Yến Du cầu khẩn một lúc lâu con trai cũng không hề bị lay động, dĩ vãng ông chỉ cần quỳ xuống Yến Tô nhất định nhẹ dạ, ông không khỏi mà ngẩng đầu muốn trộm xem thần sắc con trai, lại bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí giống như lưỡi dao của Nhiếp Gia.
Ánh mắt kia thật là đáng sợ, Yến Du sợ hết hồn, kinh hô một tiếng buông tay ra chật vật ngồi sập xuống đất.
Ánh mắt Nhiếp Gia như nhìn giun dế, mang theo uy thế không thể phản kháng nhìn từ trên cao xuống mà nhìn Yến Du, chính là tên đàn ông này, khiến Yến Tô bị Giang Dương triệt triệt để để mà giẫm vào trong bùn!
Nguyên chủ Yến Tô cũng không phải một người dễ dàng nhẹ dạ, bằng không không thể đem Giang Dương bức đến hoàn cảnh quẫn bách phải cầu viện Hoắc Thanh. Hắn không ngại phiền phức đưa tiền cho Yến Du t là bởi vì vẫn nhớ ký ức về cha mình trước khi cha mẹ ly hôn, hắn biết Yến Du tuy rằng quá trớn nhưng từng là người cha tốt, hắn nguyện ý cho Yến Du cơ hội, nguyện ý chờ đợi ông cải chính, nguyện ý lần lượt giúp ông ta trả nợ, chỉ vì khát khao này mà thấp kém mong đợi.
Nhưng Yến Du lại chỉ xem con trai là máy ATM, ngay mặt đáp ứng Yến Tô không đánh bạc nữa, xoay đi liền đem tiền Yến Tô đưa ném lên chiếu bạc. Không chỉ có như vậy, cuối cùng thậm chí vì Giang Dương đáp ứng cho hắn một ngàn vạn, cùng Giang Dương thông đồng đem Yến Tô đưa vào ngục giam, phế bỏ hắn đôi tay cứu vô số người.
Yến Tô đối sinh phụ mong đợi cùng khát vọng tình cảm, đối Yến Du mà nói chỉ là cứt chó!
"Ông lần trước đã nói là lần cuối cùng." Nhiếp Gia đi phía trước một bước, sau đó một đầu gối dừng ở trước mặt Yến Du, nhìn thẳng hai mắt hoảng loạn của ông ta.
Yến Du lòng sinh khiếp đảm, nhưng tiếp xúc tầm mắt uy hiếp của Giang Hách vẫn là cứng đầu cười khan cầu khẩn nói: "Ba thề, Yến Tô ba thề với con! Ba bảo đảm đây thật sự là lần cuối cùng! Không thì bọn họ sẽ chém tay của ba đí... Yến Tô con phải cứu ba!"
"Ông mỗi lần đều nói là lần cuối cùng, nhưng mỗi lần đều gạt tôi, lần này cũng không ngoại lệ đi." Nhiếp Gia nắm chặt tay phải của Yến Du lôi kéo ống quần mình, âm thanh rất nhẹ, lại ẩn chứa lạnh giá làm người run rẩy, cậu nói: "Nếu cái tay này của ông sớm muộn không gánh nổi, không bằng tôi tự mình giúp ông chém xuống!"
Tiếng nói còn chưa dứt, dưới con mắt mọi người Nhiếp Gia trước đó từ trong tay Tần Diệc Nhiên đoạt được dao xếp, khan một tiếng chém đến tay của Yến Du!
Một đao kia trực tiếp đâm xuyên qua khớp cổ tay Yến Du ghim chặt vào sàn nhà, miễn cưỡng đem bàn tay phải của ông ta tróc ra, chỉ còn da thịt dính liền.
Hiện trường yên tĩnh chốc lát, ngay sau đó Yến Du bùng nổ sợ hãi hỏng mất kêu to.
"A... A --!! A!!!"
Ánh mắt Giang Dương cùng Giang Hách sợ hãi mà nhìn Nhiếp Gia sát phạt quyết đoán mà rút ra dao xếp, kinh sợ đến hô hấp cũng quên mất.
Nhiếp Gia đứng lên, đao trong tay còn đang chảy máu.
Yến Du ôm cổ tay của mình điên cuồng rống lăn lộn đầy đất, máu bắn tung tóe khắp nơi, trên mặt các tân khách đều mang theo không khỏe theo bản năng mà lui về phía sau vài bước.
Luôn luôn tại cách đó không xa yên lặng xem xong toàn bộ quá trình Hoắc Thanh rốt cục giật giật, đối trợ thủ bên người phân phó nói: "Đưa đến bệnh viện, cho người nhìn."
