Nhân Vật Phản Diện Công Lược

Chương 15: Thiên Miêu tinh linh

Nhìn hai tờ tiền giấy đỏ rực trong tay, Ôn Trĩ Sơ vội vàng nhét trả lại người ta, trên mặt lộ ra bối rối: "Không... không..."

Tưởng Vũ nghi ngờ: "Không đủ?"

Ôn Trĩ Sơ xua tay giữa không trung: "Không... không thể nhận".

"Sao lại không thể nhận chứ, cậu cứ cầm đi". Lời nói không giống giả vờ, lại rất chắc chắn.

Ôn Trĩ Sơ vội tránh về phía sau: "Không... không..."

"Cầm đi".

"Cậu... cầm về đi".

"Cầm lấy".

"Không... đừng, đừng..."

Còn bảy tháng nữa mới đến năm mới, hình ảnh ấm áp chỉ có thể thấy trong ngày Tết hôm nay lại được trình diễn trước cửa lớp 11-11.

Nếu nói hết năm rồi thì cũng sớm quá đấy.

Tưởng Vũ nhíu mày, "Vì sao cậu lại không nhận?"

Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, cố che túi áo đồng phục của mình: "Mẹ tôi... mẹ tôi nói, không được nhận đồ của người lạ".

Nếu nhận thì phải dùng thứ khác trả lại.


Tưởng Vũ ngạc nhiên: "Cậu không biết tôi là ai?"

Sau đó cậu ta thấy người kia gật đầu.

"Vậy sao cậu lại gửi thư tình hộ Tiểu Miên?"

Ôn Trĩ Sơ sửa lời: "Chiến... chiến thư".

". . ." Tưởng Vũ: "Được, chiến thư."

Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu ta: "Trên... trên tủ... có tên của... cậu".

Tưởng Vũ: . . .

Thấy đối phương thề sống thề chết không muốn nhận số tiền này, Tưởng Vũ mở miệng, "Phần ơn nghĩa này của cậu tôi sẽ ghi nhớ, sau này nếu gặp chuyện phiền toái gì thì cậu có thể tới tìm tôi".

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, cậu giao hộ một tờ chiến thư mà cuối cùng lại thành tặng đi một ân tình, thấy đối phương mang tiền đi rồi cậu mới thở phào một hơi.

[Hệ thống: Sao cậu lại không nhận tiền?]

Ôn Trĩ Sơ sửng sốt: "Hả?"

[Hệ thống: Hả gì mà hả, bánh từ trên trời rớt xuống đó!]

Ôn Trĩ Sơ mím môi: "Cậu cảm thấy chuyện may mắn như thế xảy ra ở trên người tôi là chuyện bình thường sao?"


[Hệ thống: Không bình thường]

"Vậy bây giờ cậu còn cảm thấy tôi nên nhận không?"

Thiên Miêu tinh linh nghẹn lời: [Không... không nên]

Ôn Trĩ Sơ vào lớp, ngồi xuống. Ngồi còn chưa nóng chỗ, hạng hai đếm ngược đã tới gõ gõ bàn cậu.

"Hạng mười sáu".

Cậu thành thật uốn nắn: "Ôn Trĩ Sơ".

"Mày gọi tao là gì?"

"Hạng hai... đếm ngược". Ôn Trĩ Sơ nói ra miệng xong cũng tự ngạc nhiên: "Vậy... vậy cậu cứ gọi tôi là hạng mười sáu đi".

"..."

Hạng hai đếm ngược đột nhiên ý thức được chuyện gì: "Không phải mày không biết tao tên là gì chứ?"

Người kia mím môi gật gật đầu.

Hạng hai đếm ngược tiến lên, nắm lấy cổ Ôn Trĩ Sơ: "Đờ mờ, mày có còn là bạn tao không hả?"

Ôn Trĩ Sơ nhìn đối phương, trên mặt có nét vui mừng: "Chúng ta... chúng ta là bạn sao?"

"Sao lại không phải, nếu không kỳ thi trước tao nguyện làm cây nến cho mày làm gì?"


Khóe miệng Ôn Trĩ Sơ nhếch lên, còn chưa kịp mở miệng thì hạng hai đếm ngược đã tiếp tục nói: "Bài tập toán hôm qua mày đã làm chưa, cho tao mượn chép".

Cậu hơi do dự: "Hay là... tôi dạy cậu nhé".

