Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 375: Nguy hiểm

- Ha! Cao hứng như vậy? Ngươi nghĩ rằng hạ được ta dễ dàng vậy sao?

Khi mà sự cao hứng của Trịnh Biến dần rút đi, thần sắc trở nên lạnh lẽo, Lâm Hàn lại đột nhiên nói một câu như vậy!

- Thằng nhãi con! Ngươi không phải mạnh miệng! Chưa một ai có thể thoát khỏi ma pháp tự động của ta! Thậm chí ta còn từng dùng tổ hợp chiêu thức này vây khốn một Võ Thần ba ngày ba đêm, chờ đợi viện binh tới cứu! Ngươi rất mạnh, nhưng ngươi cho rằng mình so sánh được với Võ Thần sao?

Trịnh Biến nổi lên thần sắc khinh bỉ:

- Tuy rằng ngươi rất giỏi chịu đựng, nhưng tối đa mười giây, ngươi chắc chắn sẽ bị thiêu thành tro tàn, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị thiêu đốt đến tan thành bụi bặm! Ngươi yên tâm, em trai ngươi, con của ngươi, ta sẽ đối xử với bọn chúng thật tốt! Nam thì suốt đời làm nô, nữ thì suốt kiếp làm điếm, chỉ có vậy mới thỏa nỗi hận trong lòng ta! Ngươi dám giết Vũ nhi, ta cũng phải để cho tất cả những kẻ liên quan đến ngươi phải chịu thống khổ dằn vặt đến chết! Khặc khặc khặc khặc…

Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại, cực kỳ phẫn nộ, hắn gào thét:

- Ngươi dám? Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!

Một câu nói đe dọa đầy chất não tàn, nhưng giấu sâu trong đáy mắt hắn lại là một vệt sát khí đầy lạnh lùng và bình tĩnh!

Lâm Hàn đã thực sự bị chọc giận! Lời khích bác của Trịnh Biến đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, giờ phút này! Hắn đã chính thức tuyên bố án tử cho lão già này! Dù bằng bất cứ giá nào, Trịnh Biến vẫn phải chết!

Dám cả gan đụng chạm đến Lâm Ôn, Băng nhi và Phong nhi, dù chỉ là trong ý nghĩ, Lâm Hàn cũng sẽ bất chấp tất cả giết chết lão!

Nhìn Lâm Hàn đang bất lực giãy dụa đằng kia, miệng vẫn còn hùng hổ gào thét, Trịnh Biến càng thêm sung sướng cười khằng khặc:

- Yên tâm, yên tâm! Linh hồn của ngươi rồi cũng bị ta nhốt lại, dùng liệt hỏa thiêu đốt trăm ngày mà chết! Ngươi không những phải chịu thống khổ thiêu đốt linh hồn, mà còn phải tận mắt chứng kiến người thân của mình chết dần chết mòn! Thật là một chuyện sảng khoái biết bao a!

Dứt lời, ánh mắt của Trịnh Biến trở nên tràn ngập ác liệt.

Oành!

Bầu trời tối đen thoáng chốc như nổ tung, một làn sóng đầy hung lệ thoáng chốc bao phủ toàn thiên địa. Âm thanh đinh tai nhức óc khiến những người đang chiến đấu cách đó gần ngàn dặm cũng phải trợn mắt lên hoảng sợ, thân hình cứng ngắc trong chốc lát, ngẩng đầu kinh hãi nhìn về phía bầu trời phương xa.

Thân ở trung tâm cảnh tượng diệt thế, cảm giác của Lâm Hàn là sâu sắc nhất. Lúc này, hắn giống như một hạt cát đang lắc lư giữa biển sấm sét, trên đầu, hàng trăm triệu con lôi xà đang lần lượt lóe sáng, gào thét ấp ủ trong làn mây, giống như đang chờ đợi một cái gì đó.

Rõ ràng đây là lĩnh vực, không phải đạo cảnh, không có sự áp bách về khí thế tiên thiên, nhưng Lâm Hàn vẫn cảm thấy bản thân như ngạt thở, cơ bắp và nội tạng toàn thân như bị xoắn chặt lại với nhau!

- Để ta cho ngươi biết lôi đình thực sự là như thế nào!

