Tôn Kỳ mất một lúc mới tẩy rửa thân thể sạch sẽ. Hắn lúc này mới có cơ hội quan sát xung quanh.
Nơi đây là một hang động lớn, chính giữa là một cái hồ nước, hắn chính là đang ở trên bờ hồ.
Theo hắn suy đoán: đây có thể là một hang động dưới đáy biển, hồ này thông với đường hầm dẫn ra biển, con cá nhà táng chính là theo đường hầm này bơi vào đây.
Có thể động này là chỗ nghỉ ngơi của con cá nhà táng.
Bằng chứng là tại bờ hồ vương vãi đủ loại xương cá, xương thú, cặn bã tạp chất và rất nhiều khối Long Diên Hương (vừa nhắc tới Long Diên Hương, hắn tự nhiên rùng mình, cảm giác ghê ghê trào lên tận cổ.)
Tôn Kỳ vội bò lên bờ.
Tong… tong… tong… trên trần hang từng giọt nước tong tong nhỏ xuống, mùi ẩm mốc tràn đầy trong không khí, từng cụm măng đá nhọn hoắc.
Bên tai tiếng o… o… văng vẳng của lũ côn trùng nhỏ.
Trước mắt Tôn Kỳ là một đường hầm sâu hun hút không ánh sáng, nhìn không thấy lối ra, đường hầm cao đến mười thân người, rộng khoảng bảy thân người. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đi vào.
Dù sao hiện tại hắn cũng bị lạc đường, đi về phía trước biết đâu có sinh cơ.
Tôn Kỳ cẩn thận lách qua từng cây măng đá cao quá đầu người, tiến vào sâu không khí trở nên khô hơn, các măng đá cũng thưa dần.
Đi được một quãng, Tôn Kỳ dừng lại trước một cây măng đá bị gãy đôi, hắn sờ sờ mặt gãy có chút suy tư.
Mặt đứt này không giống tự nhiên, có vẻ như bị bẻ gãy. Trong này chẳng lẽ còn có sinh vật nào sao?
Dựa trên vết gãy sinh vật này lực lượng ít nhất cũng trăm cân. Là một sinh vật cấp cao.
Thật khó tin! Trong đây dường như không có điều kiện thuận lợi để một sinh vật cấp cao tồn tại.
Tôn Kỳ cẩn thận tiến lên, hắn không muốn bị một sinh vật bí ẩn bất ngờ tấn công.
Thần thức hắn tỏa ra hết cỡ, trong phạm vi trăm thước tuyệt đối không có sinh vật nào có thể thoát được giám sát.
Tiếp theo trăm bước chân, hắn kinh ngạc với khung cảnh trước mặt.
Thạch nhũ hoàn toàn bị san phẳng, tạo ra một không gian thoáng đạt, chính giữa có đặt hai bệ đá giống như một cái bàn và một cái ghế.
Trên thành động có mấy lỗ bị khoét giống như là kho chứa đồ.
Những thứ này không đơn giản là một sinh vật cấp cao làm, mà còn phải là sinh vật thông minh, có tính xã hội và rất có thể không phải sinh vật bản địa. Vì đám quái vật kia không thể tạo ra bàn ghế, kho chứa, bọn chúng không cần làm như vậy.
Tôn Kỳ ngay lập tức nghĩ đến giả thuyết: một vị Hải tộc cường giả nào đó theo đoàn quân chinh chiến Biển Quái Vật, nhưng sau đó bị bại trận, lưu lạc đến đây. Không thể trở về nên hắn đã tạo ra những thứ này để sinh hoạt lâu dài.
Tôn Kỳ tiến vào trong hang, sờ lên mặt bàn, một lớp bụi dày trên ngón tay hắn, có vẻ như nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu.
Như vậy cũng tốt! hắn không phải đối mặt với chủ nơi này.
Hắn không biết chủ nơi này là kẻ thế nào, nếu như là kẻ hung ác hoặc lâu ngày bị nhốt khiến tâm sinh méo mó, vậy thì hắn nguy hiểm rồi.
Chợt! hắn phát hiện một tấm thạch bích có khắc nhiều hình vẽ.
Tôn Kỳ bước lại gần, dùng thần thức cẩn thận quan sát, tay sờ lên từng nét vẽ.
