Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 12

Không có Dạ Minh Quân bên cạnh, Kỷ Mạch trong nháy mắt liền trở về cuộc sống trước đây, ngồi một mình trong đình viện, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa tử đằng chập chờn bay theo gió như làn mưa, đột nhiên liền cảm thấy nơi này cũng quá an tĩnh.

Trước đây khi không có nhiệm vụ cậu đều một mình trải qua, đọc sách, phân tích tình huống chung quanh, sắp xếp lại thiết lập của các thiên nhân trong trí nhớ một phen, một ngày sẽ trôi qua rất nhanh, thỉnh thoảng cũng sẽ ở nơi đây nghe Huy Nguyệt khảy đàn, cái gì cũng không muốn làm liền có thể ngồi một ngày. Ba năm trôi qua, cậu đã dần dần thích ứng sinh hoạt không có nửa phân giải trí như vậy, chính là, không biết tại sao, hôm nay lại cảm thấy có chút nhàm chán.

Là quen cuộc sống bên cạnh có người để nói chuyện sao? Chuyện này cũng khôn tốt đẹp gì cho lắm, phải tỉnh táo lại, mau sớm trở lại trạng thái lúc ban đầu.

Phát giác tâm tình mình rất nguy hiểm, Kỷ Mạch vội vàng ngồi thẳng người, đem những ưu tư dư thừa  tất cả quăng ra khỏi đầu, bắt đầu nghiêm túc suy tính tình cảnh của mình trước.

Kỷ Mạch lúc hành động cực kỳ cẩn thận, cho dù là thần thị đi theo mình  cũng thời khắc chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, cậu chắc chắn không ai có thể tránh được cảm giác của Vô Yếm lúc thi hành nhiệm vụ cùng Ma Châu tiếp xúc. Lại không có khả năng là những thần thị này đều là cô nhi được Thần Điện  đào tạo từ thuở nhỏ, Kỷ Mạch chọn người lại phải trải qua tầng tầng thí luyện, nhất định cũng không có khả năng tồn tại gián điệp lẫn vào, như vậy, chính là thượng tầng Thần Điện xảy ra vấn đề.

Tô Cách trừ Thần không thèm để ý bất kỳ sự vật gì, hơn nữa nếu là Đại Tế Ti muốn loại trừ hết, hắn căn bản không cần người ngoài xuất thủ, còn dư lại Huy Nguyệt có khả năng cũng không cao, người này chỉ số thông minh căn bản không đủ để lặng yên không một tiếng động cùng Ma Châu hợp tác, như vậy, là Húc Nhật tế ti sao?

Thế nhưng Thường Huy là một nhân vật chính điển hình của sự nghiệp, mục tiêu cả đời hắn chính là tạo ra một Vương Triều huy hoàng bởi một người vĩ đại, hôm nay giữa chúa tể năm châu  cũng chỉ có thủ hạ của Tô Cách mới có thể để cho hắn tự do phát huy, Kỷ Mạch đã sớm cùng Thần Điện buộc định với nhau, người này hẳn là không có lý do gì diệt trừ cậu mới đúng.

Hoặc giả, chính là thiên nhân khác đối với cậu mang lòng oán hận nên dùng thủ đoạn, hay là Ma Châu lại có thiên nhân sở hữu năng lực đặc thù xâm nhập vào Thần Điện?

Không được, lượng tin tức quá ít, hoàn toàn không cách nào chắc chắn thân phận của địch nhân. Tóm lại bây giờ chỉ có thể ngoại trừ Tô Cách vô dục vô câu cùng với Dạ Minh Quân sau khi sự việc phát sinh mới đến, còn lại tất cả thiên nhân đều phải đề phòng, tuyệt không thể đối với bất kỳ người nào thiếu cảnh giác.

Ngay tại lúc Kỷ Mạch vì tiền cảnh mà khổ não, một hồi tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới, tầm mắt Vô Yếm lập tức mở rộng, bóng người xuất hiện lại để cho cậu có chút không ngờ, “Ngươi như thế nào tới nơi này?”

Cũng khó trách cậu kinh ngạc, người tới chính là thiếu niên thần thị Thanh Diệp, đình viện nơi này gần bạch tháp lại là nơi mà Huy Nguyệt luyện đàn, thần thị bình thường nếu không có chuyện quan trọng gì sẽ không dễ dàng đến gần được, chứ đừng nhắc tới là Thanh Diệp tự tiện dẫn người thủ thành đang chịu phạt, lại như thế nào có thời gian ra ngoài đi lang thang?

“Thần Tinh Tế Ti hảo!”

