Từng tia hào quang đại đạo tụ lại trên ngón tay của hắn. Ánh sáng hoa mỹ thần thánh, điểm điểm tinh quang.
Đám Hải tộc và Thảo Trùng Yêu Quân nhíu mày, Bạch Dã đây là muốn làm gì?
Phốc! Bạch Dã cong ngón tay búng ta.
Một đạo ánh sáng nhanh không thể tưởng xuyên qua màn sáng bắn thẳng đến chỗ Lôi Bạc.
Trong một khoảng khắc nhận ra nguy hiểm, Lôi Bạc vội vã tụ yêu khí vào trảo, đưa tay đánh tới.
Đạo ánh sáng xuyên qua tay của Lôi Bạc không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không có vết thương nào để lại. Lôi Bạc thậm chí còn không cảm nhận được sự va chạm.
Đạo ánh sáng hoàn toàn biến mất trong người Lôi Bạc.
Lôi Bạc vẻ mặt kinh hãi sờ sờ lên người, nhìn Bạch Dã giọng vừa giận vừa sợ hỏi:
“Ngươi đã làm gì?”
“Hóa đạo cho ngươi.” Bạch Dã lạnh lùng nói.
Lôi Bạc hoàn toàn không thấy bất thường, nhưng những kẻ bên cạnh nét mặt kinh hãi vội lui ra xa. Lôi Bạc bước tới với tay, thân thể hắn tan thành điểm điểm ánh sáng hòa vào trời đất.
Từ đầu đến cuối Lôi Bạc không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, ngược lại có cảm giác thăng hoa, cảm giác trở lại nguyên bản đại đạo, cảm giác như đã chạm vào một thứ gì đó rất cao siêu, rất thâm thúy.
Hoàn toàn khác với tình cảnh của mấy tên hoàng tử hoàng nữ trước đó. Bọn hắn là bị đại đạo hoang dã xé nát.
Còn với Lôi Bạc, đại đạo đã trải qua Bạch Dã tinh luyện, hắn thực sự được hóa đạo mà không phải bị xé nát.
Bạch Dã nhìn thành quả, gật đầu hài lòng.
Hắn từ rất lâu đã đúc thành đạo tâm, nhưng công dụng của đạo tâm hắn lại không biết, hắn chỉ biết đạo tâm có thể trợ hắn vững bước hơn trên con đường đã chọn. Nhưng nếu khó khăn vượt quá sức chịu đựng, đạo tâm của hắn vẫn có thể sụp đổ, bởi vậy phải liên tục rèn luyện đạo tâm.
Con đường xây dựng đạo tâm, hắn chỉ có thể độc bước, không ai có thể cùng hắn đồng hành. Trong lịch sử Đại Thế Giới, cũng chỉ có một số nhỏ hữu hạn có thể đúc thành đạo tâm, nhưng chỉ dừng ở mức sơ tâm, bọn hắn đều không lưu truyền rộng rãi.
Khi vừa tiếp xúc với vành đai vạn đạo, đạo tâm của hắn và vạn đạo nơi đây liền có dấu hiệu cộng minh.
Trước đó trong Tổ Địa, đạo tâm của hắn không sinh ra cộng minh vì vạn đạo nơi đó đã cộng minh với Ma Tổ, còn vạn đạo nơi đây giống như vật vô chủ.
Tôn Kỳ khi ở trong vạn đạo, hắn thôi thúc đạo tâm, để đạo rót vào tâm hắn, sau đó lại dùng ý chí bản thân thuần hóa chúng.
Nãy giờ nói chuyện, không phải Tôn Kỳ tốt bụng nói cách cho bọn Hải tộc và Thảo Trùng Yêu Quân, mà mục đích là câu giờ tụ đạo vào tâm, tất nhiên lời hắn nói cũng hoàn toàn là sự thật, nếu không nói thật làm sao khiến mấy lão hồ ly này tin tưởng lắng nghe.
Đám Hải tộc và Thảo Trùng Yêu Quân còn đang ngây ngất sợ hãi, Tôn Kỳ liên tục búng tay.
Vy Dương, Bắc Khôi và tất cả hoàng tử hoàng nữ thân hình lần lượt tan rã.
