Hỏa diễm thao thiên hóa thành một con mãng xà há miệng muốn nuốt trọn Tôn Kỳ.
Oanh! nắm đấm Tôn Kỳ mang theo lực lượng khổng lồ đánh tới phá vỡ không gian.
Không gian đổ sụp tạo ra khoảng trống chân không.
Chân không nhanh chóng thôn phệ vạn vật xung quanh giống như một cái hắc động. Hỏa mãng xà lúc đầu còn hung hăng, một thoáng sau đã bị nuốt chửng, nó vùng vẫy giãy giụa trong tuyệt vọng.
Thôn phệ no năng lượng, hắc động dần thu nhỏ rồi tan biến, lỗ thủng không gian cũng được tu bổ, thiên địa hoàn hảo như chưa có chuyện gì.
Tôn Kỳ không khỏi tấm tắc khen. Thiên địa quy tắc vận hành quả là kỳ diệu, có thể tự động chữa lành.
Xà Hoàng nổi giận đùng đùng, một tên sâu kiến vậy mà dám phản kháng, sao không ngoan ngoãn đứng im chịu chết?
Hắn há miệng phun ra khói xanh. Khói xanh ẩn chứa kịch độc, chạm vào tất chết. Khói xanh hóa thành vô số con rắn nhỏ lao tới tấn công Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ lạnh nhạt, vẫn là một đấm tung ra, không gian đổ sụp, hắc động xuất hiện thôn phệ độc khí.
Xà Hoàng hơi nhíu mày, hắn lúc này cảm thấy Tôn Kỳ có chút khó chơi. Hắn thận trọng một điểm, không thể dùng thực lực dã thú để đánh giá Tôn Kỳ. Tôn Kỳ mặc dù không có yêu khí, chỉ đơn thuần dùng man lực nhưng man lực mạnh đến cực điểm cũng vô cùng đáng sợ.
Thấy Xà Hoàng chần chừ, Tôn Kỳ nhếch mép cười:
“Ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Xà Hoàng nghe lời khiêu khích thì hừ lạnh, hắn tức giận nhưng không hồ đồ, bình thường yêu pháp sẽ dễ dàng bị man lực của Tôn Kỳ phá, vậy thì phải dùng kỳ chiêu.
Xà Hoàng thân thể phát sáng, ánh kim quang rọi chiếu bốn phương, Tôn Kỳ cảm thấy mắt có chút chói, hắn theo bản năng đưa tay che mắt. Một thoáng sau, ánh kim quang tan biến, Tôn Kỳ vung tay hạ xuống, hình bóng Xà Hoàng đã không còn. Tôn Kỳ đảo mắt nhìn quanh, không phát hiện được bất cứ dị động gì.
Tôn Kỳ thần sắc nghiêm túc.
Hắn biết Xà Hoàng sẽ không bỏ chạy, đây tất nhiên là kỳ chiêu, nấp trong bóng tối, đợi đối thủ lơ là, sẽ nhất kích giết chết.
Phốc, phốc, phốc…
Tôn Kỳ đột nhiên thấy sau lưng đau nhói. Hắn đưa tay sau lưng đập ầm một cái. Mở xem lòng bàn tay.
Không có thứ gì ngoài máu của mình.
Phốc! lại một tiếng vang lên.
Tôn Kỳ thấy nhói ở vai, lập tức đưa tay vỗ xuống. Cuối cùng vẫn là chậm không đánh trúng được Xà Hoàng.
Xà Hoàng ẩn giấu hành tung, xuyên qua không gian, tốc độ cực nhanh, đi vô hình đến vô tung, tấn công chuẩn xác khiến Tôn Kỳ thúc thủ vô sách.
Một giọng nói mỉa mai phiêu miểu vô tung vang lên:
“Dã thú vẫn là dã thú, ngu dốt đần độn, to xác thì làm được gì, man lực mạnh mẽ cũng vô dụng, tốc độ phản ứng không bằng tốc độ di chuyển của ta, mãi mãi không thể đánh trúng được ta.
Ta thấy ngươi to lớn dị bẩm, hẳn là biến dị của chủng loài nào đó. Ta có lòng thương xót thương sinh, chỉ cần ngươi thuần phục, ta đảm bảo ngươi khỏi chết, ban cho ngươi...”
