Nhân Tổ

Chương 468: Khốn kiếp!

Trò chơi lây truyền tiếp tục, kẻ nào muốn sống thì phải tìm cách lây cho kẻ khác và đối tượng được chọn thường là kẻ thân nhất với bọn hắn, vì chỉ có kẻ thân nhất mới dễ bị lừa nhất. Đây là trò chơi tàn bạo, bộc lộ rõ bản chất tham sống sợ chết của mỗi sinh vật, vì sự sống bản thân bọn hắn sẵn sàng bán đứng huynh đệ bằng hữu gia đình.

Có một vài lần trò chơi bị ngắt quãng, nhưng Lạc Bá lại dụ được một kẻ xấu số nào đó thế vào. Rất nhanh tất cả Yêu thú đều bị cuốn vào trò chơi. Nhờ vậy Lạc Bá đã nhìn ra một số đặc điểm của thứ này.

Mắt thường hay các chủng tính đồng thuật đều không thể nhìn ra thứ đó. Thứ đó giống như không tồn tại vượt qua nhận thức của các loại giác quan. Ngay cả thần thức cũng không thể nhìn rõ thứ đó là gì?

Chỉ biết thứ đó giống như một đoàn năng lượng bị thu hút bởi nhiệt, nơi nào có nhiệt độ cao nó sẽ tự chạy tới, nó lây truyền qua tiếp xúc trực tiếp. Nó không giết ai cả, nó chỉ hút nhiệt lượng từ nạn nhân khiến cho nạn nhân mất nhiệt mà chết. Thứ này có tính bản năng khi biết chạy tới chỗ nhiệt độ cao, nhưng không phải vật sống vì không có cơ thể. Thứ này tồn tại thật khiến hắn không thể nào hiểu nổi, không biết nên phân loại nó là gì?

Nhưng ít nhất, Lạc Bá hiểu ra vì sao cánh rừng này mọi thứ đều là màu đen, vì màu đen hấp thụ nhiệt từ mặt trời tốt nhất. Có thể vì sự tồn tại của thứ này khiến cho cánh rừng này biến hóa thành màu đen để thích ứng. Hoặc cũng có thể cánh rừng đen này được tạo ra để nuôi thứ này. Thật khó mà đưa ra câu trả lời chính xác!



“Lạc Bá, ngươi đã làm gì ta? Đây là độc gì?” tên Ất sợ hãi nhìn cánh tay đang bị đóng băng, hắn nghĩ là do Lạc Bá hạ độc trong xác chết dụ hắn lấy yêu hạch.

“Không có gì! Đây không phải là độc. Nó chỉ là thích hút nhiệt. Ngươi nếu muốn sống thì mau thiêu đốt yêu khí, tìm một kẻ khác để lây truyền.” Lạc Bá cười nói.

“Hừ! ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao?” tên Ất hừ lạnh nói, dấn thân bước tới, yêu khí bùng nổ. Vút! thân hình hắn biến mất tại chỗ.

Lạc Bá tỏ ra bình thản, đạp mạnh mặt đất lách thân sang bên.

Oanh! cự trảo đập xuống ngay tại chỗ Lạc Bá vừa đứng, đánh mặt đất lõm xuống một lỗ lớn, cát bụi mịt mù. Khi bụi mù còn chưa lắng xuống, một cự trảo xuyên qua bụi mù tóm lấy cổ Lạc Bá.

Lạc Bá giậm chân nhẹ nhàng lui về phía sau, cự trảo không đủ lực vươn tới, nhưng ngay lập tức, một hỏa cầu bắn tới với tốc độ cực nhanh không cho Lạc Bá cơ hội né tránh.

Lạc Bá vung móng vuốt chém xuống. Phốc! móng vuốt cắt hỏa cầu làm đôi. Oanh! hai nửa hỏa cầu bạo nổ, lửa khói mù mịt. Lạc Bá vội lùi lại, nhưng ngay lúc này từ trên đầu một bóng lớn giáng xuống, giọng nói âm vang:

“Lần này xem ngươi tránh được đi đâu!”

Ất từ trên cao giáng xuống, thế đi bài sơn đảo hải, lực bạt sơn hà. Lạc Bá không thể tránh né chỉ có thể trực diện đối chiến, hắn gồng lên yêu khí, bắt chéo hai tay trước mặt chống đỡ.

Lạc Bá hơi bất ngờ về ý thức chiến đấu của tên Ất này, xem ra hắn đã trải qua vô số trận đấu lớn nhỏ, nên mới có thể một hơi đánh ra liên hoàn chiêu buộc đối thủ phải trực diện chống đỡ.

