Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 157

Đỗ Yến quyết đoán xóa game khỏi điện thoại, chẳng hề hay biết hành động ấy của mình đã khiến một đám tinh anh ngoài hành tinh chịu đả kích thế nào. Cậu chỉ nghĩ cái phần mềm rác kia thoạt nhìn vô cùng kỳ quái, đột nhiên xuất hiện trong máy cậu, may mà lúc xóa đi cũng không gặp khó khăn gì.

Đỗ Yến bật phần mềm diệt virus, thấy điện thoại không có thứ gì linh tinh còn sót lại nên không nghĩ nhiều nữa, nhét vào trong túi rồi quay về lớp học.

Hai ngày tiếp theo đều không có ai dám đến gây sự với Đỗ Yến, yên tĩnh hiếm thấy thế này đều do Phạm Kiến ban tặng.

Nó vốn là cái đứa miệng rộng, chuyện Đỗ Yến dạy dỗ nó đã truyền khắp mọi nơi ngay ngày hôm ấy.

Mấy đứa học sinh có thành tích xuất sắc trong phòng kí túc xá luôn đối xử lạnh nhạt với cậu nay lại bắt đầu nhượng bộ. Song Đỗ Yến chẳng thèm quan tâm bọn họ thấy cậu ra sao, cứ để cậu thuận lợi hoàn thành việc học cấp ba là được.

Nhưng Đỗ Yến hiểu rõ, bình yên trước mắt chỉ là tạm thời. Chẳng bao lâu sau, kẻ đầu sỏ Đường Lượng sẽ xuất hiện.

Có điều bây giờ Đỗ Yến đã không còn yếu ớt như khi đối mặt với Triệu Hải Lượng nữa. Cậu cũng chẳng rõ tại sao nhưng thời điểm dạy dỗ Phạm Kiến, cậu nhận thấy dường như mình có thiên phú dị bẩm trong việc đánh đấm.

Vừa ra tay là biết mình nên tấn công đối thủ từ góc độ nào, đánh vào đâu trên cơ thể sẽ đau nhất nhưng không bị tổn thương nghiêm trọng. Nói chung cậu rất giống một người từng học võ, thậm chí còn có nhiều kinh nghiệm thực chiến.

Về phần bối cảnh gia đình của đám người kia, miễn không gây họa lớn thì người nhà cũng sẽ không nhúng tay.

Dù sao vào cái thời internet này, những sự việc xảy ra tại trường học cũng chỉ được coi như đám trẻ con không hiểu chuyện, đùa nghịch lung tung mà thôi.

Một khi sự việc bùng nổ, đa phần đều khống chế theo phương hướng được ăn cả ngã về không. Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra việc các công tử bột ăn chơi trác táng dẫn đến phá sản.

Nghĩ tới đó, Đỗ Yến bèn âm thầm lên kế hoạch uy hiếp Đường Lượng. Khiến kiểu người như cậu ta khuất phục rất dễ, phiền phức nhất vẫn là La Nhược Tình.

Cô em gái này lòng dạ hẹp hòi ưa càn quấy, nếu như không thể làm cô ta hết hy vọng thì phỏng chừng ba năm tới Đỗ Yến sẽ chẳng được sống yên bình.

Đỗ Yến lấy điện thoại di động ra, thử liên lạc với cha cậu lần nữa.

Đỗ Yến tìm ông ta rất nhiều, cũng không phải để giao lưu tình cảm cha con mà muốn giải quyết triệt để chuyện La Nhược Tình.

Nguyên nhân La Nhược Tình tìm cậu gây sự chính là vì người cha này.

Trước đây Đỗ Yến chẳng biết đầu óc mình có bị úng nước hay bị ma nhập hay không mà cứ một lòng nghĩ đến việc ông ta là người thân duy nhất trên đời này của cậu.

Trong suốt quá trình trưởng thành, mẹ Đỗ Yến đã reo rắc vào đầu cậu suy nghĩ cha cậu vứt bỏ bà chỉ vì bất đắc dĩ, áp lực xã hội quá lớn, hai người không có tương lai, là do bản thân bà vô dụng chẳng thể nào cung cấp điều kiện phát triển tốt nhất cho đối phương. 

Cho nên lúc đầu Đỗ Yến vô cùng nhường nhịn La Nhược Tình để cha không cảm thấy khó xử.

Thực sự là ngu dã man. Đỗ Yến vừa thầm mắng chính mình vừa bấm số ông ta.

 “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được.”

Đỗ Yến nhíu mày, sau đó cúp điện thoại.

Cậu không gọi được cho số máy này hai ngày nay, chẳng biết đối phương đã kéo cậu vào danh sách đen hay vì nguyên nhân nào khác.

Trong ký ức của Đỗ Yến, chuyện này rất thường xuyên xảy ra. Số lần thấy mặt người cha kia cực kỳ ít, liên lạc rất khó. Mỗi lần ông ta xuất hiện đều chỉ giải thích rằng công việc quá bận.

