Thông Ngôn đưa mắt nhìn Thanh Long, chiêu Long Ngâm vừa rồi không phải Thanh Long ra tay thì là ai?
Thanh Long ánh mắt kinh ngạc không kém Thông Ngôn, vì hắn không có ra tay, nhưng chiêu vừa rồi đúng là xuất từ tộc bọn hắn. Ở đây còn ai có thể sử ra ngoài hắn?!
Đám Yêu Hoàng còn lại cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng một chiêu Long Ngâm vừa rồi bọn chúng đích xác đều nghe được. Chẳng lẽ Thanh Long ra tay rồi?! rốt cuộc là chuyện gì? Thanh Long muốn khai chiến cùng Thần tộc sao? bọn chúng phải làm gì đây?
Tại trong bóng tối Tôn Kỳ nhếch mép cười, trong tay hắn là mảnh nghịch lân vỡ đôi. Chiêu Long Ngâm vừa rồi chính là hắn phá vỡ nghịch lân, kích hoạt tất cả ý chí còn sót lại tung ra một chiêu cực mạnh. Thần Sứ không chết cũng trọng thương. Nhưng dù kết quả nào đi chăng nữa cũng gợi nên mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Yêu tộc và Thần tộc. Hắn ở giữa có thể đục nước béo cò.
Thanh Long sau một chút ngờ nghệch, cuối cùng cũng nghĩ ra. Là nghịch lân!
Mấy năm về trước, khi Tôn Kỳ tiến đánh Phồ Tang Hoàng cướp được Mộc Chi Tâm, Địch Long biết được đã đề nghị trao đổi. Tôn Kỳ đòi đổi Mộc Chi Tâm lấy nghịch lân.
Địch Long lúc đó đã về hỏi ý kiến hắn. Nghịch lân tuy rằng quý giá nhưng không phải không thể trao đổi, vả lại để Tôn Kỳ thêm tin tưởng, hắn đã đồng ý, thậm chí còn đích thân đi vào mộ địa lấy nghịch lân cho Địch Long.
Những tưởng chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng, nhưng lại di chứng đến bây giờ.
Hắn tin tưởng một chiêu đánh lén toàn lực của nghịch lân chắc chắn Thần Sứ không có cơ hội sống sót.
Được rồi! Thần Sứ chết thì cũng đã chết. Tội này cứ tính cho hắn! hắn lười giải thích, dù sao đích thị trong tâm hắn cũng muốn cho Thần Sứ một bài học, chỉ là chưa nghĩ đến việc giết chết.
Thần Sứ chết sẽ có chút rắc rối cho hắn. Nhưng thì đã sao?! Hắn cũng muốn xem Thần chủ có vì một tên nô bộc mà dám gây chiến với hắn. Nếu Thần chủ dám vậy thì hắn sẽ cho Thần chủ đẹp mặt.
Tất cả những suy nghĩ của bọn hắn đều lướt qua rất nhanh, nói thì nhiều nhưng thật ra chỉ mới qua được vài tức hơi thở.
“Giun nhỏ, ngươi cũng thật to gan!” từ trong hỗn loạn, một giọng nói sắc lạnh ẩn chứa sát khí vang lên.
Khi các nguyên tố bạo loạn tạm ổn định, Thần Sứ hiện ra trước mặt bọn chúng, có chút lấm lem nhưng chưa nói đến bị thương.
Tôn Kỳ ngạc nhiên nhìn tấm nghịch lân bị vỡ trong tay, là Thần Sứ quá mạnh hay nghịch lân quá phế?
Thanh Long hừ lạnh, lại dám gọi hắn là giun, tội xúc phạm này không thể tha. Trước đó Thần Sứ không chết vậy thì cũng chỉ là kéo dài mạng sống một chút mà thôi, để hắn có cơ hội tự tay giết Thần Sứ.
Thanh Long bay tới, há miệng gầm lên, thi triển Long Ngâm. Dùng chiêu này với ngươi. Ngươi có sợ hay không!?
