Tôn Kỳ đang chú tâm nghiên cứu thì bên ngoài chợt có tiếng nổ vang, theo ngay sau là tiếng la hét thê lương của đám tiểu Yêu.
“Địch tập! có địch tập! mau dựng tuyến phòng thủ.”
Có tiếng nói vang lên chấn động màng tai.
“Huyết Ngục! còn không cút ra đây. Ngươi định núp sau đám sâu kiến này sao.”
Tôn Kỳ không cần nhìn cũng biết kẻ đến là ai. Hắn lách thân một cái biến mất tại chỗ.
Trên không, một con hươu đứng sừng sững, nét mặt giận dữ, uy áp tràn lan bừa bãi.
Tôn Kỳ nhìn hắn hơi ngạc nhiên. Phần trên của Lực Lộc Hoàng vậy mà lại giống Nhân tộc, mắt mũi miệng đường nét rõ ràng, lại còn có thêm hai cánh tay như con người, trên đầu là một cặp sừng lớn. Phần dưới thì là một con hươu sao.
“Ngươi là lai tạp giữa người và hươu sao?” Tôn Kỳ buột miệng hỏi.
“Hừ! ngươi sỉ nhục ta sao? Ta là dòng dõi Lực Lộc cao quý, chính Nhân tộc bắt chước hình dáng của tộc ta.” Lực Lộc Hoàng không vui nói.
Tôn Kỳ gật đầu, vậy cũng phải. Không thể nào có chuyện con ngươi và hươu lai giống với nhau. Đây chỉ đơn giản là chủng tộc có nét giống nhau.
Thấy Tôn Kỳ trầm tư suy nghĩ cái gì đó, bỏ quên hắn, Lực Lộc Hoàng giận dữ, hỏi:
“Con ta đâu?”
“Chết rồi!” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
“Là ngươi làm?” Lực Lộc Hoàng như ngọn núi lửa sắp phun, một chút lý trí khiến hắn muốn hỏi rõ ràng, hắn cũng không muốn gây chiến với một Yêu Hoàng.
“Phải!” Tôn Kỳ đáp.
“Không!” Lực Lộc Hoàng bùng nổ cảm xúc, hắn thực sự tức giận. Con hắn chết rồi.
Mặc dù đứa con này chẳng có tài cán gì. Hắn cũng có rất nhiều con cháu.
Nhưng đứa con này đối với hắn rất quan trọng.
Một loạt hình ảnh lướt qua đầu hắn.
Hắn nhớ lại năm xưa khi hắn còn nhỏ bé, có một lần hắn bị đám huynh đệ ám hại đẩy xuống vách núi.
Hắn lúc đó trọng thương chỉ còn treo một hơi thở. May mắn lúc đó một nàng dê xuất hiện cứu hắn.
Hai Yêu ở bên nhau lâu dần xuất hiện tình cảm, mặc dù biết đây là cấm kỵ, hai loài khác nhau không thể ở cùng, bọn họ vẫn quyết định se duyên. Hắn lúc đó thực lực yếu hơn nàng, huyết mạch lực của nàng hơi áp chế huyết mạch của hắn, nên đứa con sinh ra mang hình dáng của mẫu thân.
Hắn sau đó trở về tộc tranh vị. Hắn vẫn thỉnh thoảng đi thăm hai mẹ con nhưng không ngờ bị đám huynh đệ phát hiện, kết quả cả hai mẹ con bị truy sát, nàng dê đã hy sinh thân mình bảo hộ đứa con nhỏ chạy trốn.
Khi hắn chạy tới hiện trường thì hắn chỉ thấy một cái xác dê bị mổ bụng, da căng trên hàng cây, ruột treo trên cành.
Tức giận! Phẫn nộ!
Hắn trong lúc giận dữ đã kích hoạt huyết mạch, tiến hóa thành Yêu Hoàng, mở ra loại chủng tính siêu hiếm của tổ tiên, trong lịch sử Lực Lộc tộc cũng chỉ có vài vị mở ra được.
Ngày hôm đó, tân tộc trưởng thượng vị, dòng dõi thủ phạm bị huyết tẩy.
Sau đó hắn ra lệnh tìm kiếm đứa con thất lạc. Kiếm được con, nhưng hắn không dám để con bên mình, sợ lại bị kẻ thù ám toán một lần nữa, vả lại con hắn không mang hình dáng của hắn sẽ bị tộc viên dị nghị. Vậy là hắn quyết định để con hắn tới tộc Thanh Dương làm một tiểu bá vương, sống sung sướng suốt đời.
Nhưng mà không ngờ lại bị Tôn Kỳ giết chết. Hắn cảm thấy có lỗi, vô cùng có lỗi với vợ và con hắn.
Hắn gầm lên giận dữ, yêu khí tràn lan, mộc thuộc tính đột nhiên nồng đậm.
Phốc, phốc… mặt đất vỡ ra, vô vàn dây gai xuất hiện, đám tiểu Yêu sợ hãi vội vàng đằng không chạy trốn.
