Kha Lâm ngẩn người, sau đó đem tay của chính mình đặt lên móng vuốt của Tư Hạo Lam, nói: “Tại sao đột nhiên lại nhắc tới đề tài này, hằng năm anh đều đi bệnh viện kiểm tra, không có vấn đề gì lớn.”
Móng vuốt bị sờ cũng có thể khiến thân thể mềm nhũn, Tư Hạo Lam nửa dựa vào trên xe, nói: “Em nói là một lần nữa trị liệu chân của anh, nếu hết thảy đều đã thay đổi, không chừng chân của anh cũng có thể trị hết, có thể lại đứng lên bước đi.”
Kha Lâm rũ mắt xuống.
Tư Hạo Lam không cách nào nhận biết chân của Kha Lâm có trong phạm vi ảnh hưởng của hệ thống hay không, đã như vậy thì không bằng cứ thử xem. Bất quá, Tư Hạo Lam biết Kha Lâm đã từng thử nhiều lần, cuối cùng đều là thất bại, hiện tại y đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể bước đi, đang bình tĩnh mà sống, đột nhiên kêu y đi trị liệu, y có thể sẽ lo sợ.
Lo sợ rằng cuối cùng vẫn sẽ thất bại, nếu như một lần nữa bị bác sĩ bảo không thể trị hết thì thật là đả kích quá lớn.
“Rõ ràng là ghét bỏ, mỗi lần kêu em động em đều bất đắc dĩ, nằm nhoài trên vai anh rầm rì, dỗ nửa ngày mới nhấc cái mông lên một chút. Kỳ thực em chính là không muốn động, cảm thấy mệt mỏi, nhiều lần mới giữa đường đã ngủ mê man rồi.”
“Không phải, cái này có chút hiểu lầm.” Tư Hạo Lam há to mồm, quả thực trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Đó là bởi vì trên người hắn vẫn còn có cái chương trình thần phục kỳ quái kia nha! Cho nên khi ôm nhau với Kha Lâm hắn sẽ mềm nhũn, căn bản không nhúc nhích được, hắn cũng rất khổ cực được không, vì cuộc sống hạnh phúc của hai người mà nỗ lực hự hự, không cẩn thận còn trực triếp ngất đi.
Được rồi, suy nghĩ kỹ một tẹo thì đúng là có chút ích kỷ, vì… thật sự rất mệt!
Kha Lâm thấy Tư Hạo Lam ngậm miệng, cho là hắn ngầm thừa nhận, một mặt đầy biểu tình ‘quả nhiên như vậy’, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng nói: “Vậy cũng tốt, vì em, thử một lần đi.”
Đây thực sự là làm ơn mắc oán, Tư Hạo Lam tức giận đến bốc khói, may là Kha Lâm đáp ứng, cứ đổ lên đầu hắn hắn cũng nhận.
Mai Khâm nghe được sự quyết định của Kha Lâm còn không kịp phản ứng lại, không hiểu tại sao tiên sinh đột nhiên đề xuất chuyện chữa chân, bất quá Mai Khâm cũng hỗ trợ đi xem xem, qua nhiều năm như vậy làm tiếp một lần trị liệu bài bản cũng tốt.
Vì vậy, vì sự hài hòa của cuộc sống tính phúc của nửa đời sau của Kha Lâm và Tư Hạo Lam, bọn họ liên lạc chuyên gia trong nước, cố ý bay qua nơi khác làm trị liệu toàn diện cẩn thận.
Kha Lâm ở bệnh viện một tuần, hết thảy kiểm tra một lần, Mai Khâm cùng Tư Hạo Lam vẫn luôn bồi bạn bên cạnh y.
Tư Hạo Lam nhìn máy móc thiết bị dùng để giám sát các chỉ tiêu, những thứ này trong thế giới trước kia của hắn tất cả đều không có, xã hội pháp trị quả nhiên rất khác biệt.
Kết quả kiểm tra được phát ra, cũng không lý tưởng.
Bác sĩ nói nếu như người bệnh cực kỳ khát vọng có thể đứng lên thì có thể thử giải phẫu xương cột sống một lần, thế nhưng hiệu quả giải phẫu không bảo đảm, hơn nữa nguy hiểm rất lớn.
