Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi

Chương 20: 20 Ôm


Hứa Nhan Du đã ngủ.
Tạ Hoằng Văn liền thay một bộ đồ màu đen, sau đó đội mũ và đeo khẩu trang rồi rời khỏi phòng.
Lúc nãy, nam sinh nhút nhát kia đã nói rằng Hứa Nhan Du bị đại ca lớp 12-3 và mấy người bạn của tên đó đánh.
Tạ Hoằng Văn biết tên đại ca này, bởi vì trước đây tên đó thường đến tìm anh để gây khó dễ.

Quan trọng là anh nhớ vụ ẩu đả ở cửa hàng tiện lợi lần trước, tên đó và mấy người bạn cũng tham gia vào.

Và kết quả đương nhiên là mấy tên đó đã bị người của Hứa Nhan Du đánh, vậy nên anh liền đoán rằng lần này bọn chúng tìm Hứa Nhan Du để trả thù.
Còn bây giờ, người trả thù sẽ là anh.
Đầu tiên, anh lên gõ cửa phòng ký túc xá của tên đại ca.

Anh biết số phòng ký túc xá của tên này, bởi vì có lần vô tình đi ngang qua, anh đã bị hắn lôi vào phòng đánh.
Bây giờ lại chủ động gõ cửa phòng hắn, vậy mà gõ mãi vẫn không thấy hắn ra ngoài.

Lúc này cửa phòng bên cạnh lại mở ra, một nam sinh còn đang ngái ngủ liền đi ra rồi bảo: “Đừng gõ nữa, ồn quá, mấy cái thằng ở phòng bên này đi chơi đêm rồi.”
“Chơi ở đâu?”
Nam sinh đang ngái ngủ kia vừa ngáp vừa đáp: “Nghe bọn nó nói loáng thoáng thì hình như là ra quán net XXX hay sao ý.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền rời đi.
Mấy tên kia đi chơi đêm, như vậy thì càng tốt.

Anh liền ra khỏi ký túc xá, sau đó đi đến con hẻm ở cách ký túc xá khoảng mấy trăm mét rồi nấp sẵn ở đó.
Mấy tên kia đi từ quán net XXX về thì nhất định sẽ phải đi qua con hẻm.
Quả nhiên là vậy!
Một lát sau, đại ca lớp 12-3 và ba đứa bạn của hắn liền đi về phía con hẻm.


Bọn chúng vừa đi vừa cười rồi nói mấy câu tục tĩu, Tạ Hoằng Văn nấp trong con hẻm liền chuẩn bị hành động.
Lúc này một tên trong số bọn chúng lại lên tiếng: “Không biết thằng Tô Tấn Bằng thế nào rồi nhỉ? Hay chốc nữa bọn mình sang phòng 105 xem nó có sao không đi.”
“Thôi! Về ký túc thì ngủ, kệ m.ẹ thằng đó, tao mệt lắm rồi.”
“”Đúng đó! Kệ m.ẹ thằng đó đi… Haha…” Mấy tên nam sinh cười lớn.
Nhưng cười chưa được bao lâu, Tạ Hoằng Văn ở trong con hẻm liền lao ra, sau đó hất một nắm cát về phía mấy tên nam sinh đó.
Bọn chúng lúc này còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị cát bay vào mắt với miệng, thế là liền hét toáng lên.
Tạ Hoằng Văn tay cầm một cây gậy, điên cuồng mà đập liên tiếp vào chân mấy nam sinh kia.
Mấy nam sinh kêu oai oái mà ngã xuống đất.

Tạ Hoằng Văn liền dùng gậy đập lia lịa vào người bọn chúng.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của Tạ Hoằng Văn bị khẩu trang che gần kín, chỉ để lộ ra đôi mặt tràn ngập ác ý và hận thù.
Anh không ngừng cầm gậy đánh rồi dùng chân đạp, khiến cho mấy nam sinh này thừa sống thiếu chết mà thảm thiết kêu la.
Có nam sinh muốn phản kháng, nhưng bị cát bay vào mắt nên không nhìn thấy gì, thế là liền khua khoắng tay chân lung tung loạn xạ.
Kết quả ngay sau đó, Tạ Hoằng Văn liền dã man mà dùng gậy đập mạnh vào chân tên đó, sau đó dùng chân giẫm mạnh lên tay tên đó khiến cho hắn đau đớn đến nỗi thống khổ hét lên rồi ngất lịm đi.
Mấy nam sinh còn lại thì hoảng hốt tột độ, miệng không ngừng van xin: “Làm ơn… Tha cho tôi…”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy bọn chúng nài nỉ thì liền tiến đến, đạp mạnh vào miệng từng tên một.