Loại cha này có cũng như không. Đỗ Yến chuẩn bị giải quyết thật nhanh, trực tiếp ký thỏa thuận với ông ta.

Bây giờ cậu vẫn là vị thành niên, quyền giám hộ còn nằm trong tay cha.

Cậu nghĩ chắc ông ta luôn cảm thấy cậu phiền phức, đồng thời La Nhược Tình chịu ảnh hưởng của mẹ nên cực kỳ căm ghét cậu. Nếu đã như vậy thì chi bằng kí thỏa thuận, sau khi trưởng thành mấy năm Đỗ Yến sẽ trả lại tiền cho đối phương rồi cắt đứt quan hệ.

Dựa vào mức độ giàu có của nhà họ La, họ cũng chẳng thèm để tâm đến phí phụng dưỡng mai này Đỗ Yến đưa.

Chỉ là hiện tại không thể liên lạc với người kia, đành chờ giải quyết chuyện Đường Lượng xong sau đó La Nhược Tình sẽ tìm tới cửa vậy.

Đỗ Yến chuẩn bị ấn tắt màn hình nhưng lại tinh tường phát hiện trên điện thoại xuất hiện một ứng dụng lạ hoắc.

Biểu tượng của nó không còn là màu hồng phấn nữa mà là màu xanh nhạt.

Cái app này có tên rất kỳ quái khiến Đỗ Yến lập tức liên tưởng tới phần mềm rác hai hôm trước.

“Người yêu Sakoru giàu có ngoài hành tinh?”

Đỗ Yến không xóa app ngay mà bắt đầu sinh nghi. Hình như cậu đã thấy chữ Sakoru này tận hai lần, lần đầu tiên là ở trên phần mềm rác kia.

Lẽ nào là phần mềm Trojan(*)? Nghĩ tới đây, Đỗ Yến mở trình duyệt, tìm kiếm từ Sakoru nhưng không hiện bất kì kết quả nào.

(*Phần mềm Trojan: là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus)     

Như lúc bình thường, kể cả đây có là phần mềm rác nhưng vẫn sẽ tìm được thông tin liên quan. Trong khoảng thời gian này Đỗ Yến còn phải lo toan rất nhiều, cộng thêm chuyện phản kháng bị bắt nạt nên khó tránh khỏi suy nghĩ sâu xa.

Cậu bỗng liên tưởng tới việc Phạm Kiến giấu điện thoại mình. Nó ngu thì ngu thật nhưng tốt xấu gì cũng là tay sai của Đường Lượng.

Hay là Phạm Kiến đã đưa điện thoại cho Đường Lượng, sau đó không biết dựa vào phương pháp gì mà cài được phần mềm Trojan này vào máy cậu?

Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát vẫn chẳng hiểu Đường Lượng cài phần mềm Trojan vào điện thoại của cậu nhằm mục đích gì. Bây giờ cậu đang nghèo rớt mùng tơi, có bị dính phần mềm Trojan cũng chẳng ảnh hưởng là bao.

Đỗ Yến thầm nhủ: dù sao lượng tiền trong thẻ được liên kết với điện thoại chỉ còn ba con số, thế là bèn ấn mở phần mềm.

Sau đó trên màn hình chiếu phần giới thiệu theo phong cách hoạt hình, chắc là phần mềm trò chơi nào đó. CG(*) được thiết kế vô cùng tinh xảo, ban đầu là vũ trụ mênh mông và phi thuyền không hề thua các bộ phim bom tấn.

(* CG (viết tắt tiếng Anh: Computer Graphic) là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản.)

Lúc mới đầu Đỗ Yến còn tưởng đây là game chiến tranh giữa các vì sao nhưng càng xem lại càng cảm thấy không đúng.

Sau khi cảnh mở màn đầy ấn tượng qua đi, một nhân vật bèn xuất hiện trong màn hình. Hắn đi học, hắn chiến đấu thậm chí còn cả cảnh hắn được vạn dân tung hô.

“Chế tác hoàn mỹ như vậy mà được PR đúng cách sẽ rất nổi tiếng, tội gì phải làm phần mềm rác khiến người ta chán ghét nhỉ.”

Đỗ Yến cảm khái một câu. CG trước mắt cực kỳ chân thực, nếu như khuôn mặt nhân vật kia không sáng lên các loại hoa văn khác nhau thì cậu sẽ cho rằng đây là người thật đóng.

Cuối cùng, CG game dừng ở khuôn mặt nhân vật nọ. Trên màn hình bỗng hiện một câu: Người Sakoru là lựa chọn tốt nhất để trở thành bạn đời.

“…” Đỗ Yến cảm thấy khó hiểu. Đây không phải game chiến tranh giữa các vì sao à? Trở thành bạn đời nghĩa là thế nào?

