Nhân Tổ

Chương 354: Mất trí nhớ

Lão rùa già động tác từ tốn, không nhanh nhưng chuẩn xác, Tôn Kỳ nhanh chóng được thay dây tảo bẹ mới.

Dây tảo bẹ tươi mới mát lạnh làm cho vết thương của hắn dịu đau, thân thể hắn cảm thấy đã thoải mái hơn.

Vị nương nương lúc này lại gần, ngồi bên mép giường, ân cần hỏi:

“Bát nhi, thấy thế nào rồi?”

Tôn Kỳ ánh mắt lúc này đã có chút linh trí, hắn biết tình huống hiện tại của mình. Vì biết tình huống hiện tại, hắn mới không biết trả lời thế nào, vì hắn không biết những kẻ trước mặt là ai? Thậm chí hắn còn không biết chính hắn là ai? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? địa vị thế nào?

Không biết thì làm sao trả lời? trả lời không đúng chỉ sợ lại lộ ra sơ hở. Phải làm sao đây?

Theo như cách bọn họ nói chuyện có thể suy đoán: Vị nữ phụ trước mặt nhiều khả năng là mẹ của hắn, bé gái kia là em gái hắn, hắn là con thứ tám trong nhà, địa vị của bọn hắn hẳn là rất lớn, theo như cách xưng hô thì khá giống với hoàng tộc.

Hoàng tộc thì sẽ có hoàng đế, mà hoàng đế thì thường có nhiều vợ. Vị nữ phụ trước mặt liệu có phải mẹ ruột của hắn? phải xưng hô thế nào đây?

Tôn Kỳ mắt lóe lên tia sáng: chỉ có thể dùng tuyệt chiêu!

Hắn chợt la hét đau đớn:

“AAAA!!!! Đau quá! Đầu ta đau quá! Máu! Nhiều máu quá! Khắp nơi đều là máu. Đừng! đừng giết ta mà! AAAA! Ta sợ quá!”

Vị nương nương thấy Tôn Kỳ la hét, tấm lòng người mẹ quặn thắt từng cơn, vội ôm hắn vào lòng vỗ nhẹ lên đầu hắn, rưng rưng nước mắt, những giọt lệ long lanh nổi bật với nước xung quanh nhưng rất nhanh hòa tan vào nước, giọng nghẹn ngào nói:

“Không sao rồi… không sao rồi! có mẹ ở đây, không ai có thể làm hại bát nhi.”

Tôn Kỳ toàn thân run rẩy, sau một hồi la hét thì cũng được “mẹ” dỗ ngoan, tuy không hét nữa nhưng tròng mắt vẫn long sòng sọc. Về khoản đóng kịch bị trọng thương hắn có nhiều kinh nghiệm thực tiễn.

Vị nương nương không ngừng dỗ dành, nước mắt hòa tan cùng nước.

Nhân Nhân đứng bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt. Hôm nay nó rất ngoan, đứng yên một chỗ mà không mè nheo như thường ngày.

Đám binh tôm tướng cá cũng bị hình ảnh này lay động, có vài tên cũng ứa nước mắt theo.

Lão rùa thì vẫn cặm cụi lật tới lật lui đám thảo dược. Hắn làm thầy thuốc đã được rất lâu, gặp những cảnh như vầy rất nhiều, nhiều đến nỗi tình cảm trong hắn đã hóa thành trách nhiệm, động lực phải chữa bằng được cho kẻ bệnh.

Một lúc sau, Tôn Kỳ dịu lại chìm vào giấc ngủ, tất nhiên là hắn giả ngủ. Vị nương nương đôi chút nhẹ lòng, đặt hắn nằm xuống giường.

Nương nương quay sang hỏi:

“Quy thầy, tình huống vừa rồi là thế nào? Bát nhi, nó…”

Lão rùa vẫn cắm đầu làm việc, nói:

“Chấn thương tại đầu rất nặng, do đó…”

Nghe lão rùa ngập ngừng, vị nương nương càng thêm sốt ruột, tâm tình dâng lên một cỗ bất an.

“Do đó… do đó thế nào?”

“Có thể sẽ mất trí nhớ.” lão rùa trả lời.