Ầm! hai bên va chạm, Lạc Bá bị đánh lui về phía sau, cày ra hai rãnh đất sâu. Ất ổn trọng thân hình, đứng tại vị trí cũ của Lạc Bá, hắn nhếch mép cười:

“Việc gì phải tìm đâu xa?! lây lại cho ngươi không tốt hơn sao?”

Lạc Bá ổn định lại thân hình, sắc mặt âm trầm nhìn Ất, hắn không ngờ Ất nhanh như vậy đã có thể chạm vào hắn.

Hai bên mắt đối mắt không nói lời nào. Không khí trầm lắng. Một lúc sau, Lạc Bá khóe miệng từ từ cong lên, Ất thấy vậy thì lòng đột nhiên sinh dự cảm không lành. Hắn cúi đầu nhìn bàn chân đang đóng sương, hắn thở dốc từng đợt sương lạnh phun ra từ mũi miệng, hắn bàng hoàng:

“Sao lại có thể? ta rõ ràng đã...” Hắn ánh mắt vừa tức giận vừa tuyệt vọng: “Ngươi rốt cuộc là ngươi đã làm gì ta?”

Mặt hắn đóng sương, mắt hắn mờ đi. Không còn thời gian nữa, hắn vội lao tới muốn tấn công Lạc Bá lần nữa, nhưng chỉ đi được vài bước thì hắn đã bị băng phong hóa thành băng điêu vẫn giữ tư thế tiến tới. Răng rắc, răng rắc… bức tượng vỡ ra thành từng mảng vương vãi trên mặt đất.

Lạc Bá nhìn cảnh này lạnh nhạt, hắn cười nói:

“Các vị đã tin lời ta chưa? cây ở đây có thể bảo vệ chúng ta khỏi thứ đó.”

Dứt lời hắn thả xuống một tấm khiên đen nhỏ được xẻ từ gỗ đen ở đây, vừa rồi đối chiến hắn đã dùng tấm khiên này chặn lại đòn tấn công, không thể Ất tiếp xúc trực tiếp với hắn. Lúc này tại trong các góc khuất lần lượt có bóng Yêu thú xuất hiện, Vân Ma sắc mặt không vui nói:

“Ngươi còn dám cười, có biết tội của mình hay chưa?”

“Tội? ta có tội gì?” Lạc Bá hơi ngạc nhiên nói.

“Ngươi không cần che giấu, bọn hắn đã kể hết cho ta nghe, ngươi chính là thủ phạm lây nhiễm thứ đó.” Vân Ma bắt đầu vạch tội: “Ngươi nói ngươi đã tìm được cách bảo vệ chúng ta khỏi thứ kia, ngươi tự mình kiểm chứng. Nhưng sao ngươi lại để Ất bị lây nhiễm để kiểm nghiệm, sao ngươi không tự chạm vào các xác như vậy có phải đơn giản hơn không? chúng ta đỡ phải mất một thành viên.”

“A! vậy sao?” Lạc Bá bình thản, chẳng có gì là sợ hãi nói: “Nhưng ta cũng có công tìm ra cách giải quyết giúp chúng ta đi qua khu rừng đen an toàn. Để tìm ra cách giải quyết, hy sinh vài mạng sống có là gì. Bọn chúng hy sinh đáng giá.”

“Ngụy biện!” Vân Ma lớn tiếng mắng: “Tội ác chồng chất, công lao như hạt cát, ngươi chắc chắn phải bị trừng phạt để làm gương cho kẻ khác.”

Vân Ma bước lên khí thế bùng nổ, Lạc Bá loạng choạng lui về phía sau. Vân Ma giơ tay định đánh tới, ngay lúc này Giản Canh chặn ngay trước mặt đỡ lấy tay hắn, nói:

“Nhị ca, khoan đã!”

“Đệ muốn ngăn ta sao?” Vân Ma sắc mặt lạnh lùng nói.

“Nhị ca, nghe đệ nói một câu.” Giản Canh nói: “Nhị ca buông tay xuống trước đi.”

Vân Ma phất tay, hừ lạnh: “Nói đi!”

“Nhị ca, bây giờ đoàn chúng ta đã không còn mấy thành viên, nếu lúc này mất thêm bất kỳ ai cũng sẽ là tổn thất không nhỏ. Nhị ca, xin vì đại kế tha cho hắn một mạng.” Giản Canh giả giọng năn nỉ, sau đó quay sang nói với Lạc Bá: “Ngươi còn không mau tạ lỗi, xin tha mạng. Vân Ma thế tổ nhân từ sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Lạc Bá liếc nhìn hai bọn hắn, vở kịch diễn cũng quá đạt đi, nhưng hắn có thể làm gì khác, đành thuận theo bọn hắn. Lạc Bá hơi cúi đầu, tỏ ra ăn năn nói:

“Thế tổ, là lỗi của ta, mong thế tổ cho ta một cơ hội lấy công chuộc tội.”