Oanh!
Xà Hoàng còn đang du thuyết, Tôn Kỳ một đấm phá vỡ không gian, Xà Hoàng bay ngược miệng tràn máu tươi, sắc mặt hoảng hốt.
Vì sao Tôn Kỳ có thể phát hiện được hắn? mọi chuyện rõ ràng đang diễn biến theo đúng ý hắn. Chẳng lẽ… do bắt được tiếng nói của hẳn? Việc này rất khó nhưng không phải là không thể.
Xà Hoàng lại một lần nữa ẩn vào không gian, che giấu khí tức, lần này hắn không lại lên tiếng. Đợi đến khi hạ được Tôn Kỳ lúc đó du thuyết cũng không muộn.
Xà Hoàng chuẩn bị lại phát động công kích thì… Oanh! một nắm đấm nhắm chuẩn vị trí của hắn đánh tới. Xà Hoàng lạnh sống lưng, ngay lập tức bẻ thân hình né tránh.
Ầm! nắm đấm không trúng Xà Hoàng nhưng đánh vỡ không gian gần đó tại thành hắc động. Hắc động há miệng thôn phệ, Xà Hoàng gần đó cũng bị liên lụy. Hắn lập tức vận khởi yêu khí, thoát khỏi không gian sụp đổ cấp tốc chạy trốn.
Chạy xa trăm dặm Xà Hoàng mới yên tâm dừng lại, miệng thở hổn hển, máu tươi vẫn còn trên khóe miệng.
“Sao có thể? Ngươi làm sao làm được?”
“Ngươi đoán!” Tôn Kỳ nhếch mép cười khinh bỉ, ngươi hỏi thì ta phải trả lời sao? ngươi cho ta là tên ngốc sao?
Cho rằng ta chỉ biết dùng man lực? Sai! sai rất lớn.
Ta còn có thể dùng yêu khí và linh khí, chỉ là hai thứ này so với man lực hiện giờ lại tỏ ra quá yếu. Giết địch tất nhiên phải dùng thực lực mạnh nhất, sư tử vồ thỏ còn dùng hết sức lực, huống chi Xà Hoàng không phải là thỏ.
Ta còn có thần thức, dù ngươi có ẩn trốn thế nào, ta quét qua một cái mọi thứ đều thấy rõ rõ ràng ràng.
Oanh! oanh! oanh!
Tôn Kỳ liên tục vung đấm, Xà Hoàng trốn trong không gian bị đánh bay ra ngoài, thương chồng thêm thương.
Xà Hoàng lúc này có thể khẳng định Tôn Kỳ có biện pháp truy tung hắn. Không thể ẩn thân, hắn chỉ có thể trực tiếp đối chiến hoặc… quay đầu bỏ chạy. Nhưng lúc này còn chưa tuyệt vọng đến mức quay đầu bỏ chạy.
Để có thể trở thành Yêu Hoàng, đều phải trải qua vô vàn trận chém giết lớn nhỏ, nếu mỗi lần bị rơi vào hạ phong đều quay đầu bỏ chạy, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng mơ thành hoàng. Vả lại hắn còn có át chủ bài chưa ra.
Xà Hoàng thân thể du động, trơn trượt hơn lươn, dù không trốn vào không gian, Tôn Kỳ muốn đánh tránh hắn cũng không hề dễ dàng, mấy lần ra tay đều bị hắn tránh được.
Xà Hoàng liên tục tung chiêu, các loại chủng tính bay loạn xạ, chiêu nối chiêu liên miên không dứt, đánh cho Tôn Kỳ cũng cảm thấy bối rối, không thể không thừa nhận Xà Hoàng kinh nghiệm thực chiến phong phú. Mỗi loại chủng tính phát ra mang các thuộc tính khác nhau, hắn đang thăm dò điểm yếu của Tôn Kỳ.
Xà Hoàng đánh thiên hoa loạn trụy, Tôn Kỳ thì chỉ duy nhất một chiêu: nắm tay thu thế rồi đấm ra.
Ngươi biến hóa đa đoan, ta một chiêu phá ngươi tất cả.
Tôn Kỳ lúc này có chút sung sướng.
Đây chính là nhất lực phá vạn pháp mà thiên hạ vẫn hay nói.