“Mất trí nhớ?!” vị nương nương giọng run run hỏi: “Là… sao? sẽ biến thành si ngốc sao?”

Lão rùa lắc đầu, từ tốn nói:

“Nương nương yên tâm! không đến mức như vậy. Chỉ là mất trí nhớ tạm thời.”

“Vậy bao lâu mới có thể…” vị nương nương giọng run run hỏi.

“Nhanh thì một hai ngày, lâu thì vài năm, cũng có thể…” lão rùa biết vị nương nương sẽ hỏi điều gì nên trả lời ngay, nhưng cuối lời vẫn là ngập ngừng.

“Không bao giờ nhớ lại sao?” vị nương nương đủ thông minh để đoán ra ý của lão rùa.

Lão rùa gật đầu:

“Nhưng nương nương yên tâm. Bát điện hạ mang trong mình chí cao huyết mạch, sức hồi phục rất mạnh sẽ không có việc gì. Thần sẽ cho bát điện hạ dùng một số loại thảo dược chữa bệnh, nương nương có thể thường xuyên nhắc chuyện cũ, hoặc đến những nơi có kỷ niệm sâu sắc, như vậy sẽ giúp bát điện hạ nhanh chóng lấy lại được ký ức.”

Vị nương nương nghe vậy thì gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy.

Tôn Kỳ nằm trên giường, trong lòng thở phào, đây chính là điều hắn mong muốn, cũng may lão rùa chẩn đoán y như ý hắn.

Nhưng đúng lúc này, Nhân Nhân mở miệng:

“Nếu bát ca mất trí nhớ vậy tại sao lúc mới tỉnh dậy bát ca lại gọi tên Nhân Nhân?”

Tôn Kỳ đang giả ngủ nghe xong lời Nhân Nhân thì mồ hôi đổ ròng ròng, cũng may xung quanh toàn là nước nên mồ hôi sẽ hòa vào nước và người cá cũng không đổ mồ hôi?! Nên không ai phát hiện trạng thái bất thường của hắn.

Hắn thầm than trong lòng: lúc đó mới tỉnh dậy, còn chưa tỉnh táo, tự nhiên thấy một khuôn mặt giống Nhân tộc, hắn theo bản năng hét gọi Nhân tộc, nhưng mà giọng run nói lắp, càng trùng hợp hơn là bé gái tên là Nhân Nhân thành ra nhầm tưởng thành hắn gọi Nhân Nhân.

Lão rùa nghe xong, cũng không mất thời gian cho câu trả lời:

“Chuyện này rất bình thường, tuy nói là mất trí nhớ nhưng có một số thứ có ấn tượng quá sâu đậm trong lòng thì vẫn là nhớ được. Bát điện hạ có thể là trường hợp này.”

Nhân Nhân nghe xong thì ánh mắt lóe tinh quang, không che giấu nổi sự vui mừng. Vị nương nương nhẹ vỗ đầu Nhân Nhân, nói:

“Mẹ đã nói, ca luôn thương con nhất mà!”

Nhân Nhân cười gật mạnh đầu.

Tôn Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa thì…

Lão rùa sau đó căn dặn vài lời rồi ra về.

Mấy ngày sau, Tôn Kỳ đã thấy tốt hơn, hắn đã có thể ngồi dựa vào thành giường.

Thời gian này, vị nương nương luôn luôn ở gần chăm sóc khiến hắn cảm thấy ái ngại trong lòng, vì dù sao cả hai cũng không thân thích, thậm chí còn không cùng chủng tộc. Thế mà hắn vẫn chưa biết tên vị nương nương này, quan hệ thế nào với thân xác này hắn cũng không biết.

Nhân Nhân cũng thường xuyên đến chơi với hắn, nhìn Nhân Nhân nhí nhố nhảy nhót, hắn cũng thấy vui. Nhân Nhân đôi khi mang cho hắn mấy món ăn vặt nào là cá con, trứng mực, trứng chim… toàn những thứ hắn không thể nào nuốt nổi. Cũng may vị nương nương nói hắn còn yếu không thể ăn linh tinh, chỉ có thể dùng thảo dược. Có như thế Nhân Nhân mới chịu thôi.