Kỷ Mạch tuy rất là nghi ngờ, Thanh Diệp thấy cậu nhưng lại hết sức vui vẻ, lập tức liền tiến lên cung kính chào hỏi, sau đó đem sự tình một năm một mười nói ra, “Sư phụ nói ta nhiệm vụ lần này thi hành không tệ, nơi đây khí tức cỏ cây sung túc nhất thích hợp cho ta tu luyện công pháp, cho nên bạch y tế ti đặc biệt cho phép ta mỗi ngày vào buổi trưa ở chỗ này tu hành.”

Cậu không ra lệnh xuống như vậy, là Húc Nhật tế ti làm? Cái này, rốt cuộc có mục đích gì?

Tình hình này quá mức quỷ dị, Kỷ Mạch không cho là một thiếu niên thất bại trong việc thủ thành lại đủ để cho Thường Huy thưởng thức, chỉ tỉnh bơ cùng Thanh Diệp kéo ra khoảng cách, đồng thời đem cảm giác của Vô Yếm mở ra phạm vi tối đa, không chỉ đem biểu tình biến hóa nhỏ nhất trên mặt thiếu niên cũng thu vào mi mắt, thậm chí ngay cả từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây cũng tỉ mỉ liếc qua một lần.

Cậu có thể ở thế đạo này sống sót hoàn toàn dựa vào tính cách không tín nhiệm  đối với bất kỳ người nào, quả nhiên tra một cái liền có phát hiện mới.

Không, không chỉ là Thanh Diệp, hai mươi thước bên ngoài bãi cỏ lưu lại một đạo dấu chân, cậu cùng Dạ Minh Quân chưa từng đi nơi đó, dấu chân lớn nhỏ cùng Thanh Diệp không giống, nơi đây còn có những người khác.

Lại thật sự có người dám ở Thần Điện đối với cậu xuất thủ, đây coi là cái gì, khi FLAG (*) được thiết lập chính là cậu bị vả mặt sao!

DEATH FLAG Dấu hiệu cho thấy 1 nhân vật sắp ra đi.

Bất đắc dĩ phát hiện chính mình cùng Dạ Minh Quân lúc  ở chung một chỗ đã nói là mình sẽ không bị vả mặt, Kỷ Mạch cũng không còn tâm tư nào đi nghiên cứu đối phương rốt cuộc là ai, dù sao chỉ cần là đối với cậu là người tâm hoài bất quỹ, thà giết lầm cũng không thể bỏ xót.

“Thanh Diệp ngươi tới đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Bình thản đối với thiếu niên ngoắc ngoắc tay, vẻ ngoài Kỷ Mạch không có bất kỳ dị thường nào, nhưng mà, ngay tại trong nháy mắt khi Thanh Diệp đến gần, ba đạo quyển trục đồng thời mở ra, thế giới chính là thay hình đổi dạng.

Thần chú cấp tám Liệt Hỏa Liêu Nguyên. (liệt hỏa thiêu cháy cả một đồng cỏ).

Thần chú cấp mười Phong Quyển Tàn Vân. (gió cuốn mây tan)

Thần chú cấp mười  Địa Động Sơn Dao. (đất rung núi chuyển)

Ba đạo thần chú cao cấp do Đại Tế Ti tự tay phong ấn đồng thời bùng nổ, những thần chú này mỗi người cần linh lực không giống nhau, nhưng không khác biệt đều là thuật pháp công kích phạm vi lớn.

Sau đó, chỉ một giây sau, ngọn lửa cuốn sạch toàn bộ đình viện, cuồng phong kéo theo ngọn lửa dâng lên mặt đất và san bằng tất cả kiến trúc trong phạm vi tầm mắt nhìn thấy được, phong vân biến sắc, thổ địa cũng đổ nát.

Lúc này trên trời dưới đất không một chỗ có thể ẩn thân, chỉ có vùng đất nơi Kỷ Mạch cùng Thanh Diệp đang đứng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, thiếu niên thần thị nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt cũng trợn mắt há mồm, quyển trục tiếp theo đã ở trong lòng bàn tay Kỷ Mạch, chỉ cần người này có một tia dị động liền có thể không chút lưu tình đánh vào trên người hắn.

Cũng may tu vi thiếu niên còn chưa đủ để bị phái tới ám sát một bạch y tế ti thành danh đã, rất nhanh một bóng người chật vật liền từ dưới lòng đất liệt hỏa chui lên, dường như hoàn toàn không nghĩ tới trên đời có người đột nhiên liền san bằng đình viện của mình, tất cả chú thuật này hắn đều dính trọn, liếc nhìn áo quần tả tơi của mình cũng không nhịn được liền mắng: “Ta đi, làm gì mà sợ chết như vậy? quyển trục thần chú của nhà ngươi không cần tiền sao?”

