Nhân Tổ

Chương 461: Đôi chân bước đi

Nhân Nhân nhíu mày một cái, cảm giác như bị muỗi cắn. Lạc Bá đặt tay lên đầu nàng, nhẹ giọng nói:

“Buông lỏng tinh thần, không cần chống cự.”

Nhân Nhân thở nhẹ một hơi, đôi lông mày giãn ra, nàng cảm thấy một thứ gì đó đang tiến vào trong đầu nàng, nhưng đó là thứ gì? nàng không nói ra được.

Trong không gian huyết mạch của Nhân Nhân, các tia thần thức tụ lại thành một tiểu nhân hình người, chính là Tôn Kỳ.

Hắn xòe tay, bên trong là một giọt tinh huyết lấp lánh.

Giọt huyết mạch này không đơn giản là Nhân tộc tinh huyết, nó được thần thức và linh khí của Tôn Kỳ nuôi dưỡng, nên đã lột xác biến đổi. Mặc dù vẫn là Nhân tộc tinh huyết nhưng nó lộ ra vẻ cao quý vô cùng, giống như là Đế trong Nhân tộc.

Tôn Kỳ đưa tay, giọt máu chậm rãi bay tới dòng huyết mạch.

Tinh! như giọt nước rơi xuống hồ, giọt máu nhập vào dòng huyết mạch.

Một tức… hai tức… ba tức… Tôn Kỳ hồi hộp nín thở chờ xem.

Đột nhiên… ong! ong! ong! dòng huyết mạch phát ra vô số hào quang, ánh sáng chói mắt, mỗi loại hào quang đại diện cho một loại huyết mạch đã có. Tôn Kỳ đưa tay che lại mắt.

Một thoáng qua đi, ánh sáng hơi dịu lại, Tôn Kỳ bỏ tay khỏi mắt. Hắn thấy dòng huyết mạch lúc này như một dải cầu vồng, quằn quại giãy giụa như đỉa phải vôi. Trong dòng huyết mạch, các loại huyết mạch đang xung đột lẫn nhau, bọn chúng đang xâm lấn không gian của nhau. Nhưng mỗi lần bọn chúng chiếm được một khoảng thì lại bị huyết mạch khác chiếm lại một khoảng, thêm rồi mất, mất rồi thêm.

Các loại huyết mạch tuy nhiều ít khác nhau nhưng đều có vị trí trong dòng huyết mạch, mỗi loại đều chiếm một khoảng không vừa khớp dòng huyết mạch, không có bất kỳ sự thừa thiếu nào, nhưng nay lại đột nhiên thêm ra một sợi tinh huyết, khiến cho dòng huyết mạch thiếu khuyết một chỗ, huyết mạch bị Nhân tộc huyết mạch chiếm chỗ liền chiếm chỗ của huyết mạch bên cạnh, huyết mạch bên cạnh lại chiếm chỗ của huyết mạch bên cạnh khác.

Tất cả tạo ra một sự hỗn loạn không ngừng, hỗn loạn lại chỉ diễn ra trong dòng huyết mạch. Tôn Kỳ gọi đây là hỗn loạn trong trật tự.

Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy các loại ánh sáng đẹp mắt không ngừng đổi chỗ, tranh nhau chiếu sáng.

Sự hỗn loạn kéo dài một thoáng, các loại huyết mạch như biết giao lưu với nhau, bọn chúng đang tìm nguyên nhân vì sao lại khuyết một chỗ. Rất nhanh, bọn chúng phát hiện ra kẻ ngoại lai đã chiếm chỗ.

Các loại huyết mạch dồn dập tấn công huyết mạch Nhân tộc, muốn đẩy huyết mạch Nhân tộc ra khỏi dòng huyết mạch.

Nhân tộc huyết mạch mặc dù cao quý nhưng một vua chẳng thể thắng nổi một đám ăn mày. Nhân tộc huyết mạch đang dần ảm đạm, sắp bị đẩy ra ngoài. Tôn Kỳ lúc này hừ lạnh, hắn đạp bước không gian, cự chưởng đưa ra nhấn xuống.