Ngữ khí trước sau như một mang theo hờ hững, nhưng trợ thủ lại phát hiện ông chủ ở trước mặt người ngoài luôn luôn nghiêm túc thận trọng, lúc này lại sung sướng mà cong lên khóe môi, nhìn Yến bác sĩ đằng đằng sát khí, ánh mắt ôn nhu cực kỳ.
Bàn tay Yến Du gần như sắp rớt xuống, máu phun tung tóe, ông ta lớn tiếng thống khổ gào thét chốc lát, bỗng nhiên ôm cỏi tay chính mình lảo đảo trùng chạy tới bên Giang Hách còn đang ngây người, sợ hãi không thôi mà hoang mang hét to: "Giang tiên sinh, tôi đều dựa theo ngài dặn dò làm, ngài bây giờ có thể đem tiền cho tôi không? Tôi muốn trị tay của tôi, tay của tôi đứt mất rồi!"
"Loảng xoảng lang --" một tiếng, Nhiếp Gia ném dao xếp dính máu, dùng khăn tỉ mỉ lau máu trên đầu ngón tay, hướng Giang Hách một đạo ánh mắt bình tĩnh hung lệ như dã thú.
Giang Hách sợ hết hồn, vội vã đẩy Yến Du, vội vàng rũ sạch chính mình: "Ông là ai chứ!"
Giang Hách phủ nhận cũng không có hiệu quả gì, Yến Du còn đang hỏng mất mà đuổi theo hắn đòi tiền, các tân khách đại thể đã đoán được một, hai. Cứ việc Yến bác sĩ có một ngườu cha làm người giật mình như vậy, mà lỗi cũng không phải do Yến bác sĩ. Ngược lại là người đem Yến Du không ra hồn lộng đến yến hội long trọng như thế nhằm vào Yến bác sĩ, không phải chủ ý của Giang Hách thì cũng là Giang Dương... Nếu không hông Yến Du làm sao có thể tiến vào? Tại sao có lá gan đi quấn lấy Giang Hách đòi tiền chứ?
Thiên kim Lý gia đã gả ra ngoài trước tiên ném một câu "Thực sự là hoang đường", sau đó sắc mặt tái xanh mắng rời khỏi Giang trạch đi về nhà.
Đến đây, lễ đính hôn của Giang Dương cùng Mạnh Khiêm xem như triệt để phá huỷ. Giang Hách muốn cho Yến Tô lúng túng, không nghĩ tới lại tự lấy đá đâph chân mình.
Nhiếp Gia lau khô ráo đầu ngón tay, ném khăn liền quay người lên lầu, không chút nào có ý kết thúc.
Giang Dương sắc mặt hết sức khó coi, đối Giang Hách trách mắng: "Giang Hách, anh thật sự là cho tôi xem trò hay."
Giang Hách mồ hôi như mưa rơi, hắn làm sao có khả năng không nhận ra rằng mặt mũi Giang gia tối hôm nay ném bao lớn, e sợ không cần hừng đông trong vòng đã truyền ra.
"Giang Dương... Chúng ta có cần báo cảnh sát không?" Mạnh Khiêm nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Giang Dương, có ý riêng mà nói.
Trên đất một đám lớn huyết dịch càng chói mắt, Yến Du mất máu quá nhiều đã dây dưa bất động, co quắp ngồi dưới đất run lẩy bẩy. Tất cả những thứ này, không phải đều là do Yến Tô tạo thành sao! Hắn đem tay của người khác chặt xuống, loại cơ hội tốt này làm sao có thể không cố gắng lợi dụng?
"Báo cảnh sát, đương nhiên phải báo cảnh." Giang Dương thấp giọng lạnh lùng nói.Mạnh Khiêm gật gật đầu, ngay lập tức liền muốn bấm điện thoại báo cảnh sát, lúc này một bàn tay to mang đồng hồ bỗng nhiên đưa qua, trực tiếp cầm điện thoại di động của Mạnh Khiêm.Trợ thủ Hoắc Thanh thập phần khách khí lại xa cách cười, nhàn nhạt nói: "Hai vị không cần báo cảnh sát mới tốt, bằng không đêm nay ném mất danh dự thật sự không tìm về được, còn người này liền giao cho tôi xử lý đi." Nói xong hắn đem điện thoại di động đã bị hắn tắt máy trả lại cho Mạnh Khiêm, sau đó mang theo Yến Du đem ông kéo ra ngoài.
Giang Dương ngẩn người, hắn biết nhất định là ý của Hoắc Thanh, hắn tự nhiên là sẽ không làm trái trái ý Hoắc tiên sinh, chỉ là cũng không hiểu Hoắc tiên sinh ngăn cản hắn báo cảnh sát có ý gì.
