“Đại Vương nói sau này núi này gọi Cốt Sơn, 36 đỉnh gọi Cốt Sơn Lĩnh...”
“À… ừm… ta nhớ rồi...” Tôn Kỳ gật đầu.
Đám Yêu Vương ánh mắt mong chờ, miệng cười tươi rói, đang chờ Tôn Kỳ nói: các ngươi cũng đổi thành Cốt Sơn tộc.
Tên một chủng tộc, nói quan trọng thì quan trọng, nói không quan trọng thì không quan trọng.
Cái tên đại biểu cho sự tồn tại gánh chịu các đời vinh quang, trở thành tín ngưỡng của mỗi tộc viên.
Nhưng nếu đổi tên mang lại nhiều lợi ích hơn thì đổi tên có hề gì.
Lần trước Sứ Thanh Giang tiên đoán vận mệnh Yêu tộc, Hải tộc, Ma tộc và Đại Thế Giới thành các bài sấm truyền, đến nay vẫn chưa có ai có thể giải hoặc được, đúng hơn là mỗi kẻ một lời giải không ai phục ai.
Nhưng có một số tộc âm thầm đổi tên để ứng với bài sấm.
“Hỏa. Tôn. Cốt. Tuyết. Hợp.” đây là năm chữ Sứ Thanh Giang tiên đoán về Đại Thế Giới.
Nghĩ đến đây đám Yêu Vương trong lòng nóng bỏng. Trong bài sấm có chữ “cốt”, không phải chỉ Cốt Sơn Vương chứ?! Nếu vậy đây không phải là đùi to mà là siêu siêu to, bọn chúng nhất định phải bám lấy. Phải! nhất định phải bám cho bằng được.
Nếu tên Cốt Sơn Vương này bắt bọn chúng đổi tên tộc thành Cốt Sơn tộc, không phải là vừa hợp với lời sấm.
Trong đầu bọn chúng lúc này đã mơ màng cảnh Cốt Sơn Vương dẫn bọn chúng chinh chiến thiên hạ, quét ngang vạn tộc thành tựu chí tôn, phong hào phong tước. Vinh quang! thật quá vinh quang!
Bọn chúng đưa mắt nhìn: đổi tên! xin ngài bắt bọn ta đổi tên đi mà! năn nỉ đấy!
Tôn Kỳ nhìn bọn chúng, biết bọn chúng đang nghĩ gì. Phiền muộn! ta ban đầu thật muốn giết bọn ngươi nhưng mà… các ngươi quá dễ thuần phục, quá thông minh… Không có cảm giác thành tựu!
Thôi được rồi! kẻ mặt cười, không dễ đánh. Các ngươi muốn bị thu phục vậy thì ta đành thu phục…
Tôn Kỳ nhẹ đưa tay, như ra hiệu đứng lên.
Đám Yêu Vương mừng rỡ vội phủi chân chuẩn bị đứng lên, đây là dấu hiệu chấp nhận bọn chúng.
Ngay lúc này, Tôn Kỳ lại phất tay sang ngang.
Phốc, phốc, phốc…
Đám Yêu Vương toàn bộ đầu rời khỏi cổ.
Đầu chúng bắn lên cao, lộp bộp rớt xuống, có tên vẫn giữ nguyên thái độ mừng rỡ, có tên phản ứng nhanh mắt trợn trừng như tự hỏi: ngươi vì sao lại giết bọn ta? không phải bọn ta đã thuần phục ngươi rồi hay sao?
Thân hình bọn chúng vẫn giữ nguyên tư thế. Một tức sau, cổ mới phun máu như vòi, thân hình lúc này mới đổ sụp.
Tôn Kỳ lau lau bàn tay, mặc dù tay hắn chẳng dính chút máu, chỉ là hành động khoa trương.
Nhưng trong mắt Trâu Đen lại đáng sợ vô cùng, hắn cả người lạnh toát, mồ hôi lại ướt đẫm trán, cơ bắp cứng ngắc.