Vừa nghe đã biết rất nguy hiểm, gây mê toàn thân rồi thao tác lên cột sống, nói không chừng sẽ khiến tình huống chuyển biến xấu, Mai Khâm cường liệt phản đối, Kha Lâm không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam đương nhiên không muốn Kha Lâm gánh chịu nguy hiểm, vội vàng nói với y: “Em chỉ muốn anh thử xem, nếu như không được thì thôi đi.” Hắn nhìn Kha Lâm cười, “Anh còn cho rằng em thật sự ghét bỏ anh à, nếu mà ghét bỏ em đã sớm chạy mất rồi.”
Y đương nhiên biết mấy lời nói về sinh hoạt tính phúc đều là trêu đùa, Tư Hạo Lam là thật tâm thật lòng vì hắn mới kiến nghị chuyện trị liệu.
Kha Lâm làm sao lại không nghĩ đến chuyện có thể khỏe mạnh, không riêng gì vì y, cũng là vì Tư Hạo Lam.
Nếu như y có thể đứng lên, là có thể cùng Tư Hạo Lam đi đến càng nhiều nơi, Tư Hạo Lam cũng không cần khổ cực như vậy.
Kha Lâm quay đầu đối mặt bác sĩ, nói: “Tôi muốn thử một lần —“
Tư Hạo Lam một tay bịt cái miệng của y.
Kha Lâm: “?”
Tư Hạo Lam nhìn Mai Khâm, hỏi: “Ngươi đồng ý không?”
Mai Khâm liền vội vàng lắc đầu, Tư Hạo Lam cương quyết nói với Kha Lâm: “Hai so với một, quyết định của anh không có hiệu lực, chúng ta về nhà.”
Thân thể của Kha Lâm vốn cũng không phải rất cường kiện, bắt y chịu nỗi khổ khi phẫu thuật, kết quả còn chưa chắc chắn tốt, vậy còn không bằng cứ duy trì hiện trạng.
Mai Khâm đề nghị nếu không thì liên lạc tổ chức y tế ở nước ngoài, cũng bị Tư Hạo Lam cự tuyệt.
Ra nước ngoài đơn giản cũng chính là làm giải phẫu, phỏng chừng cũng không thể trăm phần trăm bảo đảm có thể trị hết chân, hà tất gì phải cực nhọc Kha Lâm.
Những dụng cụ thiết bị kia nhìn thật dọa người, lại chẳng có miếng tác dụng.
Tư Hạo Lam cùng Mai Khâm khuyên can đủ đường dỗ Kha Lâm về nhà, ba người giằng co tới cuối tuần mới bay về, dọc đường đi Kha Lâm trầm mặc không nói lời nào, tâm sự nặng nề.
Sau khi về đến nhà, Tư Hạo Lam vì dỗ y, chủ động khóa ngồi lên người y, đem hết toàn lực vận động, nói: “Xem, xem đi, em không có ghét bỏ anh… Em một người động cũng được…”
Nói nói một hồi đỉnh đầu bắt đầu bốc khói trắng.
Kha Lâm rốt cuộc bị hắn chọc cho cười vang, thương tiếc hôn lên cái trán đẫm mồ hôi cùng hai má của hắn, bảo: “Ngủ ngốc.” Ngốc đến mức cả trả tim y đều đau.
Chuyện đi bệnh viện là Tư Hạo Lam nhắc tới, lãng phí rất nhiều thời gian nhưng công dã tràng, Tư Hạo Lam cũng không dám đề cập chuyện trị chân nữa. Kết quả, hắn không nói, người khác cũng sẽ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm này.
Sarah đến nhà, nói chính phủ muốn tặng cho Kha Lâm giải thưởng ‘Doanh nhân trẻ xuất sắc thành phố’. Vốn đây là chuyện tốt, nhưng Sarah nói: “Bọn họ muốn viết một bài báo về chân của ông chủ, muốn quảng bá nó… ưm…”
Cả Sarah cũng không nói ra được, xoắn xuýt nửa ngày mới bảo: “Muốn quảng bá thành tấm gương điển hình của người tàn tật.”
Tư Hạo Lam vừa nghe liền nhảy dựng lên. Cái gì tàn tật, Kha Lâm mới không tàn tật.
Đây là cố ý dùng mánh lới để quảng cáo đi, viết lên giật tít sẽ càng bắt mắt, điều mọi người chú ý toàn bộ sẽ rơi xuống đôi chân của Kha Lâm, tất cả mọi người sẽ nghĩ người trẻ tuổi này thật đáng thương, chân tàn phế, cho dù đối với thành tựu của Kha Lâm có tán thưởng nhưng vẫn sẽ mang theo cảm xúc thương hại.
