“Trận đấu đan bắt đầu! thành Uông Dương sẽ chọn trước.”
Dương Hoa tiến lên chọn một loại thảo dược, hắn đã không có tâm thái thong dong, mọi việc nắm trong tay như lần trước. Lần này hắn ổn trọng hơn, tôn trọng đối thủ hơn.
Tôn Kỳ ngay sau đó cũng tiến lên chọn một loại thảo dược. Tâm lý của Tôn Kỳ cũng đã thay đổi so với lần trước.
Trước đây hắn còn phải giấu giếm, không giám bộc lộ tài năng, luôn giả vờ đặt mình vào thế yếu.
Nhưng hiện tại đã khác hắn muốn đặt chân tại thành Hắc Liên thì không thể giấu dốt nữa, trận đấu đan này chỉ là một khởi động nhỏ trước cuộc thi lớn hơn.
Tôn Kỳ hoàn toàn không coi bọn trước mắt là đối thủ cùng cấp, kể cả Từ Minh cũng không cùng một cấp độ luyện đan với hắn.
Tôn Kỳ còn chẳng thèm nghĩ cách phá đan phương đối thủ.
Dương Hoa thấy thái độ của Tôn Kỳ thì tức giận, lần trước là hắn có thái độ khinh thường đối thủ mới gặp thất bại, lần này hắn đã cẩn trọng hơn, dành cho đối thủ đầy đủ tôn trọng vậy mà lần này đến lượt đối thủ không để hắn vào mắt.
Sau đó đến lượt bàn số hai, số ba.
Lượt thứ nhất kết thúc.
Đến lượt thứ hai.
Lần này là Tôn Kỳ chọn trước, Tôn Kỳ chọn một loại thảo dược sau đó trở về.
Đến lượt Dương Hoa thì hắn có chút đắn đo.
Nhìn hai loại thảo dược mà Tôn Kỳ chọn, Dương Hoa đã có trong đầu tên vài loại đan phương.
Bây giờ hắn có hai lựa chọn:
Thứ nhất là phá đan phương đối thủ. Cái này phá đan phương đối thủ nhưng cũng khiến hắn khó hoàn thành đan phương của mình.
Thứ hai là để mặc đối thủ hoàn thành đan phương, hắn cũng hoàn thành đan phương của riêng mình. Kết quả thắng thua thì phải xem trình đồ luyện đan của ai cao thấp.
Dương Hoa hít một hơi sâu, hắn tiến lên chọn một loại thảo dược.
Tôn Kỳ không để hắn vào mắt, không thèm phá đan phương của hắn thì hắn cũng không thể yếu khí thế, hắn cũng không thèm phá đan phương của Tôn Kỳ. Hắn chọn cách thứ hai.
Liên tiếp các lượt lựa chọn sau đó diễn ra cho đến lượt cuối cùng.
Trọng tài tuyên bố:
“Hai bên có nửa canh giờ chuẩn bị trước khi luyện đan.”
Thông qua lần chọn thảo dược, bọn trưởng lão luyện linh sư hội của nhà cái có thể nhìn ra vài phần kết quả. Vậy là lại tiến hành điều chỉnh tỷ lệ cược.
Đại ý là tỷ lệ thắng của hai thành bây giờ là ngang nhau, đều đặt một ăn hai.
Cặp Tinh Niệm - Dương Hoa thì Dương Hoa có tỷ lệ thắng cao.
Cặp My Thanh Thanh – Tào Liêu, tỷ lệ ngang nhau.
Cặp Từ Minh – Tần Ung thì Từ Minh có tỷ lệ thắng cao.
Tỷ lệ thắng cược của mỗi cặp đấu cũng điều chỉnh theo. Vậy là lại lôi kéo được một đám con bạc tiếp tục đặt cược.
Lúc này trọng tài cao giọng nói:
“Nửa canh giờ kết thúc. Cả hai bên tiến hành luyện đan, thời gian là một ngày.”
Dương Hoa lần này luyện đan đã bớt đi phần bay múa, hoa mỹ mà lấy cẩn trọng, từng bước chắc từng bước làm chính.
Bài học lần trước thật sự khiến hắn đời này khó quên, khiến phong cách luyện đan của hắn cũng phải thay đổi.
Còn động tác của Tôn Kỳ lấy đơn giản làm chính, lại có chút tuỳ ý. Dù sao thì đan đạo bản chất cũng bị Tôn Kỳ dòm ngó qua, phương pháp luyện đan cũ sớm đã bị hắn nhìn rõ ưu, khuyết điểm.
Mỗi động tác của hắn tuy đơn giản, tuỳ tiện nhưng thực chất là bỏ qua phần thừa thãi, lấy tinh tuý là chính.
Kết thúc một ngày luyện đan, cả sáu bọn hắn đều luyện thành đan.
Trọng tài đánh giá từng viên đan.
“Bàn thứ nhất: Tinh Niệm luyện thành ngũ hoàn đan, Dương Hoa luyện thành tứ hoàn đan.”
