“Đan Thanh Cung Chủ vị trí chức vị tuy cao, nhưng làm quan trong triều đình không phù hợp với luyện linh sư. Phàm là luyện linh sư đều nên lấy nghiên cứu luyện linh lên hàng đầu. Tại luyện linh sư hội, tàng thư cổ điển mặc ngươi lựa chọn.”
“Đan Thanh Cung Chủ tuy là quan vị nhưng chỉ cần tập trung nghiên cứu đan đạo là được.” Lý Thiên Hoa lạnh nhạt nói.
“Vậy tức là nói chức vị này hữu danh vô thực.” Khổng Cô Cung cười tủm tỉm nói.
Lý Thiên Hoa ánh mắt sắc lạnh, không ngờ lại bị trúng tiểu chiêu của lão hồ ly này, nhưng thân là hoàng đế, thủ đoạn của hắn nhiều lắm, đừng nghĩ một tiểu xảo nhỏ này có thể gạt bỏ được hắn. Hắn liếc mắt đám quần thần.
Lập tức có kẻ hiểu ý, đứng ra nói:
“Tinh Niệm đại sư, ngươi vốn là kẻ có tội nhưng bệ hạ mến tài, khoan dung tha thứ cho ngươi. Ngươi nên lấy làm vinh hạnh, lấy sức mình mà báo đáp cho Ma tộc.”
“Bệ hạ là bậc minh quân hiếm có xưa nay, chỉ có dưới trướng bệ hạ, tài năng của ngươi mới được phát huy tối đa.”
“Tôi giỏi phải gặp minh quân thì mới có thể kinh bang tế thế.”
“…”
Đám quan lại liên tục rót lời, có ngọt bùi có chua cay, có nặng có nhẹ. Lời nói của bọn hắn như mê cung khiến Tôn Kỳ rối loạn không thể dùng lý trí phán xét rõ ràng.
Đây chính là chiến thuật đám đông.
Một sự việc dù là giả dối nhưng tất cả đám đông đều cho là đúng, đồng thời liên tục rót lời vào tai ngươi. Ngươi cho dù lý trí thế nào cũng rất dễ bị ngả theo đám đông.
Mà đám quần thần này đều là cường giả Hợp Nhất cảnh, bọn hắn không trực tiếp bộc lộ khí thế nhưng vô tình hay hữu ý, bọn hắn đều quán trú lực lượng vào trong lời nói, khiến lời nói đánh động trực tiếp vào hồn phách của Tôn Kỳ.
Đây chính là thủ thuật mà vừa nãy Tôn Kỳ dùng với tên lính.
Có điều đám quần thần này dùng tinh tế khéo léo hơn, vừa có thể tác động tới Tôn Kỳ, vừa không gây tác động quá lớn. Nếu tác động quá lớn sẽ khiến cho hồn phách Tôn Kỳ tự động mở ra phòng thủ bản năng, như vậy thì sẽ gây tác dụng ngược với mục đích của bọn hắn.
Tôn Kỳ biết bản thân đang bị tính toán, hắn cố gắng giữ chặt tinh thần hồn phách, nhưng mà tu vi cách quá xa, hồn phách vẫn là bị ảnh hưởng.
Trong lúc tinh thần ý chí của Tôn Kỳ liên tục dồn dập bị tấn công thì có giọng cười ha ha vang lên phá vỡ thế công liên hợp của đám quần thần.
“Ha… ha… ha… các vị đều là trưởng bối sao có thể bức ép một tiểu bối như vậy?”
Giọng nói này không ai khác chính là Khổng Cô Cung.
Đám quần thần sắc mặt khó coi, không phải vì bị Khổng Cô Cung chế giễu mà vì vừa rồi khí thế của Khổng Cô Cung ép sập khí tràng bọn hắn, mặc dù bọn hắn cũng không có phóng thích toàn bộ thực lực nhưng tập hợp lại cũng là một cỗ khí tràng không yếu vậy mà Khổng Cô Cung có thể dễ dàng hóa giải.
Điều này nói rõ thực lực của Khổng Cô Cung đã hơn bất kỳ một ai đơn lẻ trong đám quần thần.