Hắn quá sợ hãi, sợ đến mức cơ thể không nghe điều khiển, hoạt động bất thường.
Tôn Kỳ không để ý hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Ta không thích những kẻ thông minh.”
Hắn đưa mắt nhìn Trâu Đen, hỏi:
“Ngươi có hiểu không?”
Trâu Đen nghe hỏi cực độ sợ hãi, hai hàm răng va vào nhau lách cách, mở miệng nhưng không thể thốt lên lời, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
Đợi mãi không thấy hắn trả lời, Tôn Kỳ lạnh giọng:
“Ta không thích kẻ thông minh, lại càng không thích kẻ ngốc. Hỏi một câu cũng không trả lời được, còn giữ ngươi lại làm gì?”
Tôn Kỳ nhìn hắn, ánh mắt sắc bén. Trâu Đen cảm thấy như mình bị rơi vào thâm uyên, hoàn toàn bị ánh mắt ấy nuốt chửng, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Không cần Tôn Kỳ ra tay, chỉ cần duy trì áp lực này thêm một lúc nữa, hắn sẽ vỡ tim mà chết.
Tôn Kỳ lại chưa muốn giết hắn, chợt nở nụ cười xua tan đi áp lực, phất tay:
“Ngươi lui xuống trước.”
Trâu Đen lúc này cơ thể đã không còn nghe lời hắn, tai hắn ù ù hoàn toàn không nghe được lời Tôn Kỳ nói.
Tôn Kỳ hừ lạnh, vung chân đá một cái.
Bốp!
Trâu Đen bị đá, lăn lông lốc xuống núi.
Liên tục va vào đá cứng, cổ thụ khiến hắn toàn thân vết thương, đau đớn vô cùng nhưng mà cũng nhờ vậy hắn bình tĩnh trở lại.
Ầm! Trâu Đen va phải tảng đá lớn tại chân núi. Oa! Trâu Đen phun ra một ngụm máu lớn.
Hắn sờ sờ toàn thân, không thấy đau đớn mà lại vui mừng.
Hắn còn sống! hắn vậy mà còn sống!
Yêu Vương chết hết. Hắn còn sống.
Trâu Đen mừng rỡ đứng dậy liền chạy. Hắn quá sợ hãi, vị Yêu chủ này tâm tình quá biến thái, quá khó để phục vụ.
Lúc này không chạy, còn chờ lúc nào?
Chỉ là vừa đi được mấy bước, từ trên đỉnh núi có giọng nói vọng xuống:
“Nói với bọn chúng, 36 đỉnh từ nay do ta quản, không có lệnh ta không được rời đi, kẻ nào đi ta diệt tộc kẻ đấy!”
Trâu Đen nghe xong lòng như tro nguội, hắn biết mình không chạy được, lủi thủi cúi đầu bước đi.
Tôn Kỳ ngồi trên bảo tọa, ngửa mặt cười ha hả.
Hắn cảm thấy thật vui, chọc cho Trâu Đen suýt vỡ tim mà chết.
Hỏa Hỏa nhíu mày, tâm tính của Tôn Kỳ ngày càng khó đoán, có chút biến thái, chỉ sợ không phải là chuyện tốt, ngay cả tâm tính bản thân cũng không giữ được nói chi đến truy tìm đại đạo, lúc này có lẽ không có vấn đề nhưng tương lai chỉ sợ tự hủy đạo của bản thân.
Tôn Kỳ lúc này ngưng cười, quay đầu nhìn Hỏa Hỏa, giọng thanh tỉnh:
“Ngươi có phải cho rằng ta rất biến thái?”
Hỏa Hỏa gật đầu: “Có chút! Có lẽ do ngươi đã sưu hồn quá nhiều, bị ký ức của những kẻ đấy trong lúc vô hình từng bước ảnh hưởng.”
“Có lẽ.” Tôn Kỳ gật đầu cũng không phản bác.
