Nói không được mấy chữ thì bọn hắn toàn thân cứng đờ, vì một cỗ áp lực trầm trọng đang áp bức thân thể bọn hắn.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, bóp cổ từng tên tiến hành sưu hồn.
Một lúc sau, thả ra hai cái xác, Tôn Kỳ thở dài nói:
“Haizzz… dạo này muốn sống điệu thấp một chút cũng không được.”
Hỏa Hỏa truyền âm mắng:
“Ngươi còn dám nói, rõ ràng cố ý dụ mấy tên lưu manh bám đuôi.”
“Thì ta muốn tìm hiểu một chút thông tin về thành Diễm An, nhưng ngại mở miệng hỏi nên…”
“Nên ngươi giết bọn họ sưu hồn.”
“Chỉ là hỏi thăm hơi mạnh tay một chút.”
“Xì! Ngươi có bao giờ nhẹ tay với Ma tộc lần nào đâu!”
“Khục… khục… lần sau nhất định nhẹ tay.”
“Có ma mới tin ngươi.”
Tôn Kỳ bước ra khỏi hẻm nhỏ. Hắn đã biết được trong thành nơi đâu bán vũ khí tốt nhất.
…
Tại khu vực trung tâm Diễm An thành.
Một tòa tháp bảy tầng, có treo tấm biển: Thất Thiên Đài.
Tòa tháp như một thanh kiếm đâm thẳng lên trời cao. Mái tháp được lát gạch đỏ, tường bằng đá xanh, mỗi tầng có một cửa chính và sáu cửa phụ, tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín cửa.
Tôn Kỳ cũng không khỏi chép lưỡi: Bọn luyện khí sư này cũng quá sa hoa đi.
Khác với luyện linh sư, luyện khí sư thường thích xây những công trình dị biệt, lấy to lớn khí thế làm vinh.
Tôn Kỳ xưa nay cũng là ít tiếp xúc với luyện khí sư hội, nên cũng không hiểu rõ bọn luyện khí sư này tâm tình thế nào, có hách dịch như đa phần luyện linh sư hay không.
Tôn Kỳ bước lên thềm cửa, hai tên hộ pháp chĩa giáo bắt ngưng lại. Tôn Kỳ gỡ ra mũ bồng, hai tên hộ pháp lập tức khúm mún chắp tay mời vào.
Khi vừa bước vào trong, cảm nhận đầu tiên của Tôn Kỳ là nóng. Không khí ở đây nóng rực.
Vốn dĩ Âm Hỏa Khu đã dồi dào hỏa nguyên tố, nhưng ở trong tháp hỏa nguyên tố nồng đậm gấp đôi bên ngoài.
Hai ngón tay chà vào nhau cũng có thể sinh ra ngọn lửa.
Ở đây, Tôn Kỳ còn nghe được tiếng binh binh chát chát đập kim loại.
Một tên tạp vụ chạy tới chỗ Tôn Kỳ cười vui vẻ nói:
“Tiền bối giá lâm, làm tiệm nhỏ bừng hào quang. Không biết vãn bối có thể giúp gì cho tiền bối.”
“Ta có mặt hay không thì tiệm cũng luôn sáng hào quang. Lại nói tiệm này mà nhỏ thì tiệm nào được xưng là lớn.”
“Tiền bối quá khen… tiền bối quá khen…”
“Được rồi! bớt nói nhảm đi, ta đang cần vũ khí.”
“Vâng… vâng… không biết tiền bối muốn chọn sẵn hay đặt hàng.”
“Dẫn ta đi xem một chút.”
“Vâng! Mời đi tiền bối đi lối này.”
Tên tạp vụ vừa dẫn đường vừa tỉ mỉ giới thiệu.
Tại Thất Thiên Đài thường bán hai thứ chính: vũ khí và vật liệu luyện khí.
Ngoài những vũ khí luyện sẵn, khách hàng có thể đặt hàng theo yêu cầu.
Dạo quanh một vòng chỉ toàn là những thứ cấp thấp, Tôn Kỳ cũng lười nhác xem tiếp, hắn nói:
“Dẫn ta lên tầng cao nhất đi.”
“A! tiền bối, tầng thứ bảy là của hội trưởng chỉ nhận những đơn hàng đặc biệt, mà còn phải xem tâm tình của hội trưởng.”
“Nhiều lời, dẫn đường đi!”
“Vâng… vâng…”
Trên tầng bảy, không gian bày trí đơn giản, chỉ có một kệ trưng bày vài món vũ khí cùng vài khối kim loại, Tôn Kỳ cũng không nhận ra mấy khối kim loại này có gì đặc biệt, nhưng nếu đã được trưng ở đây thì hẳn là không đơn giản.
Một tên trung niên vai u thịt bắp, đang ngồi trên ghế dựa, cầm tẩu thuốc rít mạnh vài hơi, miệng mũi phà phà phun khói, đôi mắt lim dim.