“Cẩn thận!” Thông Ngôn hét lớn. Thanh Long cảm giác nguy hiểm, bản năng chỉ kịp nghiêng đầu.
Sừng trái Thanh Long từ từ trượt xuống, vết chém quá nhẹ không có chút lực cản. Thanh Long tái mặt! nên nhớ sừng rồng là một trong những bộ phận cứng nhất của long tộc, còn cứng hơn cả lớp vảy. Thử hỏi nếu như chém vào cổ… Thanh Long nghĩ thôi cũng thấy sợ! Chết chắc!
Thần Sứ lạnh nhạt hạ tay ngang hông. Trong tay nắm một chuôi kiếm ngọc trong suốt không lưỡi, nếu không chú ý thì còn tưởng Thần Sứ nắm không khí.
Thông Ngôn tiến gần Thanh Long, bày ra tư thế phòng thủ, lo lắng hỏi:
“Có sao không?”
Thanh Long nhẹ lắc đầu, hỏi:
“Vừa rồi là chuyện gì?”
Thông Ngôn chăm chú nhìn tay Thần Sứ, suy nghĩ một chút trầm trọng nói:
“Nếu ta nhìn không sai thì trong tay Thần Sứ là Thánh Thiên Kiếm, đứng hàng thứ hai trong Thập Tuyệt Thần Khí. Kiếm này vô hình, vô thanh, vô tức, chém thần kim như chém bùn, không thể phòng thủ. Nguy hiểm nhất là không biết được lưỡi kiếm dài rộng bao nhiêu.”
“So với Tinh Quang của ngươi thì sao?” Thanh Long hỏi.
“Không thể so sánh, kiếm của ta là thánh khí, Thánh Thiên Kiếm là thần khí, cách nhau một đại cấp độ, khoảng cách như ngọn cỏ với trời xanh.” Thông Ngôn trịnh trọng trả lời.
Lợi hại như vậy? Thanh Long tự nghĩ trong lòng.
“Biết sợ còn không mau đầu hàng.” Thần Sứ lạnh giọng nói.
Thanh Long ánh mắt nghiêm nghị, không còn tâm lý khinh thường như trước đó, hắn ra lệnh:
“Tất cả tiến lên!”
Đám Yêu Hoàng hiểu lệnh, đằng không hình thành thế vòng cung vây Thần Sứ.
Thần Sứ vẫn thản nhiên như không, ánh mắt đảo qua bọn chúng, khóa chặt bảy tên.
Thanh Long lúc này mới cảm thấy áp lực, không thể đơn đả độc đấu, chỉ có thể dùng số lượng chiếm ưu thế.
Ngươi cũng đừng trách ta. Cái này là trách ngươi chủ quan chỉ đi một mình! Ta có nhiều như vậy đồng bọn, đánh đơn lẻ với ngươi mới là đồ ngu!
“Tất cả cẩn thận kiếm trong tay hắn.” Thanh Long nhắc nhở một câu rồi phát lệnh tấn công.
Đám Yêu Hoàng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, gặp đối thủ không rõ, trước tiên phải đánh thăm dò. Cách thăm dò tốt nhất là tấn công tầm xa.
Một tên Sên Hoàng há miệng định phun ra dịch nhớt.
Phốc! Thần Sứ phất tay, Sên Hoàng bị bổ làm đôi, nội tạng thòng xuống, vỏ cứng cũng ngăn không được. Hắn chết mà đôi mắt lồi vẫn còn chớp chớp chưa biết mình chết.
“Suýt nữa là bị bẩn áo rồi.” Thần Sứ thở nhẹ một cái, lý do hắn giết Sên Hoàng đơn giản vì ngại dịch nhớt dính vào áo.
Đám Yêu Hoàng kinh hãi, giết một Yêu Hoàng đơn giản như vậy, dù cho Sên Hoàng chỉ là Yêu Hoàng sơ cấp nhưng cũng không nên chết như vậy.
Dù rất sợ nhưng tụ chiêu đã xong không thể không phát, lúc này tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất, quay đầu chạy sẽ chỉ chết càng nhanh.
