Nhân Tổ

Chương 323: Công cao hơn chủ

Tôn Kỳ đã trở thành Hồng Côn Vệ cấp cao, hắn có toàn quyền giám sát mọi hoạt động tổ kiến nhân danh kiến chúa, và quyền tự do đi lại trong tổ kiến.

Hắn đang tại lồng ấp trứng quan sát.

Mỗi giây mỗi phút đều có kiến thợ mang trứng kiến đến lồng ấp, tương tự cũng có kiến con liên tục phá vỏ chui ra được kiến thợ mang đến nhà nuôi kiến, tại đây kiến con sẽ được nuôi đến tuổi trưởng thành có thể làm việc được.

Tôn Kỳ dùng thần thức dò xét phát hiện, mỗi quả trứng sinh ra, bên trong hồn phách đều bị kiến chúa gieo xuống một ấn ký, ấn ký này sẽ theo kiến trưởng thành mà trưởng thành, ấn ký sẽ trực tiếp khống chế hồn phách và sinh mệnh của kiến. Ấn ký này có một chút khác biệt so với ấn ký đỏ của kiến chúa trước.

Hẳn là mỗi con kiến chúa sẽ có một ấn ký riêng biệt để khống chế đàn kiến của mình.

Điều này đã nghiệm chứng suy đoán của hắn. Trước kia hắn đoạt xá Hồng Côn Linh bị ấn ký đỏ khống chế ngược lại, hắn lúc đầu còn cho rằng là do Ma tộc làm ra nhằm tìm hiểu tin tức của Yêu giới, nhưng sau đó lại đoạt xá Hồng Côn Vệ lại cho hắn một suy đoán khác: ấn ký đỏ có thể do Hồng Côn Nữ Hoàng cấy vào mỗi con kiến để điều khiển bọn chúng.

Bây giờ tỉ mỉ quan sát kiến chúa sinh nở, hắn có thể khẳng định suy đoán của mình đã đúng.

Nếu như vậy thì cũng có thể suy ra trong trận chiến giữa hắn và Hồng Côn Nữ Hoàng trước đó, Hồng Côn Nữ Hoàng đã điều động vô số tinh quang điểm dùng để tấn công và hồi phục, những tinh quang điểm này chính là hồn phách của đám kiến. Khi hắn thoát ra ngoài thấy vô số xác kiến chết la liệt, hắn còn tưởng là địch tập kích, nhưng nghĩ lại thì đây là do hồn phách bị hủy trong lúc đánh nhau.

Đây là một tập tính khá đặc biệt của loài kiến khi kiến chúa có thể điều động và sử dụng hồn phách của tất cả kiến trong đàn, giống như là cùng một bản thể được tách ra sau đó lại được hợp lại.

Một ý tưởng chợt lóe trong đầu Tôn Kỳ: Nếu như hắn cũng có thể làm được như vậy, chẳng phải hắn có thể hóa thân ngàn vạn sao? lúc đó bản thân hắn sẽ như một đại quân, tự mình chỉ huy mình đánh trận.

Khám phá ra những điểm này, hắn cảm thấy thời gian làm kiến không uổng công. Thời gian sau đó, hắn tích cực giúp đàn kiến phát triển. Với trí tuệ, thực lực và khả năng của mình, Tôn Kỳ không khó để giúp đàn kiến phục hồi và phát triển.

Dưới sự lãnh đạo của hắn, lương thực của đàn kiến dồi dào dư thừa, mỗi con kiến được ăn no đủ. Từ năm trăm triệu con, chỉ trong một thời gian ngắn đàn kiến đã tăng gấp đôi số lượng. Tổ kiến từ một ụ đất nhỏ đã sừng sững mọc lên như một ngọn núi nhỏ, với hệ thống hang hốc chằng chịt.

Tổ kiến cũng mấy lần bị tập kích, nhưng dưới sự chỉ huy của hắn, tổ kiến nhẹ nhàng đánh lui kẻ địch. Uy vọng của hắn trong tổ kiến ngày càng cao, có thể nói địa vị của hắn trong tổ chỉ kém một chút so với kiến chúa, nhất là đối với những con kiến không sinh ra bởi kiến chúa mới càng tôn sùng hắn.

Vai trò của kiến chúa khá mờ nhạt, chỉ như một cỗ máy săn đẻ, còn lại mọi chuyện đều bị hắn nắm trong tay. Kỳ lạ là kiến chúa cũng không có mấy phản ứng với chuyện này, giống như là đã chấp nhận số phận.

