lại chọn Thẩm Phi Tiếu, hắn đắc tội huynh lúc nào?”
“Chẳng lẽ muội không nhớ ta từng đáp ứng muội làm chủ chuyện con chim sao?” Tần Khai Dịch ra vẻ lạnh lùng: “Đệ tử như vậy ở Linh Sơn phái quả thực là lãng phí tài nguyên, ta thật sự không biết vì sao lúc đó muội lại chọn hắn.”
“Sư huynh …” Liễu Linh Nhi ngập ngừng: “Nhưng hắn chỉ là một hài tử a, huynh … không thể đổi một người khác sao?”
Không ngờ Liễu Linh Nhi lại cầu tình cho Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch có chút kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, dù sao người ta cũng là thành viên trong hậu cung Thẩm Phi Tiếu, cánh tay hướng ra ngoài cũng là chuyện bình thường.
“Vậy thì muội nói danh sách cho ta biết đi?” Tần Khai Dịch cười như không cười nhìn Liễu Linh Nhi.
“Cái này …” Liễu Linh Nhi do dự.
Tần Khai Dịch kỳ thật rất bực bội khi thấy Liễu Linh Nhi. Tim người đâu phải làm bằng sắt bằng đá, cho dù là ai đi chịu chết đều sẽ có người đau khổ. Lúc có lợi thì bất mãn, có hại đến lợi ích của nàng thì thay đổi thái độ.
“Muội đi trước đi.” Tần Khai Dịch ôn hoà nói: “Ta còn cần phải chuẩn bị một vài thứ.”
“Sư huynh …” Thấy thái độ Tần Khai Dịch thay đổi, Liễu Linh Nhi còn muốn nói điều gì nhưng bị Tần Khai Dịch nhanh chóng chặn họng.
“Còn chờ ta tiễn muội sao?” Tần Khai Dịch lạnh lùng nhìn Liễu Linh Nhi.
“… Được rồi.” Việc mình làm làm sư huynh mất hứng, Liễu Linh Nhi ủ rũ đi về. Kỳ thật nàng cũng có chút chột dạ khi nghi ngờ lòng tốt của sư huynh. Nếu bình thường, nàng sẽ làm nũng cầu sư huynh tha thứ nhưng giờ nhìn thấy biểu tình lạnh lùng kia, định nói cái gì đó cũng nói không nên lời.
Thấy Liễu Linh Nhi đi, Tần Khai Dịch thở dài. Uầy, thôi kệ, chuyện bí cảnh mới là việc quan trọng nhất.
Danh sách đã có, ba ngày sau là thời gian tiến vào bí cảnh.
Tần Khai Dịch đã chuẩn bị tốt, đi theo sư huynh dẫn đường đến trước cửa cấm địa. Ở đây, đã tụ tập rất đông người, ngay cả Thanh Hư Tử cũng có mặt.
Tần Khai Dịch nhìn nhìn, không ngờ lại thấy Thẩm Phi Tiếu đứng trong một góc. Do dự một chút nhưng cũng không đến chào hỏi. Dù sao quan hệ hai bên cũng đang rất xấu hổ, nói không chừng bây giờ Thẩm Phi Tiếu đang âm thầm nguyền rủa hắn.
Thanh Hư Tử thấy thời gian đã đến, lúc này mới mở miệng nói: “Đệ tử Linh Sơn phái, trước khi vào bí cảnh ta giới thiệu với các ngươi một chút. Ba vị bên cạnh ta phân biệt là trưởng lão Linh Sơn phái, Băng Hỏa Tông cùng Xích Lôi Các. Họ sẽ dẫn mọi người phân thành ba đội tiến vào. Ta cũng không có gì muốn nói, chỉ duy nhất có một lời muốn dặn mọi người chính là lấy tính mạng làm trọng.”
Tần Khai Dịch lúc này mới nhìn về phía ba người bên cạnh Thanh Hư Tử. Một lão giả râu tóc bạc phơ hắn đã từng thấy qua, nhất định là trưởng lão Linh Sơn Phái. Bên cạnh là một nam một nữ trẻ tuổi, Tần Khai Dịch lại phân không ra rốt cuộc ai là người Băng Hỏa Tông, ai bên Xích Lôi Các.
Nam tử diện mạo bình thường nhưng khí chất lại hấp dẫn tầm mắt người khác. Hắn mỉm cười đứng bên cạnh Thanh Hư Tử, không biểu đạt rõ cảm xúc.
