Nhân Vật Phản Diện Công Lược

Chương 11: Tin vào ánh sáng

Bóng của đối phương bao phủ lên người cậu, đầu cậu phựt một tiếng, dây thần kinh tư duy đứt phựt, Ôn Trĩ Sơ không biết nên làm sao, trong ánh mắt không giấu nổi sợ hãi, hồn vía cũng bay mất tiêu.

Hoảng loạn thay thế lý trí, Ôn Trĩ Sơ vội xông lên đoạt lại điện thoại di động.

Tần Gia Thụ không giằng co với cậu, gần như khi tay cậu vừa chạm đến, hắn đã thu lực buông lỏng bàn tay.

Trong đầu hắn không khỏi nhớ đến hình ảnh Ôn Trĩ Sơ đứng ở góc sân bóng lúc nãy, hai mắt long lanh, trên mặt mang theo đỏ ửng kỳ quái, càng nghĩ càng làm hắn khó chịu.

Cậu ta muốn chụp hình mình làm gì!

Tần Gia Thụ lạnh lùng nhìn cậu: "Đồ riêng tư của cậu thật đặc biệt, rất giống tôi".

Ôn Trĩ Sơ nuốt nước miếng, "Có... có lẽ đây chính là duyên phận".

"Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện đồ riêng tư cũng có thể chia sẻ đấy".


Ôn Trĩ Sơ duỗi một ngón tay trắng nõn ra, giọng nói khiếp sợ lại mang theo một chút kiêu ngạo: "Vậy... vậy có khi chúng ta là những người đầu tiên rồi".

Ánh mắt của Tần Gia Thụ lạnh thấu xương.

Ôn Trĩ Sơ trong nháy mắt đã như một động vật nhỏ bị kinh sợ, vừa lo lắng vừa bất an, "Duyên... tuyệt không thể tả".

"...."

Tần Gia Thụ: "Xóa."

"Gì... gì cơ?"

"Xóa ảnh đi."

Ôn Trĩ Sơ siết chặt điện thoại di động trong tay, lắc đầu giống như đang ôm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tần Gia Thụ nhíu mày, "Không xóa?"

"Tôi... tôi giữ lại có việc".

Da đầu Tần Gia Thụ tê rần, có lẽ lớn như thế rồi mà hắn vẫn chưa từng gặp phải một chuyện không hợp với lẽ thường đến vậy. Khuôn mặt đẹp trai cứng đờ, mí mắt không nhịn được run rẩy, giọng nói nho nhã lịch sự bình thường hắn luôn kiềm chế lập tức đứt đoạn, mang theo âm điệu ngượng ngùng: "Cậu giữ lại làm gì?"


Nhìn hai gò má đỏ bừng của Ôn Trĩ Sơ, hắn càng chắc chắn phỏng đoán trong lòng.

[Hệ thống: Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 8%, thưởng 50 tệ]

Ôn Trĩ Sơ còn đang ôm chặt điện thoại không buông, nghĩ trong đầu, nếu không được thì cùng lắm mình dùng đỉnh đầu đỡ trọn một cú đấm của cậu ta vậy, bỗng nghe thấy âm thanh máy móc thông báo, sững sờ cả người.

Hoàn thành rồi?

[Hệ thống: Không sai. Thiếu niên, nhân vật chính cho rằng cậu đang chơi cậu ta].

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: "Nhưng tôi đã làm gì đâu".

[Hệ thống: Có lẽ do trí tưởng tượng của cậu ta phong phú quá].

Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu nhìn Tần Gia Thụ một cái, sắc mặt của đối phương lúc này còn khó nhìn hơn ăn phải phân.

"Cậu ta nghĩ gì thế?"

[Hệ thống: Hay cậu hỏi thử xem?]

Ôn Trĩ Sơ lắc đầu ngay, dùng lời lẽ chính nghĩa làm cái cớ: "Rình mò sự riêng tư của người khác là không tốt".


[Hệ thống: Không phải hai người chia sẻ đồ riêng tư cho nhau rồi sao]

"..."

Nhiệm vụ hoàn thành, Ôn Trĩ Sơ có giữ lại ảnh cũng vô dụng, thấy sắc mặt Tần Gia Thụ hơi tức giận, cậu nói: "Cậu... cậu đừng giận, tôi xóa là được chứ gì".