Tên tạp vụ kính cẩn bước lại gần, cung kính đỡ tẩu thuốc, nhẹ nhàng nói:
“Hội trưởng, có khách đến đặt hàng.”
“Không nhận, không nhận. Đuổi đi!”
Tôn Kỳ thầm nghĩ: quả nhiên rất tùy tiện, ngạo khí.
Tên tạp vụ vẻ mặt ái ngại quay lại chỗ Tôn Kỳ, hắn nhẹ giọng giải thích:
“Tiền bối thông cảm, hội trưởng hiện tại không có tâm trạng, hay là tiền bối ngày khác lại đến, hoặc có thể chọn vị luyện khí sư khác. Ngoài hội trưởng ra thì còn có hai vị phó hội trưởng, bảy vị trưởng lão tay nghề cũng rất tốt.”
Tôn Kỳ ngẫm nghĩ một chút: vũ khí hắn cần là kim châm và phi đao, cũng không phải cực khó luyện chế cần tay nghề rất cao, mà chủ yếu là ở chất liệu thật cao cấp.
Nghĩ thông điểm này, Tôn Kỳ gật đầu nói:
“Vậy dẫn ta đi gặp hai vị phó hội trưởng.”
Tên tạp vụ thấy Tôn Kỳ dễ tính thì cười tươi dẫn đường.
Vị phó hội trưởng gọi Tống Thanh khi nghe tên tạp vụ nói có khách đặt hàng, hắn nhìn Tôn Kỳ một chút rồi phất tay đuổi tên tạp vụ đi.
Tống Thanh mời Tôn Kỳ ngồi xuống, rồi nói:
“Vừa hay ta đang trong lúc rảnh rỗi, không biết vị đạo huynh này muốn luyện thứ gì?”
Tôn Kỳ cầm một cuộn da dê đặt lên bàn, bên trên là hình vẽ mô tả tỉ mỉ về vũ khí mà Tôn Kỳ muốn luyện.
Tống Thanh cầm cuộn da dê lên xem xét, nói nhỏ:
“108 kim châm, 72 phi đao, dùng chất liệu tốt nhất, yêu cầu phải đâm thủng được mọi áo giáp.”
Tống Thanh nhíu mày một chút rồi nói tiếp:
“Luyện kim châm và phi đao không khó nhưng yêu cầu cũng quá cao đi.”
“Tiền không thành vấn đề.” Tôn Kỳ nói.
Tống Thanh lắc đầu:
“Vấn đề không phải là tiền mà ở chỗ không thể. Ta tự phụ trong thành này tay nghề của ta chỉ kém hội trưởng một chút, luyện vũ khí cũng xem như lợi hại. Nhưng mà tài hơn ta còn rất nhiều, bọn hắn luyện áo giáp làm sao có thể xuyên thủng. Không riêng ta mà bất cứ luyện khí sư nào cũng vậy, không thể nào luyện được món vũ khí xuyên thủng được mọi áo giáp. Nếu như có thì chẳng phải kẻ sử dụng đã vô địch.”
Tôn Kỳ ngẫm nghĩ cảm thấy có lý, là do hắn yêu cầu quá cao, hắn nói:
“Được rồi! vậy thì hãy luyện vũ khí tốt nhất có thể.”
Tống Thanh gật đầu nói:
“Chuyện này có thể. Tiền nguyên liệu, tiền công tổng cộng là một trăm triệu hỏa thạch.”
Tôn Kỳ nghe một trăm triệu hỏa thạch lập tức nhíu mày, cái giá này cũng cao quá bất thường đi, hắn lúc này có trong tay một triệu hỏa thạch, có thể xoay sở thêm một triệu nữa nếu cần. Hắn cho rằng như thế đã quá đủ nhưng không ngờ tên này hét giá quá mức. Chẳng lẽ hắn lại phải tự luyện?
Tống Thanh nhìn ra vẻ mặt khó xử của Tôn Kỳ lập tức nói:
“Thật ra đạo hữu cũng không cần nhất thiết phải trả tiền mặt.”
“Ồ! Là sao?” Tôn Kỳ hỏi.
“Chỉ cần đạo hữu đáp ứng ta một yêu cầu, ta sẽ giúp đạo hữu làm miễn phí.”
“Là yêu cầu gì?”
“Đạo hữu chắc biết ngoài thành Diễm An có Hỏa Thạch sơn mạch.”
“Biết!”
“Nhiều năm về trước, luyện linh sư hội bọn ta phát hiện trong một ngọn núi lửa mới tắt có một con hung thú gọi là Hỏa Diễm Sư. Nên biết Hỏa Diễm Sư vô cùng hiếm gặp tại Ma giới, gần như là đã tuyệt tích. Bọn ta nhiều lần cố vây bắt nhưng đáng tiếc đều thất bại. Vậy nên ta muốn nhờ đạo hữu bắt Hỏa Diễm Sư.”
“Câu chuyện không chỉ có như vậy chứ?” Tôn Kỳ lạnh nhạt hỏi.