Các nét vẽ hằn sâu vào đá uyển chuyển tự nhiên giống như dùng đá sắc nhọn khắc lên hoặc dùng ngón tay, móng tay khắc lên, chứng tỏ chủ nơi này thực lực rất mạnh.
Hình vẽ này! Tôn Kỳ tỏ ra kinh ngạc. Hình vẽ thô sơ nhưng có thể nhận ra đây là vẽ một Nhân tộc, còn có chim chóc thú rừng, tôm cá.
Các hình vẽ mô tả lại hành trình của một tên Nhân tộc.
Hình đầu tiền: Hắn ngạo nghễ chống hông đứng trên núi nhìn thương khung. Tiếp theo hắn xuống núi.
Ngự lũ lụt, chém yêu thú, phá sông núi, đạp đầu thuồng luồng, moi tim hung điểu… tung hoành vô địch.
Hắn lên núi vạn yêu tránh xa.
Hắn xuống sông ác ngư nằm sấp.
Hắn ra biển chém Ngư Tinh, ngự sóng biển. Giao chiến Hải Vương, đè đầu mà đánh.
Truy sát Hải Vương đến tận sâu trong Đại Hải, lạc trong cuồng phong giông tố. Hắn mất dấu tên Hải Vương, hắn chạy loạn tìm đường ra, cuối cùng lạc tới đây.
Vùng biển này có rất nhiều quái vật to lớn, hung tàn và hoang dã.
Nhưng hắn không hề sợ hãi, ngược lại càng thỏa chí chiến đấu của hắn.
Dù ở bất kỳ đâu, với bất kỳ đối thủ nào, hắn đều một đấm đánh tới.
Tiếp theo là từng hình vẽ tả lại cảnh tên Nhân tộc đánh với đám quái vật.
Dựa theo hình vẽ hình ảnh một Nhân tộc hiện lên sinh động, trong đầu hắn ngay lập tức nghĩ đến một cái tên: Kiêu! Nhân tộc vô địch cường giả.
Chỉ có Kiêu mới phù hợp với tất cả hình vẽ này. Nhân tộc tại Yêu giới không có văn hóa, không có chữ viết, sống như một loài thú nhỏ, Kiêu sinh ra trong Yêu giới nên cũng không biết chữ, hắn dùng các hình vẽ mô tả lại cuộc sống của mình.
Tôn Kỳ sờ từng nét vẽ sinh động, tay run run trong lòng dâng lên một cỗ nhiệt huyết xúc động, Nhân tộc không phải là một chủng tộc yếu đuối, Nhân tộc cũng có cường giả, Nhân tộc cũng có thể đạt tới đỉnh cao vô địch.
Kiêu là tấm gương giúp hắn vững tin trên con đường đã chọn.
Trong hốc mắt trống không sâu hoẳm rưng rưng hai dòng huyết lệ.
Sau xúc động, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề: Kiêu bị lạc trong Biển Quái Vật, sau đó lại xuất hiện tại Yêu giới. Như vậy nói rõ Kiêu có đường thoát ra khỏi đây.
Tôn Kỳ sáng lên hy vọng xem tiếp các hình vẽ khác.
Sau khi đánh nhau chán chường với đám quái vật, Kiêu quyết định trở lại Yêu giới, hắn dùng cách đơn giản trực tiếp, một đường đánh xuyên lòng đất qua Biển Quái Vật trở lại Yêu giới.
Tôn Kỳ vui mừng, hắn bị lạc trong Biển Quái Vật không biết đã bao lâu, như con cá nhỏ bơi loạn xa không tìm được đường ra. Thọ nguyên của hắn không còn nhiều, không cho phép hắn ở đây lâu.
Hắn đã cảm thấy có chút tuyệt vọng, đúng lúc này chết đuối lại vớ được phao, Kiêu đã cho hắn một cơ hội thoát thân.
Tôn Kỳ quét thần thức khắp hang, có mấy hốc đá chừa đồ vật.
Hắn xem xét thì toàn là xương, da.
Xem ra Kiêu đã tích trữ lương thực ở đây, nhưng trải qua thời gian quá lâu tất cả đã hủ hoại.
Không mò ra thứ gì hữu ích, khiến hắn hơi chút thất vọng. Nhưng rất nhanh hắn lấy lại tinh thần, có được đường ra đã là rất may mắn, không nên quá đòi hỏi.