Lời nói đầy ý tứ nhường nhịn vì lợi ích toàn cục.

Tần Gia Thụ hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục lý luận, lạnh lùng nhìn cậu rồi quay người đi: "Tùy cậu".

Thấy người ta tức giận đùng đùng đi mất, Ôn Trĩ Sơ như lạc vào sương mù, không biết đến cùng Tần Gia Thụ đã nghĩ đến chuyện gì mà lại tức giận đến vậy.

[Hệ thống: Có xóa ảnh nữa không?]

Ôn Trĩ Sơ gật gật đầu, "Để lại cũng vô dụng."

[Hệ thống: Nhưng đó là nhân vật chính đấy]

Ôn Trĩ Sơ sửng sốt: "Có thể trừ tà sao?"

[.....]

Ôn Trĩ Sơ cúi xuống bắt đầu xóa bỏ ảnh chụp, Thiên Miêu tinh linh yên tĩnh một hồi lại tiếp tục nói: [Hay là để lại mấy tấm đi]
Bởi vì cả nửa tiết đều đứng chụp ảnh, ảnh quá nhiều, Ôn Trĩ Sơ xóa đến tê cả tay.

"Tại sao?"

[Để lại mấy tấm, cho thể chất xui xẻo này của cậu cọ ít may mắn]

Mắt thấy ảnh chụp sắp xóa hết, Thiên Miêu tinh linh tiếp tục nói: [Đừng không tin lời tôi, thể chất của cậu trăm năm khó gặp đấy]

Ôn Trĩ Sơ: "Bởi vì tôi không sống được trăm năm".

[...]

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngón tay đang ấn xóa bỏ lại có chút do dự, tuy chuyện này hơi mê tín thật, nhưng lỡ đâu có tác dụng thì sao?

Cậu nhìn ảnh trong điện thoại di động, thiếu niên chạy trên sân bóng, sáng sủa đẹp trai sức sống dồi dào. Lúc học cấp hai, cậu luôn muốn trở thành một người như Tần Gia Thụ, tự tin không sợ hãi, chẳng qua không nghĩ tới đối phương còn có hai bộ mặt.

Cuối cùng Ôn Trĩ Sơ giữ lại mấy tấm ảnh trong điện thoại, nếu không có tác dụng gì thì sau này xóa cũng được.
Cậu vội vàng đến nhà ăn dùng bữa trưa, xong thì định về lớp nghỉ ngơi, ngủ một giấc.

Cho dù là giáo viên hay quy mô xây dựng trường của Nhất Trung đều rất xuất sắc, luôn chiếm một vị trí cao trong bảng xếp hạng của tỉnh.

Học sinh ngoại trú nếu muốn tìm một nơi để nghỉ trưa có thể xin trường cho vào ký túc xá. Một phòng ký túc xá có hai giường, nhưng tòa nhà ký túc xá này chỉ mở vào buổi trưa, cũng sẽ cấm chỉ nam nữ cùng vào ngủ.

Để tránh cho tòa ký túc xá biến thành công trình gia đình.

Ôn Trĩ Sơ nghiêng người trên mặt bàn cứng nhắc, mặt gối lên cánh tay, suy nghĩ xem tuần sau mình có nên đi xin một phòng ký túc nghỉ trưa hay không. Dù sao thời gian nghỉ trưa ròng rã những hai tiếng đồng hồ, mà khả năng tài chính của cậu có hạn, không thể ra ngoài cổng trường tiêu xài được.
[Hệ thống: Thiếu niên, không phải đang nghỉ trưa sao, sao cậu còn chưa ngủ?]

Lông mi nhỏ dài của Ôn Trĩ Sơ buông xuống, vùi mặt vào cánh tay, lẩm bẩm: "Vừa ăn no xong nên chưa buồn ngủ".

[Hệ thống: Vậy giờ phải làm sao?]

Ôn Trĩ Sơ lấy sách tiếng Anh trong ngăn bàn ra.

[Hệ thống bất ngờ: Cậu muốn học sao?]

"Không, muốn đi ngủ".

Ôn Trĩ Sơ lật phần từ đơn của sách Tiếng Anh ra, quả nhiên không quá mười phút đã lăn ra ngủ.

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Trong lúc nhất thời, nó cũng không biết, nếu đem hai vị chủ nhân của mình ra so sánh, người nào hoang đường hơn người nào.