Hôm nay, Tôn Kỳ đã nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:

“Nương nương… à… vị nữ phụ… à…”

Vị nương nương sắc mặt u oán, gõ nhẹ đầu hắn cười nói:

“Đã dặn bao nhiêu lần rồi, ta là mẹ của con, gọi ta là mẹ!”

Tôn Kỳ thật sự không nhớ được lần cuối hắn gọi tiếng mẹ là bao giờ, đó là chuyện rất rất lâu về trước, hắn đã không còn nhớ được mặt mẹ mình nhưng hắn vẫn còn nhớ được giọng nói dịu êm của mẹ. Lại một lần nữa bắt hắn gọi mẹ, hắn giống như có một trái táo nghẹn ở cuống họng.

Từ “mẹ” này thật khó nói ra.

Tôn Kỳ lấy hết sức nuốt mạnh xuống một cái, nói nhỏ:

“Mẹ…”

Vị nương nương trên nét mặt lộ rõ sự vui mừng, giọng nói nghẹn ngào:

“Phải! như vậy mới phải! con tốt của mẹ. Con có chuyện gì muốn nói sao?”

“Mẹ… có thể kể cho con biết mọi chuyện được sao?” Tôn Kỳ hỏi.

“Con muốn biết chuyện gì?” vị nương nương hỏi lại.

“Tất cả! Con thật sự không nhớ chuyện gì cả? bản thân mình là ai? Đang ở đâu? Chủng tộc là gì? Địa vị thế nào?” hắn liên tục đưa ra những câu hỏi của mình, hắn lúc này lấy cái cớ mất trí nhớ nên rất thoải mái đặt câu hỏi mà không sợ bị nghi ngờ, hắn ngập ngừng một chút lại hỏi: “Con muốn biết mẹ là ai? Cả Nhân Nhân nữa?”

“Mẹ sẽ không nói tên mình, cũng không nói tên con, những chuyện này, mẹ muốn con tự thức tỉnh trí nhớ.” Vị nương nương mỉm cười nói. “Còn những chuyện khác, mẹ có thể sơ lược cho con.”

Vị nương nương này bắt đầu kể.

“Đại Hải rộng lớn vô cùng, chính Hải tộc cũng không biết cùng tận. Chỉ những vùng biển được phát hiện và có thể sinh sống mới được đặt nền cai trị.

Lãnh thổ Hải tộc được phân chia thành thập bát hải, thống trị bởi mười tám vị Hải Vương.

Phụ vương con là Hải Vương Vũ Đông thống trị biển Vạn Hoa. Sỡ dĩ có cái tên vạn hoa vì vùng biển này có rất nhiều san hô và tảo biển nên biển lúc nào cũng sặc sỡ những màu sắc. Nhìn từ trên cao xuống, không khác nào vạn hoa tranh sắc.

Hải Vương Vũ Đông có rất nhiều phi tần, vẫn chưa phong hậu, tổng cộng có hai mươi bảy con, ngoài ra còn có mấy vị nương nương đang mang thai, tương lai lại không biết sẽ có thêm bao nhiêu con.

Con xếp thứ tám, Nhân Nhân xếp thứ mười ba, đều là con của mẹ. Sau này hai đưa nhất định phải bảo bọc lẫn nhau.

Phụ vương con huyết mạch thuần chủng Hải Vương tộc, còn mẹ chỉ là một Nhân Ngư, nên không thể khiến huyết mạch các con thuần chủng. Đây là lỗi của mẹ.” nói đến đây vị nương nương lại rưng rưng khóe mắt.

Tôn Kỳ thấy vậy thì đau cả đầu, hắn không ngờ lại có một “người mẹ” mau nước mắt như vậy. Làm ơn đi! muốn khóc thì cũng phải kể hết câu chuyện chứ?

“Hải Vương tộc là gì? Nhân Ngư tộc lại là sao?” hắn lại hỏi.

Lau đi khóe mắt, vị nương nương tiếp tục nói:

“Đại Hải có vô số chủng tộc lớn nhỏ, số lượng lớn gấp nhiều lần số tộc tại Yêu giới. Hải Vương tộc chính là chủng tộc cao quý nhất Hải tộc, là bá chủ tuyệt đối trên biển. Còn Nhân Ngư tộc là một tộc phụ thuộc Hải Vương tộc.”