Hai tên lính xách Tôn Kỳ ra ngoài quảng trường, bọn lính xé áo Tôn Kỳ. Bọn chúng chia nhau đồ trên người Tôn Kỳ, cười ha hả:
“Đây chính là áo của luyện linh sư a! Luyện linh sư bình thường đều ra vẻ cao cao tại thượng. Ta xem áo của luyện linh sư chính là bảo vật hiếm có thế gian a.”
“Này người anh em chia ta một miếng, ta muốn xem dùng áo của luyện linh sư lau chân có khác gì giẻ lau.”
“Cái hồ lô nhỏ này rất đẹp, ta xem chừng là bảo vật vô song.”
“Các ngươi bình thường đều coi chúng ta không ra gì, làm bẩn áo các ngươi, các ngươi bắt chúng lấy mạng ra đền. Bây giờ ta muốn xem áo của ngươi làm bằng gì, có phải tuyệt thế bảo vật không?”
Bọn lính buông lời sỉ nhục, phỉ nhổ vào mặt Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ vẫn giữ sự im lặng.
Tại trong đại sảnh, Trần hội trưởng thấy cảnh này thì có chút tức giận, đây rõ ràng là đang muốn sỉ nhục luyện linh sư hội mà. Hắn hừ lạnh nói:
“Đã nói giao hắn cho phía trên, sao còn phải tại đây sỉ nhục hắn?”
Hỏa Vô Nhai cười nói:
“Hắn là đại ma đầu, tội ác tày trời, phải trừng phạt làm gương. Nhưng nếu Trần hội trưởng mở lời thì…”
Trần hội trưởng liếc nhìn Hỏa Vô Nhai, muốn nhìn ra ý đồ của hắn. Sau đó Trần hội trưởng nhắm mắt, muốn hắn mở miệng cầu xin cho một tên tiểu bối không quen? Còn lâu!!!
Hắn nếu mở lời chỉ sợ ngọn lửa này sẽ cháy lan sang hắn. Hắn còn không ngu đến như vậy.
Tên đội trưởng thấy không làm nhục được Tôn Kỳ, hắn hét lớn:
“Trói hắn vào trụ đồng!”
Hai tên lính lôi Tôn Kỳ trói vào một trụ đồng lớn.
Tên đội trưởng bóp hàm Tôn Kỳ, gằn giọng nói:
“Khóc lóc đi! Cầu xin đi! Ta sẽ tha cho ngươi khỏi đau đớn!”
Tôn Kỳ liếc mắt nhìn hắn, vẫn giữ sự lạnh lùng.
Tên đội trưởng cười lạnh nói:
“Ta nói cho ngươi biết trụ đồng này gọi là Nhất Trụ Thiên, là hình cụ tra khảo tàn khốc nhất, cho dù là Tạo Thể cảnh cũng không chịu được. Ngươi chỉ cần quỳ xuống xin tha, sẽ không phải chịu nỗi đau thân xác.”
Tôn Kỳ liếc hắn nói:
“Ngươi không có quyền tha cho ta.”
Tên đội trưởng nghe ra ý mỉa mai, hắn hét lên:
“Nổi lửa! dụng hình!”
Nhất Trụ Thiên là trụ đồng rỗng, cao mười thước, rộng bằng một vòng tay ôm, tại phía chân có một cửa đốt.
Mấy tên lính nhét hỏa mộc vào trong cửa đốt, sau đó nổi lửa.
Trụ đồng nhanh nóng lên, chuyển sang màu đỏ đồng đẹp mắt.
Da thịt Tôn Kỳ tiếp xúc với trụ đồng lập tức nóng đỏ rồi bỏng rát. Tôn Kỳ cố vận linh khí chống đỡ nhưng cũng không chịu được. Hắn hét lên.
A! A! A!...
Da hắn bỏng rát nứt vỡ, máu chảy ra lập tức cháy khô, từng sợi khói lượn lờ, tiếng xèo xèo mỡ cháy.