Thường nói luyện linh sư chiến lực bình thường nhưng xem ra điều này áp dụng với Khổng Cô Cung là không đúng.
“Khổng hội trưởng nói vậy là hơi quá! Bọn hắn là trưởng bối cũng chỉ đưa ra lời khuyên tốt nhất cho hậu bối.”
Giọng nói này là của Lý Thiên Hoa, đi cùng giọng nói là một cỗ bá khí ép nát khí thế của Khổng Cô Cung.
Đám quần thần ánh mắt lấp lánh tinh quang: không hổ là hoàng đế bệ hạ, thực lực tuyệt đối ép qua Khổng Cô Cung.
Lý Thiên Hoa mặc dù kém Khổng Cô Cung một cái thế hệ, nhưng hắn thiên phú xuất chúng, lại được rèn luyện từ trong biển máu mà trưởng thành, lại đang ở thời kỳ sung mãn nhất, hắn ép qua Khổng Cô Cung cũng là dễ hiểu.
Khổng Cô Cung thiên phú thật ra cũng là không kém Lý Thiên Hoa, nhưng hắn vừa luyện linh vừa tu luyện, tất nhiên sẽ bị phân tâm. Lại nói kể từ khi trở thành hội trưởng luyện linh sư hội tổng bộ, mấy ngàn năm nay, hắn chỉ dùng mưu thay cho vũ lực, bởi vậy chiến lực không theo kịp Lý Thiên Hoa.
Lý Thiên Hoa quay nhìn Tôn Kỳ ánh mắt sắc lạnh, nói:
“Tinh Niệm đại sư đến lúc đưa ra lựa chọn rồi.”
Tôn Kỳ bị ánh mắt của Lý Thiên Hoa quét qua toàn thân chợt lạnh run. Tôn Kỳ biết Lý Thiên Hoa đã hết kiên nhẫn, Tôn Kỳ buộc phải ngay lập tức đưa ra câu trả lời.
Tôn Kỳ chắp tay hành lễ:
“Bệ hạ ân sủng, tội dân vô cùng vinh hạnh nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực.”
Lý Thiên Hoa nghe xong cơ mặt liền giãn ra, nở nụ cười.
Khổng Cô Cung sắc mặt âm trầm, mở miệng khuyên:
“Luyện linh sư hội mới là nơi phù hợp nhất với tiểu hữu.”
Tôn Kỳ quay nhìn Khổng Cô Cung, chắp tay nói:
“Ta đã bị khai trừ khỏi luyện linh sư hội, nay chỉ có thể nương nhờ bệ hạ, đa tạ Khổng hội trưởng đã chiếu cố.”
Khổng Cô Cung nghe lời này khuôn mặt có chút cứng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sát khí. Ngược lại thì Lý Thiên Hoa ngửa mặt cười lớn.
Với Tôn Kỳ mà nói, nếu cho hắn tự do lựa chọn, hắn sẽ chọn luyện linh sư hội. Vì dù sao luyện linh sư hội mới có những thứ hắn cần cho nghiên cứu đan đạo, lại nói ở luyện linh sư hội vẫn tương đối thoải mái hơn trong hoàng cung.
Nhưng đáng tiếc thực lực của Khổng Cô Cung kém hơn Lý Thiên Hoa, nếu như Tôn Kỳ từ chối Lý Thiên Hoa thì chắc chắn Lý Thiên Hoa sẽ ngay lập tức giết hắn mà Khổng Cô Cung lại không đủ thực lực để bảo vệ hắn ra khỏi đây.
Nếu như đổi lại Tôn Kỳ ở vị trí Lý Thiên Hoa, Tôn Kỳ cũng sẽ làm như Lý Thiên Hoa, nếu không dùng được vậy thì giết đi để trừ hậu họa.
Còn chuyện trước đó luyện linh sư hội bạc tình trục xuất hắn hay Lý Thiên Hoa phán tội chết cho hắn, Tôn Kỳ đều không để trong lòng.
Đơn giản vì đây là Ma giới, tất cả đều lấy lợi ích ra nói chuyện. Tôn Kỳ cũng là như vậy, vì lợi ích bảo vệ tính mạng, hắn lựa chọn Lý Thiên Hoa, nếu như Khổng Cố Cung có thể bảo vệ hắn vậy thì hắn sẽ chọn luyện linh sư hội.