Không muốn ở Biển Quái Vật thêm bất cứ giây phút nào nữa, Tôn Kỳ men theo đường hầm đi ra.
Hắn đi rất lâu.
Mặc dù con đường đã được Kiêu trải phẳng, nhưng vẫn mất rất nhiều thời gian đi, điều này minh chứng cho Biển Quái Vật rộng lớn dường nào.
…
Một ngày đẹp trời, sóng biển dập dờn, gió thoảng nhẹ đưa.
Ục… ục… ục… từ một hốc đá nào đó, bong bóng phun lên liên hồi.
Một tiểu Nhân Ngư đang thu nhặt khoáng thạch gần đó, tò mò bơi lại gần.
Đột nhiên, chỗ hốc đá vỡ ra, một tên Nhân Ngư tộc trồi lên. Khiến tiểu Nhân Ngư giật bắn mình.
Tên Nhân Ngư này không ai khác chính là Bạch Dã.
Tại khúc cuối đường hầm từ lâu đã bị đất cát lấp lại, hắn phải mất mấy tháng công sức đào ra. Cuối cùng, công sức hắn cũng được đền đáp, hắn thoát ra.
Bạch Dã nhìn quanh, thấy một tiểu Nhân Ngư tộc thì hỏi:
“Muội muội, nơi đây là đâu?”
Tiểu Nhân Ngư bị hỏi thì giật bắn mình, hét lớn:
“Cường thúc, có lão già biến thái!!!!”
Ngay sau đó, một tên trung niên Nhân Ngư tộc cùng hai tên khác bơi tới hùng hùng hổ hổ.
“Đâu!? Biến thái ở đâu, dám đụng đến Tiểu Ly của bọn ta.”
Bạch Dã hơi ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng thì đã bị ba tên Nhân Ngư tộc bao vây, tên gọi Cường thúc hỏi:
“Lão già, chán sống rồi hay sao mà dám tại đây giở trò. Có biết bọn ta là ai không?”
Bạch Dã sờ lên mặt lúc này mới nhớ ra, hắn bị trọng thương thân thể lão hóa thành một ông lão, vừa rồi không nhớ ra cứ nghĩ hắn như lúc trước nên gọi tiểu Nhân Ngư là muội muội, khiến cho bọn họ hiểu lầm.
Bạch Dã cong lên bờ môi cố nở nụ cười thân thiện nhất có thể, các nếp nhăn bị kéo lên xếp thành mấy hàng liền, đôi mắt híp lại, đuôi mắt gấp nếp đầy vết nhăn.
“Các vị hiểu lầm, ta không phải biến thái, ta là…”
Hắn chưa kịp nói hết thì Tiểu Ly chỉ mặt hắn, nói lớn:
“Đó… đó… nhìn mặt này rõ ràng là biến thái!”
Đám Cường thúc cầm đinh ba chỉ thẳng vào mặt Bạch Dã, hằm hằm.
Bạch Dã thở dài, xem ra không thể nói chuyện tử tế được.
Một lát sau, Bạch Dã đánh cho ba tên này một trận nằm gục trên cát, Tiểu Ly sợ hãi run run chạy không nổi. Hắn mặc dù bị lão hóa nhưng thực lực vẫn mạnh hơn rất nhiều so với đám này.
Bạch Dã ngồi trên xác ba tên này, hỏi:
“Muội… à… cháu nhỏ… đây là nơi nào?”
Tiểu Ly run run nói:
“Đây là… vùng giáp ranh với Biển Quái Vật, thường xuyên có khoáng thạch từ Biển Quái Vật phun ra, bọn ta chỉ đến đây nhặt khoáng, xin đừng giết bọn ta…”
Bạch Dã phì cười trong lòng, đúng là trẻ nhỏ dễ bảo, hỏi một câu mà trả lời quá trời, đã thế còn chẳng đúng ý hỏi của hắn.
“Biển này tên gì? Do ai thống trị?” Bạch Dã lại hỏi.
“Biển này là… là… Bột Hải do Vu Giang Vương thống trị…” Tiểu Ly trả lời.
“Ta muốn hỏi là đây là biển nào trong thập bát hải?” Bạch Dã hỏi.