“Nếu như Giản Canh đã năn nỉ, công thêm thái độ hối lỗi của ngươi, ta tạm tha ngươi một mạng. Nhưng nhớ không được có lần sau, nếu không ai cầu tình cho ngươi cũng không được.” Vân Ma hừ lạnh nói.

Vậy là chỉ bằng một vở kịch đơn giản, chẳng còn ai nhớ đến Lạc Bá đã làm được gì, hắn chỉ có tội và tội.

Vân Ma sau đó lệnh cho đám Yêu tộc đốn cây tạo áo giáp, ngăn ngừa còn nhiều thứ đó ẩn nấp, có thể trong lúc vô tình bị lây. Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, đoàn Yêu tộc lại tiếp tục lên đường.

Quãng đường tiếp theo, Lạc Bá bị đoàn Yêu tộc cô lập, hắn luôn cách xa đoàn mười trượng, chỉ những lúc nhận lương khô và yêu hạch thì mới có tên lại gần, nhưng cũng đứng xa xa ném đồ cho hắn, ném xong, bọn chúng ngay lập tức rời đi, sợ hắn như sợ bệnh dịch.

Sau hơn một năm đi đường, đoàn Yêu tộc đã đến cuối khu rừng, trong tầm mắt của bọn hắn, tại phương xa, một màu trắng xóa thỉnh thoảng có vài đốm xanh, có vẻ là cây.

Đoàn Yêu tộc thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng, nhưng bọn chúng cũng không quá hồ hởi. Một thử thách đã qua, một thử thách khác đã chờ đợi sẵn, lần này không biết là gì đây? sẽ có bao nhiêu kẻ chết nữa đây?

Đoàn Yêu tộc không vội tiến vào khu vực mới mà ở tại biên giới giữa hai khu vực nghỉ ngơi mấy ngày. Trước mắt bọn hắn, bên kia biên giới là một đồng cỏ xanh, gân lá màu đỏ tím nhìn rất lạ, xa xa còn thấy có núi có cây có rừng. Nhìn có vẻ bình thường, nhưng càng bình thường càng khiến đám Yêu tộc lo sợ.

Vân Ma ngồi trên một tảng đá, vẫy tay gọi:

“Lạc Bá, ngươi lại đây.”

Lạc Bá hơi ngạc nhiên vì bị gọi, kể từ lần hạch tội trước thì Vân Ma chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn. Lạc Bá bước lại gần.

“Thế tổ có gì sai bảo?”

“Ngươi chắc cũng nhận ra ngươi không được lòng đồng đội.” Vân Ma chậm rãi nói: “ Cũng là do tội ngươi gây ra khó tha thứ. Ngươi hẳn là cũng không muốn như vậy. Ta bây giờ có một cơ hội cho ngươi lấy công chuộc tội.”

Cơ hội?! Lạc Bá nhíu mày cảm thấy Vân Ma không có ý tốt.

Vân Ma tiếp tục nói:

“Bây giờ chúng ta đã đến khu vực mới, phúc họa chưa biết, đoàn do thám thì đã chết hết, cũng một phần do lỗi của ngươi. Đoàn không thể mạo hiểm tiến lên nếu như không biết tình hình phía trước thế nào. Bây giờ ta phái ngươi lên trước do thám, lấy công chuộc tội. Ngươi có ý kiến gì không?”

Ý kiến?! ý kiến của hắn được lắng nghe sao? Lạc Bá lạnh nhạt đáp:

“Thế tổ có lệnh, ta tất nhiên phải nghe theo rồi.”

“Tốt! vậy ngươi xuất phát đi. Đi sớm về sớm, nhanh chóng thông báo kết quả.” Vân Ma vừa nói vừa phất tay.

Lạc Bá quay đầu tiến vào khu vực mới. Hắn cẩn trọng đằng không tránh tiếp xúc với bất kỳ vật gì, thần thức mở ra cẩn thận quan sát.

Nửa ngày sau, hắn đã tiến vào sâu trong khu vực mới, những vùng trắng nhìn thấy trước đó hiện ra rõ ràng trong mắt hắn. Lạc Bá sững sờ, khuôn mặt ngẩn ngơ như mất hồn, khóe mắt rưng rưng, hắn nhẹ nhàng đặt chân xuống, răng rắc… răng rắc…

Hắn không nhịn được mắng: Khốn kiếp!!!