Lý Thiên Hỏa ngửa mặt cười lớn.
Đám quần thần thi nhau nịnh hót.
“Có Tinh Niệm đại sư trợ giúp, bệ hạ tất có thể sớm hoàn thành đại nghiệp.”
“Chúc mừng bệ hạ có được kỳ tài trợ sức!”
“Bệ hạ đăng cơ không lâu, kỳ tài thiên hạ đã ùn ùn kéo tới. Đây chính là Ma Tổ phù hộ bệ hạ.”
“Bệ hạ đã được chú định sẽ lưu danh muôn thuở.”
Lý Thiên Hoa cười tươi không ngừng. Một lúc sau, hắn nhìn Tôn Kỳ hỏi:
“Ái khanh, ngươi nói cho trẫm biết đan này gọi là gì?”
“Bẩm bệ hạ, đan này vẫn chưa có tên, nếu được mong bệ hạ ban tên.” Tôn Kỳ chắp tay nói.
Lý Thiên Hoa gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Có tên nịnh thần chớp lấy thời cơ vội đứng ra nói:
“Bệ hạ ân trạch thiên hạ thịnh thế, kỳ tài xuất hiện lớp lớp. Chi bằng bệ hạ lấy tên mình ban cho đan này. Để mỗi khi có tu sĩ dùng đan này lại nhớ đến ân đức trời bể của bệ hạ.”
Lý Thiên Hoa ánh mắt đảo một vòng, vỗ tay lên bảo tọa cười lớn:
“Hay! Ý này rất hay. Từ nay đan này sẽ được gọi là Thiên Hoa Đan.”
Đám quần thần lại được dịp nịnh hót tung hô.
Vua chúa xưa nay mỗi khi lên ngôi đều cho rằng mình là chân mệnh thiên tử, là độc nhất hoàng đế cho rằng bọn hắn đặc biệt hơn tất cả hoàng đế trước đó, bọn hắn luôn tìm cách nào đó ghi lại dấu ấn bản thân, để con cháu đời sau muôn đời tưởng nhớ.
Ví như xây một dãy trường thành, cung điện, thay đổi luật lệ, đổi tên địa danh…
Bọn hắn cho rằng mình đã tạo ra vô thượng công đức cho đời sau ngưỡng mộ, nhưng không biết rằng những việc đó chỉ tốn sức hại dân.
Tạo thể đan này vốn là công sức của Tôn Kỳ nhưng thoáng một cái đã thành công lao của Lý Thiên Hoa, lại thêm bọn nịnh thần viết sử, chỉ vài trăm năm sau, ai còn có thể nhớ rõ sự thật trong này.
Mặc dù biết như thế nhưng Tôn Kỳ cũng không có quá nhiều phản ứng, vì hắn hoàn toàn không quan tâm Ma tộc có nhớ đến hắn hay không. Tương lai định sẵn, hắn sẽ có một trận sinh tử với Ma tộc, vậy thì có nhớ hắn hay không cũng không có ý nghĩa gì.
Khổng Cô Cung sắc mặt âm trầm, hắn mặc dù đã đoán được kết quả nhưng không thể lôi kéo được Tôn Kỳ khiến hắn cảm thấy hối hận.
Vốn dĩ tưởng rằng đây chỉ đơn thuần là một màn kịch luật tội, không ngờ thiên phú của Tôn Kỳ lại vượt quá tưởng tượng của hắn. Biết trước như vầy, hắn đã mời thêm mấy vị cường giả, đến lúc đó mới có đủ lực lượng nói chuyện.
Bây giờ hắn muốn giết Tôn Kỳ diệt hậu hoạn cũng không được. Đừng nhìn Lý Thiên Hoa nãy giờ vui cười ba hoa, nhưng một tia chú ý luôn đặt lên thân Khổng Cô Cung, chỉ cần Khổng Cô Cung dị động, Lý Thiên Hoa sẽ ra tay tuyệt sát.
Khổng Cô Cung trầm giọng hỏi:
“Đan này luyện thế nào?”
Câu hỏi này tất nhiên là dành cho Tôn Kỳ, nhưng Lý Thiên Hoa và đám quần thần cũng chợt im lặng lắng nghe.