“Ta phải lột da, lóc thịt ngươi!” Lực Lộc Hoàng ngửa mặt hét lên giận dữ.
“Diệt Quang Thế!” Lực Lộc Hoàng hét lớn, hai tay giơ lên trời cao, ngưng tụ một quả cầu ánh sáng.
“Đi chết đi!” Hắn ném quả cầu về phía Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đạp bước chân không, nhẹ nhàng tránh đi.
Oanh! quả cầu rơi xuống mặt đất, phá ra một cái hố lớn.
Lực Lộc Hoàng giang rộng hai tay, mỗi bên tạo thành một quả cầu ánh sáng, hắn lần lượt ném ra.
Tôn Kỳ như chiếc lá chao liệng trong gió, nhẹ nhàng tránh đi.
Hắn thì không sao nhưng đám tiểu Yêu phía dưới bị vạ lây khóc không ra nước mắt, bỏ chạy tán loạn.
“Ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao?” Lực Lộc Hoàng khích tướng, hắn mặc dù đang giận dữ nhưng bản năng chiến đấu của hắn không hề bị che lấp.
Hắn đưa tay vẽ một vòng tròn.
Triền Nhiễu!
Từ trong vòng tròn bắn ra vô số dây gai cuốn tới Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đưa tay, một tấm gương máu xuất hiện trước mặt hắn.
Dây gai đâm vào gương máu hoàn toàn bị nuốt chửng.
Tôn Kỳ phất tay, một tấm gương máu khác xuất hiện sau lưng Lực Lộc Hoàng.
“Trả lại cho ngươi!”
Từ trong tấm gương máu, dây gai phóng xuất tấn công Lực Lộc Hoàng.
“Hừ! trò trẻ con!” Lực Lộc Hoàng hừ lạnh. Hắn chẳng thèm động thân, dây gai cách gáy hắn một tấc thì đột ngột dừng lại, không thể tiến thêm.
“Ồ!” Tôn Kỳ tỏ ra ngạc nhiên.
“Dây gai là ta triệu hồi, chỉ tuân mệnh lệnh của ta, có thể tấn công ta sao?” Lực Lộc Hoàng búng tay, dây gai tự động tan rã hóa thành vô số phiến lá nhỏ.
Lá xanh bay đầy trời, ánh sáng chiếu vào càng thêm lung linh, tạo thành một khung cảnh mơ mộng lãng mạn. Nhưng ẩn chứa đằng sau sự hào nhoáng đó là sát cơ.
Thanh diệp bao vây Tôn Kỳ không chỗ tránh né, Tôn Kỳ cũng không có tránh né, hắn đưa tay cầm lấy một phiến lá.
Cảm thấy phiến lá này như thực như ảo, giống lá thật nhưng lại chứa mộc thuộc tính nồng đậm, một chiếc lá thật không thể nào chứa mộc thuộc tính nhiều như vậy.
Trong này có mánh khóe gì sao?
“Lần này ta xem ngươi tránh thế nào?” Lực Lộc Hoàng cười độc ác.
Vút, vút… những phiến lá vô hại đột nhiên phóng về phía Tôn Kỳ như những lưỡi dao.
Phốc, phốc… Tôn Kỳ lãnh trọn đòn tấn công, toàn thân lủng lỗ chỗ, máu tươi vương vãi không trung.
Tôn Kỳ bị đánh tan lại chẳng khiến Lực Lộc Hoàng vui mừng, vì hắn biết Yêu Hoàng không thể nào đơn giản như vậy bị chết.
“Khặc, khặc… thật thú vị!” Tôn Kỳ máu trào ra khỏi miệng, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười trên môi hắn, không thèm để ý thương tích, Tôn Kỳ cười hỏi:
“Ngươi làm thế nào làm được?”
“Hừ! ngươi chết đi, ta sẽ nói cho ngươi.” Lực Lộc Hoàng hừ lạnh, hắn sẽ không ngốc trả lời, để Tôn Kỳ bắt lấy điểm yếu sao?
“Không trả lời cũng không sao, đợi ta bắt được ngươi… khặc, khặc… ngươi sẽ cầu xin để được trả lời.” Tôn Kỳ cười như phong tử.
Tôn Kỳ tay kết ấn ký, huyết nhục vương vãi khắp nơi hóa thành những giọt máu, rồi lại hóa thành kim châm.
“Đi!”
Vút, vút… huyết châm như mưa trút xuống đầu Lực Lộc Hoàng.
“Lũy Thầy!” Lực Lộc Hoàng kết ấn, vô số tre xanh mọc lên, đan xen tạo thành bước tường tự nhiên kín không kẽ hở, đón lấy kim châm bắn tới.
Lộp bộp, lộp bộp… huyết châm không thể xuyên thủng Lũy Thầy, chỉ như mưa rơi trên lá, hoàn toàn vô dụng.
Huyết châm không được, Tôn Kỳ ngay lập tức đổi chiêu, lấy tay làm đao giơ lên cao. Sau lưng hắn hiện lên một cây huyết đao khổng lồ.
“Trảm Thiên Huyết!”