Không biết đối phương ẩn thân nơi nào, vậy thì chỉ còn cách để cho hắn không còn chỗ có thể ẩn nấp.

Đây chính là thủ đoạn ứng đối của Kỷ Mạch, ở đó ngay tức khắc khi người này xuất hiện, quyển trục trên tay cậu đã mở ra, thần chú cấp mười Băng Thiên Tuyết Địa trong nháy mắt đem tên nam tử kia hóa thành tượng đá, lúc này mới khẽ cười nói: “Xin lỗi, ta là người rất tiếc mạng.”

Nhưng mà, chỉ có thiên nhân mới có thể đối phó thiên nhân đây chính là thường thức của thế giới này, nhân vật chính không một ai dễ đối phó, người nọ tuy là bất ngờ không kịp đề phòng bị đóng băng lại, nhưng trong thời gian một cái nháy mắt, một đạo bóng người xanh đậm  đã ở sau lưng Kỷ Mạch ngưng tụ thành hình, Thanh Diệp hoảng hốt lập tức móc ra pháp khí cản lại, chỉ kịp kêu to: “Thần Tinh Tế Ti, cẩn thận!”

Lấy năng lực cảm giác của Vô Yếm đem toàn phương vị bao trùm,  Kỷ Mạch tự nhiên so với Thanh Diệp càng phát hiện  dị thường trước, thấy thiếu niên không thiện cận chiến  động thân bảo vệ mình thần sắc trong nháy mắt coi trọng rất nhiều, cũng lúc này cậu rốt cuộc xác nhận thân phận người tới.

Người này có năng lực hóa thân làm nước,  nhân vật chính《 Chí Tôn Sát Thần 》 Thủy Vô Ngân, nhìn như cùng người thường không có gì khác nhau, nhưng hắn thật ra là thủy nguyên tố hội tụ thể, hắn sau khi chết sẽ hóa thân thành hơi nước, một lần nữa tiếp xúc với nguồn nước liền có thể sống lại, là một sát thủ đáng sợ có thân bất tử. Bất quá, một khi linh hạch bị đánh trúng thời gian sống lại  sẽ chậm lại một giờ.

Chỉ có một lần cơ hội, nhất định phải đánh trúng yếu hại của người này.

Trong đầu nhanh chóng lóe lên tài liệu về đối phương, tay của Kỷ Mạch đã âm thầm đưa vào không gian vòng tay, xúc cảm chạm vào túi thơm làm bằng chỉ bạc từ đầu ngón tay truyền tới, nhưng mà cậu cuối cùng nắm chặt hoa mai ám tiễn đã chuẩn bị sẵn từ trước, không có đi kêu gào  tên của tiên nhân.

Muốn sống phải tạo thành thói quen dựa vào chính mình, không thể đem tính mạng giao lại trong tay người khác, cho dù là một người tốt cũng không  thể.

Giữ vững ý niệm trước sau như một của mình, Vô Yếm đem động tác của người tới kéo chậm đến mức tận cùng, đã xác định mục tiêu chính xác không thể nào bắn lệch, nhưng mà ngay tại thời điểm người kia đến gần, không đợi Kỷ Mạch phát ra ám tiễn, đột nhiên vài điểm hàn mang chợt phá, vô số chỉ bạc đã đem cậu bao bọc lại không có một kẽ hở.

Túi thơm bằng chỉ bạc một giây trước còn an tĩnh nằm trong không gian trữ vật bây giờ đã lơ lửng ở trước mặt cậu, vốn dĩ là chỉ bạc bao quanh minh châu như một lồng giam, lúc này lại như cánh hoa tầng tầng tản ra,  quang hoa sáng chói không tiếng động xua tan tất cả bóng ma, bị tia sáng kia soi đến trong nháy mắt sát thủ liền kêu thảm hóa thành chất khí bốc hơi, chỉ để lại một câu cuối hết sức kinh ngạc, “Cái này cùng việc đã nói không giống nhau!”

Không hổ là vật bắt chước bản thể của Dạ Minh Quân, quả nhiên bền bỉ nhất mạch tương thừa.

Không nghĩ tới hạt châu này sẽ tự mình nhảy ra, Kỷ Mạch trong lòng không tự chủ liền thoáng qua cái ý niệm này, tựa hồ là xác định chung quanh không có nguy hiểm, minh châu lần nữa trở lại bị vân văn chỉ bạc khóa lại hình dáng cũ an tĩnh rơi vào lòng bàn tay của cậu.