Dương Hoa mặt lúc này có chút tái, tâm cảnh lại thêm rạn nứt, cảm thấy nhói đau.
Để vượt qua đợi tuyển sinh trước đó, Dương Hoa cũng luyện thành đan được ngũ hoàn, hắn đoán Tinh Niệm hẳn là cũng làm được như vậy.
Nhưng lần đó là tuỳ chọn, tức là ngươi được quyền lựa chọn đan phương cao nhất mà ngươi có thể luyện thành. Vậy nên Dương Hoa lúc đó chỉ cần luyện tập một đan phương ngũ cấp là được.
Còn lần này là đấu đan, ngươi không được tuỳ ý chọn thảo dược theo đan phương, cho dù đối thủ không phá đan phương của ngươi nhưng ba mươi loại thảo dược trên bàn cũng không đúng hoàn toàn thảo dược trong đan phương ngũ cấp trước đó ngươi luyện tập, đành lùi một bước mà chọn đan phương tứ cấp.
Thế nhưng mà Tinh Niệm vẫn có thể luyện thành ngũ hoàn đan, đây là may mắn số thảo dược trên bàn vừa đúng số thảo dược trong đan phương mà Tinh Niệm luyện tập. Hoặc là Tinh Niệm nắm trong tay rất nhiều đan phương ngũ cấp và đều có thể luyện được.
Nghĩ đến đây Dương Hoa mặt càng tái, dù là Tinh Niệm may mắn hay có thực lực vượt trội thì cũng khiến hắn sợ hãi, tâm cảnh hắn đang tràn đầy vết nứt.
Hắn chỉ còn một hy vọng cuối cùng là Tinh Niệm luyện thành phế đan.
Trọng tài bóc lớp vỏ đan cho vào miệng hồn nô. Hồn nô chuyển sang màu vàng đậm.
“Đan dược của Dương Hoa là đan dược tứ hoàn cao giai.”
Trọng tài lại làm tương tự với đan dược của Tôn Kỳ. Hồn Nô chuyển màu đen.
“Đan dược của Tinh Niệm là đan dược ngũ hoàn bình giai.”
“Bàn thứ nhất Tinh Niệm thắng.”
Dương Hoa nghe lời này thì đổ sụp, hắn lại thua, lần này thua khiến hắn không thể nói lời nào, hoàn toàn là vị nghiền ép.
Kết quả các bàn tiếp theo cũng đã có:
My Thanh Thanh là đan dược tứ hoàn cao giai.
Tào Liêu là đan dược tứ hoàn cao giai.
Nhưng mà màu sắc hồn nô của My Thanh Thanh nhạt hơn, hiển nhiên là đan tốt hơn một chút. Kết quả cuối cùng vẫn là hoà.
Từ Minh là đan dược ngũ hoàn bình giai.
Từ Ung là đan dược tứ hoàn cao giai.
Lần này từ Từ Minh thắng.
Kết quả sau cùng: thành Thực Nguyệt thắng ba-một thành Uông Dương.
Tần Ung vẫn bình tĩnh, cười nói với Từ Minh như không có gì, rồi đưa ra một ngàn ma thạch như đã nói.
Tôn Kỳ thì vẫn lạnh nhạt.
My Thanh Thanh thì sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn Tôn Kỳ, nàng trước đây nhí nhảnh giảo hoạt nhưng không có nghĩa là ngốc.
Nhìn thấy Tôn Kỳ biểu hiện, nàng cảm thấy mình phải đánh giá lại Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ không đơn giản như biểu hiện trước đây.
Còn Điền Vinh, Tào Liêu thì đưa Dương Hoa trở về, vừa đi vừa hết lòng khuyên bảo.
Bọn Điền Vinh không thể ngờ lại có kết quả này.
Vốn dĩ ban đầu là muốn giúp Dương Hoa có một trận thắng khôi phục tâm cảnh. Mà nhìn bên ngoài thì Dương Hoa đúng là có khả năng thắng rất cao.
Còn Tần Ung, Tào Liêu tham gia chỉ cho đủ số, thắng thua cuối cùng của bọn hắn không quan trọng bằng trận thắng của Dương Hoa.
Nhưng mà kết quả lại quá khốc liệt, Dương Hoa lại một lần nữa bị đánh bại, lần thất bại này quá triệt để. Rất khó kiếm lý do giải thích giúp Dương Hoa.
Bọn Tần Ung nhanh chóng rồi đi.
Bọn Tôn Kỳ cũng chậm bước đi theo.
Nhưng khi Tôn Kỳ vừa bước ra khỏi phòng đấu đan thì có một nhóm thanh niên chặn đường.
Cầm đầu là một vị thanh niên có vẻ quý khí, ngạo nghễ, có khí chất của kẻ lãnh đạo. Hẳn có xuất thân từ nhà quan quyền.