Hạng hai đếm ngược sững sờ: "Hả?"

Giờ tự học sáng chút nữa đại diện môn toán sẽ thu vở bài tập, hạng hai đếm ngược gãi đầu nói: "Mày cứ cho tao mượn chép trước đi rồi giảng bài cho tao sau, không thì chút nữa không kịp nộp mất".

Ôn Trĩ Sơ hiểu rõ, đưa bài tập hôm qua ra.

Đến khi giờ tự học sáng sắp kết thúc, hạng hai đếm ngược mới lén lút cầm vở bài tập đến bên cạnh cậu: "Chép xong rồi, không ngờ lại nhiều bài đến thế".

Ôn Trĩ Sơ: "Đâu có, có hai trang thôi mà".

Hạng hai đếm ngược: "Tao nói là bài tập từ đầu năm đến giờ".

"...."

Bạn giỏi lắm, một hơi chép hơn nửa quyển vở.
Hạng hai đếm ngược: "May mà có mày, hôm nay đại diện môn có nói trước với tao, lần này vở bài tập của tao sẽ là đối tượng bị kiểm tra kỹ".

Nghĩ đến gương mặt đáng sợ của giáo viên Toán học, hạng hai đếm ngược sống sót qua kiếp nạn, nói: "Nếu hôm nay không có mày thì cũng không có tao".

Ôn Trĩ Sơ: "... Đừng khách khí".

Hạng hai đếm ngược để vở bài tập của mình trên bàn, Ôn Trĩ Sơ cúi đầu nhìn: "Đây là tên cậu sao?"

Sau đó chỉ vào ba chữ: Quý Thô Nhất (季麤一)

"Đúng".

Ôn Trĩ Sơ: "Thật... thật đặc biệt".

"Đừng nói nữa, lúc bố tao đặt tên sợ đụng hàng với người khác nên cố ý lật từ điển, tìm một từ thật khó viết".

Ôn Trĩ Sơ nhìn số nét của chữ thứ hai: "Vậy lúc làm bài thi có phải hơi tốn thời gian không?"

"Bố tao cũng đã suy nghĩ chuyện này", Cậu ta vừa nói vừa chỉ vào chữ '一': "Cho nên ông ấy đã kịp thời giảm thiểu tổn hại".
". . ."

Tình cha như núi, mặt nào cũng rất quan tâm.

Sau khi tự học buổi sáng kết thúc, Ôn Trĩ Sơ đứng dậy đến văn phòng chủ nhiệm lớp. Cậu đi tới cạnh cửa gõ cửa một cái, nghe thấy âm thanh mời vào mới đẩy cửa đi đến.

Chủ nhiệm lớp 11-11 ngẩng đầu lên nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ còn hơi ngạc nhiên: "Có chuyện gì thế?"

"Có... có việc ạ". Ôn Trĩ Sơ đi đến cạnh bàn của giáo viên chủ nhiệm: "Thầy... em muốn xin... phòng ký túc xá... nghỉ trưa ạ".

"Ký túc xá hả?' Giáo viên chủ nhiệm lấy một tập tài liệu ở trong ngăn kéo mở ra, bình thường ký túc xá một phòng có hai giường, nhưng ông biết đứa nhỏ Ôn Trĩ Sơ này có mối quan hệ tương đối đặc biệt với các bạn học trong trường.

Đặc biệt đáng ghét....

Vì tránh cho các học sinh không xảy ra mâu thuẫn, chủ nhiệm lớp cố ý xếp cho cậu một phòng trống chưa có ai ở.
Bút bi màu đen ký lên giấy đăng ký, "Trưa nay em đem tờ giấy này đến phòng quản lý ký túc xá khu H là được, cô ấy sẽ đưa chìa khóa cho em".

Ôn Trĩ Sơ giơ hai tay nhận lấy: "Cám... cám ơn thầy".

Chủ nhiệm lớp phất tay: "Đừng khách khí".

Ôn Trĩ Sơ cất đồ vào túi, ra khỏi văn phòng, chuyện xin ở ký túc xá này còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng của cậu.

Sau khi Ôn Trĩ Sơ rời đi, chủ nhiệm lớp 9 ngó sang dò hỏi: "Ôn Trĩ Sơ? Cậu nhóc theo đuổi Mạnh Nghiên lớp tôi ấy hả?"

"Ừ, là nó đấy".