Trịnh Biến cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng búng ra một vật thể nhỏ bằng đầu ngón tay về phía Lâm Hàn.

Một vật thể nhỏ trông giống như viên pin, mặc dù nó rất nhỏ, năng lượng bên trong cũng không nhiều, nhưng Lâm Hàn theo bản năng lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm, dường như viên pin này vậy mà có được năng lực giết chết hắn!

Câu trả lời rất nhanh có, ngay khi vật thể kia tiếp xúc với Lâm Hàn, hàng triệu lôi xà trên thiên không giống như đồng loạt nổ tung, làn mây đen đặc thoáng chốc bị đánh tan thành từng mảnh, lộ ra một lưới lôi đình dày đặc đang bao phủ thiên không ba mươi dặm trên đầu Lâm Hàn.

Những tiếng nổ điên cuồng vang lên, khiến thân thể Lâm Hàn trở nên run rẩy. Lôi đình ba mươi dặm, vậy mà cùng lúc phẫn nộ giáng xuống, vậy mà tất cả đều nhắm tới hắn,… không, chính xác là nhắm tới viên pin kia, nhưng cũng chẳng khác biệt là bao.

Lôi đình từ khắp các mảnh trời tụ lại thành một điểm, từ xa nhìn giống như một cái phễu đang rót những luồng năng lượng hủy thiên diệt địa xuống trần gian. Đứng ở phương xa, trên mặt Lâm Ôn chợt nổi lên một vệt lo lắng, nhưng tình thế xung quanh không cho phép hắn ngừng tay, chỉ có thể chém giết sạch kẻ địch càng nhanh càng tốt mới có thể tới trợ giúp anh trai mình.

Trung tâm của sóng gió!

Lôi đình vẫn ầm vang không dứt, những tiếng nổ lách tách đầy chói tai như xoắn chặt lên không trung, từng làn sóng khí hung lệ điên cuồng lan tỏa, hất lên những cơn sóng biển ngập trời, biển cả,… dường như giờ phút này cũng đang run rẩy!

Lâm Hàn… sẽ thua sao?

Đáp án hiển nhiên là không! Một Ninja, một Ảnh Nhẫn đầy kiêu hãnh như hắn, nếu mới chỉ như vậy đã gục xuống không đứng lên nổi, vậy cũng quá mất mặt.

Giữa không trung, Trịnh Biến vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tình huống nơi trung tâm. Trong tầm mắt của hắn, kẻ địch vốn dĩ phải chết cả trăm lần kia vậy mà dần dần biến thành một bãi nước, sau đó nhanh chóng bị hỏa diễm trong lĩnh vực của lão đốt bay hơi.

Thủy thế thân thuật!

Trịnh Biến híp mắt lại, lão đã tìm hiểu không ít về Ninja, biết được đám người này có những thủ đoạn bảo mệnh cực kỳ quái dị, một trong số đó chính là Thế Thân Thuật này! Mặc dù chỉ là thuật cơ bản nhất, nhưng lại có được tiềm lực vô hạn! Người có năng lực càng mạnh, sử dụng thuật này lại càng hiệu quả và nhanh chóng.

Trong tay Lâm Hàn, thế thân thuật vậy mà có thể qua mắt lão, trộm long tráo phụng trong lúc nào không hay.

Chỉ là… lần này lão lại cảm thấy có chút kỳ quái!

Lão không cảm nhận được sự xuất hiện của Lâm Hàn nữa.

Đối phương giống như hư không tiêu thất, không còn một chút khí tức, bằng cảm giác lực linh mẫn của một Pháp Thánh như lão, điều này vốn dĩ không nên xảy ra mới phải!

Chạy rồi sao?

Không, không phải! Bất cứ thứ gì rời đi lĩnh vực này, lão đều có thể cảm nhận được, dù cho dùng thuật thời không kia cũng phải thấy rõ ràng mới đúng! Rõ ràng Lâm Thế Hàn chưa hề rời đi!

Hắn đang ẩn nấp ở đây! Trong lĩnh vực này!

Chỉ là dùng phương pháp nào đó che giấu khí tức, âm thầm dùng đặc tính tự chữa trị của thân thể để cân bằng với sự công kích không ngừng của lĩnh vực.