---

Ngày mưa oi bức, lòng dạ ngột ngạt, cửa sổ trong lớp học không mở hết ra như mọi khi, mà chỉ mở một phần ba, tuy vậy một số học sinh tỉnh dậy vẫn cảm thấy đau lưng.

Lúc sắp đến giờ học, Ôn Trĩ Sơ mới mệt mỏi tỉnh lại, cậu quay đầu nhìn cửa sổ, thấy bầu trời còn âm u hơn buổi sáng.
Quả nhiên vừa qua bảy giờ tối, trời đã mưa tầm tã, so với cơn mưa bay buổi sáng cơn mưa này chẳng khác gì một trận đại hồng thủy. Từng hạt mưa to như hạt đậu không ngừng đập vào cửa sổ thủy tinh, phát ra âm thanh trầm đục.

Ôn Trĩ Sơ yên lặng thở dài, thứ gì đến vẫn phải đến. Mưa rơi không nhỏ, trời tối về nhà không biết có dẫm trúng vũng nước đọng nào không, cũng may mai đã là ngày nghỉ.

Trận mưa to này đến tận khi tự học tối kết thúc cũng không chịu nhỏ bớt, ngược lại càng lúc càng to, cứ như không phải mưa rơi, mà là ông trời đang dội nước từ trên trời xuống.

Bầu không khí bên ngoài ngột ngạt, Ôn Trĩ Sơ kéo khóa đồng phục lên trên cùng, nhét cằm vào cổ áo, đeo cặp sách lên lưng chuẩn bị cầm ô ra khỏi lớp.

Nhưng khi vươn tay tìm đến bên cạnh bàn, chiếc túi nhựa sáng nay treo ở đó lại không thấy tăm hơi.
"Thiên Miêu tinh linh! Thiên Miêu tinh linh!"

[Hệ thống: Tôi đây].

"Cậu trông thấy ô của tôi đâu không?"

Thiên Miêu tinh linh im lặng.

Ôn Trĩ Sơ: "Sao thế?"

[Hệ thống: Cúi đầu xuống].

Thiếu niên nghe xong liền cúi đầu, nhìn thấy chân ghế đang đè lên túi ô.

Ôn Trĩ Sơ hơi xấu hổ, sờ sờ đầu: "Vừa rồi không nhìn thấy".

[Hệ thống: Không sao]

Ôn Trĩ Sơ cầm ô lên.

Thiên Miêu tinh linh tiếp tục bổ cho cậu một đao: [Tôi cũng không trông cậy cậu có thể trông thấy nó]

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Ôn Trĩ Sơ vừa đi đến đại sảnh tầng một thì phát hiện một đám người lít nha lít nhít đang bị kẹt lại. Bởi vì ai cũng cần thời gian mở ô, nên nhất thời không thể đi ngay.

Ôn Trĩ Sơ thấy đông người nên không vội vã chen lên, mà ngoan ngoãn đứng xếp hàng phía sau chờ đợi.

Chờ khi phần lớn mọi người đã đi, cậu mới lấy ô từ trong túi nilon ra, lúc cầm ô lên âm thanh va chạm lạch cạch phát ra, cậu nghe thấy nhưng không để ý lắm, nhét túi nilon vào cặp, sau đó mở ô gấp ra.
Ai ngờ mở mãi không nổi, Ôn Trĩ Sơ choáng váng.

Gì thế này!

"Này! Cậu có đi không hả, sao cứ đứng chặn đường mãi thế".

Ôn Trĩ Sơ nhìn mưa to bên ngoài, yên lặng lùi bước nhường chỗ cho bạn học phía sau, cúi đầu kiểm tra chiếc ô bị hỏng của mình.

Sau đó cậu mở ô ra định tìm chỗ hỏng.

---

Tần Gia Thụ vừa tắt đèn phòng học xong, ra ngoài thì gặp được Mạnh Nghiên đang đứng chờ ở cửa.

Mạnh Nghiên thấy Tần Gia Thụ đi ra, đỏ mặt nói: "Bạn học Tần, bạn định về đấy à?"

Sắc mặt Tần Gia Thụ rất tự nhiên, vẫn dịu dàng trước sau như một: "Ừ, cậu có chuyện gì thế?"

Mạnh Nghiên hơi nhăn nhó: "Bạn học Tần, tớ..."