Tôn Kỳ chắp tay nói:
“Luyện từ ma thú hạch.”
Tất cả nghe câu trả lời liền tâm thần rung động. Nên biết chín phần phụ thể hiện nay là từ ma thú, mà muốn có giết ma thú làm phụ thể cần rất nhiều chuẩn bị làm sao vừa giết được ma thú vừa không làm tổn hại cơ thể ma thú. Nếu cơ thể ma thú có một số vết thương lớn thì không thể làm phụ thể được.
Bởi vậy giết ma thú làm phụ thể không hề dễ dàng, nhưng nếu chỉ đơn thuần lấy đi ma thú hạch, vậy công việc sẽ dễ đi gấp mười lần đồng thời giảm thiểu rất nhiều rắc rối khác.
Điều này không khiến bọn hắn rung động sao được. Lý Thiên Hoa trong ánh mắt lại càng phát hào quang. Hắn nhặt được món hời lớn rồi.
“Tỉ lệ thế nào?” Khổng Cô Cung lại hỏi.
“Không tới năm thành.” Tôn Kỳ trả lời chắc nịch.
Khổng Cô Cung nghe vậy gật đầu một cái, chắp tay nói với Lý Thiên Hoa:
“Chúc mừng bệ hạ có được một vị kỳ tài, lão hủ có chuyện liền không sẽ quấy rối bệ hạ.”
Lý Thiên Hoa gật đầu:
“Khổng hội trưởng đi thong thả.”
Khổng Cô Cung mang theo Công Tôn Độ và Trần hội trưởng rất nhanh đi ra hoàng cung.
Lý Thiên Hoa sau đó tổ chức lễ nhập chức cùng ban thưởng cho Tôn Kỳ.
….
Tại một căn phòng bí mật nào đó, tại một cái bàn tròn có mấy cái bóng khoác áo choàng đen che kín mặt.
Một tên hỏi:
“Khổng hội trưởng đánh giá về đan dược này thế nào?”
“Giá trị cực lớn, có thể giúp thế lực Lý Thiên Hoa thực lực tăng lên một cái cấp độ mới.” Khổng Cô Cung nói.
“Thế lực Lý Thiên Hoa lúc này đã rất khó đối phó, nếu như để tăng thêm một cấp độ mới… vậy thì…” Một tên áo đen khác nói.
“Chúng ta phải nhanh chóng hành động. Dứt khoát tiêu diệt thế lực Lý Thiên Hoa.”
“Không được. Như vậy quá mạo hiểm.”
“Nhưng chờ càng lâu, khả năng thành công càng thấp.”
Đám áo đen lập tức trở lên trầm mặc.
Một lúc sau, có một tên lên tiếng:
“Khổng hội trưởng hiểu về đan đạo nhất, thử nói xem chúng ta có bao nhiêu thời gian?”
Khổng Cô Cung gõ nhẹ từng ngón tay lên bàn, nói:
“Ta đã điều tra kỹ về kẻ này, thời gian tu đạo khá ngắn, gặp nhiều trắc trở nhưng tiến bộ cực nhanh, chứng tỏ thiên phú và ý chí đều không tầm thường. Dựa theo những thông tin mà ta có được, ta đoán đan này mới trong giai đoạn đầu phát triển. Chúng ta còn thời gian.”
“Tỉ lệ tạo thể thành công dưới năm thành mà kẻ này nói có tin được?” Một tên hỏi.
“Tuyệt đối không tin được. Nhưng ta đoán tỉ lệ cũng chỉ quanh quẩn năm thành trên dưới.” Khổng Cô Cung nói.
“Nếu biết kẻ này là kỳ tài chúng ta đã sớm cùng nhau đi tới, dù cho có lộ ra một phần liên minh cũng xứng đáng.”
“Đáng tiếc. Bây giờ muốn bắt hắn cũng không được. Lý Thiên Hoa chắc chắn sẽ tăng cường đề phòng.”
“Nếu đã không dùng được vậy thì tìm cách giết đi.”
“Chỉ có thể làm như vậy.”
Đám áo đen đồng tình gật đầu, sau đó bọn hắn tỉ mỉ bàn bạc kế sách.