“Định chơi trò trốn tìm, chờ đợi ta hao hết tinh thần lực sao?”

Trịnh Biến thầm cười lạnh một tiếng: 

- Vậy thì để ta xem ngươi không chịu được lĩnh vực của ta tàn phá trước, hay là ta hao hết tinh thần lực trước?

Dứt lời, khí thế trên người lão trở nên trầm ngưng như bích, lĩnh vực vốn dĩ trải rộng mấy chục dặm đang dần dần co lại, độ ngưng tụ của nguyên tố trong lĩnh vực lại dần dần tăng lên, tăng lên… Ý muốn bức Lâm Hàn phải xuất hiện!

Nếu lĩnh vực chưa đủ trầm ngưng để ép Lâm Hàn xuất hiện, vậy thì tiếp tục ép hẹp lại! Hẹp đến mức hoặc Lâm Hàn không chịu nổi mà xuất hiện, hoặc lĩnh vực co lại qua vị trí của hắn, lúc đó, nguyên tố tàn phá trên người hắn đột ngột biến mất, sự tự chữa trị không phản ứng theo kịp, chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.

Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm khiến Trịnh Biến trong tích tắc đã làm ra hành động chuẩn xác nhất.

Chỉ là…

Lĩnh vực của Trịnh Biến không ngừng co hẹp, không ngừng trở nên nồng đậm và hung lệ, nhưng Lâm Hàn vẫn như cũ chưa hề xuất hiện.

Đến khi lĩnh vực đã co lại phạm vi một trăm mét quanh thân, độ cao thân thể của Trịnh Biến cũng đã hạ thấp xuống chỉ còn một trăm mét, Lâm Hàn trước sau vẫn không hề lộ ra một chút khí tức.

Trịnh Biến cảm thấy cực kỳ bất an, lão rất tự tin vào lĩnh vực của mình! Một kẻ không có lĩnh vực hay đạo cảnh như Lâm Hàn, chỉ thuần túy dựa vào sự cường đại của thân thể chống chọi, chắc chắn không thể nào chịu đựng được lĩnh vực đã đè ép đến một trăm mét của lão! Lĩnh vực này đã đè nén đến cực hạn, sự cuồng bạo bên trong chỉ còn thiếu một chút là có thể nổ nát không gian, tạo ra một vùng thế giới hư ảo, cũng chính là mô hình quốc độ, tinh túy, cũng là biểu tượng của cảnh giới Pháp Thần!

Có thể nói, Trịnh Biến đã bước được nửa chân vào cảnh giới trong truyền thuyết kia! Chỉ còn thiếu một chút, một chút nữa là lão có thể sáng tạo ra được tiểu thế giới của mình, trở thành một quốc chủ, một pháp thần chân chính!

Mặc dù lão vẫn chưa bước ra nổi nửa bước còn lại, nhưng sức mạnh kia cũng gần đủ để diệt thế, đồng thời sáng thế rồi! Vậy mà… thằng nhãi kia có thể chịu nổi?

Không! Không chỉ Trịnh Biến không tin, mà chính Lâm Hàn cũng không tin mình có thể chịu nổi thứ sức mạnh kinh hồn ấy!

Chỉ là, Trịnh Biến đã quên mất Lâm Hàn là ai!

Một Ninja có thể hòa nhập với thiên nhiên, tránh nặng tìm nhẹ, lợi dụng tự nhiên để hóa giải ưu thế đối phương!

Đừng quên lúc này họ đang chiến đấu ở nơi nào!

Là bờ biển!

Đối với một Ninja sở hữu thủy độn gần đuổi kịp Senju Tobirama, đứng cạnh bờ biển chiến đấu, chẳng khác nào như hổ thêm cánh cả!

Ít nhất, hắn có thể dùng đại hải vô cùng vô tận kia hóa giải nhiệt độ khủng khiếp trong lĩnh vực của Trịnh Biến!

Lôi điện mặc dù dễ dàng truyền dẫn trong nước biển, nhưng lại không thể phá hủy kết cấu của nước! Biển… dù có bị lôi đình công kích thì vẫn chỉ là biển mà thôi!