Từ Minh và My Thanh Thanh cũng tiến tới đứng sánh vai cùng Tôn Kỳ, bọn hắn dù sao cũng cùng một thành.
Từ Minh từ tốn hỏi:
“Các vị không biết có chuyện gì?”
Vị thanh niên này lơ đãng:
“Đan sư tứ cấp trung giai, trong lúc đấu đan lại có thể luyện được đan dược ngũ hoàn bình giai. Thực lực này không tệ.”
“Có tư cách đi theo ta.”
Tôn Kỳ nghe lời này có chút ngẩn ra.
Kẻ đi theo vị thanh niên này liền phụ hoạ:
“Vị này chính là Đinh Liễu thiếu gia. Đinh gia lớn thế nào giải thích với bọn từ miền quê mới lên như các ngươi cũng không hiểu. Các ngươi có thể tuỳ ý tìm hiểu Đinh gia là địa vị gì tại thành Hắc Liên.”
“Đinh thiếu gia chính là thiên tài luyện đan kiệt xuất nhất Đinh gia thế hệ này.”
“Đinh thiếu gia mới trăm tuổi đã là đan sư lục cấp. Lần này thi tuyển vào luyện linh sư hội, Đinh thiếu gia nắm chắc mười phần.”
“Chỉ cần đi theo Đinh thiếu gia, có thể đi vào luyện linh sư hội cùng thiếu gia học tập.”
“Đây chính là vinh dự ngàn năm có một, không biết có bao nhiêu kẻ chạy theo cầu có cơ hội như vậy. Ngươi hôm nay may mắn được thiếu gia cho phép, còn không biết dập đầu cám ơn.”
Đinh Liễu vẻ mặt vẫn như cũ nhưng trong bụng thầm nghĩ: nói rất tốt.
Đinh Liễu quay đầu, nhẹ nhàng nói như ra lệnh:
“Dập đầu thì không cần. Đi thôi!”
Sau đó hắn cùng đám thuộc hạ bước đi, hắn tin chắc Tôn Kỳ đã bị thuyết phục, đang lẽo đẽo theo sau.
Từ Minh nhìn Tôn Kỳ có chút hâm mộ, dù sao thì vào luyện linh sư hội thành Hắc Liên là mơ ước của hắn nhưng hắn biết với trình độ luyện đan của mình thì không thể nào, thế nên làm cái đuôi đi theo cũng không tệ.
“Chúc mừng Tinh Niệm sư đệ được vào luyện linh sư hội.”
My Thanh Thanh thì có chút không vui:
“Ngươi thật sự sẽ đi theo tên họ Đinh kia sao?”
Tôn Kỳ cười không đáp, rảo bước đi.
Nhưng mà hướng hắn đi cũng không phải là theo đuôi Đinh thiếu gia, mà là hướng trở về biệt viện.
Mấy kẻ xung quanh đó chứng kiến câu chuyện thì ồ lên ngạc nhiên.
Nghe thấy tiếng ồ lên, Đinh Liễu nhíu nhíu mày quay đầu lại thì nhìn thấy Tôn Kỳ đi theo hướng khác.
Đinh Liễu giọng không vui:
“Ngươi biết ngươi vừa bỏ lỡ cơ hội gì sao?”
Tôn Kỳ nhìn hắn nói:
“Ta không biết! Ta chỉ biết ngươi không xứng.”
Đinh Liễu mặt tức giận, xưa nay còn chưa có ai dám trái ý hắn.
“Ngươi dám trái lệnh ta, ngươi sẽ không được sống tốt.”
Đinh Liễu hừ một tiếng quay đầu bỏ đi, bọn thuộc hạ đuổi theo vừa đi vừa mắng tiếng chửi Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ cũng không thèm để ý vị Đinh thiếu gia này.
Hắn thường xuyên sống điệu thấp, giả ngu, ít tiếp xúc với kẻ khác.
Nhưng mà hắn cũng là thanh niên trẻ tuổi, không những thế hắn còn là thiên tài trong thiên tài.
Dù là tu luyện hay luyện đan hắn đều đạt được những thành tựu khó ai tưởng tượng nổi.
Hắn có ngạo khí của mình, nếu như đã chọn thành Hắc Liên là chỗ đặt chân tiếp theo thì cũng phải thể hiện ra bản lĩnh của mình.
Hắn không biết Đinh gia lớn mạnh thế nào nhưng mà hắn cũng có kế hoạch của mình: chỉ cần vào được luyện linh sư hội thành Hắc Liên là sẽ có chỗ dựa vững chắc.
Từ Minh, My Thanh Thanh lúc này cũng từ trong ngỡ ngàng bình tĩnh lại, đuổi theo Tôn Kỳ.
Cả hai đều vui vẻ ra mặt.
My Thanh Thanh thì cảm thấy Tôn Kỳ càng lúc càng thú vị.
Từ Minh thì có niềm vui cùng cảnh ruồi bọ. Ta không vào được luyện linh sư hội, ngươi cũng không vào được