Đám Yêu Hoàng lúc này cũng không vội ra tay, mà từ từ hình thành thế bao vây.
Thông Ngôn Đại Thánh lặng yên quan sát Tôn Kỳ, đúng hơn là quan sát mi tâm hắn, nơi đặt xương của Kiêu.
Thanh kiếm hơi run nhẹ, hắn lấy tay đè ép lại, kiếm mới trở lại bình tĩnh.
Kiếm này gọi Tinh Quang, là hắn tại Thần giới đặt luyện chế.
Kiếm làm từ bạch kim lấy từ rãnh biển Hắc Uyên tại Đại Hải, do một vị thần khí sư Thần tộc đích thân rèn luyện. Khi kiếm này luyện thành tinh quang diệu bắn, trong khoảnh khắc đêm biến thành ngày, kiếm khí chiếu rọi trăm dặm, vạn kiếm xung quanh đều rung động cộng hưởng.
Kiếm này chém sắt như chém bùn, không gì không phá, được vinh dự là một trong mười Thánh Khí mạnh nhất thế giới. Thánh Khí là gì? là một cấp bậc phân chia luyện khí của Thần tộc.
Thần tộc phương diện luyện khí có thể xưng đệ nhất Đại Thế Giới. Bọn hắn nói kiếm này lợi hại thì không cần nghi ngờ.
Chỉ là giờ phút này Thông Ngôn Đại Thánh có chút bận tâm, vì mũi kiếm bị gãy, đoạn gãy này cực kỳ nhỏ, nếu không tinh mắt là không thể nhìn ra, điểm gãy cũng không ảnh hưởng đến chất lượng kiếm.
Nhưng gãy vẫn là gãy, điều này không đại biểu Tinh Quang yếu mà là xương của Kiêu quá cường đại.
Kiêu đã chết bao nhiêu năm, chỉ còn lại bộ xương khô vậy mà vẫn có thể khiến hắn mẻ kiếm, chẳng lẽ xương của Kiêu còn mạnh hơn Thánh Khí.
Hắn lúc này thực sự muốn bóc ra mi tâm Tôn Kỳ nghiên cứu.
Tôn Kỳ đưa tay quẹt đi vết máu chảy dài từ mi tâm xuống mũi. Mi tâm hắn có chút nhói đau, cũng may đặt tại mi tâm là xương Kiêu, nếu không đầu hắn bị xuyên thủng là không thể nghi ngờ. Trên người hắn đầy rẫy vết thương, vết máu loang lổ. Nhìn hắn khá chật vật, nhưng thực ra các vết thương đã liền miệng.
Hắn vẫn có thể đánh tiếp. Hắn nhếch miệng cười khiêu khích.
Nhìn thái độ ngạo mạn của Tôn Kỳ, đám Yêu Hoàng tức giận.
Ngươi muốn chết sớm. Vậy thì chiều ngươi!
Ngay lúc này, Tôn Kỳ cảm thấy có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ nào… nụ cười trên môi hắn cứng ngắc, không phải do kinh hãi, mà do hắn đã trúng độc, các cơ bị xơ cứng.
Lúc nào? Như thế nào?
Vẻ mặt hắn đầy nghi ngờ.
Đúng lúc này có tiếng cười.
“Khặc, khặc... Hóa Nguyên Thủy của ta không mùi không vị không sắc, không hình không tướng, không có thuốc giải, ngươi trúng phải chắc chắn phải chết.”
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, sát khí lượn lờ. Kẻ lên tiếng không ai khác chính là Bất Tam Tức.
Bắt gặp ánh mắt Tôn Kỳ, hắn không chút nào sợ hãi, cười cười đáp lại, bình thản nói tiếp:
“Đầu tiên ngươi sẽ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, tiếp đó cơ bắp sẽ mềm nhũn, nhấc tay không nổi, cuối cùng toàn thân hóa lỏng chỉ còn lại bãi dịch mủ.”
“Ngươi hạ độc lúc nào?” Tôn Kỳ gằn từng chữ hỏi.
“Ưm… có lẽ là lúc ngươi đang chữa thương hoặc cũng có thể là lần trước chạm mặt, bây giờ độc mới phát tác. Ai biết được?!” Bất Tam Tức nói một cách trêu đùa, giống như hắn là một kẻ bên ngoài quan sát đưa ra suy luận.
Ai biết được?! hắn không biết thì ai biết.
Tôn Kỳ quỳ sụp xuống, hai tay buông thõng.
Đám Yêu Hoàng cười thầm: cuối cùng cũng giết được tên này. Bất Tam Tức thật được việc.
Nhưng bọn chúng cũng không dám buông lỏng, từ từ siết chặt vòng vây, tụ lực chuẩn bị nhất kích diệt sát. Không nghiền xác Tôn Kỳ thành tro bụi, bọn chúng không an tâm.