Còn quang ma pháp… tương tự như lôi điện, có thể dễ dàng bị đại hải chế trụ!

Cũng đừng hỏi tại sao Lâm Hàn ẩn trong biển lại không bị gì, bởi lúc này, hắn đã thực sự trở thành một phần của đại hải! Không phải theo nghĩa bóng, mà là nghĩa đen! Lâm Hàn đã sử dụng thuật thủy hóa, biến chính bản thân mình thành một vũng nước, hoàn toàn hòa mình vào biển cả!

Giống như Suigetsu Hozuki trong nguyên tác, khi thủy hóa, Lâm Hàn gần như là bất tử! Càng đừng nói hắn đã dung nhập vào đại hải bao la!

Lâm Hàn đang chờ!

Chờ đợi một thời cơ…

Khi mà Trịnh Biến bắt đầu suy yếu, sức tập trung giảm thiểu…

Và…

Xeng!

Phi lôi thần trảm!

Chính là thời điểm này! Lâm Hàn nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác, mọi biểu hiện và biến đổi trên người Trịnh Biến, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Ngay khi Trịnh Biến có phần lộ ra mệt mỏi sau nhiều lần thăm dò không có hiệu quả, hắn ngay lập tức xuất hiện, dùng phi lôi thần trảm áp sát Trịnh Biến, muốn cho lão một kích trí mạng!

Chỉ là…

Trịnh Biến lúc này lại nở một nụ cười gian trá!

Lâm Hàn thầm giật mình, kinh hãi nhìn cảnh tượng xung quanh! Lúc này, xung quanh hắn đang có ba quyển trục ma pháp đang đồng loạt phát sáng! Cái khí tức khủng bố kia, Lâm Hàn vẫn chưa thể quên được, chính là ba loại Thánh Ma Pháp đã khiến hắn trọng thương khi nãy! Lúc này, ba quyển trục này đang đồng loạt được kích hoạt, thời điểm phát động vô cùng chính xác. Ngay khi Lâm Hàn xuất hiện, công kích đã ngay lập tức ập đến, khiến hắn muốn phản ứng cũng không kịp!

Không…

Đây không phải quyển trục bình thường!

Mà là quyển trục tiếp dẫn tinh thần! Chúng chỉ đóng vai trò lưu giữ những ký tự ma pháp, tự động thi triển thuật mà thôi, thực tế, Trịnh Biến mới chính là người đang thi thuật, cung cấp tinh thần lực để ba quyển trục kia hoạt động! Đây không phải là những quyển trục đã được phong ấn ma pháp “ăn liền” từ trước!

Uy lực của chúng… không thể thấp hơn khi nãy, thậm chí còn mạnh mẽ hơn hai phần! Trịnh Biến cũng đã chờ đợi giây phút này mà súc thế thật lâu rồi!

- Chết đi!

Trịnh Biến điên cuồng gầm lên một tiếng! Thậm chí còn không thèm né tránh kiếm Hàn Tuyết đang đâm tới trái tim mình! Hoàn toàn là đấu pháp liều mạng!

Oành!

Và Trịnh Biến đã làm đúng! Tốc độ của Lâm Hàn dù nhanh, nhưng vẫn chưa nhanh bằng tốc độ ánh sáng. Thái Dương Thần Quang trong tích tắc đã phá hủy hai mắt của hắn, chiêu thức của hắn cũng vì thế mà ngừng lại hoàn toàn!

Thật đáng tiếc! Vừa rồi chưa thể ấn thuật thức lên người Trịnh Biến, Phi Lôi Thần Trảm chỉ có thể lợi dụng một thuật thức ở gần đó nhất, may mắn để lại được. Nếu là Phi Lôi Thần Trảm chân chính… lão già này làm gì còn cơ hội?

Ánh sáng, lại rực rỡ giữa trời đêm.

Lôi Đình, thoáng chốc bao phủ thiên không, một lần nữa dậy lên những cơn sóng ngập trời.

Hỏa diễm, khiến cho bầu không khí vốn đã nóng bỏng và ngột ngạt này càng trở nên đè nén và cuồng bạo, từng bước từng bước thiêu đốt cơ thể Lâm Hàn thành tro bụi.

Nguy cơ, chưa bao giờ gần sát đến thế…