Sứ Thanh Giang đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó nói:
“Ta tốn thời gian mấy vạn năm lâu chính là để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Ta sẽ thực hiện Đại Vọng Thiên tiên đoán về tương lai Đại Thế Giới. Trước đó thực hiện dự báo tương lai các giới cũng là để khởi động cho Đại Vọng Thiên.”
Đám Yêu tộc nghe xong thì ánh mắt trông chờ, có vài tên đã chuẩn bị sẵn sàng cắt da lấy máu. Có vài tên cảm thấy hối hận vì trước đó đã quá tích cực nên mất máu hơi nhiều, trong lòng nhẩm tính không biết còn có thể lấy ra bao nhiêu máu nữa, nhưng dù có mất hết máu cũng phải lấy ra nhiều hơn lần trước.
Rõ ràng lần này Đại Vọng Thiên mới là quan trọng nhất, nếu như có thể bỏ ra nhiều máu biết đâu tộc mình lại được nhắc đến, giống như bài sấm Yêu giới nhắc đến cây cải, khiến cho đám Thụ yêu dương dương tự đắc.
Nhưng hy vọng của bọn chúng bị lời của Sứ Thanh Giang dội một gáo nước lạnh.
“Lần này thực hiện Đại Vọng Thiên, không cần các ngươi hiến máu.”
“Sứ Thanh Giang, bọn ta đại diện cho toàn Yêu giới, còn vật dẫn có thể tốt hơn máu bọn ta sao.” Lạc Bá chất vấn.
Đám yêu tộc gật đầu đồng ý với lời Lạc Bá, ánh mắt hơi có chút bất bình nhìn Sứ Thanh Giang.
Sứ Thanh Giang liếc bọn chúng một cái, không thèm giải thích, hắn đưa mắt nhìn chân trời, lớn tiếng:
“Các vị! thời điểm đã đến, còn không hiện thân.”
Lời Sứ Thanh Giang vừa dứt, từ bốn phương trời bắn thẳng lên bốn cột sáng.
Bốn cột sáng mang bốn màu sắc khác nhau.
Phía đông màu xanh đại diện cho mộc thuộc tính, có tiếng long ngâm truyền ra. Tất cả những Yêu thú mang một tia huyết mạch của rồng như cá chép, thuồng luồng, giao long, long xà… đều run rẩy không tự chủ quỳ xuống phục bái. Một bóng rồng khổng lồ bay lên, giọng nói vang như chuông đồng:
“Đang đợi lời của Sứ Thanh Giang.”
Giọng nói tận chân trời, nhưng khi hết câu thì đã xuất hiện trước mặt quần yêu.
Tất cả Yêu tộc nhìn thấy đều sợ hãi, run rẩy trong lòng, trong đầu bọn chúng đều hiện lên một cái tên: Thanh Long.
Phương tây màu trắng đại diện cho kim thuộc tính, một tiếng gầm vang lên, tất cả Yêu tộc họ mèo đều quỳ gối cúi đầu như nghênh đón đế vương.
Bạch Hổ xuất hiện đứng ngang hàng với Thanh Long.
Phương bắc màu đen đại diện cho thủy thuộc tính, một con rùa đen khổng lồ, có thanh xà quấn quanh người đằng không xuất hiện. Huyền Vũ cưỡi sóng lớn mà đến. Tất cả yêu thú sống phụ thuộc vào sông nước đều cúi đầu thành kính.
Phương nam lửa cháy hừng hực, một tiếng chim hót vang trời, tất cả phi cầm điểu thú nằm rạp xuống đất. Chu Tước mang theo hỏa lực vô tận ngự trên trời cao, ánh mắt cao ngạo nhìn quần yêu.
Tứ Phương Thần Thú đều đồng loạt xuất hiện, ngự tại bốn phương Bạch Vân Sơn, tất cả Yêu thú khác đều đưa ánh mắt ngước nhìn.
Bọn chúng lúc này lại đặc biệt lộ ra yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Bọn chúng sợ làm phiền đến Tứ Thần Thú.
Bọn chúng lúc này cảm thấy hổ thẹn vì trước đó chất vấn Sứ Thanh Giang, có Tứ Phương Thần Thú ở đây, cần gì bọn chúng nữa. Tứ Phương Thần Thú mới xứng đáng đại diện cho Yêu giới.