Sự tôn trọng chân chính không phải là bình đẳng với tất cả mọi người sao?
Kha Lâm nghe Sarah nói, ngước mắt nhìn cô. Sarah cũng có chút không đành lòng, bảo: “Tòa soạn sẽ đến phỏng vấn, nhất định sẽ nhắc đến chuyện đôi chân, cần kể về quá khứ một chút, nếu như cậu không muốn, chúng ta liền từ chối.”
Truyền thông đương nhiên hy vọng Kha Lâm có thể thể hiện mình thật thảm thương, như vậy bài báo mới có thể nổi bật, thế nhưng đối với Kha Lâm mà nói là quá tàn nhẫn.
Tư Hạo Lam ở một bên giận giơ chân, Kha Lâm lại rất bình tĩnh, nói: “Đây là ý tốt của chính phủ, không thể cự tuyệt, mời bọn họ sắp xếp đi.”
Tư Hạo Lam tức giận không chịu được, Kha Lâm ngược lại an ủi hắn, nói: “Bọn họ nói đều là sự thực, anh cuối cùng sẽ phải đối mắt, sau này doanh nghiệp phát triển, tình huống như thế này sẽ rất nhiều, cũng không thể luôn luôn trốn trong phòng.”
Tư Hạo Lam biết rằng Kha Lâm có ý chí kiên cường, nói một không nói hai, nói được làm được, cho dù đối mặt với truyền thông vẫn có thể bình thản, ung dung và đúng mực.
Nhưng mà, Tư Hạo Lam cũng biết điều này đại biểu cho việc Kha Lâm đang miễn cưỡng chính mình.
Y không bao giờ có thể tiếp tục làm vị thiếu gia cô quạnh một mình bảo vệ tòa dinh thự lớn, mặc dù cô đơn nhưng cao lãnh tự do. Thế nhân tặng cho y cái tên doanh nhân, y sẽ phải chịu đựng càng nhiều ánh mắt hơn.
Nếu như chân của Kha Lâm có thể một lần nữa đứng lên thì tốt rồi.
Tư Hạo Lam không nhịn được lần thứ hai nghĩ vậy.
Mệnh cách đều có thể thay đổi, cũng không có hệ thống ảnh hưởng, Tư Hạo Lam không tin sẽ không tìm được cách.
Hắn gửi tin nhắn cho Lý Tinh Hà trên WeChat, Lý Tinh Hà tưởng là hắn nói tới chuyện diễn xuất, liền vội vàng nói: “Hạo Lam quân, chờ bên thành phố điện ảnh sắp xếp xong chúng ta lập tức chụp ảnh nha.”
“Ta không phải hỏi cái kia.” Tư Hạo Lam nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi có biết phương pháp song tu hay không.”
Lý Tinh Hà bị hắn hỏi đến sững sợ, lắp bắp hỏi ngược lại: “Song tu?” Là cái loại song tu mà y đang nghĩ hay sao?
“Đúng vậy, chính là loại phương pháp khiến hai người đồng thời tăng tu vi kia.”
Tư Hạo Lam nói chuyện hết sức đương nhiên, Lý Tinh Hà quả thực dở khóc dở cười, nói: “Hạo Lam quân, ngươi biết ‘đồng thời’ là chỉ gì sao?”
“Ta biết a, không phải là làm việc kia ư.”
Lý Tinh Hà bị hắn làm cho cả mặt đỏ bừng, ấp úng mà nói: “Ta là nhân sĩ chính phái, không làm mấy chuyện đó, chỉ nghe nói qua nhưng không hiểu cụ thể phải làm sao.”
Y ngay cả đối tượng yêu đương còn chưa tìm được, làm sao mà biết phương pháp song tu.
Tư Hạo Lam lườm một cái, Lý Tinh Hà liền cứng ngắc. Hắn ôm một chút hy vọng tới hỏi, kết quả thật sự vô dụng.
Lý Tinh Hà đại khái có thể đoán được lý do Tư Hạo Lam dò hỏi vụ song tu, tằng hắng một cái nói: “Ngươi là vì Kha Lâm tiên sinh đi, thế nhưng thứ cho ta nói thẳng, thế giới hiện tại của chúng ta không có bất kỳ linh khí gì, ta đã từng thử tìm kiếm linh thức trong vạn vật tự nhiên, không có bất kỳ sự đáp lại nào. Ở đây ngay cả đơn tu cũng không làm được, càng khỏi nói song tu, vậy nên chúng ta vẫn phải theo pháp tắc của thế giới này.”