Một tháng sau, tại nghĩa trang kiến, xác kiến chết chất chồng hủ hóa. Từ trong xác kiến có những sợi nấm mảnh màu trắng ngà mọc ra, gọi là Bạch Tuyến Cô, bọn chúng bao trùm toàn bộ xác kiến hút hết chất dinh dưỡng bên trong. Hôm nay trong những sợi nấm trắng, đột nhiên xuất hiện một sợi nấm màu đỏ máu, tỏa ra huyết quang, nhìn sơ cũng biết không phải dạng tầm thường, nó gọi là Huyết Tuyến Cô.

Huyết Tuyến Cô là tiến hóa của Bạch Tuyến Cô, là một loại nấm đặc biệt chỉ xuất hiện tại nơi có nhiều xác kiến, lấy xác kiến làm thức ăn. Bạch Tuyến Cô hoàn toàn là thứ vô dụng, nhưng Huyết Tuyến Cô lại khác. Nó được xếp vào loại kỳ thảo có thể giúp dã thú trở thành Yêu thú.

Nhưng một sợi Huyết Tuyến Cô chỉ như sợi lông thú, thật sự không có nhiều tác dụng với loài lớn, chỉ những loài bé như kiến thì dùng mới thấy được hiệu quả. Đó chính là nguyên nhân vì sao kiến chúa phải tạo ra nghĩa trang kiến.

Huyết Tuyến Cô được kiến thợ hái mang đến cho kiến chúa. Nhìn thấy sợi nấm, kiến chúa vui mừng ra mặt, nó ngay lập tức cầm lấy Huyết Tuyến Cô gặm nhấm. Sau đó nó chìm vào giấc ngủ để tiêu hóa dược lực.

Tôn Kỳ muốn chờ xem sau khi tỉnh dậy kiến chúa biến hóa thế nào. Hắn trước giờ chưa thấy qua quá trình tiến hóa từ dã thú lên Yêu thú, nên khá hứng thú với chuyện này. Nhưng đáng tiếc trước khi ngủ say, kiến chúa sai hắn dẫn một đạo quân lớn đi xa săn mồi.

Hẳn là kiến chúa muốn chuẩn bị thêm năng lượng cho quá trình tiến hóa! Tuy có hơi đáng tiếc nhưng hắn vẫn chấp hành nhiệm vụ.

Năm ngày sau, hắn trở về mang theo vô số lương thực, ngay từ bên ngoài tổ, hắn đã cảm nhận được một cỗ yêu khí nhàn nhạt, xem ra kiến chúa đã tiến hóa thành Yêu trùng thực sự, không còn là bán Yêu như lúc trước.

Tôn Kỳ trở về, kiến chúa đã biết, hắn được triệu tập đến gặp kiến chúa.

Tại trong hang trung tâm, Tôn Kỳ vừa bước vào ngay lập tức bị một trăm con Hồng Côn Vệ vây kín sát khí đằng đằng, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn rít lên.

“Nữ hoàng, đây là chuyện gì?”

Hồng Côn Nữ Hoàng dùng ánh mắt miệt thị từ trên cao nhìn xuống, nói:

“Ngươi dám trái lệnh ta, đánh giết!”

Tôn Kỳ sắc mặt âm trầm thì ra Hồng Côn Nữ Hoàng còn nhớ chuyện hắn đoạt quyền chỉ huy trước đó, chỉ là đến bây giờ mới lôi ra xử lý.

“Vì sao trước đó nữ hoàng không xử tội mà đến bây giờ mới xử?”

“Hừ! không phải vì lũ kiến cũ rất ủng hộ ngươi sao? Nếu không phải kiến con của ta thực lực còn yếu, ta đã sớm muốn diệt trừ hết các ngươi. Các ngươi dù sao cũng không phải con của ta, ta không thể khống chế tuyệt đối được các ngươi, biết đâu có một ngày mẹ ta kêu gọi, các ngươi quay đầu tấn công chính ta đoạt địa bàn của ta, vậy nên sớm hay muộn cũng phải loại trừ hết các ngươi.

Lúc trước ta còn yếu, còn cần dựa vào các ngươi để xây dựng tổ. Nhưng bây giờ đã khác, ta chính thức trở thành Yêu trùng, trở thành Hồng Côn Nữ Hoàng, các con của ta cũng theo ta trở thành Yêu trùng, thực lực đã không kém các ngươi. Bây giờ không tiêu diệt các ngươi còn đợi đến khi nào?”