Lúc này chỉ còn lại Vũ Đông, Bành Tổ và Thảo Trùng Yêu Quân, bọn hắn ngay lập tức phản ứng. Tôn Kỳ lại búng tay.
Thảo Trùng Yêu Quân quay đầu bỏ chạy, hắn vận hết yêu khí trong yêu hạch của Minh Giang, cảm thấy vẫn chưa đủ hắn dốc hết yêu khí của bản thân. Nhưng cảm giác nguy hiểm ngày càng cận kề, Thảo Trùng Yêu Quân hét lớn thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên của Minh Giang.
Đạo chỉ của Tôn Kỳ búng ra vô hình vô sắc vô thanh vô tướng, chỉ có biết đạo mới nhìn rõ được đạo chỉ này. Bọn Thảo Trùng Yêu Quân không biết đạo nên tất nhiên không thể nhìn ra đạo chỉ này, bọn hắn chỉ có thể dựa vào bản năng nguy hiểm mách bảo mà hành động.
Thảo Trùng Yêu Quân chợt cảm thấy lạnh sống lưng, hắn vô cùng quyết đoán bỏ lại thân xác, từ giữa mi tâm của Minh Giang, một con sâu nhỏ phá lỗ chui ra.
Con sâu chỉ lớn như ngón tay, trên thân một màu xanh lá có ba sọc vàng. Con sâu tốc độ như tên bắn, lao vào vùng biển cổ bào.
Phía sau nó, thân xác Minh Giang đổ gục từ từ hóa đạo.
Thảo Trùng Yêu Quân không dám quay đầu, vận hết sức tiến lên. Nhưng hắn chợt có cảm giác nhẹ nhõm, thiên địa quy tắc vận hành như sáng rõ trước mắt, tâm trí hắn chìm đắm trong sự diệu kỳ của đại đạo, hắn cuối cùng buông thả tất cả tự nguyện hóa đạo.
Cùng lúc đó, Bành Tổ và Vũ Đông chọn cách đối kháng.
Bọn hắn gồng lên tất cả yêu khí, tung ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình.
Bọn hắn không nhìn thấy đạo chỉ, chỉ đánh theo hướng búng ngón tay của Bạch Dã. Tuyệt chiêu của bọn hắn không va chạm vào bất cứ thứ gì, cứ một đường thẳng tiến đánh vào bức màn sáng.
Vừa chạm màn sáng, tuyệt chiêu tự động tan rã thành điểm điểm ánh sáng.
Bành Tổ và Vũ Đông không ngạc nhiên với điều này, bọn hắn dáo dác nhìn quanh, tung chiêu loạn xạ. Nhưng tất cả đều vô dụng, cuối cùng bọn hắn vẫn phải hóa đạo.
Bạch Dã lạnh lùng nhìn tất cả tan biến, hắn quay đầu nhìn lên hòn đảo ánh mắt thâm thúy.
Hắn ngồi xuống tĩnh tâm, hai bàn tay chồng lên nhau đặt trước bụng, lòng bàn tay hướng lên trời. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm nhìn đạo.
Từ khi đúc thành đạo tâm, hắn chưa bao giờ có cơ hội tìm hiểu sâu về đạo. Tại Tổ Địa Ma tộc, vạn đạo đó là của Ma Tổ không cộng minh với hắn, hắn làm sao tìm hiểu.
Nhưng lúc này lại khác, vạn đạo nơi này nguyên thủy có thể cộng minh với hắn.
Đây là cơ hội hiếm có tìm hiểu đại đạo, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Dùng nội đạo đúc đạo tâm, dùng đạo tâm quan sát thiên địa đại đạo.
Một lúc sau, Bạch Dã nhíu mày.
Đạo vô bờ vô bến, đạo bao dung vạn vật, đạo ở khắp mọi nơi, đạo như đại dương rộng lớn vô bờ.
Đạo tâm của hắn chỉ như gáo nước nhỏ, làm sao có thể lấy gáo nước múc cả đại dương, thứ hắn tìm hiểu được rất sơ sài, ngay cả ngưỡng cửa của đạo cũng chưa bước vào được.