Ánh sáng rực rỡ trong nháy mắt tản đi, Kỷ Mạch mới phát hiện hạt châu này sáng lên từ một khắc kia trở đi, tất cả thần chú phóng ra đều bị cưỡng ép xua tan, ngay cả pháp khí trong tay Thanh Diệp đều hóa thành phế phẩm, mặc dù bề ngoài là ánh sáng hết sức ấm áp nhu hòa, trên thực tế lại không cho phép bất kỳ sự vật nào ở trước mặt mình lộ ra tính công kích, thật bá đạo.

“Cái này… Là tiểu pháp thuật?”

Nhớ lại một vị tiên quân nào đó trước khi rời đi đã dặn dò, nhìn thêm chút nữa, cái này uy năng ngay cả thần chú đỉnh cấp cũng có thể tùy tiện xua tan, Kỷ Mạch dường như đã hiểu vì sao tiên nhân vẫn một mực tự tin như vậy, ngay cả vật bắt chước bản thể đều lợi hại như vậy, nếu là hắn giải trừ phong ấn, không nghi ngờ chút nào nên là bảo vật người người tranh đoạt.

Chỉ tiếc, đây là bảo vật không ở bên cạnh bất kỳ người nào dừng lại lâu dài, ngược lại không bằng một vật bắt chước hoàn toàn không có suy nghĩ để cho cậu an tâm.

“Người tới là thiên nhân có thân bất tử, phái người phòng thủ tất cả nguồn nước trong Thần Điện, không tới nửa giờ hắn sẽ gặp nước sống lại.”

“Tuân lệnh, Thần Tinh Tế Ti ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bắt thích khách!

Tĩnh táo ra lệnh nhìn Thanh Diệp rời đi, Kỷ Mạch ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện vốn là đình viện tĩnh mỹ đã là một mảnh phế tích, đưa tay đón lấy cánh hoa bị tàn phá, rõ ràng là mình chủ động xuất thủ hủy đi địa phương thích nhất, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút ảm đạm,

Nơi này, muốn có một giàn tử đằng nữa đại khái cần phải đợi rất lâu đi, không nghĩ tới mới vừa nãy chính là thời gian cuối cùng dừng lại ở trong biển hoa, sớm biết như vậy nên nhìn lâu thêm mấy lần.

Húc Nhật tế ti là cố ý kêu Dạ Minh Quân đi sao? Nếu là như vậy, liền đừng trách cậu hạ thủ vô tình. Am hiểu quản lý thiên nhân thì có nhiều, chỉ cần cậu nguyện ý, tùy thời có thể  tìm tới người thay thế. Bất luận đã từng là địa phương rất yêu thích, chỉ cần có nguy hiểm tồn tại thì nhất định phải hủy diệt không chút do dự, đây chính là quy luật sinh tồn mà cậu học được từ trong thế giới này

Cánh hoa tử đằng hư hại vừa vặn rơi ở phía trên minh châu đúng lúc che đi ánh sáng rực rỡ chiếu rọi xuống càng có vẻ yếu đuối, yên lặng nhìn hết thảy mọi chuyện này, Kỷ Mạch không kìm lòng nổi liền nắm bàn tay lại, để cho cánh hoa chặc chẽ cùng minh châu sát vào với nhau.

Trong không gian trữ vật của cậu có rất nhiều vật uy lực cường đại hộ thân, nhưng mà, chỉ có cái túi thơm này, là không cần bỏ ra bất kỳ cái giá nào đã đến trong tay cậu. Tuy trong lòng biết thứ đối phương chân chính mong muốn so với tất cả mọi thứ cậu phải trả giá trước đây càng trọng yếu hơn, lúc này lại không nhịn được dùng đầu ngón tay chậm rãi ma sát đường vân  minh châu tựa như làm như vậy sẽ có thể cảm thấy thế gian thiện ý.

Thế nhưng cậu cũng biết, bất luận phát sinh cái gì mình cũng không thể ngã xuống, phía sau không ai đón lấy, mùi vị ngã xuống đất rất đau.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Cách: Kỷ Mạch đứa nhỏ này lá gan tương đối nhỏ, một khi bị giật mình chỉ biết làm ra  phản ứng rất lớn.

Dạ Minh Quân: Có không? Ta mỗi ngày chọc hắn cũng không có bị cắn a?

Đình viện: Oanh —— trong nháy mắt nổ.

Tô Cách: Xem kìa, để cho hắn cảm thấy nguy hiểm liền sẽ biến thành như vậy.

Dạ Minh Quân (im lặng): Có lẽ hắn rất thích ta.

Phía trên là hội đàm thần bí của hai vị đại lão ở bạch tháp.