Hỏa Hỏa cảm thấy Tôn Kỳ còn có lý trí, còn có thể khuyên được, nó tiếp tục:
“Ngươi bây giờ chỉ cần tìm lại bản tâm Nhân tính, phá vỡ các ngoại tính khác, đạo tâm của ngươi sẽ lại thuần khiết, con đường tu luyện lại rộng mở.”
Tôn Kỳ nghe vậy không trả lời, ngửa đầu nhìn trời, một lúc sau nói một câu bâng quơ:
“Một giọt nước trong nhỏ vào hồ nước màu thì vẫn là hồ nước màu. Nhưng một giọt nước màu nhỏ vào trong hồ nước trong thì hồ nước trong thành hồ nước màu.”
Hỏa Hỏa khó hiểu, rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.
Tôn Kỳ không để ý nó, tiếp tục nói:
“Ngươi sinh ra đã thuần túy như hồ nước trong, ngươi sinh ra đã là đạo. Ta lại như hồ nước màu, bị vạn sự quấy nhiễu vẩn đục ô nhiễm, đạo tâm của ta chỉ như một giọt nước trong. Một giọt nước có thể thanh tẩy cả hồ nước?
Không phải là không thể nhưng rất khó, cực kỳ khó, khó đến tuyệt vọng.
Ta một mình bước đi trên con đường này. Mờ mịt, tăm tối. Không bạn bè, không đạo hữu. Ta nhiều khi tự hỏi: đường ta đi có thực sự đúng? đường này có đích đến?
Ta không biết! cũng không ai có thể trả lời cho ta. Ta rất cô độc!
Ta thực lực vẫn liên tục tăng lên, đây là điều tốt. Thế nhưng đối phó với mấy tên Yêu Hoàng còn được. Gặp những thực thể tuyên cổ như Con Rắn, ta cảm thấy bất lực. Lực lượng của ta có tăng lên bao nhiêu lần thì trước mặt Con Rắn cũng vẫn là sâu kiến.”
“Ngươi sao lại bi quan như vậy? có khi lực lượng của ngươi lúc này đã có thể đấu vài chiêu với Con Rắn.” Hỏa Hỏa an ủi.
Tôn Kỳ lắc đầu cười đắng chát:
“Ngươi không cần an ủi ta. Ta tự biết bản thân mình đang ở đâu.
Ta lúc này ngươi một ngón tay có thể giết chết ta, cho dù lực lượng ta có tăng thêm trăm lần nữa thì ngươi cũng chỉ dùng một ngón tay.
Ngay cả Tiểu Thạch ngâm mình trăm ngàn năm trong Sinh Mệnh Chi Thủy, thân thể có thể là mạnh nhất Yêu giới từ trước đến nay. Nhưng ta biết nó vẫn không sống qua nổi một cái búng tay của ngươi.
Đây là khoảng cách về chất, không thể nào san bằng được.
Ngươi bị thương còn mạnh như vậy huống chi là Con Rắn, Ma Tổ.
Trên con đường giải phóng Nhân tộc, ta chắc chắn sẽ đụng phải bọn hắn. Không thể thắng được! đây là kết luận sau mỗi lần thực lực ta tăng lên.
Ngươi nếu là ta có cảm thấy tuyệt vọng!”
“Ngươi...” Hỏa Hỏa muốn khuyên nhưng lại khó nói lên lời, biết nói gì bây giờ, nó cảm thấy mọi lời nói đều vô nghĩa. Cuối cùng nó thở dài nói: “Ngươi không cần gánh vác Nhân tộc trên vai, ngươi không cần phải đối mặt với bọn. Ngươi có thể chọn cuộc sống tự do tự tại, thực lực ngươi bây giờ đủ để ngươi tung hoành Đại Thế Giới, sống một đời bá chủ.”