Sau đó, anh khom người xuống xách cổ áo tên đại ca lớp 12-3 lên.
Tên đó sợ hãi đến tiểu cả ra quần, giọng nói run rẩy đầy vẻ khiếp sợ: “Đừng… Đừng đánh tôi nữa… Tôi cầu xin ngài… Tôi đâu có đắc tội gì với ai đâu… Gần đây hình như tôi cũng đâu có bắt nạt ai quá đáng…”
Tạ Hoằng Văn lúc này liền bóp chặt cổ tên đại ca.
Cổ họng hắn bị bóp nghẹt thì phát ra âm thanh kỳ dị, mấy tên còn lại nghe thấy thì hoảng loạn mà run lẩy bẩy.
Sau đó, bọn chúng bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng nói rợn người:
“Bình thường chúng mày bắt nạt ai, tao chẳng quan tâm.


Nhưng tại sao hôm nay lại động đến Tô Tấn Bằng?”
“Cậu ấy yếu ớt như vậy, tại sao chúng mày lại làm thế với cậu ấy?”
Tô Tấn Bằng…
Hứa Nhan Du…
Hứa Nhan Du là người duy nhất trên đời này quan tâm đến anh, là người duy nhất bảo vệ anh, là người duy nhất chịu ở bên cạnh anh.
Vậy mà tại sao bọn chúng lại dám động đến Hứa Nhan Du.
Bọn chúng muốn anh mất đi người duy nhất còn tồn tại trong cuộc sống của anh sao?
“Haha…” Tạ Hoằng Văn nở một nụ cười rùng rợn, “Chúng mày muốn làm hại cậu ấy, nhưng tao lại không muốn cậu ấy phải chịu đau đớn, tổn thương.

Vậy có phải… tao nên làm cho bọn mày biến mất, như vậy thì cậu ấy sẽ an toàn, phải không?”
“Không… Đừng…” Mấy tên nam sinh đã bị dọa cho tái mét mặt mày, “Chúng tôi không dám động đến cậu ta nữa… Chúng tôi sai rồi… Đừng… Đừng giết chúng tôi…”
Giết ư?
Tạ Hoằng Văn nghe thấy từ “giết” thì lại nhớ đến tối hôm đó, trong mơ anh đã nói với Hứa Nhan Du: “Cô phải mau tỉnh lại cho tôi, nếu không thì tôi sẽ giết chết Đàm Vũ Trạch, giết chết Lý Kha Y, giết chết hết tất cả.”
Lúc đầu, anh cảm thấy lời nói này đúng là vô lý, làm sao anh lại giết người được chứ.
Thế nhưng bây giờ chợt nghĩ, nếu hôm nay Hứa Nhan Du mà không tỉnh lại, liệu anh có thật sự đi giết chết hết đám nam sinh kia không?
Câu trả lời là: Có.

Bọn chúng mà cướp đi mạng sống Hứa Nhan Du, thì đương nhiên anh cũng phải cho bọn chúng mất mạng rồi.
Hứa Nhan Du tốt như vậy, cô không chê một kẻ mang tiếng tồi tệ và dơ bẩn như anh, cô còn đối xử với anh rất tốt.
Cô tốt như vậy mà lại chết, thì những kẻ hại cô làm sao có quyền được sống chứ?
Nhưng thật may, cô vẫn an toàn.
Tạ Hoằng Văn bóp chặt cổ tên đại ca, “Chúng mày hãy cảm tạ ông trời, bởi vì bây giờ cậu ấy đã không sao.


Còn nếu không…” Ánh mắt Tạ Hoằng Văn tối sầm lại, “Chúng mày nhất định phải chết!”
“Đúng… Bọn tôi có tội, may mà ông trời phù hộ… May là Tô Tấn Bằng không sao…”
“Phải… Chúng tôi có tội… Chúng tôi biết lỗi rồi… Mong ngài tha cho chúng tôi lần này… Từ sau tôi không dám làm hại Tô Tấn Bằng nữa…”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì vẫn bóp chặt cổ tên đại ca, đến lúc hắn gần ngạt thở thì mới mới thả ra.
Sau đó anh đứng thẳng người dậy, bàn tay cầm chặt chiếc gậy rồi hỏi: “Đứa nào là người đánh cậu ấy?”
Mấy nam sinh nghe thấy vậy thì đột nhiên im bặt, trong lòng vô cùng hoang mang.
Tạ Hoằng Văn mặt vô cảm mà nói: “Tao đếm đến ba, đứa nào đành mà không lên tiếng thì tao sẽ đánh tất cả chúng mày.”
“Một.”
“Hai…”
“Là tôi!” Một nam sinh sợ hãi lên tiếng, “Tôi đánh cậu ta… Nhưng tôi chỉ đánh nhẹ, không ngờ cậu ta lại ngất.