"Sao đột nhiên thằng bé lại xin ở ký túc xá?"

"Có lẽ thằng bé muốn nghỉ ngơi cho tốt, tôi xếp cho nó một phòng riêng rồi".

Chủ nhiệm lớp 9 không hiểu: "Tại sao?"

"Bóp chết ý định làm trái nội quy và kỷ luật từ trong trứng nước".

". . ."

Chủ nhiệm lớp biết rõ nếu để Ôn Trĩ Sơ ở chung phòng với người khác thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cơm trưa xong xuôi, Ôn Trĩ Sơ cầm theo phiếu đăng ký đến ký túc xá, cô quản lý giao chìa khóa cho cậu. Cậu dựa theo số phòng ghi trên chìa đi tìm phòng ngủ, dọc theo cầu thang đi lên tầng bốn, mới từ chỗ rẽ bước ra thì nghe thấy một tiếng nói khá nhỏ, giọng điệu tràn ngập chán ghét.

"Sao nó lại ở đây?"

Tôn Tân nhìn thấy cậu, nét mặt nhăn nhó: "Đờ mờ, ai ở cùng ký túc xá với nó đúng là xui xẻo".

(*) Ở chương 7 tác giả viết tên bạn học này là孙膑 - Tôn Tẫn, nhưng đến chương này lại để là 孙宾 – Tôn Tân.

Từ sau lần công bố thành tích lần trước, Ôn Trĩ Sơ đã biết Tôn Tân không thích mình.

Cậu biết đối phương cố ý nhằm vào mình nên mỗi khi gặp cậu ta Ôn Trĩ Sơ sẽ cố ý xụ mặt xuống, tuy rằng cậu là một chiếc bánh bao mềm, nhưng chán ghét ai thì cậu vẫn thể hiện rõ thái độ ra ngoài.
Tôn Tân liếc cậu nói: "Thật xúi quẩy".

Nói xong cậu ta đi vào trong phòng ký túc xá, tiếng sập cửa vang tận trời.

[Hệ thống: Không có tí lịch sự nào cả, nếu mà thả cậu ta ra trước mặt ký chủ trước của tôi chắc chắn mới mở màn cậu ta đã tắt điện, cậu đừng để trong lòng làm gì]

Ôn Trĩ Sơ gật đầu: "Thiên Miêu tinh linh".

[Hệ thống: Sao thế?]

"Tôi phát hiện gần đây cậu khá là tri kỷ đấy".

[Hệ thống: Không phải gần đây]

Ôn Trĩ Sơ: ?

[Hệ thống: Lúc nào tôi cũng thế].

"..."

Mặc dù phòng ký túc xá 402 của cậu là một căn phòng đôi, nhưng chỉ có một mình Ôn Trĩ Sơ ở. Lúc nhìn thấy trên giường chỉ có một tấm nệm thì cậu mới ý thức được mình phải mang chăn mền và gối đầu đến.

Nhưng hôm nay vẫn có thể tạm chấp nhận, trời mùa hè nóng bức, Ôn Trĩ Sơ hé cánh cửa sổ ra sau đó nằm sấp xuống đệm, toàn thân thả lỏng như một đống bùn nhão, trừ ngủ ra thì không còn trông mong bất cứ thứ gì khác.
Chờ khi giờ ngủ trưa kết thúc, Ôn Trĩ Sơ mang theo mái tóc rối bời quay về lớp học.

Hạng hai đếm ngược nhìn thấy, bảo: "Đờ mờ, giữa trưa mày đi làm đầu đấy à, hàng nào làm mà trông bồng bềnh vậy, hôm nào tao cũng phải đi làm mới được".

Chủ yếu là nhìn tóc nhiều hơn hẳn.

Ôn Trĩ Sơ khó hiểu nhìn lại: "Tôi... không có".

Hạng hai đếm ngược: "Vậy tóc mày làm thế nào vậy?"

"Tôi... ngủ".

"..."

Chỉ có thể gặp, không có thể cầu.

Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết toán, Ôn Trĩ Sơ còn hơi mệt mỏi rã rời, giơ tay vỗ vỗ lên mặt.

Giáo viên toán vào lớp xong liền quay lưng lại với họ viết một đống công thức lên bảng đen, cậu nhìn bảng không chớp mắt một lúc thì vô tình liếc sang bên, liền thấy một khoảng sáng ở bàn đầu.

Có người đang dùng điện thoại.