Oanh! oanh! oanh! các chủng tính dồn dập phóng ra oanh kích.
Thần Sứ lưỡi kiếm phất ngang, dù là hỏa cầu, thủy cầu, độc dịch, băng phách, kinh cức… tất cả đều bị chém ngang, khi đã bị chém thì không thể hồi phục hay thu hồi, chỉ có thể từ từ tan rã.
Ngay lúc này thiên khung giáng xuống một trảo, tuyệt mọi con đường. Thần Sứ hững hờ, hắn cần gì phải tránh, đưa tay qua đầu búng một cái không cần nhìn kết quả.
Cự trảo bị xuyên thủng một lỗ sau đó rạn nứt như mạng nhện. Xoảng! cự trảo vỡ nát thành vô số mảnh kính.
Ngay lập tức đầy trời dây gai cuốn tới, Thần Sứ phất tay dây gai đứt đoạn. Nhưng đó chỉ là hư chiêu che mắt, sau lớp gai dày là mười quả cầu năng lượng vây lại Thần Sứ, chỉ cần chạm nhẹ là có thể tạo ra một vụ nổ liên hoàn, lần này Thần Sứ chém đứt cũng vô dụng chỉ càng kích nổ quả cầu.
Thần Sứ thật sự vung kiếm chém, mười quả cầu năng lượng bị bổ làm đôi. Nhưng trái ngược với suy nghĩ quả cầu sẽ phát nổ của đám Yêu Hoàng, các quả cầu năng lượng đều tự tan rã như cầu tuyết gặp nắng.
Chuyện này sao có thể? chẳng lẽ Thánh Thiên Kiếm lợi hại như vậy, có thể băng diệt mọi loại chủng tính?! vậy thì còn đánh nhau cái gì nữa. Chỉ bằng Thánh Thiên Kiếm, Thần Sứ đã có thể đứng ở thế bất bại.
Khi tất cả các chủng tính đã tận thế cũng là lúc Thần Sứ phản kích.
Một kiếm đơn giản chém ra. Không tiếng, không hình, không cảm giác, không giao động, không biết quỹ tích...
Chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm thực chiến phán đoán.
Phốc! Mộng Vương nghiêng đầu, một tay rớt xuống. Lồng yêu khí tỏ ra vô cùng vô dụng, có cũng như không.
“Cảm giác tốt đấy!” Thần Sứ khen một câu, sau đó lại chuẩn bị vung kiếm.
Mộng Vương không kịp nghĩ nhiều, há miệng hú dài, huyễn cảnh lấy hắn làm trung tâm bành trướng.
Trước mắt Thần Sứ là cỏ xanh gió mát, bướm bay dập dờn, chim hót líu lo. Nhưng chớp mắt một cái biến thành biển thây sông máu, bầu trời hoen ố, tiếng gào đòi mạng thê lương… Thần Sứ mỉm cười.
“Chỉ một chút thế này thôi sao?”
Thần Sứ đạp bước huyễn cảnh vặn vẹo thành xoáy tròn rồi tự tan biến. Mộng Vương há miệng phun ra một ngụm máu, hắn bị phản phệ, không ngờ huyễn cảnh chỉ cầm chân được Thần Sứ ba tức hơi thở.
Thật ra Thần Sứ đã sớm nhìn rõ huyễn cảnh, chỉ là muốn xem huyễn cảnh lợi hại thế nào nên mới để nó kéo dài.
Mộng Vương cũng không mong gì nhiều. Ba tức thời gian này là tranh thủ cho kẻ khác ra chiêu.
Chu Tước thân thể rực cháy, há miệng phun lửa, thi triển hỏa hải vô biên bao lại Thần Sứ, chính chiêu này đã từng vây khốn Tôn Kỳ.
Xoạt! biển lửa bị bổ ra làm đôi. Chu Tước kinh hãi không ngờ hỏa hải vô biên của mình bị phá dễ như vậy, hắn vội huýt dài khép lại vết nứt. Một trong những ưu điểm của hỏa hải vô biên là vô cùng vô tận, cho dù có bị phá bao nhiêu lần, chỉ cần Chu Tước còn lực thì vẫn có thể khép lại cho đến khi địch thủ bị sấy khô.