Tôi..” Nam sinh vốn còn định nói tiếp gì đó.
Nhưng lúc này, Tạ Hoằng Văn đã vung gậy, đập thẳng vào đầu nam sinh đó.
Nam sinh đó ngã lăn ra đất, ngất ngay tại chỗ.
Tạ Hoằng Văn liền thản nhiên nói: “Tao cũng đánh rất nhẹ, mày sẽ không chết được đâu.”
Nói rồi, anh liền quay người bỏ đi.
Anh phải về ký túc xá rồi.
Tự nhiên, anh rất muốn gặp Hứa Nhan Du.
Trong lúc đó, tại ký túc xá.
Hứa Nhan Du đang nhìn lên màn hình mà hệ thống chiếu ra.
Cô thấy Tạ Hoằng Văn rời đi, tha cho mấy nam sinh kia thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy đang ngủ thì đột nhiên tỉnh lại, quay sang giường bên cạnh lại không thấy Tạ Hoằng Văn đâu nên cô cảm thấy lo lắng.

Đến lúc hỏi hệ thống thì hệ thống lại trả lời: [Đi trả thù.]
Sau đó, một màn hình bỗng xuất hiện, Hứa Nhan Du liền thấy Tạ Hoằng Văn điên cuồng đánh đập mấy nam sinh kia.
Cô hoảng sợ, nhìn Tạ Hoằng Văn mà lo rằng anh thật sự sẽ đánh chết mấy nam sinh đó.

Lại nghe thấy giọng nói đe dọa của anh trên màn hình, cô cũng liền biết là anh vì cô nên muốn trả thù.
Cô cảm động, nhưng cô cũng sợ hãi.


Cô chỉ bị đánh ngất thôi, anh không cần làm như vậy.

Nếu như anh lỡ đánh chết người thì phải làm sao chứ.
May mà cuối cùng anh cũng dừng lại.
Thế nhưng, cô vẫn còn lo lắng nên liền hỏi hệ thống: “Như vậy là Tạ Hoằng Văn đã hắc hóa rồi sao?” Nếu anh hắc hóa, lỡ kết cục vẫn BE như trong nguyên tác thì sao?
Hệ thống lại trả lời: [Đúng, sau khi thấy cô bị hại, Tạ Hoằng Văn đã bắt đầu hắc hóa.

Thế nhưng cô vẫn an toàn nên mọi chuyện còn có thể cứu vãn, chỉ cần cô còn bình an thì Tạ Hoằng Văn sẽ không hoàn toàn biến thành người xấu.

Vì vậy, cô cần bảo vệ tốt bản thân mình.]
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền trầm mặc, khuôn mặt không thể thấy rõ cảm xúc.
Không biết qua bao lâu, Tạ Hoằng Văn đã trở về.
Anh nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa phòng, sau đó từ từ mở cửa để không tạo ra tiếng động đánh thức Hứa Nhan Du.
Vậy mà không ngờ rằng, khi mở cửa ra thì anh đã thấy Hứa Nhan Du đang ngồi trên giường mà nhìn về phía anh.
Anh hơi bối rối, liền nghĩ xem nếu cô hỏi anh đi đâu thì anh nên trả lời thế nào.
Nhưng bỗng nhiên, anh lại thấy cô đứng dậy rồi đi về phía anh.
Anh vội lùi lại, lo lắng cô phát hiện ra trên người anh có mấy vết bẩn do vừa nãy đánh nhau.

Hơn nữa anh cũng lo người mình có mùi mồ hôi, sẽ bị cô ngửi thấy.
Thế nhưng, khi anh còn đang lo lắng linh tinh thì cô đã đi đến trước mặt anh.

Sau đó, cô nhẹ nhàng ghé sát vào anh rồi ôm lấy anh.
Anh sững sờ, cơ thể thoáng chốc cứng đờ.
Cô lại ôm anh chặt hơn, ôm anh rất lâu mà chẳng nói gì cả.
Chính cô cũng không biết mình ôm anh đến khi nào.
Chỉ biết rằng sau đó, anh cũng ôm lấy cô.