Mà nữ nhân mặc hồng y diễm lệ lại không tu dưỡng tốt như nam tử bên cạnh. Nàng tô son trét phấn rất dày, cộng thêm hồng y tiên diễm toát ra hơi thở yêu dã. Sau khi nghe Thanh Hư Tử nói xong, lộ ra biểu tình cười nhạo. Mã cũng đúng, đối với họ mà nói mạng người so với pháp bảo quả thực không đáng nhắc tới.
Tần Khai Dịch cho rằng mình đi cùng với trưởng lão trong môn phái nhưng không ngờ lại bị phân vào trong đội ngũ nam tử thanh dật.
Thanh Hư Tử hình như biết Tần Khai Dịch kinh ngạc, hẵn vỗ vai Tần Khai Dịch nói với nam tử: “Bộ Huyền, đồ nhi ta giao cho ngươi. Ngươi cũng đừng để bộ xương già ta chịu kích thích gì a.”
“Tất nhiên.” Ngôn Bộ Huyền cười nói: “Dù ta mất mạng nhưng sẽ dốc sức bảo hộ tốt bảo bối của ngươi.”
Thanh Hư Tử nghe vậy cười ha ha, làm Tần Khai Dịch tò mò không biết quan hệ giữa hai người là cái gì.
“Đây là bạn tốt lâu năm của sư phụ, nhậm chức trưởng lão bên Băng Hỏa Tông.” Thấy Tần Khai Dịch tò mò, Thanh Hư Tử cười cười giải thích: “Đừng thấy hắn diện mạo trẻ tuổi, chứ hắn là lão quái vật mấy trăm năm tuổi rồi đấy.”
Ngôn Bộ Huyền thoạt nhìn rất thân thiết với Thanh Hư Tử, cũng không để ý lời trêu đùa chỉ gật đầu cười.
“Ân.” Ngôn Bộ Huyền đánh giá Tần Khai Dịch một chút lúc này mới nói: “Thanh Hư Tử có thể có một đồ nhi như ngươi, cũng coi như là phúc khí của hắn.”
“Không dám.” Tần Khai Dịch khách khí nói.
“Tần nhi, sau khi ngươi tiến vào bí cảnh nhớ theo sau Ngôn tiền bối. Nhớ không được liều lĩnh, biết không?” Thanh Hư Tử dặn dò.
“Dạ, sư phụ.” Tần Khai Dịch gật đầu.
Thanh Hư Tử còn muốn nói gì đã bị một âm thanh sắc nhọn chửi rủa đánh gãy. Ông cau mày quay đầu lại, thấy nữ trưởng lão Xích Lôi Các đang chỉ tay mắng người. Tần Khai Dịch cũng nghe thấy, nhìn qua mới kinh ngạc phát hiện, đệ tử đang bị mắng chính là Thẩm Phi Tiếu.
“Hừ, Linh Sơn Phái các ngươi quả thật cái gì cũng dám đưa vào trong.” Đôi môi mọng đỏ duyên dáng lại phun ra từ ngữ cay độc, trưởng lão Xích Lôi Các không muốn bỏ qua cơ hội làm mất mặt Thanh Hư Tử: “Ngay cả một Luyện Khí kỳ còn chưa tới cũng dám nhét vào? Cho ta là ăn mày sao? A, cũng đúng, dù sao mạng người đối với Linh Sơn phái các ngươi cũng không đáng tiền, chết đi vài người cũng không mất mác gì.”
Thanh Hư Tử nghe thế liền đen mặt. Ông không để ý Thẩm Phi Tiếu, nhưng không thể không quan tâm đến danh dự môn phái. Thấy nữ trưởng lão còn đang muốn nói nữa, cho dù là nê bồ tát cũng có ba phần hỏa khí. Thanh Hư Tử cười lạnh một chút, lập tức cất cao giọng nói: “Ai nha, Diễm Y cô nương, thật sự có lỗi.”
Nê bồ tát: bồ tát bằng bùn
“Hừ, có lỗi chổ nào?” Nghe thấy Thanh Hư Tử nói, Diễm Y còn cho là mình chiếm được thế thượng phong được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Ta sao lại không nghĩ đến cô nương có thực lực gì mà bảo hộ được đệ tử của ta a. Cũng là do ta hồ đồ, đội ngũ đệ tử Linh Sơn phái vẫn nên giao cho Ngôn trưởng lão trông giữ thay đi, như vậy ta cũng yên tâm a.” Thanh Hư Tử cũng không rơi vào thế hạ phong, lời nói ra làm Diễm Y lúc đỏ lúc trắng.