Tư Hạo Lam lặng im không nói, thừa nhận lời Lý Tinh Hà nói là đúng.
Lý Tinh Hà xuất sư từ môn phái tu tiên chính thống, coi trọng pháp lý tự nhiên, nếu y nói rằng thế giới này không có linh khí thì chính là không tu luyện được, chỉ có thể đặt hy vọng lên biện pháp khoa học.
Tư Hạo Lam một lần nữa nhớ tới những dụng cụ, thiết bị kia trong bệnh viện, tổ chức y tế tốt nhất toàn quốc cũng không trị hết được chân Kha Lâm, xem ra thật sự là vô vọng.
Lý Tinh Hà thấy Tư Hạo Lam trở nên trầm mặc, bảo: “Vẫn là thuận theo tự nhiên đi.” Âm thanh còn chưa ra hết, y đã la thêm một câu, “Lập tức sẽ vào đoàn phim, nhớ chuẩn bị kỹ càng!”
Bộ phim tiên hiệp sắp tới dự tính quay chụp sáu mươi tập, nội dung rất nhiều, sẽ vào thành phố điện ảnh cắm cọc trong đó quay, Tư Hạo Lam tiến vào đoàn mấy tháng sẽ không về nhà được.
Hắn vốn còn muốn trước khi vào đoàn sẽ khiến cho chuyện của Kha Lâm trở nên khả quan, hiện tại lại ngâm nước tiếp rồi.
Hắn rất không vui, Hạo Lam quân không gì không làm được vậy mà lại không trị hết chân Kha Lâm.
Kha Lâm không biết dưới đáy lòng của Tư Hạo Lam vẫn còn rất trăn trở, y vẫn biểu hiện như ngày thường, phi thường bình tĩnh và ôn hòa.
Nhưng y càng như vậy thì trong lòng Tư Hạo Lam càng ngứa ngáy. Hắn muốn chân Kha Lâm tốt lên, không phải là vì bản thân hắn, mà là khiến Kha Lâm vui vẻ.
Tư Hạo Lam suốt đêm đều nghĩ ngợi, lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Kha Lâm kiên trì rằng còn chưa kết hôn không thể ở cùng phòng với nhau, lúc không có chuyện gì làm hắn vẫn ngủ trong phòng của mình. Tư Hạo Lam nằm trên giường, nhìn trần nhà, căn bản không thể nào ngủ.
Đèn trong nhà dần dần toàn bộ đều tắt.
Kha Lâm đã khôi phục lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, không còn ngày đêm điên đảo, trong nhà không ai thức đêm, vào giờ phút này đặc biệt yên tĩnh.
Trên núi bóng đêm rất dày, bao phủ Kha gia, Kha gia cũ kỹ mà cổ điển dưới bầu không khí âm u của buổi tối đặc biệt đáng sợ.
Tư Hạo Lam đương nhiên không sợ, hắn ước gì hiện tại gặp được quỷ, hắn sẽ bắt quỷ lại ăn vào, ở trong cơ thể luyện hóa thành khí, sau đó truyền qua cho Kha Lâm, không chừng chân y sẽ khỏe lại.
Hắn đầy đầu đều là chuyện trị chân cho Kha Lâm, đã sắp tẩu hỏa nhập ma.
Ngay vào lúc này, hắn cảm giác được một tia dị dạng.
Dường như có thứ gì đang kêu gọi hắn, từ khoảng cách xa lôi kéo hắn lại, hắn tập trung tinh thần sẽ cảm thụ được. Cái vật kia ở bên ngoài, trong màn đêm đen, vượt qua sự yên tĩnh của đêm khuya, không ngừng gửi tín hiệu cho hắn.
Cảm giác này… thật giống với hệ thống.
Tư Hạo Lam xoay người xuống giường. Hệ thống trước mắt vẫn còn ở trong thân thể của Mã Toa, hắn thỉnh thoảng lấy cái hộp kia ra nhìn, đóng rất chặt chẽ.
Kia rốt cuộc là ai.
Tư Hạo Lam bình tĩnh lại hơi thở, lặng lẽ mà rời phòng, ra khỏi nhà, đi về nơi phát ra tín hiệu.