Hắn chỉ mới làm đến bước biết đạo tồn tại, thân thiện với đạo. Còn lâu thì mới thể nhìn rõ đạo, hiểu đạo, vận dụng đạo, sáng tạo đạo.
Đã không thể tìm hiểu đại đạo, vậy thì đành từ bỏ, mưu sự việc dễ hơn. Bạch Dã ngước đầu, nhìn hòn đảo treo lơ lửng trên đầu.
Bạch Dã bò trườn tiến lên, ngược dòng vạn đạo.
Hắn cảm thấy áp lực dần đè nặng lên vai, hào quang vạn đạo vẫn tiếp tục đổ xuống càng thêm cuồng bạo và hoang dã.
Đạo tâm của hắn chỉ có thể hóa giải một số đại đạo đơn giản, nhưng càng đi lên đại đạo càng mạnh mẽ và cuồng bạo, sắp vượt quá sức chịu đựng của hắn.
Phốc! trên mặt hắn bị một sợi hào quang màu vàng chém sượt qua, hắn không biết đạo hào quang này là loại đại đạo nào chỉ có cảm giác vô cùng sắc bén, chạm vào tất đứt.
Giọt máu lăn dài trên má nhưng chưa kịp rớt xuống đã tan thành từng điểm ánh sáng.
Bạch Dã nhận thức được, đến được đây, đạo tâm không hoàn toàn bảo vệ hắn an toàn, vạn đạo chi mẫu cũng chỉ bảo vệ hắn một cách thụ động.
Nhưng hắn vẫn một đường ngược dòng tiến lên, từ bỏ không có trong suy nghĩ của hắn lúc này.
Liên tục có đại đạo hào quang chém sượt qua người hắn để lại đủ loại các vết thương.
Có vết như lửa cháy, có như băng phong, có như kiếm chém, có vết nở loét…
Nhưng may mắn là đại đạo hào quang trực tiếp xuyên vào thân thể hắn đều bị vạn đạo chi mẫu hóa giải, không để lại nội thương.
Mỗi một quãng tiến lên lại chồng chất thêm các loại vết thương, nỗi đau này khổ không sao kể siết.
Hắn cắn chặt răng ngước nhìn bầu trời một lòng hướng về phía trước.
Cố gắng của hắn không uổng công, hắn cuối cùng cũng đi được đến đích cuối, hắn lúc này chỉ cách hòn đảo một cánh tay.
Tại bên trong hòn đảo là một màu xanh tươi mát, thanh bình. Cỏ cây xanh tươi rung rinh theo gió. Một bông hoa nhỏ cũng mang vẻ đẹp hoàn mỹ của đạo.
Hắn phóng tầm mắt ra phương xa, nhìn không thấy bến bờ.
Tại phương xa nhìn hòn đảo tưởng nó rất bé nhưng khi đến gần mới biết nó vô cùng to lớn, chẳng khác nào là một phương độc lập thế giới.
Không gian ở đây dường như đã bị bóp lại.
Tại trung tâm hòn đảo, Thế Giới Thụ đứng sừng sững chống lên bầu trời, gánh chịu vạn đạo hào quang rủ xuống.
Tại dưới gốc cây, con rắn lười biếng cuộn tròn dưới gốc cây ngủ.
Tôn Kỳ dõi mắt nhìn quanh, hắn không phát hiện được sinh vật sống nào ngoài con rắn.
Thật kỳ lạ!
Không biết tiếp theo sẽ là gì? Nguy hiểm gì đang chờ hắn?
Dù có chuyện gì hắn cũng phải tiến lên, hắn cần phải biết nguồn gốc thế giới.
Tôn Kỳ hít sâu một hơi, ổn định tinh thần.
Hắn bước lên hòn đảo.
Một làn gió tươi mát đập vào mặt, hắn chưa kịp tận hưởng cảm giác sảng khoái thì chợt…
Thân thể hắn cứng ngắc, không gian quanh hắn như đông kết.
Mắt hắn xung huyết đỏ. Phốc! phốc! hai con mắt vỡ nát.
Hắn há miệng ú ớ, lưỡi hắn cứng ngắc, máu từ cổ họng trào ngược lên.