Đám binh lính xung quanh mở miệng cười ha hả.
“Ta ngửi thấy mùi thịt nướng. Không ngờ luyện linh sư mùi thịt lại thơm như vậy.”
“Ta còn tưởng luyện linh sư mình đồng da sắt, không ngờ là cũng chảy máu la hét như thường dân.”
“Ha… ha… ha… Ta xem ngươi còn cứng đầu nữa không.”
Tôn Kỳ cố gắng chịu đau, hai hàm răng cắn chặt, hắn không muốn hét lên tiếng. Nhưng mà đau đớn vượt quá hắn chịu đựng, hàm răng của hắn bật máu, hắn vẫn là hét lên:
A… A… A…
Trần hội trưởng nghe tiếng kêu thảm thiết, mày hắn cũng phải nhíu lại.
Hỏa Vô Nhai cười nói:
“Trần hội trưởng có ý kiến gì sao?”
Trần hội trưởng nghe vậy, hừ lạnh, đóng chặt ngũ quan: không nghe, không thấy, không nhìn, không ngửi, không cảm giác.
Từng mảng da của Tôn Kỳ bong chóc, thấy rõ cơ thịt bên trong. Hắn đau đớn đến chết lặng.
Hỏa Hỏa tức giận nói:
“Ngươi chỉ cần lên tiếng. Ta liều mạng với bọn chúng. Ta sẽ dùng hỏa nguyên hủy diệt thế giới này.”
Tôn Kỳ thều thào truyền âm:
“Không được! ta vẫn còn có thể chịu đựng.”
“Nhưng ngươi sắp bị đốt chết rồi!” Hỏa Hỏa nói.
“Ngươi ra ngoài, ta mới thực sự phải chết.”
“Ngươi tội gì phải chịu nỗi đau này.”
“Đây coi như ta cùng Nhân tộc chịu nỗi đau trăm ngàn năm làm súc sinh đi.”
“Ngươi tội gì phải như vậy. Tự mình sống tốt là được rồi. Nhân tộc không đáng để ngươi hy sinh nhiều như vậy.”
“Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông.
Trong cuộc trần ai, ai dễ biết?
Rồi ra mới rõ mặt anh hùng.” (1)
Tôn Kỳ nói với Hỏa Hỏa câu cuối, sau đó phong ấn Hỏa Hỏa trong ấn ký.
Trong đầu Tôn Kỳ hiện lên hình ảnh Nhân tộc vục mặt vào máng húp ăn, người phụ nữ khóc thấu trời cao vì mất con, người đàn bà ôm xác đứa con đã khô quắt, hình cảnh lực lưỡng của cha hắn vẫn kho khục khục vào đêm lạnh, mẹ hắn giơ đôi tay gầy trơ xương gắp cho hắn con cá cuối cùng, nói rằng: mẹ đã no rồi.
Hai dòng nước mắt hắn chảy xuống.
Hắn muốn thành Tổ. Nhân Tổ.
Muốn thành Tổ nào chỉ dùng lời nói, hay sức mạnh.
Khai tông lập giáo. Mở đất xây thành. Tạo gia tạo quốc. Bọn chúng đều tự xưng Tổ.
Nhưng bọn hắn xứng sao? Nếu như vậy thì Tổ cũng quá tầm thường. Ai cũng có thể thành Tổ.
Hắn không chọn cách tầm thường đấy. Hắn muốn làm Nhân Tổ.
Nhân Tổ hiện. Vạn tổ quỳ.
Hãy để hắn cùng chịu nỗi đau trăm ngàn năm nay mà Nhân tộc vẫn phải chịu đựng mỗi giây mỗi khắc.
Hắn ngửa mặt cười lớn:
“Thông minh nhất nam tử,
Yếu vi thiên hạ kỳ.
Trót sinh ra thời phải có chi chi,
Chẳng lẽ tiêu lưng ba vạn sáu.
Đố kị sá chi con Tạo,
Nợ tang bồng quyết trả cho xong.