Tất nhiên nói thì dễ, muốn làm đến mức nhất lực phá vạn pháp, hai bên thực lực phải cách nhau một khoảng lớn, nếu thực lực tương đương có thể nhất lực phá vạn pháp vậy thì làm chủ Yêu giới đã là dã thú mà không phải Yêu thú, thế giới này sẽ toàn là lũ mãn phu đầu đất.
Càng đánh hắn càng cảm thấy sảng khoái!
Từ lúc bước vào con đường tu hành, trải qua nhiều lần thập tử vô sinh, giãy giụa cầu sinh, chưa bao giờ hắn được đánh thoải mái như vậy.
Hắn vừa tạo thể, điều khiển có chút không thông thuận, nhân cơ hội này tập làm quen với cơ thể mới.
Hắn liên tục vung nắm đấm, trái tim thình thịch nhảy lên cấp tốc co bóp, huyết dịch vận chuyển, cơ bắp hoạt động hết công suất, lục phủ ngũ tạng tăng cường trao đổi, đầu óc thanh minh.
Oanh! một đấm đánh trúng Xà Hoàng khiến hắn bay ngược, kéo theo một đường huyết dịch, thân thể cắm vào trong đất.
Tôn Kỳ được thế không buông, giơ chân lên giẫm xuống.
Ầm! mặt đất nổ bể.
Xà Hoàng bay ra ngoài, mình đầy thương tích, vảy tróc ra từng mảng, kim quang ảm đạm. Miệng trào máu tươi, đến lúc này hắn có thể khẳng định mình không đánh lại kẻ trước mặt, tiếp tục như vậy hắn chết không thể nghi ngờ, giọng hắn thều thào:
“Tôn giả thực lực vô biên, ta bái phục! Đến đây dừng được rồi! ta nguyện dùng bảo vật cùng tôn giả kết cái thiện duyên.”
“Nếu ta không dừng thì sao?” Tôn Kỳ từng bước lấn tới, khí thế dâng trào.
Xà Hoàng sắc mặt trở nên băng hàn:
“Ngươi cho rằng đã ăn chắc ta?! Ta vẫn còn át chủ bài chưa ra. Ngươi nếu không chịu thôi, vậy thì ta và ngươi đồng quy vu tận.”
Dứt lời, Xà Hoàng khí thế tăng vọt, kim quang sáng chói. Hắn đang thiêu đốt huyết mạch muốn đánh ra một kích huy hoàng.
Nhìn khí thế này chỉ sợ không có Yêu Hoàng nào dám tiếp chiêu. Trực tiếp đón đỡ khả năng lớn đúng như lời Xà Hoàng nói: đồng quy vu tận. Cho dù không chết cũng lột một lớp da, nếu vậy thì được không bù mất.
Nếu không phải là sinh tử đại thù, vậy thì phần lớn sẽ chọn nhượng bộ.
Xà Hoàng từ nhỏ yếu đến nay đã dùng chiêu này nhiều lần. Quen thuộc.
Hắn nắm chắc tâm lý đối thủ. Cả hai đều lần đầu gặp nhau, không có sinh thù đại hận, cũng không xung đột lợi ích. Theo lý Tôn Kỳ chắc chắn sẽ chấp nhận giảng hòa.
Nhưng Tôn Kỳ sẽ theo lẽ thường để phán xét sao?
Hắn từng bước lấn tới, cười nói:
“Ta cũng muốn xem một kích huy hoàng của Yêu Hoàng mạnh đến cỡ nào. Đến! cho ta xem một chút.”
Hắn đang cân đo thân thể này mạnh đến mức nào? có thể một kích huy hoàng của Xà Hoàng sẽ cho hắn câu trả lời. Hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này!
Còn việc có thể bị giết? không sao, hắn sẽ nhanh chóng thoát xác tìm một cơ thể mới.
Đến mức bị giết không kịp thoát xác? có thể lắm! Nhưng trên đời này làm gì có kế hoạch nào thập toàn thập mỹ. Không chịu một chút mạo hiểm, vậy thì trốn trong nhà ấm sống tốt, cũng đừng ra ngoài.