Người kia không phải ai khác mà chính là Tôn Tân. Hình như vừa lên lớp vừa dùng điện thoại hơi chột dạ nên đối phương còn liếc mắt nhìn quanh một vòng, chờ khi quay người cậu ta liền đối mắt với ánh mắt của Ôn Trĩ Sơ.
Trong lòng Tôn Tân khẽ lộp bộp, bị dọa sợ, vội vàng nhét điện thoại vào ngăn bàn, cứ như Ôn Trĩ Sơ chính là giáo viên vậy.

Ôn Trĩ Sơ dời ánh mắt, cũng không có ý định nói với giáo viên, dù sao đối phương có học hay không cũng không liên quan gì đến cậu.

Tôn Tân quay đầu cắn răng nhìn Ôn Trĩ Sơ, ánh mắt tràn ngập cảnh cáo, nhưng Ôn Trĩ Sơ căn bản không thèm nhìn cậu ta.

Tốt lắm, dám khiêu khích tao à.

Sau đó hơn nửa tiết học còn lại, Tôn Tân đều cố ý giả bộ vô tình nhìn chằm chằm vào Ôn Trĩ Sơ. Trước kia Ôn Trĩ Sơ rất hay dùng điện thoại trong giờ, nên lúc thấy cậu cúi người xuống ngăn bàn định tìm thứ gì đó, Tôn Tân cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ mình đã bắt được rồi.

Sau đó cậu ta bỗng nhiên đứng dậy: "Thưa thầy, em báo cáo Ôn Trĩ Sơ chơi điện thoại trên lớp!"
Ôn Trĩ Sơ giật mình, không tin nổi nhìn về phía Tôn Tân.

Đây chẳng lẽ chính là vừa ăn cướp vừa la làng trong truyền thuyết!

Ôn Trĩ Sơ đứng lên theo, lắp bắp: "Em... em không có".

"Không thể nào, tôi đã trông thấy hết rồi, không thì sao tôi báo cáo cậu được".

"Bởi vì... cậu nói láo".

Tôn Tân chưa định từ bỏ, trước kia Ôn Trĩ Sơ rất hay chơi điện thoại trong giờ, mấy động tác nhỏ này của Ôn Trĩ Sơ cậu ta đỡ sớm nhìn thấu.

Giáo viên Toán học đi đến bên cạnh Ôn Trĩ Sơ: "Có đúng không?"

"... Không ạ". Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, sau đó cậu ra khỏi chỗ cho giáo viên nhìn ngăn bàn, bên trong chỉ có một cục tẩy bị cái thước cưa làm hai nửa.

Giáo viên Toán thấy không có gì, quay sang nhìn Tôn Tân.

Mặt Tôn Tân đỏ lên, sau đó lại không khách khí lườm Ôn Trĩ Sơ một cái.

Ôn Trĩ Sơ thấy thế, trong lòng không vui, bĩu môi nói: "Thưa thầy... Tôn Tân dùng điện thoại trong giờ".
Tôn Tân mở miệng ra cãi ngay: "Mày nói bậy!".

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của giáo viên Toán thì cậu ta lại rụt cổ vào.

Tôn Tân: "Mày nói tao chơi điện thoại thì phải có chứng cứ, không có chứng cứ thì chính là mày vu khống!"

Thiên Miêu tinh linh trợn trắng mắt, cứ như vừa rồi cậu ta có chứng cứ tố cáo người ta vậy.

[Hệ thống: Hứ!]

Tôn Tân học theo hành động ra khỏi chỗ ngồi của Ôn Trĩ Sơ, cậu ta đã sớm giấu di động vào trong một cuốn sách khoét rỗng, cho dù có kiểm tra ngăn bàn cũng không thể tìm thấy.

Nét mặt đối phương đắc ý, Ôn Trĩ Sơ lại mím môi tiến lên.

Tôn Tân nhìn cậu: "Sao thế? Tìm đi chứ".

Ôn Trĩ Sơ: "Tôi... cho cậu thêm một cơ hội".

"Cơ hội gì?"

"Tự mình... nộp lên".

Sắc mặt Tôn Tân rất khó coi: "Không có thì tao nộp kiểu gì?"

Ôn Trĩ Sơ: "HI, SIRI~ "

"Tôi đây".
Thiên Miêu tinh linh: !

Tên nhóc này phản bội, có con chó khác bên ngoài!!!