Khi còn cách Tôn Kỳ một trăm thước, bọn chúng dừng lại. Bạch Hổ há miệng phun ra Phá Diệt Tiễn.
Phá Diệt Tiễn lao nhanh, xé mở không khí.
Tôn Kỳ lúc này vẫn đang quỳ gục đầu, khí tiễn cách đầu hắn nửa tấc thì… Ông! mũi tiễn bị một bàn tay đanh thép nắm chặt. Tiễn như có linh không ngừng rung lên phản kháng.
Tôn Kỳ từ từ ngửa đầu nhếch mép cười:
“Các ngươi thật là đề phòng, ta còn tưởng thấy ta vô lực phản kháng, các ngươi sẽ đích thân tới lấy đầu ta.”
Vừa nói hắn vừa siết chặt nắm tay, mũi tiễn bị bóp nát, hóa thành điểm điểm tinh quang tan biến.
Đám Yêu Hoàng bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ, nếu có thể dùng độc giết sinh vật Vực Sâu vậy thì cũng không cần bọn chúng tập hợp tại đây. Tất nhiên độc vẫn là có tác dụng với sinh vật Vực Sâu, chỉ là hiệu quả giảm đi rất nhiều so với dùng trên Yêu tộc, vì sinh vật Vực Sâu vốn có đặc tính thôn phệ năng lượng, độc cũng là một loại năng lượng. Nếu không phải kịch độc và khoảng cách thực lực cách xa, thì dùng độc là không thể giết được sinh vật Vực Sâu.
Đám Yêu Hoàng nhẹ thở ra, như vậy mới bình thường, Tôn Kỳ mà bị độc chết, bọn chúng càng lo có bẫy. To gan hơn có thể suy đoán Bất Tam Tức hợp tác với Tôn Kỳ, giúp Tôn Kỳ giả chết. Ai biết được?!
Bất Tam Tức sắc mặt vô cùng khó coi, nãy giờ mỉa mai ngược lại thành tự tát mặt mình, hắn tức giận hỏi:
“Ngươi vì sao không bị trúng độc?”
Tôn Kỳ nhún vai, trả lời bông đùa:
“Bất Tam Tức huynh, thật xin lỗi! do bọn chúng không chịu tới gần, ta chỉ có thể ra tay bảo mạng.
Haizz… chúng ta hợp tác xem ra bị lộ. Cũng tốt! Bất Tam Tức huynh không cần phải đóng kịch nữa. Chúng ta phối hợp giết sạch bọn chúng. Ta làm lá chắn cho huynh, huynh ở phía sau thả độc là được.”
Bất Tam Tức sầm mặt:
“Trò ly gián rẻ tiền! ngươi nghĩ bọn ta là ai? có thể mắc lừa ngươi được sao?”
Hắn quay sang nói với đám đồng bọn: “Chư vị, chúng ta đều là kẻ từng trải, không nên bị tiểu mưu kế này lừa gạt.”
Hắn biết đám Yêu Hoàng sẽ không tin lời Tôn Kỳ vì chẳng có lý do gì hắn phải hợp tác với Tôn Kỳ. Nhưng biết là biết, vẫn cần có lời nói biện hộ cho bản thân.
“Đúng vậy! lời Bất Tam Tức huynh nói không sai!” Thanh Long lúc này lên tiếng, hắn cũng cần đại diện đám Yêu Hoàng cho Bất Tam Tức một cái yên tâm, hắn tiếp tục: “Ngay cả mưu kế cấp thấp này cũng sử dụng chứng tỏ tên này đã đến đường cùng. Lại thêm mấy vòng cường công, hắn chắc chắn phải chết.”
Dứt lời Thanh Long đi đầu tấn công, Bất Tam Tức cũng theo ngay sát.
Hai bên lại lao vào hỗn chiến, không còn bất kỳ lời nói nhảm nào.
Tất cả Yêu Hoàng đồng loạt ra tay đánh cho Tôn Kỳ vết thương chồng chất, đánh Tôn Kỳ không kịp thở.
Trước đó chưa toàn lực ra tay là vì đề phòng sinh vật Vực Sâu bên kia cứu viện. Nhưng mà đánh nhau hồi lâu, động tĩnh rất lớn, đám sinh vật Vực Sâu không có dấu hiệu sẽ cứu viện.
Có lẽ không quan tâm, hoặc đang chờ cơ hội, hoặc đơn giản là muốn làm ngư ông đắc lợi.
Dù lý do nào đi nữa, sinh vật Vực Sâu nhất thời không tham chiến đối với Yêu tộc là một chuyện tốt. Chỉ cần nhanh chóng giải quyết Tôn Kỳ, đám sinh vật Vực Sâu có đổi ý muốn cứu thì cũng muộn.