Nhưng hắn giật mình phát hiện biển lửa không thể khép lại, ngược lại còn có dấu hiệu tan rã. Đây là cái gì yêu thuật?
Thần Sứ từ tốn bước ra từ biển lửa, cầm kiếm đâm một cái về phía trước.
Phốc! vô thanh vô tức, Chu Tước bị chọc thủng một lỗ trên vai. Hắn đứng như trời trồng, khi thấy đau mới biết mình bị thương.
“Ta cảnh cáo lần cuối những kẻ không liên quan đều cút, ta tha cho các ngươi một mạng.” Thần Sứ cảnh cáo.
Nghe lời này Thanh Long có vẻ hơi xao lòng. Thực lực Thần Sứ bày ra đó, hắn cũng không có lý do gì phải liều mạng với Thần Sứ. Vì bọn Ô Nhung Vương sao? có ngu với vì bọn chúng liều mạng.
Có thể mất một chút mặt mũi, mất một chút uy tín nhưng dưới hung uy của hắn đám ở đây dám mở miệng nói ra sao? chắc chắn không dám. Thậm chí hắn có thể thay đổi câu chuyện, lấy trăng đổi trời, biến mình thành anh hùng Yêu tộc đánh cho đám Thần tộc rụng rời tay chân.
Thanh Long nhìn Thông Ngôn nháy mắt một cái. Những chuyện này hắn không thể nói ra miệng, để Thông Ngôn đứng ra đàm phán hắn còn giữ được chút mặt mũi, cũng xem như hai bên ngang hàng điều kiện.
Thông Ngôn hiểu ý tiến lên.
“Thần Sứ, mọi chuyện đúng là hiểu lầm...”
Thần Sứ tức giận cũng dịu lại, hắn dù sao cũng không hiếu sát. Mục tiêu của hắn chỉ có bọn Tạp Uế, đám Yêu thú tha được thì tha, khoan dung mà đối đãi. Hắn cũng nhìn ra đám Yêu thú này thực lực rất tốt, trong Yêu giới hẳn là giữ vai trò hạch tâm, giết hết bọn chúng, Yêu tộc chỉ sợ yếu đi một mảng, Ma tộc có khi lại thừa thế tấn công. Hắn tất nhiên sẽ không để Ma tộc ngư ông đắc lợi.
Thông Ngôn lựa lời mà nói, uyển chuyển linh hoạt, tuy có hơi đường vòng nhưng đích xác là đồng ý với Thần Sứ.
Đám Yêu Hoàng cũng không phải đồ ngốc, nghe Thông Ngôn nói chuyện lập tức biết nguyên do vì sao Thần Sứ tức giận chém giết. Thì ra Thần Sứ chỉ muốn giết đám Tạp Uế, cũng chính là đám Ô Nhung Vương. Vậy thì… liên quan gì đến bọn hắn đâu, bọn hắn giờ phút này chỉ muốn trở về nhà, còn bọn Ô Nhung Vương chết thì chết, bọn chúng dù sao cũng không thật là Yêu tộc.
Đám Ô Nhung Vương mặt lúc xanh lúc trắng, bọn chúng cảm giác bị phản bội. Bọn chúng chấp nhận làm thuộc hạ cho đám Thanh Long cũng chỉ mong được đối xử như một Yêu tộc bình thường khác, nhưng sau những gì bỏ ra cuối cùng vẫn bị coi là ngoại tộc. Nói bán đứng liền bán đứng. Không một chút ái ngại.
Bọn chúng đảo mắt nhìn nhau, xem ra vẫn phải dựa vào chính mình, bọn chúng đang tính đường rút lui.
Bàn bạc đã xong, đám Thông Ngôn lui lại, tách khỏi bọn Ô Nhung Vương, mở đường cho Thần Sứ tấn công.
Đúng lúc này ngay dưới chân Thần Sứ, hào quang chói lòa. Đám Yêu Hoàng cũng phải che mắt.