Đã xông pha bút trận thì gắng gỏi kiếm cung,
Làm cho rõ tu mi nam tử.
Trong vũ trụ đã đành phận sự,
Phải có danh mà đối với núi sông.
Đi không chẳng lẽ về không?” (2)
Tất cả đều nghe không hiểu lời Tôn Kỳ, chỉ cho rằng hắn đau quá hóa điên.
Tên đội trưởng hừ lạnh:
“Ngươi đã có nhiều sức vậy thì đến với hình phạt tiếp theo thôi.”
Đám lính đưa tới hai con ma thú.
Tôn Kỳ bị thương đầu gối không thể bước đi. Đám lính cột hai tay hắn vào hai con ma thú kéo đi.
Một tên lính đang chuẩn bị quất roi để ma thú đi, thì có tiếng kêu:
“Khoan đã!”
“Đội trưởng, có chuyện gì sao?”
Tên đội trưởng cười hắc hắc nói:
“Tinh Niệm đại sư cao quý chuẩn bị ra ngoài, sao có thể qua loa như vậy được. Để ta giúp đại sư chỉnh trang lại.”
Nói xong, hắn lấy ra một dây gai, cuộn thành vương miện đội lên đầu Tôn Kỳ, từng chiếc gai nhọn cắm xuyên qua da, đâm vào sọ Tôn Kỳ. Từng hàng máu dài chảy xuống khuôn mặt. Tôn Kỳ rên lên đau đớn.
Rồi hắn choàng lên vai Tôn Kỳ một tấm vải trắng.
Hắn phất tay ra lệnh kéo đi.
Hai con ma thú kéo Tôn Kỳ sền sệt đi trên đường, đầu gối hắn chà xát xuống đường, kéo thành hai vệt máu dài.
Dường như cảm thấy Tôn Kỳ chưa đủ đau khổ. Tên đội trưởng cầm một cái roi dài, hắn giơ roi quất xuống.
Chát! Một tiếng.
A!!! Tôn Kỳ ngửa mặt hét lên đau đớn.
Tấm vải trắng rách toạc. Những gai nhỏ móc ngược trên chiếc roi xé rách da thịt. Một đường máu chảy dài từ vai xuống hông.
Theo từng tiếng roi là từng đường máu dọc ngang trên lưng Tôn Kỳ.
Máu chảy ra thấm đỏ tấm vải trắng.
Một tên lính lớn giọng kêu:
“Luyện linh sư hội, Tinh Niệm đại sư đi tuần dân đen tránh ra!”
Đám dân trong thành hiếu kỳ bu lại xem. Bọn chúng xì xầm bàn tán.
“Chuyện gì? Có chuyện gì vậy?”
“Là luyện linh sư ư? Sao lại bị đối xử như vậy?”
“Ngươi không biết gì sao? Tên này ỷ vào thân phận luyện linh sư, giết hại rất nhiều dân lành chúng ta.”
Có tên rụt rè nói:
“Bình thường luôn là như vậy mà. Đám cường giả bọn hắn muốn giết chúng ta lúc nào chẳng được, có bao giờ bị xét xử gì đâu.”
“Huynh đệ ngươi nói đúng. Nhưng lần này, không phải một tên trong số bọn chúng đã bị đem ra xét xử hay sao? Mà tên này lại còn là luyện linh sư.”
“Đúng vậy! Luyện linh sư bị đem ra xét xử chính là nhờ công lao của thành chủ. Ngài ấy chí công vô tư. Chính là phúc của chúng ta.”
Vậy là nhờ những kẻ được gài vào trong dân, câu chuyện đã được lái sang hướng: Tôn Kỳ và luyện linh sư là những kẻ vạn ác, còn thành chủ thì anh minh sáng suốt.
“Tên khốn kiếp! chính mày đã giết huynh đệ của tao!” Một tên nào đó trong đám dân đen hét lên, một cục đá được ném vào mặt Tôn Kỳ.