Tôn Kỳ càng đánh càng cảm thấy biệt khuất, đánh không lại đã thế một cơ hội lưỡng bại câu thương cũng không có, mỗi lần hắn muốn cường sát lấy thương đổi thương thì Huyền Vũ và Thần Tượng tộc trưởng lại xuất hiện cản chiêu.
Đồng thời đám Yêu Hoàng còn lại từ bốn phương tám hướng đánh tới khiến hắn không thể không đỡ đòn hoặc né tránh.
Các loại chủng tính bay đầy trời, vạn đạo hào quang sáng lấp lánh, từ vạn dặm xa đều có thể nhìn thấy.
Yêu tộc khắp nơi dõi mắt nhìn. Lúc này bọn hắn đều biết được Nguyên Sơn phá phong, sinh vật Vực Sâu tràn ra đe dọa Yêu giới, các vị Yêu Hoàng đang hợp lực tiêu diệt một tên Chúa Tể Vực Sâu.
Dù tại nơi xa quan sát, bọn chúng cũng không khỏi kinh hồn táng đảm.
Chúa Tể Vực Sâu mạnh như vậy? mười vị Yêu Hoàng vây công cũng không thể nhanh chóng cầm xuống. Nếu để Chúa Tể Vực Sâu bên ngoài tự do, chẳng phải cả Yêu giới sẽ bị hủy diệt.
Đám Yêu Hoàng khống chế thông tin về sinh vật Vực Sâu, kéo dài thời gian tới tai Hải tộc, nhưng lại âm thầm truyền ra cho Yêu tộc xung quanh.
Khống chế thông tin là ngăn thông tin bất lợi, tăng cường thông tin có lợi cho bản thân, không phải che giấu tất cả thông tin.
Nguyên Sơn phá phong động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thể che giấu, nếu đã không thể chi bằng lựa chọn thông tin phù hợp để truyền ra ngoài.
Đám Yêu tộc giờ này mới biết Nguyên Sơn trong truyền thuyết thực sự tồn tại, mà lại tồn tại trong không gian phong ấn. Nguyên nhân phong ấn là để sinh vật Vực Sâu không tràn lan ra ngoài gây hại thế giới. Mà Tứ Phương Thần Thú có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng và thiêng liêng: canh giữ phong ấn!
Đó là lý do vì sao Tứ Phương Thần Thú cực ít xuất hiện, chỉ khi nào Yêu giới gặp nguy hiểm bọn họ mới ra mặt, nếu không phải vì hòa bình thế giới, bọn họ đã sớm quét ngang các giới thống nhất thiên hạ, đâu có chỗ cho đám Hải yêu, Ma tộc, Thần tộc dương oai.
Qua một thoáng nhào nặn thông tin địa vị của Tứ Phương Thần Thú được nâng lên đến vô thượng, thành thủ hộ thế giới, cứu thế giả.
Có cứu thế giả, có anh hùng, tất nhiên phải có kẻ xấu.
Ma tộc, Hải yêu, Thần tộc thành kẻ xấu cũng được.
Nhưng đều là kẻ thù cũ, chưa thể tạo điểm nhấn ấn tượng cho Tứ Phương Thần Thú xuất thế.
Lần này Tứ Phương Thần Thú xuất thế có thể sẽ lại không chịu cô quặn, sẽ tồn tại trong ánh sáng trước mắt thế gian, thậm chí muốn thống nhất Yêu giới. Dù sao phong ấn đã vỡ, bọn hắn không có lý do gì phải canh giữ nữa, tất nhiên vẫn cần giữ Nguyên Sơn vì nơi này tài nguyên nhiều vô số kể.
Vậy nên sinh vật Vực Sâu trở thành mục tiêu tốt nhất làm bàn đạp cho Tứ Phương Thần Thú.
Đã có kẻ phản diện, cũng nên có kẻ phản bội. Và kẻ đó không ai khác chính là Ma Sư Hoàng.
Ma Sư Hoàng xâm nhập Nguyên Sơn, phá hủy phong ấn, thả ra sinh vật Vực Sâu nhằm chế tạo hỗn loạn, hắn thuận thế thống trị Yêu giới.
Nhưng mà Tứ Phương Thần Thú đã phát hiện ra âm mưu của hắn, ra tay đánh giết, diệt trừ kẻ phản bội. Đây cũng là hình phạt xứng đáng cho kẻ phản bội, càng làm nổi bật Tứ Phương Thần Thú.
Trong câu chuyện này có rất nhiều lỗ hổng, nhưng không sao, chỉ cần tạo ra một đám Yêu tộc cuồng tín, bất kỳ kẻ nào nghi ngờ câu chuyện sẽ bị bọn chúng tổng công kích, lâu dần tất cả đều sẽ thành sự thật.