Tôn Kỳ lúc này lén lút đưa ánh mắt nhìn Tứ Phương Thần Thú, huyết mạch Báo Đốm thì sợ hãi cúi đầu, nhưng ý chí của hắn thì thản nhiên. Hắn chỉ có hiếu kỳ không có sợ hãi.
Hắn tự hỏi Tứ Phương Thần Thú này có phải là Tứ Phương Thần Thú trong truyền thuyết cổ xưa của Yêu tộc hay chỉ là hậu đại.
Nếu là hậu đại vậy thì cũng quá bình thường.
Nếu tồn tại từ thời thượng cổ đến nay thì mới đáng sợ, mới xứng với hai chữ Thần Thú.
Tầm mắt của Tôn Kỳ bây giờ rất cao, hắn đã biết qua Thất Ma Tổ tồn tại từ Ma giới khởi nguyên đến nay, hắn biết Con Rắn là một trong những sự sống đầu tiên trên Đại Thế Giới. Nên đối với Thần Thú hậu đại hắn không có nhiều hứng thú.
Nói như vậy không có nghĩa là hắn không sợ Tứ Phương Thần Thú, thực lực của Tứ Phương Thần Thú còn bày ra đó, hắn biết mình chỉ như sâu kiến trong mắt bọn chúng nhưng dù vậy hắn vẫn không có kính sợ.
Tứ Phương Thần Thú không thèm để mắt đến bầy yêu. Ngay cả Yêu Hoàng như Ma Sư Hoàng cũng bị bỏ qua, điều này khiến Ma Sư Hoàng có chút tức giận, nhưng hắn cũng không dám tranh lời, hắn già rồi, rất nhiều chuyện không dám làm.
Huyền Vũ lúc này cười nói:
“Đạo huynh, bọn ta đã chuẩn bị xong, huynh cũng chuẩn bị xong rồi chứ?”
Sứ Thanh Giang gật đầu, nói:
“Ta bắt đầu đây!”
Dứt lời hai tay hắn liên tục kết ấn, yêu khí ào ạt trào ra từ thất khiếu, từng sợi yêu khí lượn lờ theo sự điều khiển của hắn ngưng tụ lại thành một đồ án.
Đó là một bát quái đồ, chính giữa là vòng xoáy âm dương.
Âm dương bát quái đồ to dần, dâng cao chiếm giữ Bạch Vân Sơn đỉnh. Không dừng lại âm dương bát quái đồ tiếp tục mở rộng, khi lớn đến một dặm vuông mới dừng lại.
Sứ Thanh Giang tay vẫn không ngừng kết ấn, quát lớn:
“Mời Tứ Phương Thần Thú!”
Có lời, Thanh Long bay tới đứng tại phương đông trên âm dương bát quái đồ.
Huyền Vũ giữ phương bắc, Chu Tước giữ phương nam, Bạch Hổ giữ phương tây.
“Nhập thần huyết!” Sứ Thanh Giang lại quát lớn.
Tứ Phương Thần Thú lập tức khẩy tay một cái, bốn giọt máu bay vào trong trận đồ.
Bát quái đồ các phương vị nhận máu lập tức sáng lên, bốn giọt máu theo các phương vị đổ vào trung tâm âm dương đồ, lập tức âm dương đồ cũng sáng lên, sau đó tự hành vận chuyển xoay tròn.
Âm dương bát quái đồ đã được khởi động.
“Ma tinh, lên!” Sứ Thanh Giang phất tay cuốn hết ma tinh nhập vào tâm trận đồ vòng xoáy âm dương.
Ma tinh vừa nhập vào trận đồ lập tức tản ra từng sợi ma khí nồng đậm.
Âm dương bát quái đồ lập tức bị ma khí ô nhiễm dần chuyển sang màu đen bắt đầu từ vòng xoáy âm dương rồi lan rộng ra đến bát quái đồ.
Sứ Thanh Giang dường như đã lường trước chuyện này.
“Mời Tứ Phương Thần Thú trấn áp tà ma!”
“Được!” Tứ Phương Thần Thú đồng loạt lên tiếng.
Bọn chúng lập tức ra tay, khí huyết trùng thiên, yêu khí nở rộ, trấn áp thiên địa.
Yêu khí ảo hóa thành hình Tứ Phương Thần Thú xông tới tấn công ma khí. Rất nhanh, ma khí bị ép về vòng xoáy âm dương.
Sứ Thanh Giang gật đầu hài lòng.
Tứ Phương Thần Thú ánh mắt kiêu ngạo như muốn nói: ma khí cũng chỉ có như thế!