Người đã bị trợ thủ tha đi, Giang Dương cũng không tâm tư quản, nhanh chóng bắt chuyện với khách mời ý đồ hóa giải bầu không khí cứng đờ tại hiện trường.
- -------
Nhiếp Gia bước từng bước nặng nề đẩy cửa phòng ra, An Na còn không biết Yến Du tới, đang an ủi Tần Diệc Nhiên viền mắt đỏ chót.
"Mẹ, con có thể cùng cô ấy đàm luận một chút không?" Tâm tình Nhiếp Gia lúc này cực tệ, sắc mặt cũng không tiện, giữa chân mày một mảnh mồ hôi lấm tấm.
An Na vừa nhìn liền biết cậu đau dạ dày, đáp một tiếng đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu liền bưng chén nước ấm cùng thuốc giảm đau qua đưa cho cậu này mới rời khỏi.
Nhiếp Gia không nhúc nhích nước cũng không nhúc nhích thuốc, chỉ là dưới ánh mắt dò xét của Tần Diệc Nhiên để ly xuống, sau đó đi chân trần ngồi ở trên ghế. Cậu ôm đầu gối đem mình co lại thành một đoàn, động tác này cũng không khiến người ta cảm thấy cậu rất yếu đuối trái lại hiện ra cao ngạo kỳ quái, ít nhất Tần Diệc Nhiên nhìn cậu liền không dám nói chuyện, bởi vì Yến Tô thoạt nhìn tựa hồ rất buồn bực.
Nhiếp Gia trầm mặc không bao lâu, liền đưa cho Tần Diệc Nhiên một tấm thẻ, thần sắc cậu không thay đổi lạnh nhạt nói: "Trong thẻ có 40 triệu, có thể giải quyết khẩn cấp của cô, trước tiên đem người của công ty ổn định lại, Cố thị bên kia hết thuốc chữa cô buông tha đi, Tần thị còn có giá trị phát triển."
Tần Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn tấm thẻ kia lại nhìn Nhiếp Gia một chút, cô hiện tại đích xác rất cần tiền, nhưng Yến Tô đưa tiền cho cô không có lý do để nhận...
Ánh mắt Nhiếp Gia không gợn sóng, "Cậu của cô Cố Tuyết Doanh có năng lực chấn chỉnh lại Tần thị, cô chuyển lời bảo hắn một lần nữa cầm lấy công trình Điền Hải, tài chính tôi lại cấp, trong vòng một tháng."
Tài chính công trình cho Điền Hải không phải là con số nhỏ, đừng nói 40 triệu, 400 triệu đều không lấy được. Tần Diệc Nhiên không biết Yến Tô có số tiền này hay không, cho dù có, cô cùng cậu cũng không có giao tình gì, làm sao sẽ không duyên cớ cho cô một khoản tiền lớn như vậy?
Cô tuy rằng có tình cảm tốt với An Na, nhưng cùng Yến Tô... Còn thật chưa nói qua mấy câu.
"Tôi không có giúp cô, tôi đang lợi dụng cô, nhưng sẽ không hại cô. Cô có thể lựa chọn không chấp nhận cũng có thể suy tính một chút, tôi hi vọng cô thu bởi vì đối với tôi mà nói cô là lựa chọn tốt nhất, bất quá tôi không có quá nhiều thời gian cho cô." Con ngươi Nhiếp Gia nhúc nhích một chút nhàn nhạt nhìn cô, căn bản không phải cùng cô thương lượng mà là cảnh báo.
Muốn khiến Giang Dương hối hận, Nhiếp Gia có rất nhiều phương pháp, suy nghĩ sau cuối cùng lựa chọn Tần Diệc Nhiên. Giang Dương xưa nay xem thường Tần Diệc Nhiên, cùng cô kết hôn cũng bất quá bởi vì cô là con gái một của Tần thị, hắn đem Tần Diệc Nhiên xem là đạo cụ, cho sau khi Tần thị suy tàn ngay lập tức liền đạp cô. So với thân phận của Yến Tô, để Tần Diệc Nhiên người vẫn luôn bị hắn coi là "Công cụ" đi nghiền ép Giang Dương, đâu chỉ là hối hận, e sợ Giang Dương sẽ trực tiếp giận dữ mà tức chết.
Về phần số tiền giúp đỡ Tần Diệc Nhiên kia, Nhiếp Gia đã nghĩ kỹ muốn cho Hoắc Thanh ra.
Cứ việc thái độ của Nhiếp Gia cũng không rất ác liệt, nhưng Tần Diệc Nhiên như trước có thể cảm giác được cậu rất thiếu kiên nhẫn, không để cho cô dám nói nhiều một câu phí lời.