Viên đá cắt rách mí mắt của Tôn Kỳ. Hắn ngửa mặt nhìn tên này: không quen. Đây rõ ràng là muốn trút giận lên hắn.
Có tên thứ nhất kích động, đám động lập tức bị cuốn theo. Liên tục những tiếng chửi rủa, những tội ác bất tận đổ lên đầu Tôn Kỳ.
Bọn chúng cầm bất cứ thứ gì có thể ném được, ném vào Tôn Kỳ.
Hỏa Vô Nhai cười nói:
“Luyện linh sư hội coi bộ cũng không quá được lòng dân chúng.”
Trần hội trưởng chỉ hừ lạnh. Hắn biết đây là do Hỏa Vô Nhai bày ra, vì mục đích gì thì quá rõ ràng rồi: hạ nhục luyện linh sư hội.
Tôn Kỳ lúc này gần như đã mất đi ý thức, hắn nhiều lần ngất đi, nhưng đòn roi đã đánh thức hắn dậy. Hắn cắn chặt môi cố chịu đựng, và môi của hắn đã bị cắn nát.
Hai đầu gối của hắn bị bào mòn lòi ra xương trắng, vệt máu phía sau không biết đã kéo dài bao xa.
Máu hắn chảy đã hết, thứ còn có thể chảy ra chỉ có nước và huyết tương.
Đầu óc hắn choáng váng, mọi suy nghĩ đã dừng lại, chỉ còn duy nhất một ý niệm: sống! nhất định phải sống!
Trong đôi mắt hắn hiện lên lờ mờ hình ảnh đám đông đang công kích, đấu tố hắn.
Tai hắn ù ù những âm thanh hỗn loạn.
Lưỡi hắn khô rát cứng đờ.
Lúc này, thở thôi với hắn cũng khó khăn.
Hắn bị lôi kéo một vòng từ trong thành ra ngoài thành.
Bên ngoài cổng thành, một tên trung niên Hợp Nhất cảnh đang đợi sẵn, hắn chính là kẻ sẽ đưa Tôn Kỳ lên bên trên xét xử.
Tôn Kỳ lúc này chỉ còn lại một hơi tàn.
Tên này túm cổ Tôn Kỳ vứt lên lưng ưng thú, hắn lại lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Tôn Kỳ.
Hắn có nhiệm vụ đưa Tôn Kỳ lên bên trên, hắn tất nhiên không để Tôn Kỳ chết giữa đường, nhưng cũng không cần đối xử tốt, chỉ cần giữ lại được một hơi thở là đủ.
Sau đó, hắn phất tay cho ưng thú bay lên. Bọn hắn nhanh chóng hóa thành chấm đen biến mất ở chân trời.
Tôn Kỳ nửa tỉnh nửa mê, không biết đã qua bao lâu.
Theo bản năng, hắc động tự động xoay tròn, linh khí luân chuyển chữa bị các vết thương.
Nửa ngày sau, các vết thương đã khô mặt.
Mười ngày sau, đôi mắt sưng húp của Tôn Kỳ từ từ mở ra. Hắn thấy được mình đang nằm trên lưng ưng thú, đang bay trên bầu trời.
Tên trung niên liếc hắn, lạnh nhạt nói:
“Không ngờ sức sống của ngươi lại cao như vậy. Nếu vậy thì ta cũng không cần cho ngươi đan dược nữa.”
Tôn Kỳ không trả lời, hắn nhắm lại đôi mắt.
Hắn dùng một tia thần thức yếu ớt thôi thúc hắc động, vận chuyển linh khí đến chữa trị những bộ phận quan trọng.
p/s: (1): bốn câu thơ trong bài Đi Thi Tự Vịnh.
(2): bài thơ Chí Nam Nhi.
Cả hai đều của Nguyễn Công Trứ. Muốn hiểu rõ ý bài thơ, các bạn tìm hiểu thêm trên mạng. Ta cũng là mò mẫm mấy tiếng tìm hiểu thơ của cụ Trứ