“Rồi sao? để được sống trong vô nghĩa, chết trong vô hình.” Tôn Kỳ cười nhạt: “Ta không muốn như vậy. Ta muốn bất tử. Ta muốn tất cả con người phải đời đời nhớ đến ta. Chỉ cần một người còn sống, còn nhớ đến ta, ta trường tồn bất hủ.”
Nói đến đây, Tôn Kỳ ngửa mặt cười, cười một cách buông thả, cười một cách điên cuồng.
Quan điểm về trường sinh bất tử của hắn khác với bọn kia. Bọn kia muốn được sống mãi, hắn lại muốn được nhớ mãi, sống trong ký ức hậu thế.
Vạn vật sợ thời gian vì thời gian sẽ hủ hóa tất cả. Thời gian lại sợ hắn vì thời gian không thể xóa nhòa được tên hắn.
“Vả lại đạo tâm của ta sinh là để gánh vác Nhân tộc quật khởi, nếu bây giờ chọn cuộc đời vô vi, trái với đạo tâm, đạo tâm sẽ tự động sụp đổ. Ảnh hưởng có thể rất lớn, cũng có thể không lớn. Ta không biết. Nhưng ta biết chắc một điều: ta không cam tâm. Khó khăn lắm mới xây dựng đạo tâm, cả thiên hạ này từ cổ chí kim chỉ sợ cũng không được mấy kẻ có đạo tâm.
Thành tựu lớn như vậy cứ thế bỏ đi! là ngươi thì ngươi có cam tâm không?”
Hỏa Hỏa nghe xong gật đầu, đúng là không cam tâm, nó lại hỏi:
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Ta bây giờ đã là đỉnh cấp Yêu Hoàng, nhìn rộng ra toàn Đại Thế Giới cũng thuộc tầng cao nhất thống trị. Đạt tới đỉnh cao lực lượng, nhưng ta lại cảm thấy vô pháp tiến bộ tiếp, giống như lực lượng đã bão hòa. Muốn một lần nữa lột xác thì phải biến đổi về chất.
Nghĩa là phải ngộ ra chân lý thế giới, chân lý đại đạo.”
“Ngươi có thấy từ khi ta sinh đạo tâm lại không thể nào tiến bộ, ngay cả khi ngộ đạo tại Vành Đai Vạn Đạo cũng chỉ mang cho ta một chút cảm ngộ, tăng lên rất ít. Vì sao vậy? làm thế nào để tăng lên đạo tâm? làm thế nào để cảm ngộ đại đạo?”
Hỏa Hỏa nghe hỏi thì trầm mặc, nó không biết, nó sinh ra vốn đã là Vạn Hỏa Chi Tổ, vạn hỏa theo nó mà sinh, bây giờ hỏi nói làm sao cảm ngộ đạo hỏa, nó làm sao biết được! ngồi xuống, uống miếng nước ăn miếng bánh, búng tay một cái, đạo hỏa tự sinh.
“Ngươi có biết: cực thịnh mà suy, cực suy sẽ thịnh. Chí âm sinh dương, chí dương sinh âm. Cực hàn thành hỏa, cực hỏa thành hàn. Ánh sáng xua tan màn đêm, màn đêm nuốt chửng ánh sáng…
Đây là đạo lý hai mặt đối lập đạt tới trạng thái chí cực sẽ chuyển đổi thành mặt còn lại.
Làm ta nghĩ đến một cách: sẽ ra sao nếu ta trộn tất cả các loại màu vào nhau?”
Không đợi Hỏa Hỏa trả lời, nó cũng không biết trả lời, Tôn Kỳ hưng phấn nói tiếp:
“Sẽ thành màu đen! Đến lúc đó tâm tính ta tất cả đều là hắc sắc, đạo tâm ta lại tinh khiết như một giọt ánh sáng. Lúc đó đạo tâm ta chiếu sáng màn đêm biến đen thành trắng. Ta sẽ trở nên thuần khiết giống như ngươi. Đó là khoảnh khắc ta thành đạo.”