Dòng huyết mạch đang giãy giụa bị cự chưởng của hắn ép cho nằm im. Cũng may Nhân Nhân thực lực yếu, huyết mạch chưa phát triển nên hắn mới có thể ép được, nếu Nhân Nhân tu luyện chục năm nữa, hắn chỉ sợ không đủ lực.

Dòng huyết mạch đã bị ép nằm im nhưng vẫn không ngừng chống đối, ánh sáng phát ra càng thêm chói mắt.

Tại ngoại giới, Nhân Nhân nhăn mặt, hàm răng cắn chặt, mồ hôi đổ ướt trán, nhịp thở dồn dập đứt quãng, mặc dù vậy nàng vẫn cố duy trì tư thế. Lạc Bá nhẹ giọng:

“Nếu không chịu được thì kêu lên đi.”

“Nhân Nhân không kêu, Nhân Nhân còn chịu được.” Nhân Nhân kiên cường nói.

“Sắp tới là giai đoạn nguy hiểm nhất, có thể sẽ rất đau đớn, muội phải cố gắng giữ vững tinh thần.” Lạc Bá nhắc nhở.

“Ưm!” Nhân Nhân khẽ gật đầu.

Tại trong không gian huyết mạch, Tôn Kỳ một tay khống chế lấy dòng huyết mạch, một tay đưa ra hai ngón từ từ chọc vào dòng huyết mạch. Hắn dự định loại bỏ một loại huyết mạch để Nhân tộc huyết mạch thế vào đấy. Dòng huyết mạch lõm xuống, có một màng mỏng ngăn cản sự xâm nhập của ngoại vật, mặc dù rất mỏng nhưng lại vô cùng bền bỉ.

Tôn Kỳ hừ lạnh vận thêm lực, thần thức ào ào tiến vào thân hắn rồi chuyền đến ngón tay. Phốc! màng bảo vệ bị xuyên thủng một lỗ nhỏ, thần thức Tôn Kỳ nhanh chóng tiến vào trong.

Cùng lúc này bên ngoài, Nhân Nhân rên lên một tiếng, hai hàm răng nghiến vào nhau két két, hàm răng bật máu, mồ hôi nhỏ xuống đất tong tong, thất khiếu từ từ rỉ máu.

Tôn Kỳ hai ngón tay kẹp lấy một sợi tinh quang dùng sức lôi ra.

Sợi tinh quang này đại diện cho một loại huyết mạch. Tôn Kỳ chọn một loại huyết mạch nhỏ yếu để loại bỏ, để dư ra không gian vừa đủ cho Nhân tộc huyết mạch thế chỗ. Hắn không chọn huyết mạch lớn hơn hay nhỏ hơn Nhân tộc huyết mạch, vì như vậy sẽ khiến dòng huyết mạch không thể cân bằng.

Sợi huyết mạch này tuy nhỏ nhưng cũng không dễ lấy ra, nó vô cùng trơn trượt nhiều lần thoát khỏi tay hắn. Mỗi lần hắn muốn dùng lực rút ra, nó đều bám chặt vào dòng huyết mạch và các huyết mạch khác. Hắn sợ dùng lực quá lớn có thể làm rách dòng huyết mạch, bởi vậy hắn chỉ có thể từ từ.

Khi sợi huyết mạch chống trả quyết liệt thì hắn thả lực để sợi huyết mạch kéo lại, khi sợi huyết mạch hết lực thì hắn lại lôi ra. Hai bên cứ thế tới tới lui lui. Tôn Kỳ lúc này phải vô cùng bình tĩnh, chỉ cần một chút vội vàng không loại bỏ được sợi huyết mạch này một cách gọn gàng, có thể khiển tất cả huyết mạch hỗn loạn không thể ổn định, dòng huyết mạch rách toạc, không gian huyết mạch đổ sụp.

Nhân Nhân lúc này khuôn mặt nhăn nhó, da nổi xung huyết, máu không chỉ chảy ra từ thất khiếu, mà da cũng rỉ máu, mồ hôi quyện với máu tạo thành mồ hôi máu. Nỗi đau mà nàng phải chịu không đơn giản là nỗi đau thân xác, mà từ tận sâu bản nguyên sinh mệnh.