Trong câu chuyện này có rất nhiều nghi điểm, Tôn Kỳ sẽ không ngu ngốc chưa hỏi rõ đã đồng ý.
Tống Thanh cười gượng nói:
“Hỏa Diễm Sư quả thật rất lợi hại, tu vi chỉ tương đương với Tạo Thể tứ trọng, nhưng chiến lực thật sự quá kinh khủng. Luyện khí hội bọn ta có nhờ Giang thành chủ, tu vi Tạo Thể tứ trọng, cùng với ba tên Tạo Thể tam trọng, năm tên Tạo Thể nhị trọng phối hợp vây bắt. Kết quả là tử thương thảm trọng, chết mất ba tên Tạo Thể cảnh, cả Giang thành chủ cũng bị thương.”
“Và…”
“Kể từ đó bọn ta cố tìm kiếm viện thủ nhưng không ai chấp nhận.”
“Vậy nên ngươi muốn ta đi chịu chết?”
“Không… không… Nghe ta nói. Mặc dù luyện khí hội bỏ cuộc nhưng ta vẫn âm thầm theo dõi. Gần đây ta phát hiện Hỏa Diễm Sư đánh nhau với ma thú khác nhiều khả năng đã bị trọng thương. Đây chính là cơ hội tốt giết Hỏa Diễm Sư.”
“Sao ngươi không thông báo với luyện khí sư? Muốn ăn một mình sao?”
“Hắc… hắc… đúng là có chút tâm tư này. Vị trí hội trưởng đã đến lúc cần thay đổi.”
“Hỏa Diễm Sư có tác dụng gì?”
“Xin lỗi! điều này ta không thể nói được.”
“Là ma thú hạch chứ gì?”
“A! sao đạo hữu biết?”
“Trước đó yêu cầu ta bắt sống, sau đó lại nói có thể giết. Vậy tức là chỉ cần xác Hỏa Diễm Sư, mà xác ma thú quý giá nhất chỉ có ma thú hạch.”
“Thật không giấu gì. Hỏa Diễm Sư có khả năng phệ hỏa, tinh lọc hỏa nguyên tố. Nếu như có thể bắt sống thuần hóa thì lợi ích vô cùng. Nếu như không bắt sống được thì chỉ có thể lấy ma thú hạch.”
“Ngươi nuôi Hỏa Diễm Sư có thể qua mắt được hội trưởng sao? Ngươi chỉ sợ chết rất nhanh.”
“Hắc… hắc… đạo hữu nói không sai, là ta quá tham lam rồi.”
“Được rồi! yêu cầu này ta chấp nhận.”
Tống Thanh nghe Tôn Kỳ chấp nhận thì cười híp mắt, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lại nói:
“Hỏa Diễm Sư ma thú hạch là kết tinh của hỏa nguyên tố tinh khiết nếu như tự tiện sử dụng thì sẽ bị tinh hỏa thôn phệ thiêu chết, chỉ có bọn ta mới có cách sử dụng. Đạo hữu không cần có tham niệm.”
Tôn Kỳ liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
“Một tháng sau ta sẽ mang Hỏa Diễm Sư ma thú hạch đến, hy vọng lúc đó Tống huynh đã luyện xong đồ cho ta.”
Thấy Tôn Kỳ tự tin, Tống Thanh cũng là vui vẻ, cười nói:
“Yên tâm! Yên tâm! Nhất định một tháng sẽ xong. Ta chờ tin tốt của đạo hữu.”
Tôn Kỳ gật đầu.
Mười ngày sau.
Tôn Kỳ đứng trên không Hỏa Thạch sơn mạch, mở ra thần thức dò xét. Trước đây hắn chỉ sống bên ngoài sơn mạch, nhưng bây giờ hắn đang tại trung tâm sơn mạch.
Tôn Kỳ nhanh chóng phát hiện một cửa hang lớn bên sườn núi lửa. Tôn Kỳ không chần chừ phóng vào hang động.
Cửa hang cao tới mười thước, rộng ba thước. Đá sắc lởm chởm, măng đá nhọn hoắc. Từ trong hang thoang thoảng mùi khói núi lửa bay ra.
Hang động dẫn thẳng xuống lòng đất. Càng đi vào sâu, không khí càng nóng, từng vệt dung nham mới nguội xuất hiện ngày càng nhiều.
Tôn Kỳ đưa tay sờ nhẹ lên vách động, nơi đó còn lưu lại một dấu móng vuốt dài. Có vẻ như hắn sắp đến nơi.
Tại cuối đường hầm là một không gian rộng lớn, một hồ dung nham khổng lồ, những con sông dung nham chạy dọc ngược xuôi. Chính giữa hồ dung nham là một đảo đá, trên đó có một con hỏa sư đang nằm ngủ.
Tôn Kỳ thấy con hỏa sư thì thầm mắng: khốn kiếp dám lừa ta! Con hỏa sư này vốn dĩ không hề bị thương.