Huyết đao rơi xuống như bài sơn đảo hải, thế không thể cản.
Rắc, rắc… lũy tre không ngừng bị đập vụn nhưng lũy tre cũng không ngừng bổ sung như vô cùng vô tận, cuối cùng đao chiêu đã tận mà lũy tre vẫn còn nguyên.
“Vô dụng thôi! Lũy Thầy tầng tầng lớp lớp không thể xuyên thủng được.” Lực Lộc Hoàng lạnh nhạt nói.
“Có chút bản lĩnh, vậy thì đón thêm chiêu nữa.” Tôn Kỳ tay vẽ vòng tròn, huyết đao hóa thành huyết luân, cực tốc xoay tròn.
“Huyết Luân Trảm!”
Huyết luân đánh xuống, không gì không phá. Lũy Thầy ầm ầm sụp đổ.
Lực Lộc Hoàng nhíu mày, thủ ấn thay đổi.
Dưới mặt đất ầm ầm nhô lên một ụ đất khổng lồ.
“Thái Dương Hoa!” Lực Lộc Hoàng hét lớn, mặt đất vỡ ra, một nụ hoa hướng dương như mũi giáo phóng thẳng lên trời.
Sau đó nụ hoa hướng về phía Tôn Kỳ, cánh hoa nở bung, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Xạ Quang!” Lực Lộc Hoàng tay chỉ Tôn Kỳ hiệu lệnh.
Oanh! Tôn Kỳ bị một luồng cực quang đánh thẳng vào người, thân thể hắn từ từ tan rã như tuyết gặp lửa. Luồng ánh sáng tiếp tục đánh xuống, khiến mặt đất bị khoét một hố sâu, đất đá nóng chảy, từng sợi khói đen lượn lờ.
Lực Lộc Hoàng ngưng mắt quan sát, Tôn Kỳ trúng trọn một chiêu này, có chết không?
Chợt có tiếng nói vang lên.
“Chỉ là trò vặt!” Tôn Kỳ hừ lạnh, ngoài miệng chê cười, nhưng trong lòng cẩn trọng không dám khinh thường.
Tôn Kỳ đưa tay chỉ trời, vẽ nửa vòng tròn.
Trời đang trong sáng chợt màn đêm kéo tới che phủ cả khu vực, một lưỡi trăng máu mọc lên.
“Tiệc Trăng Máu!”
Lực Lộc Hoàng cảm thấy máu huyết trong người sôi sục như muốn thoát ly, không nghe lời hắn. Hắn gồng lên yêu lực ép lại cỗ dị động.
Tôn Kỳ đạp bước chân không, một tay cầm Huyết Luân, một tay cầm Huyết Đao.
Oanh! Huyết Đao hoành thiên chém xuống, cắt ra vạn dặm thiên không, không thể chạy trốn.
“Lũy Thầy!” Lực Lộc Hoàng lập tức dựng lên phòng ngự mạnh nhất, không chỉ vậy, hắn dùng Xạ Quang tấn công vào Huyết Đao.
Xạ Quang xuyên thủng Huyết Đao nhưng chẳng thể khiến Huyết Đao dừng lại. Huyết Đao trực tiếp chém lên Lũy Thầy.
Ầm, ầm… Lũy Thầy liên tục bị chém đứt, nhưng đao chiêu đã tận mà chỉ hủy được tám phần Lũy Thầy. Ngay lúc này Huyết Luân đánh xuống.
Oanh! Lũy Thầy lập tức bị bổ đôi, Lực Lộc Hoàng lộ mặt, Huyết Luân bổ lên đầu hắn.
Phốc! Lực Lộc Hoàng bị bổ đôi, nhưng lại không có máu chảy ra. Hai nửa thân thể tách đôi lộ ra chân thật, thì ra là những sợi dây leo đan xen.
Cách xa trăm thước, mặt đất vỡ ra, một nụ hoa lớn trồi lên, cánh hoa mở ra, bên trong là Lực Lộc Hoàng, bình yêu vô sự, không một chút tổn hại, nhưng sắc mặt hơi tái đi.
“Ve sầu thoát xác sao? Thú vị.” Tôn Kỳ nhìn qua cũng biết là chuyện gì.
“Ngươi không thể nào giết được ta.” Lực Lộc Hoàng tự tin nói.
“Vậy sao?” Tôn Kỳ nhếch mép cười. “Huyết Nhiễm!”
Đột nhiên những thảo mộc mà Lực Lộc Hoàng đã triệu hồi bị một lớp màng máu xâm chiếm biến thành huyết mộc, Lực Lộc Hoàng nhanh chóng mất đi liên lạc với bọn chúng.
“Trả lại cho ngươi!” Tôn Kỳ búng tay.
Bông hoa hướng dương khổng lồ mà Lực Lộc Hoàng đã triệu hồi trước đó quay mặt về phía hắn.
“Xạ Quang!” Tôn Kỳ ra lệnh.
Lập tức hoa hướng dương tụ lại một cỗ ánh sáng chuẩn bị phóng ra.