Tôn Kỳ nhìn quanh, chỉ có mỗi mình hắn là kiến cũ còn lại đều là kiến mới, khí tức đều là Yêu trùng giống hắn, xem ra Hồng Côn Nữ Hoàng đã không cần đám kiến cũ bọn hắn.

“Ta đã lập rất nhiều công lao cho nữ hoàng, ta tuyệt đối trung thành với nữ hoàng, nếu nữ hoàng tha cho ta, ta sẽ giúp cho nữ hoàng càng nhiều.” Tôn Kỳ thử năn nỉ níu kéo.

Hồng Côn Nữ Hoàng cười khinh miệt:

“Ngươi công cao hơn chủ, càng đáng chết. Lũ kiến đều nghe lời ngươi, không coi ta ra gì. Vậy nên ngươi nhất định phải chết, ngươi yên tâm sau đó ta sẽ tiễn lũ kiến cũ đến với ngươi. Tất cả các ngươi sẽ trở thành thực phẩm nuôi Hồng Tuyết Cô, đây chính là vinh dự của các ngươi.”

Kiến chúa dừng lại một chút, đổi giọng ra lệnh:

“Giết!!!”

Tôn Kỳ không bất ngờ với hành động của kiến chúa, nếu là hắn, hắn cũng làm như vậy. Hắn biết được mỗi kiến chúa khi đẻ trứng sẽ đánh vào một loại ấn ký riêng của mình để khống chế đàn kiến, nhưng hắn thuộc đàn kiến cũ không có ấn ký của kiến chúa mới, mặc dù phục vụ cho kiến chúa mới nhưng nếu kiến chúa cũ ra lệnh, bọn hắn vẫn tuyệt đối tuân lệnh, đây là nỗi lo lớn nhất với kiến chúa mới, rất sợ phải làm áo cưới cho kẻ khác.

Trong lịch sử loài kiến, không ít lần kiến chúa cũ lợi dụng kiến chúa mới để mở rộng lãnh thổ cho mình. Vậy nên kiến chúa mới khi đã đủ thực lực thì phải tiêu diệt ngay đàn kiến cũ, đây chính là cửa ải cuối cùng để nó chính thức trở thành tân Hồng Côn Nữ Hoàng.

Và kết quả trận chiến không một chút bất ngờ, Tôn Kỳ bị cắt đứt đầu, xác ném vào nghĩa trang kiến. Cuộc đời làm kiến của hắn đến đây kết thúc.



Tại một mỏm đá gần tổ kiến, một con sóc đang nằm lim dim bỗng giật mình đứng thẳng dậy, toàn thân cứng đờ, đôi mắt trắng dã. Một lúc sau, nó chớp chớp đôi mắt lấy lại tinh thần. Tôn Kỳ đoạt xá con sóc cần một chút thời gian thích nghi.

Đúng lúc này có hai con sóc chạy tới, ríu rít nói:

“Tiểu Trang sao ngươi còn không mau đi?”

“Đi? Đi đâu?” Tôn Kỳ lơ ngơ hỏi, hắn mới đoạt xá con sóc, còn chưa kịp tiêu hóa hết trí nhớ của nó nên không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Ngươi không nhớ tộc trưởng dặn chiều nay cả tộc tập hợp sao? Tiểu Trang nhà ngươi nha! Suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, cả lời tộc trưởng cũng quên. Bọn ta biết ngươi thế nào cũng quên lời tộc trưởng nên bọn ta mới tới đây nhắc ngươi.”

“À… ừm… ta nhớ rồi.” Tôn Kỳ đáp đại cho qua chuyện.

“Nhớ rồi thì đi thôi.” Hai con sóc trước sau ríu rít kéo Tôn Kỳ đi, hắn đành miễn cưỡng đi theo.



Trên một cây sồi già tán lá che mát, một đàn Sóc Đồng Cỏ đứng phía dưới, phía trên cành cây là mấy con sóc già.

Sóc tộc trưởng lớn giọng nói:

“Hôm nay có chuyện đại sự, ta muốn thông báo với toàn thể tộc sóc về một chuyện vô cùng hệ trọng.” Nói đến đây tộc trưởng dừng lại nhìn đàn sóc, cả đàn im lặng lắng nghe, bọn chúng biết tộc trưởng hiếm khi triệu tập cả tộc, nhất định phải có chuyện quan trọng, tộc trưởng mới làm vẻ nghiêm trọng như vậy.

“Các ngươi cũng biết địa bàn chúng ta thuộc quản lý của Hắc Hồ Miêu, cứ mỗi mười năm, tộc chúng ta sẽ cử ra trăm tộc viên tham gia Vinh Quang Chiến Trường.”