Tần Gia Thụ liếc mắt đã đoán được tâm tư của đối phương, khẽ nhíu mày, đúng lúc hắn đang định mở miệng thì có một giọng nói không xa truyền tới.
"Hai em còn chưa về sao?"

Chủ nhiệm giáo dục đi tuần tra lớp học xem còn học sinh nào hay không từ xa đi tới.

Mạnh Nghiên vừa thấy thầy đã hốt hoảng.

Nét mặt Tần Gia Thụ không đổi: "Đang định đi ạ".

Chủ nhiệm giáo dục nhìn đồng hồ, đúng lúc ông cũng phải tan tầm: "Được, chúng ta cùng đi xuống nào".

Mạnh Nghiên đành phải đem lời muốn nói nuốt về trong bụng.

Lúc ba người đi xuống tầng một, vừa đến đại sảnh liền bắt gặp một kỳ quan thế giới, tạm gọi là người ô.

Cái tên này miêu tả chân thực toàn bộ bề ngoài của kỳ quan, ý chỉ nửa trên là ô, nửa dưới là người.

Lông mày chủ nhiệm giáo dục giật giật: "Bạn học, em làm gì đó?!"

Một tiếng quát lớn này làm cho người ô còn đang vặn vẹo nãy giờ run bắn lên.

Chủ nhiệm giáo dục đi đến gần: "Mau ra đây".

Chỉ nghe thấy một giọng nói buồn buồn, nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Em không ra được".
"...."

Ôn Trĩ Sơ vốn định tìm chỗ ô bị hỏng sửa lại một chút, nhưng ô không phải là cậu, muốn sửa là sửa được ngay. Ban đầu vẫn còn ổn, nhưng chủ nhiệm giáo dục mới hô một câu, tóc cậu liền mắc vào bên trong khung ô.

Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày: "Gia Thụ, em ra đây với thầy".

Tần Gia Thụ tiến lên, cùng với thầy Chủ nhiệm giáo dục gỡ ô xuống, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ cũng được giải thoát, lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

[Hệ thống: Chẳng khác gì cậu được cái ô sinh ra]

Ôn Trĩ Sơ: ....

Chủ nhiệm giáo dục nhìn Ôn Trĩ Sơ, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Là em hả".

Ôn Trĩ Sơ: ?

Chủ nhiệm giáo dục nhìn cái ô trên mặt đất, nhớ lại người ô lúc nãy: "Là em thì không có gì kỳ lạ".

"...."

Bốn phía xung quanh đã không còn bạn học nào.

Ôn Trĩ Sơ liếc mắt nhìn ba người: "Em đang... đang sửa ô".
Chủ nhiệm giáo dục: "Ô hỏng rồi?"

Ôn Trĩ Sơ gật đầu.

"Em về nhà thế nào?"

"Ngồi. . . Ngồi xe bus ạ."

Nghĩ đến bến xe bus cách trường học không xa, Chủ nhiệm giáo dục nói: "Gia Thụ, em tiện đường dẫn em ấy đi cùng không?"

Nụ cười trên mặt Tần Gia Thụ cứng lại trong nháy mắt, nhưng hắn còn chưa mở miệng đã nghe Ôn Trĩ Sơ trả lời thay: "Không... không tiện".

Ôn Trĩ Sơ bị dọa, cướp lời của hắn.

Ai ngờ chủ nhiệm giáo dục nhíu mày: "Đừng cho là thầy không biết trong đầu em đang nghĩ cái gì, thầy sẽ không để Mạnh Nghiên đi cùng em đâu. Thầy là con giun trong bụng em đấy".

Ôn Trĩ Sơ trợn to hai mắt: "Không... không..."

Chủ nhiệm giáo dục quay sang nhìn Tần Gia Thụ: "Gia Thụ, có được không?"

Tần Gia Thụ: "Cũng được ạ".

Ôn Trĩ Sơ: "Bạn học.... Bạn học Tần chắc là đi xe đạp đến trường, không có... không có ô".
Tần Gia Thụ nghe được lời nói của đối phương, nghiêng mắt, ý tứ sâu xa liếc cậu một cái.

"Tôi có ô".

Nói xong, hắn lấy ô từ túi lưới bên cạnh cặp sách, mở ra.

Cạch ------

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Tần Gia Thụ: . . .