Tôn Kỳ tại dưới chân núi, ngước nhìn không chớp mắt giống như tất cả Yêu thú, nhưng khác với đám Yêu thú ánh mắt ngưỡng mộ sùng kính, tròng mắt hắn hiện lên một đám lửa nhỏ.
Hắn đang mượn năng lực của Hỏa Hỏa nhìn thấu huyền cơ.
Ma khí bị áp chế trong âm dương đồ, nhưng ma tinh đâu chỉ có ma khí mà còn có niệm. Có vẻ Tứ Phương Thần Thú và Sứ Thanh Giang đều không nhận ra sự tồn tại của niệm.
Niệm vô tướng, vô hình, vô chất, vô lượng. Niệm lượn lờ như những con rắn độc, chúng vờn quanh Tứ Phương Thần Thú, sau đó chui vào trong mi tâm của tứ thú.
Niệm đặc biệt chú ý đến Sứ Thanh Giang khi chui vào hắn nhiều nhất.
Tôn Kỳ thu hồi ánh mắt, tự nói trong lòng: đám niệm này giống như bị điều khiển.
Bọn chúng không phải thứ tốt đẹp gì, chắc chắn có mưu đồ. Nhưng thì sao? Tứ Phương Thần Thú và Sứ Thanh Giang có liên quan gì với hắn đâu, hắn chẳng có lý do gì nhắc nhở bọn chúng.
Đám Tứ Phương Thần Thú và Sứ Thanh Giang hoàn toàn không nhận ra đã bị niệm xâm nhập, bọn chúng vẫn đang dương dương tự đắc.
“Hải Vương cốt, lên!” Sứ Thanh Giang đưa tay cầm lấy khúc xương Hải Vương ném vào trong trận đồ.
Khúc xương bị vòng xoáy âm dương từ từ xoắn nát. Khúc xương như có linh tính, nó lập tức làm ra phản kháng, có tiếng sóng vỗ bờ truyền ra, trời đang trong xanh bỗng nhiên sập tối, mây đen hội tụ tầng tầng lớp lớp, sấm sét ầm ầm chiếu sáng bầu trời.
Huyền Vũ hừ lạnh:
“Chỉ là một khúc xương cũng dám tác oai tác quái.”
Nói rồi, hắn giơ tay đấm lên bầu trời.
Oanh! vang một tiếng, mây đen bị đánh tan xác xơ, sấm sét chưa tụ đã tan, bầu trời lại trong xanh.
Khúc xương lập tức trở nên ảm đạm, chẳng bao lâu sau thì bị xoắn nát hoàn toàn.
“Thần vũ, lên!” Sứ Thanh Giang cầm chiếc lông vũ ném vào trong trận đồ.
Sau đó tay hắn liên tục kết ấn, điều động tất cả lực lượng trận đồ để phân hủy chiếc lông.
Sứ Thanh Giang xem ra rất xem trọng chiếc lông này, cũng phải thôi, trước đó không lâu hắn vừa phải ăn một cái thiệt thòi lớn, đồng thời nhận một lời cảnh cáo. Nếu không phải vì tương lai Yêu giới, hắn thật chẳng muốn đụng vào chiếc lông.
Chiếu lông vừa vào trận đồ lập tức tỏa ra ánh sáng chói lòa, đám Yêu tộc không chịu được đều phải che mắt. Tứ Phương Thần Thú hét lớn giơ tay trấn áp.
Nhưng càng trấn áp chiếc lông càng tỏa sáng rực rỡ, đám Tứ Phương Thần Thú cũng phải nheo mắt nhìn.
Tứ Phương Thần Thú gồng lên yêu khí phong ấn chiếc lông ép ánh sáng quy vị.
Một lúc sau ánh sáng mới dịu lại, chiếu lông bị âm dương đồ từ từ phân rã.
Khi chiếc lông hoàn toàn dung nhập vào âm dương bát quái đồ thì trận đồ sáng lên rực rỡ, vạn sắc đua tranh tỏa ra.
Bát trận đồ các phương vị tự hành vận chuyển, âm dương xoay tròn, âm hóa dương rồi dương hóa âm.
Tứ Phương Thần Thú nhún chân bay ra khỏi trận đồ.
Sứ Thanh Giang bay lên, đứng tại trung tâm trận đồ. Mắt hắn hóa thành âm dương cộng hưởng với âm dương trong trận đồ. Bát quái trên lưng hắn đồng dạng vận chuyển như bát quái trong trận đồ.