Hồn phách, huyết mạch, cơ thể đều gắn chặt với bản nguyên sinh mệnh, chỉ cần một thứ bị thương sẽ ảnh hưởng ngay lập tức đến bản nguyên sinh mệnh.

Thời gian dần trôi qua, Lạc Bá mồ hôi cũng ướt đẫm bộ lông, hắn nhắm mắt đứng bất động, hắn đang tập trung toàn bộ tinh lực, trí lực, thể lực, hồn lực vào không gian huyết mạch. Chợt! mắt hắn bừng sáng. Linh khí và thần thức bùng nổ, ào ạt đổ vào người Nhân Nhân.

Trong không gian huyết mạch, Tôn Kỳ hét lớn một tiếng, vận lực kéo phăng một cái lôi ra một sợi tinh huyết. Hắn vân vê ngón tay sợi huyết mạch hóa thành hư vô. Hắn sau đó cuốn tay, thần thức hóa thành kim châm, linh khí hóa thành sợi chỉ. Tôn Kỳ tay cầm kim nhanh chóng khâu lại vết thương trên dòng huyết mạch. Sau đó hắn tiếp tục dùng linh khí bao lại vết khâu để vết khâu nhanh chóng lành lại.

Tôn Kỳ thu tay, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Những gì hắn có thể làm thì đã làm, có thành công hay không phụ thuộc hoàn toàn vào Nhân Nhân.

Tôn Kỳ lúc này thu lại thần thức, trả lại yên bình cho không gian huyết mạch. Trong dòng huyết mạch, các huyết mạch vẫn đang xung động hỗn loạn, cần thêm thời gian để tất cả trở lại ổn định như trước. Hoặc cũng có thể sẽ không bao giờ ổn định được.

Tại ngoại giới, Lạc Bá từ từ thu chân lại, lùi ra sau ngồi xuống xem Nhân Nhân. Thành công hay không? Hắn không biết nữa, tất cả xem vận khí của Nhân Nhân. Tất cả những gì hắn có thể làm bây giờ là chờ đợi.

Khi trời lờ mờ sáng, Nhân Nhân từ từ mở mắt, mệt mỏi đến thân hình đổ sụp, Lạc Bá vội đưa tay đỡ lấy, lo lắng hỏi:

“Muội sao rồi?”

“Có lẽ đã thành công.” Nhân Nhân nở nụ cười yếu ớt nói.

Lạc Bá vung ra một đống yêu hạch, nói:

“Muội khôi phục lại thể lực rồi nói tiếp.”

Nhân Nhân gật đầu bắt đầu hấp thụ yêu hạch.

Lại qua nửa canh giờ, Nhân Nhân sắc mặt đã trở nên tốt hơn, làn da phấn hồng, lớp vảy đã có thêm ánh sắc.

“Có thành công không?” Lạc Bá hỏi.

“Muội cũng không biết nữa.” Nhân Nhân sờ sờ đầu, cũng không biết có thành công hay không.

Lạc Bá gật đầu nói:

“Ta khi đưa huyết mạch Nhân tộc vào người muội đã thêm sẵn chủng tính hóa hình. Muội làm theo lời ta xem có thể kích hoạt chủng tính này không?”

Lạc Bá bắt đầu kết ấn, hướng dẫn cách vận chuyển yêu khí. Nhân Nhân bắt chước làm theo.

Khi vừa hoàn thành, đuôi của nàng đột nhiên sáng lên ánh sáng đủ màu, lớp vảy từ từ hóa thành da, đuôi nàng tách ra làm hai. Răng rắc… răng rắc… tiếng xương cốt phân chia.

Quá trình này diễn ra chậm rãi và đau đớn, Nhân Nhân cắn chặt môi chịu đựng, ánh mắt tỏa sáng mừng rỡ. Nửa canh giờ sau, quá trình kết thúc, Nhân Nhân nhìn đôi chân trắng như trứng luộc của mình, ngón chân bé xíu động đậy. Nhân Nhân nở nụ cười vui:

“Ca, muội thành công rồi, muội thành Nhân tộc rồi.”