Mấy giây sau, hình ảnh lại thay đổi. Nhân vật trên màn hình chuyển động, hắn đi về phía trước một bước, mở miệng hỏi: “Em tên gì?”

Trò chơi này là người thật lồng tiếng, song khẩu âm của CV này hơi kì lạ không giống cách nói như bình thường, có lẽ là muốn tạo ra cảm giác khoa học kỹ thuật tương lai.

Tiếp theo, trên màn hình hiện một hàng chữ, ra hiệu Đỗ Yến nhập tên của mình vào.

Đỗ Yến bỗng thấy quen quen. Dạo gần đây các nữ sinh cực say mê chơi game trên di động, chắc cũng tương tự thế này.

Trò chơi kia hình như là《Luyến Dữ ×× Nhân》thì phải, thể loại game hẹn hò gì đó. Nữ sinh nào cũng như phát cuồng, nạp mấy ngàn mấy vạn vì vài tấm thẻ.

“Hóa ra là game đấu thẻ nạp tiền. Thôi, nghèo lắm.”

Đỗ Yến thuận miệng nói một câu, cảm thấy chắc không phải do Đường Lượng làm. Cậu ta ăn no rửng mỡ à mới tải game tình yêu về điện thoại cho cậu?

Nghĩ vậy, Đỗ Yến bèn trực tiếp xóa app. Chẳng cần quan tâm nó được chế tác hoàn hảo tới đâu, cậu không hề có hứng thú với game tình yêu.

Huống hồ hiện tại cậu đang có rất nhiều chuyện phải lo, không có thời gian cày game, càng chẳng có tiền để nạp.

***

Trong tinh hạm trên bầu trời Trái Đất, Eddie không thèm để ý khuôn mặt lạnh tanh của Seus, cố chấp ở lại xem chú mình thử nghiệm lần nữa.

Seus thấy vậy cũng không nói hai lời, dứt khoát tiến tới cưỡng chế tống Eddie ra khỏi cửa.

“Cháu có thể hiến kế cho chú mà! Cháu tìm được nhiều tài liệu tham khảo lắm đấy, lúc rời khỏi hành tinh mẹ còn hỏi han kinh nghiệm từ mấy người bạn, biết cách họ theo đuổi bạn đời như thế nào.”

Eddie cái khó ló cái khen, kịp thời kêu lên trước khi bị xách cổ áo quăng ra khỏi phòng.

Sau đó y thấy vẻ mặt Seus không hề thay đổi nhưng lực đạo trên tay lại thả lỏng.

“Đừng làm phiền ta.”

Dứt lời, hắn trở về bàn làm việc của mình.

Eddie biết đối phương đã đồng ý cho mình ở lại, thế là bèn rón ra rón rén đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, quan sát tiến triển của chú từ xa.

Nhìn đối phương khẽ nhíu mày, biểu cảm vô cùng ác liệt. Eddie thầm mắng, nếu chú cứ dùng cái vẻ mặt giải quyết việc chung để theo đuổi bạn đời thì đừng nói bảy ngày, bảy năm cũng chẳng thành.

Hiệu suất làm việc của Seus rất cao, phần mềm tải xong chỉ trong nháy mắt, bắt đầu rất suôn sẻ.

Eddie nhìn hoa văn màu xanh lam xuất hiện trên mặt Seus chứng tỏ sóng điện não đã kết nối thuận lợi. Y thấy Seus vô thức siết chặt nắm tay, biết chú mình không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Xem ra chú vẫn lo bị cắt đứt lần nữa, Eddie cúi đầu lén lút cười.

Mấy phút sau hoa văn đều chưa biến mất, thậm chí còn đổi màu. Chắc hẳn đối phương cũng không xóa app ngay mà còn mở ra xem.

Hoa văn màu xanh lam đột nhiên biến thành màu hồng. Eddie sững sờ, trong lòng suy nghĩ chẳng nhẽ có tiến triển rồi à, sao chú y lại xấu hổ?

Người Sakoru là chủng tộc không thể nói dối, nguyên nhân thứ nhất chính là vì bọn họ có thể giao lưu bằng sóng điện não, thứ hai là do tâm trạng của bọn họ sẽ được biểu hiện rõ ràng thông qua màu sắc hoa văn trên mặt.

Eddie thấy việc tìm bạn đời của chú tiến triển tốt như vậy thì vô cùng kích động, hoa văn trên mặt y cũng sáng bừng cả lên. Song chưa sáng được ba giây đã bắt gặp hoa văn của chú chuyển từ màu hồng sang màu vàng đậm, tiếp theo nhạt dần tới mức chẳng còn dấu vết.

Hỏng rồi! Eddie nhảy dựng lên, chủ động bước tới an ủi người chú tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm đang vô cùng uể oải kia. 

“Chú, sao vậy?”

Seus nhìn sang, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, hắn đáp: “Ta vừa hỏi tên em ấy đã cắt đứt liên kết. Chẳng nhẽ đây là điều cấm kị của người Trái Đất à?”