Cô biết Yến Tô sau khi về nước luôn luôn đối phó Giang Dương, chỉ có điều Giang Dương không biết làm sao leo lên Hoắc Thanh, Yến Tô giao thiệp rộng rãi cũng không thể động vào một người như vậy, cho nên mới yên tĩnh lâu như vậy. Cậu đích xác sẽ không hại chính mình, huống hồ hiện tại cô cũng không có gì đáng giá để người khác đi ghi nhớ.
"Tôi nhận, cảm tạ." Tần Diệc Nhiên suy tính ba giây đồng hồ sau đó nhận lấy tấm thẻ kia, cô dùng hai đầu ngón tay tay nắm thẻ ngân hàng, cúi đầu xuống liền tại ở trên thẻ rơi xuống một chuỗi nước mắt, "... Thật sự rất cám ơn cậu."
"Thật sự..."
Trong khi Tần Diệc Nhiên mừng rỡ đến hỏng mất mà khóc lóc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rõ ràng.
"Tiến vào." Nhiếp Gia khẩu khí âm trầm.
Cửa phòng từ bên ngoài bị mở ra, người đàn ông tóc đen mắt đen nắm một phần văn kiện đi tới, "Yến bác sĩ, rảnh rỗi cùng tôi tán gẫu một chút không?"
Là Hoắc Thanh, tóc của hắn lược hết ở sau gáy, mặt anh tuấn lỗ ở dưới ánh đèn hiện rõ từng đường nét, con ngươi lãnh đạm lại cất giữ một phần nhu hòa, thần thái thoải mái ung dung cúi đầu nhìn Nhiếp Gia co lại thành một đoàn.
Tần Diệc Nhiên nhìn thấy Hoắc Thanh trực tiếp sợ ngây người, nhưng Nhiếp Gia thì nhíu mày lại, con mắt sau kính đang nhìn khuôn mặt Hoắc Thanh phút chốc co rúc nhanh một vòng.
Cậu không kiêng kỵ bất luận người nào, bởi vì Hoắc Thanh cùng người thời niên thiếu cậu từng động lòng quá giống nhau sinh ra một tia cảnh giác cùng không thích.
Đầu tiên là chính mình, sau đó là An Na, hiện tại lại là Hoắc Thanh. Nhiếp Gia tối tăm nói: 【 chủ nhân của ngươi đến tột cùng là ai? 】
【 Nhiếp tiên sinh, rất xin lỗi ta không có quyền trả lời câu hỏi này của ngài... 】Lời còn chưa nói hết Nhiếp Gia liền buồn bực mà đánh gãy nó: 【 Tại sao thiết kế khuôn mặt giống như thế?! Các người đến cùng muốn làm gì! 】
Hệ thống sợ đến không nhịn được run run một cái, khóc chít chít nói: 【 ta, ta là cảm thấy khuôn mặt có chút tương tự như trong ký ức của ngài sẽ khiến tâm tình ngài vui vẻ, ta lần sau sẽ không như vậy... 】 hiển nhiên nó không nghĩ tới Nhiếp Gia nhìn thấy Hoắc Thanh sẽ nổ thành như vậy.
"Yến bác sĩ?" Hoắc Thanh nhíu mày nhìn cậu.
Nhiếp Gia liếc mắt nhìn hắn, lập tức dời đi tầm mắt, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, "Mời ngồi. Đúng rồi, có thể xin trợ thủ ngài hộ tống Tần tiểu thư về nhà không?"
Hoắc Thanh nở nụ cười hớn hở, trợ thủ lập tức tiến lên một bước nói: "Tần tiểu thư, mời cô đi theo tôi."
Tần Diệc Nhiên gò bó gật gật đầu, lập tức đứng dậy cùng trợ thủ đi ra ngoài.
Trợ thủ vốn định hộ tống Tần Diệc Nhiên về nhà, nhưng mới ra cửa lớn Giang trạch, một chiếc xe ô tô màu đen từ đàng xa chạy nhanh đến, dừng ở trước mặt hai người. Thần sắc người đàn ông hoang mang xuống xe xông lên nắm hai vai Tần Diệc Nhiên hấp tấp nói: "Con không có chuyện gì chứ? Con tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ, chú chỉ có con là thân nhân duy nhất thôi!"
"Con không sao đâu chú." Tần Diệc Nhiên trấn an Cố Tuyết, quay người đối trợ thủ nói cám ơn, chờ người đi rồi mới lôi kéo Cố Tuyết lên xe vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Chú, chú không cần cùng cổ đông Tần thị gặp mặt nói chuyện nữa đâu, muốn đi thù để cho bọn họ đi... Về nhà con và chú nói rõ."