Vả lại Ma Sư Hoàng vốn dĩ là một kẻ ngoại lai, Yêu tộc phần lớn đều không ưa hắn. Khép cho hắn cái tội phản bội càng là tuyệt phối.
Yêu tộc đều đang nguyền rủa hắn, Ma Sư tộc cũng không được yên ổn, nguy cơ diệt tộc sớm tối.
Hội những Kẻ Đuổi Bóng cũng bị liên lụy, không biết là ai truyền ra tin tức Ma Sư Hoàng thuộc hội Những Kẻ Đuổi Bóng, tất nhiên đây là sự thật, hội muốn chối cũng không được. Cả hội bị chửi bới thậm tệ, thậm chí còn bị đuổi đánh.
Không còn cách khác hội Những Kẻ Đuổi Bóng giải tán, dù sao mục tiêu của hội cũng đã không còn. Nguyên Sơn đã lù lù hiện ra trước mắt, còn tìm kiếm cái gì nữa.
…
Yêu giới trước kia cường giả nhiều, Yêu Hoàng nhiều nhưng mà lại không chỉnh hợp, thường xuyên mâu thuẫn tranh chấp. Yêu giới mạnh nhưng lại thường xuyên ở vào thế phòng thủ.
Tại thời kỳ thượng cổ Yêu tộc còn đem quân đánh Ma giới, Thần giới. Nhưng đến thời đại này lại chủ yếu phòng thủ, ngay cả đám Hải yêu cũng có thể chèn ép bọn chúng. Yêu tộc tất nhiên cảm thấy biệt khuất, bọn chúng muốn tái hiện vinh quang tổ tiên. Chỉ là không ai có đủ uy tín để Yêu giới đều nghe lời.
Sứ Thanh Giang danh tiếng đủ lớn, chỉ là bản tính hắn thích yên tĩnh, không thích đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Thông Ngôn Đại Thánh cũng là một lựa chọn tốt, chỉ là hắn ưa thích làm một con khỉ đọc sách, suốt ngày truyền bá văn minh Thần tộc, muốn tất cả đều đọc sách như hắn.
Một con khỉ lông trắng mặc bạch bào, ngồi trên ghế đá, một tay cầm sách, một tay cầm chén nước ấm nhâm nhi. Hình ảnh này đối với Yêu tộc thật quá dị hợm. Yêu tộc không thích điều này, vẫn là sống hoang dã tốt.
Các Yêu Hoàng còn lại thực lực mạnh nhưng chưa mạnh đến mức trấn áp toàn trường. Vả lại đều có chủng tộc tính.
Khi lãnh đạo Yêu tộc, ngươi chắc chắn sẽ thiên vị tộc ngươi, việc khó không làm, có lợi thì chiếm phần hơn. Ai có thể chấp nhận được!?
Chỉ có Tứ Phương Thần Thú là có hy vọng nhất.
…
Oanh! oanh! oanh!
Tôn Kỳ bị Thanh Long đánh nát tay trái, hắn không ngừng đạp bước lui lại, máu me đầy người, bốn cánh tay đã đứt gãy ba cánh, cánh tay còn lại bị đánh dập, chân trái bị khoét mất đầu gối, hắn nhảy cò cò di chuyển. Vết thương trên người hắn nhiều không kể siết, tốc độ hồi phục không kịp tốc độ bị thương. Tiếp tục như vầy hắn chết không thể nghi ngờ.
Vút!
Thông Ngôn Đại Thánh và Cao Bằng tộc trưởng đồng loạt đánh tới.
Một lưỡi kiếm lướt nhẹ tấn công vào sườn. Một đôi cánh sắc bén cắt vào chân phải.
Tôn Kỳ hoảng hốt, không thể né tránh cả hai. Hắn lập tức nghiêng người tránh đi lưỡi kiếm của Thông Ngôn Đại Thánh.
Hậu quả là… phốc! một tiếng, Cao Bằng tộc trưởng cắt đứt ngang đùi chân phải.
Tôn Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình đổ ngửa ra sau.
Ngay lập tức.
Một lưỡi kiếm đâm xuyên tim hắn. Sau đó một cái cự trảo chộp lấy đầu hắn, móng vuốt cắm xuyên qua hộp sọ. Lại có cự trảo bắt lấy cổ họng, siết chặt. Liên tiếp là các đòn tấn công vào phần mềm.
Gan, phổi, cột sống, thận, ruột… đều đồng loạt bị đánh xuyên.
Tôn Kỳ lúc này chỉ còn treo một hơi thở. Hắn cơ hội chạy trốn cũng không có, càng không có cơ hội lật bàn.