“Muội thử bước đi xem sao?” Lạc Bá cười vui lây.

Nhân Nhân chống tay, từ từ dùng hai chân đứng dậy nhưng nàng nhanh chóng đổ xuống, Lạc Bá vội đưa tay đỡ. Nhân Nhân bám vào người Lạc Bá bước đi những bước đầu tiên.

Mỗi bước đi giống như ngàn kim nhói đau, nhưng đau đớn không thể so với quyết tâm sống của nàng. Đi được vài bước, nàng buông Lạc Bá ra, tự mình bước đi. Nàng chập chững bước ra bước đầu tiên.

“Ca, nhìn này! muội cuối cùng cũng bước đi được rồi!”

Lạc Bá mỉm cười gật đầu, Nhân Nhân tiếp đà bước thêm bước nữa nhưng chỉ được hai bước lập tức té nhào. Nhân Nhân ngồi trên đất cười rơi nước mắt. Nàng lại khóc, lần này là giọt nước mắt vui sướng.

Lạc Bá xoa đầu nàng, nói:

“Muội thành công, ta cũng yên tâm. Bây giờ ta phải đi rồi.”

“Ca phải đi ngay sao? không ở lại thêm một chút nữa sao?” Nhân Nhân nắm lấy tay hắn không nỡ xa rời nói.

“Trời đã sáng! ta phải trở về.” Lạc Bá lắc đầu nói. Hắn há miệng phun ra một đống yêu hạch nhỏ, dặn: “Muội hãy ở lại hang tập đi lại và khôi phục thể lực. Ba ngày sau hãy ra ngoài.”

Nói đến đây hắn tỏ ra lo lắng:

“Quãng đường trở về xa xôi muôn trùng, có vô số nguy hiểm, ta sợ muội không biết đường đi.”

“Cái đấy thì ca yên tâm, Nhân Ngư tộc thiên sinh đã có cảm giác mãnh liệt với biển. Mặc dù ở rất xa, nhưng muội luôn có thể cảm nhận được hướng của biển.” Nhân Nhân cười vui nói.

Lạc Bá gật đầu, xóa đi lo lắng cuối cùng. Hắn trước đó cũng là Nhân Ngư tộc nhưng lại không biết điều này, có lẽ vì hắn lúc đó chưa bao giờ rời biển quá xa.

Tiếp sau đó hắn bắt đầu giảng thuật lại hành trình trở về với những nguy hiểm kèm theo và cách giải quyết, Nhân Nhân chăm chú lắng nghe.

Mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi đại địa, Lạc Bá nhìn ra cửa hang, nói lời cuối:

“Đã đến giờ ta phải đi. Muội cứ theo lời ra nói mà làm là được.” hắn nhìn sâu vào trong mắt Nhân Nhân, chân thành dặn dò: “Muội bây giờ đã mang một sợi huyết mạch Nhân tộc, cũng coi như là một phần Nhân tộc. Muội hứa với ta: từ nay không được giết Nhân tộc.”

“Muội hứa với ca.” Nhân Nhân gật đầu sâu một cái nói.

Lạc Bá yên lòng, quay đầu bước ra khỏi hang. Nhân Nhân đứng dậy gọi với lại:

“Ca, chúng ta còn có thể gặp nhau không?”

Lạc Bá dừng bước, không quay đầu, chỉ để lại một câu rồi đi tiếp:

“Khi nào muội làm chủ Đại Hải.”

Hắn chỉ đơn giản nói lời vô nghĩa, vì hắn biết hai bọn hắn sẽ không có cơ hội gặp lại, mà cũng không nên gặp lại. Hắn không muốn từ chối quá thẳng thừng nên để lại một mục tiêu không thể thực hiện cho Nhân Nhân.

Nhưng hắn nào biết, tương lai bọn hắn gặp lại thật và Nhân Nhân cũng làm được như lời hắn. Đó là chuyện rất lâu sau này.