Nhìn nụ cười của Tôn Kỳ, Xà Hoàng rét lạnh cả người. Ngươi một cái huyết nhân không da, còn cố làm ra nụ cười ấm áp. Kinh tởm!
Xà Hoàng hét lên ánh sáng chói lóa, huyết mạch sôi trào, hắn thực sự muốn đánh ra một kích huy hoàng.
Tôn Kỳ chủ động xuất chiêu, bàn tay che trời vỗ xuống.
Oanh! oanh! oanh!
Một tràng tiếng nổ liên hồi. Ánh sáng hoàng kim chiếu rọi thiên địa. Bàn tay Tôn Kỳ nổ bể, thịt cơ be bép, chỉ còn lại khung xương.
Mặt đất bị quét thành bình địa, rừng cây bị tiêu hủy. Dòng sông thoáng chốc trống không, một lúc sau nước mới kịp lấp lại.
Ánh sáng tiêu tán.
Tôn Kỳ thu lại cốt thủ. Máu thịt từ từ sinh sôi, chỉ một lát đã lành lạnh như thường. Xem ra Sinh Mệnh Chi Thủy đã ban cho hắn khả năng hồi phục cực cường.
Hắc, hắc… lại thêm một át chủ bài nữa. Tôn Kỳ cười thầm trong bụng.
Ánh sáng từ từ tiêu tán.
Tôn Kỳ nhíu mày phất tay một cái. Trong tay hắn là một mảnh da rắn.
Xà Hoàng tự bạo, xương cốt không còn, chỉ sót lại một mảnh da rắn. Đáng tiếc! một đời Yêu Hoàng hoành hành ngang dọc, cứ như vậy chết đi?!
Tôn Kỳ nhếch mép cười, có thật vậy không?
Hắn nhấc chân chà đạp đại địa.
Ầm, ầm, ầm! mặt đất nứt toạc như mạng nhện, một con rắn cấp tốc phóng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, màu da ảm đạm.
“Lột da thoát xác! chiêu này không tệ. Đáng tiếc với ta vô dụng!” Tôn Kỳ cười nói. Hắn có thần thức, bất kỳ ẩn thân thuật nào đều không qua mắt được hắn.
“Tôn giả! xin tha...” Xà Hoàng lớn tiếng cầu xin nhưng không đợi hắn nói hết.
Phốc! Tôn Kỳ bắt hắn trong tay, siết chặt một cái, tiếng xương cốt răng rắc, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Xà Hoàng chết đi đầy uất ức. Từ đầu đến cuối hắn chẳng nói được mấy câu, kẻ giết mình là ai hắn cũng không biết, cứ như vậy u u mê mê chết đi.
Tôn Kỳ nắm xác Xà Hoàng trong tay, một thoáng suy nghĩ, không biết nên làm gì với cái xác. Chợt! hắn bật nhảy phóng lên phía trước, một bàn tay ầm ầm vỗ vào hư không.
“Đám chuột nhắt!”
Bàn tay chưa đập xuống, không gian vặn vẹo, một nhóm tám tên cấp tốc bay ra ngoài.
Oanh! bàn tay đập vỡ không gian.
Tám tên này nhìn hắc động thôn phệ mà sắc mặt tái đi. Lực lượng mạnh như vậy!
Tám tên này không ai khác chính là thành viên hội Những Kẻ Đuổi Bóng, bọn Tuyệt lão.
Bọn họ đuổi đến đây đã thấy Xà Hoàng đang giao chiến với Tôn Kỳ, vậy là cả đám ẩn núp quan sát. Có thể là bọn hắn không ngờ Tôn Kỳ phát hiện ra bọn hắn.
Quan sát trận chiến bọn hắn thực sự hoảng!
Xà Hoàng dù sao cũng là Yêu Hoàng, là đỉnh cấp cường giả của Yêu tộc. Vậy mà đánh với Tôn Kỳ không chút sức hoàn trả, cuối cùng phải dùng đến kích huy hoàng nhưng kết quả vẫn là phải chết. Đáng sợ là ẩn thân chi thuật vô dụng! vậy thì cơ hội trốn thoát cũng không có.
Tôn Kỳ một bước tiến lên, áp lực trầm trọng.
“Tôn giả đừng giận! tất cả chỉ là hiểu lầm!” Tuyệt lão vội hét lên.