“Cũng tốt, ta cũng không có hứng thú đi giúp ngươi trông coi cái đám yếu ớt này.” Diễm Y nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngôn trưởng lão, đệ tử Xích Lôi Các nên để Diễm Y cô nương trông giữ đi.” Thanh Hư Tử nào có lòng tốt như vậy, cười tủm tỉm giống phật Di Lặc. Thật ra, ông đồng ý cho Băng Hỏa Tông cùng Xích Lôi Các cũng là việc bất đắc dĩ. Giờ Xích Lôi Các lại phái nữ nhân ngu xuẩn này đến gay gắt với ông, cũng đừng trách ông xé rách da mặt.
“Ngươi!” Không ngờ Thanh Hư Tử lại làm như vậy, Diễm Y trợn tròn mắt. Nhưng nàng cũng nhanh chóng phản ứng, làm thì làm, chẳng lẽ còn không tốt sao?
Kỳ thật từ điểm này có thể nhìn ra Diễm Y quá nông cạn. Đầu tiên cửa vào bí cảnh phải thông qua cấm địa Linh Sơn phái. Trong cấm địa, hiển nhiên là Linh Sơn phái am hiểu hơn hai phái còn lại. Lúc trước, Thanh Hư Tử còn muốn phái nào vào thì tự mình phái đó đi, nhưng sau đó Xích Lôi Các cường thế yêu cầu mới không thể không đem ba đội ngũ trộn hỗn loạn. Giờ thì hay rồi, Diễm Y làm loạn như vậy càng làm cho ông có cơ hội phân công.
Tần Khai Dịch nhìn Thẩm Phi Tiếu đi theo vài đệ tử Linh Sơn phái đến đội ngũ Ngôn Bộ Huyền. Bị Diễm Y mắng trước nhiều người như vậy, tâm tình Thẩm Phi Tiếu dĩ nhiên không tốt rồi, sắc mặt cũng âm trầm dọa người. Nhìn thấy Tần Khai Dịch nhìn, hắn hung tợn trừng lại bộ dạng hung ác kia không hiểu sao làm Tần Khai Dịch lạnh cả người … Được rồi, rốt cục tên tiểu tử Thẩm Phi Tiếu này cũng hận hắn thấu xương, làm không tồi, tiếp tục cố gắng ha! Nhưng cái cảm xúc ưu thương nuôi con trai cho đã rồi nó không nhận ngươi làm cha rốt cục là vì sao lại có a … ô … ô … ô …
Thanh Hư Tử tất nhiên không hiểu nội tâm bi thương của Tần Khai Dịch. Ông nhìn đội ngũ xếp hàng thẳng lối, nói với Ngôn Bộ Huyền: “Thuận buồm xuôi gió.”
“Cảm ơn.” Ngôn Bộ Huyền ôn nhuận cười, dẫn đầu đi vào cấm địa.
Tần Khai Dịch đi theo sát Ngôn Bộ Huyền, lòng còn suy nghĩ vấn đề giữa mình và Thẩm Phi Tiếu. Hắn biết sau khi bọn họ tiến vào cấm địa sẽ thay đổi rất nhiều, đội ngũ đi vào cũng chia năm xẻ bảy, cửa vào cũng bị đóng. mà một năm sau mới có thể mở ra. Lúc này hắn phải chuẩn bị *** thần dã ngoại cầu sinh … Chẳng những phải phòng bị linh thú hung mãnh, còn phải phòng ngừa người tu chân giết người đoạt bảo.
Mà cũng không sao, Tần Khai Dịch miễn cưỡng lạc quan. Trong cấm địa, hắn sẽ có hoàn cảnh tu ma tốt hơn trong môn phái, không lo lắng bị người phát hiện. Dù sao bí cảnh quá lớn, mình lại không có tâm đoạt bảo, chỉ cần tìm một góc nào đó trốn đi là được.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn. Nhưng hắn không biết Thẩm Phi Tiếu luôn hung tàn theo dõi hắn … Ánh mắt kia quả thật như một đầu dã thú bị chọc giận, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên cắn xé hắn ngay tức khắc.
“Thẩm Phi Tiếu a, ngươi cũng không thể xử lý ta ngay lúc này được … Ta mà chết, làm sao mà hình tượng ngươi có thể phát sáng được đâu.” Tần Khai Dịch nhỏ giọng thì thào … Thôi, làm Boss cuối, chắc hắn sẽ không dễ dàng đi chầu ông bà vải ha!